Hôm sau là cuối tuần, Trì Phương ngủ một giấc đến hơn giờ mới dậy, trong nhà vẫn vắng tanh, điện thoại có tin nhắn của mẹ Trì, nói chuyện nhà cô hơi phiền phức, họ phải ở bên kia nhiều thêm mấy ngày.
Ánh mắt Trì Phương dừng lại vài giây trên một cái tên trong dòng tin nhắn, rồi mới dẹp điện thoại đi.
Mặt trời tỏa sáng ngoài cửa sổ, Trì Phương duỗi lưng một cái, đúng lúc điện thoại thông báo tin nhắn mới, Bàng Tử Phi gọi cậu ra ngoài chơi bóng. Trì Phương suy nghĩ một lát, từ sau khi trở về mình luôn cúi đầu học tập, ra ngoài nghỉ ngơi giải sầu một chút cũng tốt.
Hai người hẹn thời gian, Trì Phương tùy tiện ăn một lát bánh mì, rồi thay đồ ra ngoài, tiếc là tài xế còn chưa trở lại, Trì Phương đành phải chờ xe công cộng.
Trạm xe buýt cuối tuần rất ít người, Trì Phương nhàm chán trốn dưới mái hiên, đợi cả buổi, thì đối diện có một chiếc xe đi tới, hai người bước xuống từ trên đó. Trì Phương nhìn thoáng qua hai người kia, nhíu mày.
Trong đó có một người phụ nữ, nhìn khoảng hơn tuổi, mặc áo khoác màu đỏ, người bên cạnh hẳn là con trai bà, tầm tầm tuổi Trì Phương, đang nhíu mày, nói gì đó với người phụ nữ, tiếc là cuối cùng cậu ta vẫn bị người phụ nữ lôi kéo vào cổng tiểu khu.
Trì Phương không quen người phụ nữ kia, nhưng cậu biết thiếu niên đó.
Vu Kiện.
Trì Phương hơi nheo mắt, mở điện thoại tìm số của Vu Mặc.
Giọng điệu Vu Mặc nhận điện thoại của Trì Phương có hơi nghi hoặc: "... Alo?"
Trì Phương dựa vào một bên trạm xe, lắc đầu với chiếc xe buýt trước mặt, giọng nói mang theo ý cười: "Vu Mặc, chơi bóng không?"
. . .
...
Lúc Bàng Tử Phi nhìn thấy bóng người bên cạnh Trì Phương, đầu tiên là hít một thật sâu, sau đó... Chậm rãi thở ra.
"Được rồi." Trì Phương bất đắc dĩ cười nói, "Không phải mập mạp mày đã hết ghét Vu Mặc rồi sao?"
Bàng Tử Phi lườm cậu một cái, "Ai nói, rõ ràng tao rất ghét nó!"
Trì Phương cười cười, nếu Bàng Tử Phi thật sự chán ghét ai đó, nhất định sẽ trực tiếp quay đầu rời đi khi thấy cậu mang người tới, còn không thì giơ nắm đấm lên muốn đánh người, căn bản sẽ không đứng ở đây phí lời.
Vu Mặc đứng bên cạnh, thoạt nhìn không có phản ứng gì với cuộc đối thoại của hai người.
"Được rồi, tôi nói rõ trước." Bàng Tử Phi bĩu môi, "Tôi đánh chơi, Vu Mặc cậu cũng đừng đánh như lần trước, toàn biến thành cậu đơn độc cậu tỏa sáng."
Chỗ Bàng Tử Phi tìm là một trường trung học cạnh nhà cậu ta, cuối tuần không có ai lên lớp, nên sẽ có đủ loại người đến chơi bóng. Dù đang là cuối tuần, nhưng người chơi bóng trên sân vẫn rất nhiều, Bàng Tử Phi tùy tiện nhìn lướt qua, tìm được người quen, lên tiếng chào hỏi, rồi dẫn theo hai người Trì Phương gia nhập.
Bàng Tử Phi lúc chơi bóng rất nghiêm túc, Trì Phương cũng đánh tới khí thế bừng bừng, còn Vu Mặc... Bàng Tử Phi thẳng người, liếc mắt nhìn nam sinh cách đó không xa, ngoại trừ ngẫu nhiên chặn bóng và ném rổ, thì Vu Mặc căn bản không hề có cảm giác tồn tại, nói đơn giản chính là — — một cái mái chèo lười biếng.
