"Muội... Muội... Muội đã là người của tỷ phu!" Trần Giai Giai khẽ cắn môi nói: "Ngày đó tỷ phu uống rượu say, muội muốn đi chăm sóc hắn, không nghĩ tới..."
Nương ta hung hăng tát Trần Giai Giai một cái, tức giận đến mức toàn thân run rẩy, mắng: "Ngươi... Ngươi... sao ngươi có thể làm loại chuyện này?"
Đúng lúc này cha ta tiến vào, sắc mặt không tốt, đá thẳng vào người Trần Giai Giai, nổi giận đùng đùng nói: "Tiện nhân, ngươi lại dám hạ độc ta!"
Trần Giai Giai phun ra một ngụm máu, cha ta từng học võ công, lực chân rất mạnh.
Trần Giai Giai khóc lóc bò tới, bi thương nói: "Vân Xuyên ca ca, muội đã là người của huynh, muội không gả cho huynh thì gả cho ai được nữa? Muội thật lòng với huynh mà."
Sắc mặt cha ta vô cùng khó coi, ông nhìn chằm chằm Trần Giai Giai như muốn phanh thây xé xác bà ta.
Ông hô to một tiếng: "Người đâu, đánh tiện nhân này năm mươi gậy, ném ra ngoài!"
13
Nương ta phất tay, ra hiệu chúng ta lui về.
Ta lén lút quay lại, trốn ở ngoài cửa nghe bọn họ nói chuyện.
Giọng nói của nương ta vô cùng bi thương: "Nếu chàng thích nàng ta, muốn nạp nàng ta làm thiếp, ta cũng sẽ đồng ý. Vì sao phải giấu ta làm loại chuyện cẩu thả khó coi, làm nhục gia môn này chứ?"
Giọng nói đắng chát của cha ta vang lên: "U Nhược, ta sai rồi, ta bị tiện nhân kia che mắt, ta vốn thấy nàng ta đáng thương, lại là muội muội của nàng, hơi tốt với nàng ta một chút, không nghĩ tới nàng ta lại muốn bò lên giường của ta! Còn hạ độc ta!"
Nương ta khóc nức nở, cha ta vẫn luôn an ủi.
Nương ta lại hỏi: "Vậy bây giờ chuyện đã như vậy, chẳng lẽ còn có thể coi như không thấy hay sao?"
Cha ta nói: "Chúng ta chưa có phát sinh bất cứ thứ gì! Tiện nhân này không biết cho ta ăn thứ gì, ta bây giờ... Hầy, phu nhân, nghe nói đại phu Thác Hoa trứ danh có ân với phụ thân nàng, bây giờ ta bị bệnh này, e là phải mời hắn đến xem chút."
Nương ta nghi hoặc nói: "Tướng công, rốt cuộc chàng bị sao vậy?"
Cha ta trầm mặc.
Nương ta khuyên nhủ: "Chúng ta là phu thê, là hai mà như một, nếu như chàng có chuyện, ngoại trừ thương lượng với ta, còn có thể nói với ai đây? Chàng nói đi, rồi chúng ta cùng nhau nghĩ biện pháp giải quyết."
Ta cũng rất tò mò rốt cuộc cha ta bị làm sao.
Khổ nạn của kiếp trước, Trần Giai Giai và cha ta đều là tội không thể tha thứ.
"..." Cha ta nghiến răng nghiến lợi nói: "Tiện nhân kia hại ta bất lực!"
Bất lực?
Bất lực là sao cơ?
Ta còn chưa kịp hiểu rõ, đã nghe thấy nương ta ôm lấy cha ta, òa khóc bi thương.
14
Trần Giai Giai bị đánh năm mươi gậy, chỉ còn thoi thóp.
Cha và nương ta đi thẩm vấn bà ta.
Nương ta vừa hận sắt không thành thép, vừa đau lòng nói: "Giai Giai, muội là muội muội của ta, cho dù muội muốn vào Tạ gia làm thiếp, muội cũng không nên làm chuyện cực đoan như vậy, làm hại tỷ phu của muội... Hầy... Rốt cuộc muội cho chàng ấy ăn cái gì?"
Xuyên qua khe cửa, ta nhìn thấy Trần Giai Giai như đống thịt bầy nhầy, sắc mặt bà ta tái nhợt, cả người đều đổ mồ hôi lạnh.
"Ta không biết." Giọng nói của bà ta đứt quãng: "Chỉ... Chỉ là... chỉ là thuốc tráng dương ngoài dược phòng..."
Nương ta nhíu mày, nói với phụ thân: "Hay là tìm đại phu đến kiểm tra một chút?"
Cha ta sắc mặt xanh mét: "Loại chuyện này mà bị người khác biết, mặt của ta biết để ở đâu?"
Nương ta trấn an, vỗ vỗ tay của ông, nói: "Chàng đã điều tra người của dược phòng chưa?"
Cha ta: "Điều tra rồi, không có vấn đề gì, hơn nữa toàn bộ Trần quận làm gì có ai dám hại ta?"
Đây cũng là sự thật, trong bảy họ, bốn đại gia tộc, Vương Tạ là hai nhà đứng đầu. Cho dù là hoàng thất, cũng phải cố kỵ sức mạnh của những đại gia tộc trăm năm này.
Cho dù nương ta là quận chúa Vương phủ, nhưng gả cho cha ta vẫn bị coi là trèo cao, đây cũng là nguyên nhân vì sao sau khi nương ta chết, ngoại tổ ta muốn đón ba huynh muội chúng ta về nuôi, nhưng Tạ gia không thả người, bọn họ cũng không có cách nào.
15
Cha ta lạnh lùng nhìn Trần Giai Giai, hừ nói: "U Nhược, đừng trách ta không nể mặt Vương phủ các nàng, chỉ là tiện nhân này cho dù xuất phát từ tâm tư gì, hiện tại hại ta không có mặt mũi như vậy, thiên đao vạn quả nàng ta cũng không thể giải hận!"
Nương ta còn chưa nói gì, đã thấy cha ta cắt lưỡi Trần Giai Giai.
Ta sợ tới mức hôn mê bất tỉnh.
Đến tận chiều ta mới tỉnh lại.
Nương ta ở bên cạnh, vừa trông coi ta, vừa lật sách.
Ánh mặt trời bên ngoài chiếu vào qua cửa sổ, chiếu rọi da thịt trắng trẻo của bà, cần cổ bà thon dài, thần sắc càng thêm dịu dàng.
Ta hy vọng lúc ta trưởng thành cũng có thể đẹp như bà.
Ngón tay thon dài trắng như tuyết của bà lướt qua một trang sách, bà thản nhiên nói: "Tỉnh rồi?"
Ta nhào vào trong n.g.ự.c bà, thấp giọng nói: "Nương, con sợ."