Hồi bé, ta từng ngây ngô nghe bọn họ cãi nhau. Lúc đó, giọng cha ta như thú bị nhốt trong chuồng, ông hỏi nương ta rốt cục đang giận dỗi điều gì, có thể đừng vậy nữa không.
Lúc đó nương ta nói bằng giọng vô cùng khó hiểu, nói cha ta nghĩ nhiều rồi, bà không giận gì cả.
Chúng ta nghe thấy tiếng chén rơi trên mặt đất, không cần phải nói, nhất định là cha ta đập.
"Trần U Nhược, ngươi đừng được một tấc lại muốn tiến một thước! Rốt cuộc ngươi có điều gì không hài lòng? Suốt bao năm qua, ta rốt cục có lỗi với ngươi chỗ nào? Bây giờ con cái đều lớn, ngươi lại nháo nhào chuyện này với ta! Ngươi đi theo nhi tử, người khác nhìn nhà chúng ta thế nào! Ngươi không biết xấu hổ, nhưng ta vẫn còn cần mặt mũi! Có muốn tương lai Yến Thanh cưới vợ hay không, có muốn Nguyệt Nhi lấy chồng nữa hay không?”
22
Nương ta vẫn giữ dáng vẻ không nhanh không chậm, thậm chí trong giọng nói còn mang theo ý cười nhàn nhạt: "Phu quân, chàng thật sự suy nghĩ nhiều rồi, thiếp chỉ lo lắng cho Yến Thanh. Trong mắt thiếp, nó vẫn chỉ là đứa trẻ. Chàng đang nghĩ gì vậy? Nếu không phải Tạ gia chúng ta cần phải giữ nhiều mối quan hệ, thì chắc chắn hai người chúng ta đều đi cùng nhi tử rồi. Hơn nữa, mặt mũi gì mà mặt mũi, cũng không phải hòa ly. Chàng nói đúng không?"
Bầu không khí lập tức im lặng.
Im lặng đến nghẹt thở.
Một lát sau, cha ta nói: "Ngươi còn muốn hòa ly trong hòa bình?"
"Thiếp không nói như vậy."
"Ngươi đã từng muốn." Cha ta nói chắc nịch: "Ngươi đã từng nghĩ tới chuyện đó, những năm này, ngươi không chịu gần gũi với ta, còn nạp thiếp cho ta, ngươi lại còn nói không muốn như thế!"
"Chàng suy nghĩ nhiều rồi." Nương ta vẫn chỉ nói câu kia.
"Có phải ngươi thích con hát kia không?" Cha ta hỏi.
"Ai cơ?"
"Đừng tưởng rằng ta không biết, tiền chuộc thân của hắn là ngươi cho, còn có tửu lâu kia, cũng có dấu vết của ngươi, cho dù các ngươi che giấu cẩn thận, nhưng ngươi cho rằng ta tra không ra sao?"
"Thiếp không biết chàng đang nói cái gì." Nương ta thản nhiên nói: "Ý chàng là Hứa Hoài Nam? Chỉ là nữ nhi thích nghe hắn hát hí khúc, ta liền khen thưởng nhiều một chút, ta và hắn cũng chưa từng nói chuyện qua."
Ca ca không nghe nổi nữa, đẩy cửa đi vào, nói với cha ta: "Cha, sao cha có thể nói nương như vậy, nhiều năm như vậy, nương căn bản chưa từng gặp riêng một nam nhân bên ngoài nào cả!”
Cha ta tức giận nói: "Ta đang nói chuyện với nương các ngươi, các ngươi vào đây làm gì! Ra ngoài!"
Nương ta nói: "Con đã lớn rồi. Chàng đừng cả ngày động một chút là răn dạy, cũng đừng nghi thần nghi quỷ. Được rồi, bây giờ đầu óc cha con không tỉnh táo, các con đi dọn hành trang một chút, chuẩn bị ba ngày sau xuất phát. Tối nay tỷ tỷ và tỷ phu các con sẽ đến ăn cơm."
"Ta không đồng ý cho ngươi đi!"
"Chàng không đồng ý, vậy chúng ta hòa ly đi." Nương ta nhìn cha ta, lại nhẹ nhàng cười nói: "Được rồi, đừng nóng giận, chúng ta đừng làm những chuyện khiến bọn nhỏ mất mặt mũi nữa."
Ta và ca ca hóa đá tại chỗ.
23
Nương thản nhiên rời đi.
Cha ta chán nản ngồi sụp xuống, hỏi ta: "Nguyệt Nhi, cả ngày con ở cùng với nương con, con nói xem, rốt cuộc bà ấy bị sao vậy?"
"Con cũng không biết."
Ta nghi ngờ là vì giấc mộng năm đó nương kể ta, nhưng nếu nương thật sự ghi hận cha, vậy mà bao nhiêu năm nay, bà vẫn luôn cười nói với cha ta, rất nhiều người đều nói nương ta hiền lành, rộng lượng, quản lý việc nhà rất tốt.
Bọn hạ nhân hai mặt nhìn nhau, Thu Thiền cô cô dẫn theo người thu dọn hành lý.
Nương ta ở phòng thu chi xem sổ sách, ta đi qua, rúc vào người bà, nói: "Nương, chúng ta thật sự phải đi theo ca ca đến Nam Kinh sao?"
"Nương đã lừa con bao giờ chưa?"
Cũng đúng, nương ta nhìn trông có vẻ nhu nhược yếu đuối, nhưng lời đã nói ra, chưa từng có chuyện không giữ lời, hơn nữa mấy năm nay bà ấy dường như kiên cường hơn rất nhiều, dồn hết tâm sức vào việc dạy con cái và quản lý việc nhà, đối nhân xử thế không chút sai sót.
Nhưng về việc cha ta nói nương có quan hệ với Hứa Hoài Nam thì sao?
Bọn họ quả thật có quan hệ, hẳn là quen biết trước khi nương ta xuất giá, nhưng mấy năm nay, bọn họ chắc chắn không có quan hệ gì.
Buổi tối, sắc mặt cha ta vẫn rất khó coi.
Tỷ tỷ cũng khuyên nương ta, muốn bà buông tay cho ca ca ra ngoài xông xáo, nhưng nương ta vẫn không bị lay động.
24
Cha ta cuối cùng cũng chấp nhận, ông không có đứa con nào khác, chỉ có ba huynh muội chúng ta.
Mà ba người chúng ta đã trưởng thành, ông chỉ có thể kính trọng nương ta hơn, nếu không chúng ta sẽ có ý kiến đối với ông.
Con cái luôn đứng về phía mẫu thân.
Lúc ăn cơm, ca ca ta nói: "Cha, hài nhi cũng cảm thấy nương đi theo hài nhi cùng nhau nhậm chức tương đối tốt, rất nhiều chuyện có người thương lượng, Nam Kinh phồn hoa, quan hệ nhân tế cũng phức tạp, hài nhi cũng sợ không ứng phó được."