Mái chèo (划水), đề cập đến sự lười biếng trong công việc. Từ xưa, khi chèo một chiếc thuyền lớn trên đường thủy, các thủy thủ đã phải chèo thuyền cùng nhau. Một số trong đó lười biếng và giả vờ làm việc rất chăm chỉ, đấy gọi là mái chèo.
Mấy người đánh hơn một tiếng, mồ hôi trên trán Bàng Tử Phi đã bắt đầu chảy, cậu làm thủ thế tạm dừng, đứng lên.
Không biết từ lúc nào mà có một đống người vây quanh sân bóng, Bàng Tử Phi còn đang hiếu kỳ, liền nghe mấy cô gái kia đột nhiên bùng nổ một trận tiếng thét chói tai. Bàng Tử Phi sợ đến sững sờ, khó hiểu nhìn cậu bạn bên cạnh, "Chuyện gì thế?"
Nam sinh kia đang lấy khăn lau mồ hôi trên đầu, nghe thế thì liếc mắt nhìn, khinh thường nói: "Còn có thể là chuyện gì nữa, nhất định là đến nhìn vương tử."
Vương tử? Đó là thứ gì?
Trong mắt Bàng Tử Phi mang theo nghi hoặc rõ ràng, nam sinh liền giải thích cho cậu, "Hình như học lớp ở trường bên cạnh? Lớn lên đẹp trai, chơi bóng cũng lợi hại, cuối tuần nào cũng đến đây chơi bóng, sau đó một đám nữ sinh sẽ chạy theo nhìn cậu ta... Gọi cậu ta là vương tử sân bóng gì đó."
Trì Phương nghe vậy thì hơi kinh ngạc, ló đầu sang nhìn.
Vu Mặc bên cạnh đột nhiên mở miệng: "Yêu sớm không tốt."
Trì Phương ngẩn ra, không kịp phản ứng: "Hả?"
Vu Mặc nhìn những nữ sinh kia, nghiêm túc nói: "Yêu sớm ảnh hưởng đến học tập, tiêu tốn thời gian, tinh lực, tiền tài trong tình yêu vô dụng đều là hành vi không lý trí, tỷ lệ yêu đương thành công trước cấp ba chỉ có một phần ngàn, nhưng thời gian đã lãng phí lại chẳng có cách nào bù đắp."
Đây là lần đầu tiên Vu Mặc nói nhiều thế này trước mặt Trì Phương, giọng nói trầm thấp mang theo một tia cứng rắn bởi vì nghiêm túc, Trì Phương bị Vu Mặc nói đến sửng sốt một lát, nửa ngày sau mới gật đầu, khó hiểu: "Tôi biết mà... Cậu nói cái này với tôi làm gì?"
Cậu cũng không muốn yêu sớm.
Vu Mặc nghiêm túc nhìn chằm chằm vẻ mặt của Trì Phương nửa ngày, mới thu hồi ánh mắt: "Tôi là..." Hắn ho nhẹ một tiếng, hạ giọng, "Thầy giáo... của cậu, có nghĩa vụ phòng ngừa cậu lầm đường lạc lối."
Trì Phương bị bộ dáng đàng hoàng trịnh trọng của Vu Mặc chọc cười, "Thừa nhận là thầy giáo nhỏ của tôi rồi à?"
Trước kia mỗi lần cậu gọi Vu Mặc là thầy giáo nhỏ, Vu Mặc sẽ đều lảng sang chuyện khác.
Vu Mặc nghiêm túc: "Là thầy giáo."
Trong lòng Bàng Tử Phi hiếu kỳ, nói một tiếng với Trì Phương rồi lẻn vào đám người xem náo nhiệt, kết quả chưa được bao lâu đã chen ra, vẻ mặt còn xem thường: "Cái người gì đó, cũng chẳng lợi hại gì cho cam, còn không bằng Vu Mặc."
Trì Phương bật cười nhìn cậu ta, mới vừa rồi còn không thích phản ứng lại Vu Mặc, mà giờ đảo mắt đã khen rồi.
Giọng Bàng Tử Phi không nhỏ, vừa khéo bị nữ sinh bên cạnh nghe được, cô quay đầu trừng Bàng Tử Phi một cái, mới vừa định nói gì đó, Bàng Tử Phi đã giơ nắm đấm lên, dọa người ta quay lại.
Trì Phương nhìn nữ sinh được cô bạn dắt đi, im lặng nhìn Bàng Tử Phi, nói thật, bằng cái thái độ đối xử với con gái này của Bàng Tử Phi, chắc nữ sinh nào mù mới coi trọng cậu ta...
Bàng Tử Phi còn rất đắc ý, quay đầu đối diện với ánh mắt Trì Phương lại mờ mịt: "Kìa Trì Tiểu Phương, ánh mắt này của mày... Làm ba hoảng hốt đó."
Trì Phương lườm cậu ta một cái, không nói gì. Mọi người lại đánh thêm một trận bóng, rất nhanh đã đến trưa, Bàng Tử Phi cật lực đề cử một quán ăn cậu vừa tìm được ở gần đây, Trì Phương thấy Vu Mặc gật đầu, mới đi cùng Bàng Tử Phi.
Sự thật chứng minh, tuy bình thường Bàng Tử Phi không hề đáng tin cậy, nhưng ở phương diện ăn uống vẫn rất có quyền uy. Mặt tiền quán ăn không lớn, nhưng bài trí bên trong vô cùng sạch sẽ, đồ ăn cũng không tệ, ngay cả Vu Mặc cũng ăn rất nhiều.
Cơm nước xong, mấy người tản bộ đi về sân bóng, chuẩn bị đánh thêm một trận rồi về nhà. Kết quả bọn họ vừa đi vào sân, đã nghe được giọng nói của một nữ sinh: "Chính là cậu ta!"
Trì Phương quay đầu lại nhìn.
Nữ sinh bị Bàng Tử Phi dọa hồi nãy đang đứng trong một đám người, tay chỉ Bàng Tử Phi. Bên cạnh cô có một nam sinh mặc áo cộc tay màu đen, tóc hơi dài, nghe cô nói thế, mới nhác mắt sang nhìn.
Bàng Tử Phi nhìn thấy trận thế này, liền thuần thục che chở Trì Phương sau lưng, thuận tiện che luôn Vu Mặc, "Tôi làm sao?"
Nữ sinh thấy Bàng Tử Phi còn hơi sợ, nhưng nghĩ đến bên mình đông người, liền lấy hết dũng khí nói: "Chính là cậu ta, nói vương tử chơi bóng còn không bằng một người cá gì đó."
Lúc đó cô chỉ vô tình nghe được, nên cũng không thể nhớ kỹ cái tên Bàng Tử Phi nói.
Bàng Tử Phi lườm cô một cái, "Là Vu Mặc, cá cái gì mà cá, tôi còn là cá kho nè." Nói xong, Bàng Tử Phi không phản ứng lại nữ sinh kia nữa, so với nói chuyện với con gái, cậu càng thích phương thức đơn giản thô bạo giữa nam sinh với nhau hơn: "Cậu làm sao?"
Ánh mắt nam sinh đảo qua ba người Trì Phương, trên mặt mang theo một nụ cười: "Cũng không có việc gì lớn, chính là muốn cậu xin lỗi vị bạn học này."
Trì Phương liếc mắt nhìn khuôn mặt tươi cười của nam sinh nọ, tuy ngoài mặt hắn cười, nhưng đáy mắt lại lạnh nhạt, thậm chí ánh mắt nhìn Bàng Tử Phi còn mang theo một phần cao cao tại thượng như xem thường bố thí. Trì Phương mất hứng nhíu nhíu mày, hừ lạnh một tiếng, thấp giọng nói: "Không có ý tốt."
Tuy đôi lúc Trì Phương cũng sẽ dùng nụ cười giả tạo này để che giấu tâm tình mình, nhưng cậu không che giấu thất bại thế.
Ngẫm lại còn có hơi tự hào.
Chẳng qua... Trì Phương nhịn không được liếc nhìn nam sinh kia, không lẽ lúc cậu cười cũng khó coi thế sao? Ngoài cười nhưng trong không cười, chẳng trách lần nào Vu Mặc nhìn thấy cậu cười kiểu đấy cũng cau mày.
Bàng Tử Phi nghe người nọ nói thế, mờ mịt "Hả?" Một tiếng, khó hiểu nhìn thoáng qua nữ sinh kia, "Xin lỗi? Sao tôi phải xin lỗi?"
Lông mày nam sinh nhẹ nhíu nhíu, nhìn Bàng Tử Phi như một thằng nhóc cố tình gây sự, "Vì cậu bắt nạt cô ấy, nên phải xin lỗi."
Bàng Tử Phi không nói nên lời, "Có à, sao tôi phải bắt nạt cô ta, rảnh hơi không có chuyện gì lại đi trừng người khác, tôi mới hù cô ta một lát mà sao thành bắt nạt mất rồi?"
"Đó là vì cậu nói hươu nói vượn!" Dường như nữ sinh kia có người làm chỗ dựa, nên lá gan cũng lớn hơn, "Cái tên Vu Mặc gì đó, sao mà lợi hại hơn vương tử được, cậu nói hưu nói vượn mà còn không cho người ta phản bác à!"
"Nhưng mà..." Bàng Tử Phi còn muốn nói gì đó, Vu Mặc đã thò tay vỗ vỗ vai cậu, đi ra từ sau lưng Bàng Tử Phi.
Vừa rồi hắn vẫn luôn bị Bàng Tử Phi che ở sau lưng, tuy vóc dáng hắn cao hơn Bàng Tử Phi, nhưng vì nghiêng người, nên cũng không ai chú ý. Lần này đi ra, ánh mắt của đám người đối diện đều tập hợp trên người hắn.
Toàn bộ sân bóng yên tĩnh nửa phút, mới có người nhỏ giọng mở miệng.
"Ể... Hình như đẹp trai hơn vương tử mà?"
"Thần thái cũng tốt quá chừng, cảm giác liếc nhìn một cái là tớ đã muốn yêu..."
"Anh ấy tên gì thế? Vừa nãy cậu nghe không?"
"Không nghe, hình như họ Vu, tên Vu Mộc?"
Nữ sinh nhìn Vu Mặc, nháy mắt thất thần. Chờ đến lúc cô lấy lại tinh thần, trên mặt như bị giáng một cái tát mạnh mẽ, cắn môi dưới chen vào trong đám người. Mà người xung quanh cũng chẳng để ý đến tâm tình của nữ sinh nọ, một đống người vây quanh cô hỏi tên anh trai kia.
Tuy phần lớn người đều làm phản vì nhan sắc của Vu Mặc, nhưng vẫn có mấy người kiên trì, khinh thường nói: "Có cái gì đẹp đâu mà nhìn, còn không phải là..."
"Ngậm miệng!" Vương tử quát lớn một tiếng.
Ánh mắt Vu Mặc nhẹ nhàng đặt trên người hắn, dường như vương tử bị dọa sợ, lùi về sau một bước theo bản năng. Trì Phương cùng Bàng Tử Phi đứng ở sau, lải nhải không dứt.
"Thằng đó biết Vu Mặc à?" Bàng Tử Phi hỏi.
"Nhìn bộ dáng thì... Chậc chậc chậc, thê thảm quá." Trì Phương cười trên sự đau khổ của người khác.
"Sao biết Vu Mặc thì lại thảm?" Bàng Tử Phi khó hiểu.
Trì Phương chớp mắt mấy cái, Bàng gia thuộc diện nhà giàu mới nổi, tiền thì có, nhưng giao thiệp lại chưa đủ, chắc là vẫn chưa đủ đứng chung một chỗ với gia thế của Vu gia. Cậu do dự một lát, vẫn không nói rõ, hàm hồ đáp: "Trong nhà Vu Mặc rất lợi hại."
Bàng Tử Phi tỉnh ngộ gật đầu, sau đó đột nhiên trở nên hưng phấn: "Thế à, vậy là có trò hay để xem rồi phải không?"
Ánh mắt Trì Phương phức tạp nhìn Bàng Tử Phi, nghiêm túc suy nghĩ tại sao kiếp trước Bàng gia lại có thể tiếp tục sống sót trong tay người này.
-------
Tác giả có lời muốn nói:
Vu Mặc đối với người bình thường: Oa, cái đùi lớn, nhanh ôm chặt.
Vu Mặc đối với Bàng Tử Phi: Oa, xem kịch vui xem kịch vui.