Đồ bơi Vu Mặc đưa cho Trì Phương vẫn còn nằm trong túi, Trì Phương nhận lấy, chiếc quần chỉ mang một màu đen đơn thuần, không in những hoa văn lung ta lung tung như cậu nghĩ. Vu Mặc thấy Trì Phương nhìn chằm chằm túi giấy nửa ngày, nhịn không được mở miệng hỏi: "Có vấn đề gì không?"
Trì Phương lắc đầu cười, đưa mắt nhìn xung quanh căn phòng, "Thay ở đây luôn sao?"
Tai Vu Mặc hơi đỏ lên, hắn ho nhẹ một tiếng: "Tôi qua phòng bên cạnh."
Mặc quần áo của Vu Mặc không có gì là không tiện với Trì Phương, cậu cũng có ở truồng ra ngoài đâu. Chỉ là sau khi thay đồ xong, Trì Phương ra ngoài, lại chẳng thấy Vu Mặc đâu, cậu nhìn hai bên trái phải, cũng chả biết người ta đi đâu.
Đâu rồi nhỉ... Không lẽ ngại quá nên chạy mất rồi?
Trì Phương cảm thấy khả năng này có thể xảy ra.
Không tìm được người, Trì Phương đành xuống lầu một mình, cậu đi đến hồ bơi. Trì Phương vận động một chút cho nóng người, rồi trực tiếp nhảy xuống hồ. Thời tiết nóng bức bị xua tan bởi sự mát mẻ khi bơi giữa hồ nước, Trì Phương nhịn không được thoải mái thở dài một câu.
Mùa hè đúng là thời điểm tuyệt vời nhất để đi bơi!
Trì Phương nhắm mắt nằm ngửa trên dòng nước một hồi, chợt nghe được tiếng bước chân truyền tới, cậu mở mắt, đúng lúc nhìn thấy Vu Mặc đã thay đồ bơi, khoác chiếc khăn tắm thật dài, trên tay cầm một cái khay đi tới.
Vu Mặc luôn mang lại cho Trì Phương một cảm giác gầy gò, yếu đuối. Trì Phương còn nghi ngờ rằng những thứ Vu Mặc ăn đều đua nhau chạy lên não hắn hết rồi, còn buồn bực vì không biết tại sao Vu Mặc lại đánh nhau giỏi như thế. Nhưng... Trì Phương nằm nhoài ở mép hồ, gương mặt chôn giữa hai cánh tay, chỉ còn dư lại đôi mắt to tròn long lanh ngắm nhìn. Vu Mặc cởi áo, không chỉ không mang đến cho người ta cảm giác gầy yếu, mà còn có một lớp cơ bắp mỏng.
Trì Phương đột nhiên đỏ mặt một cách khó hiểu, lan đến cả lỗ tai, nếu không phải nước trong hồ vẫn đang rất lạnh thì Trì Phương sợ mình sẽ bị sự xấu hổ này đốt đến chết.
Gì thế này... Không phải chỉ là nhìn người mình thích thôi sao! Mặc dù trong lòng nghĩ thế, nhưng Trì Phương vẫn nhịn không được chui xuống dưới nước một chút, đợi đến khi Vu Mặc nhảy xuống, toàn thân Trì Phương chỉ còn dư lại cái đầu nhỏ nằm trên mặt nước.
Vu Mặc bất động thanh sắc đảo mắt qua lưng Trì Phương, hắn đưa chiếc khay trong tay đến trước mặt Trì Phương, trên khay đặt hai ly nước, còn có một vài món điểm tâm.
"Tôi tôi tôi tôi tôi bơi ra kia một chút." Trì Phương thật sự không thể chịu được bầu không khí quỷ dị này, cậu yên lặng co rụt trong nước, quay đầu bơi ra xa.
Hồ bơi nhà Vu Mặc rất lớn, còn hình tròn, Trì Phương yên lặng bơi sang chỗ khác, tới lúc không thấy Vu Mặc đâu, cậu mới yên tâm thở phào, tìm mép hồ, úp mặt xuống dưới nền.
Hai mươi năm cuộc đời quá uổng phí rồi!
Trì Phương chỉ tiếc mài sắt không thành kim vỗ vỗ gáy, không phải cậu nên trực tiếp nhào đến trêu chọc Vu Mặc một chút sao, sao lại bỏ chạy như thế này!
Nhưng... Trì Phương nghĩ đến cảnh tượng Vu Mặc đi đến trước mặt mình, lại im lặng chìm xuống nước.
A a a a a, cậu đang nghĩ cái gì thế này!
Trì Phương mãnh liệt nhào lên từ dưới nước.
Vu Mặc nghe được tiếng nước từ một nơi nào đó, nhịn không được quay đầu nhìn, chỉ thấy Trì Phương đang nhào lên nhào xuống trong góc hồ.
Trên đầu Vu Mặc yên lặng hiện lên một dấu chấm hỏi.
Làm khùng làm điên trong hồ bơi khiến Trì Phương mệt rất nhanh, cậu yên lặng bơi về chỗ Vu Mặc, không quan tâm đến ánh mắt lấp lánh của Vu Mặc, bò lên bờ. Trên bờ có đặt hai chiếc ghế dựa, chiếc khay Vu Mặc đem ra khi nãy được để trên bàn.
Trì Phương tìm một chiếc ghế nằm xuống, tiện tay dùng khăn tắm che bản thân lại. Đợi đến khi sự nóng nực trên người biến mất, cậu mới hơi nghiêng đầu, nhìn thiếu niên dang bơi dưới hồ.
Tối hôm đó Trì Phương vẫn ở lại biệt thự nghỉ ngơi, chỉ là Vu Mặc cũng không dám quá phận, để cho Trì Phương ngủ ở một phòng khác.
Hôm sau, Vu Mặc lại tiếp tục tiếp nhận lịch học nặng nề, học ở đây không phải là học những tri thức thường có trong sách vở, mà là học những chuyện liên quan đến gia tộc. Trì Phương có hơi khó hiểu, nếu Vu Mặc muốn thừa kế xí nghiệp của Vu gia thì phải bắt đầu tiếp thu những kiến thức này từ mười mấy năm trước rồi, sao lại bắt đầu vào lúc này.
Chỉ là Vu Mặc thật sự quá bận rộn, mấy lần Trì Phương nhắn tin cho hắn đều tới sáng mới trả lời, Trì Phương cũng không có cơ hội hỏi han gì. Mãi đến hai ngày trước khai giảng, Vu Mặc mới được thả tự do. Chỉ là mấy ngày đó đúng lúc là sinh nhật của mẹ Trì, Trì Phương vì muốn chúc mừng sinh nhật mẹ, cả nhà ra ngoài chơi, đến lúc khai giảng mới trở về.
Hôm khai giảng, Trì Phương tới trường rất sớm, vì phải chia lớp thêm một lần nữa, nên Trì Phương đến trước bảng thông báo. Tuy mẹ Trì đã nhờ người giúp, nhưng phải đến lúc khai giảng mới công bố danh sách học sinh trong các lớp, Trì Phương tìm kiếm một hồi, cuối cùng cũng tìm được tên của mình và Vu Mặc trong lớp - .
"Ồ... Hoàn hảo." Trì Phương cười cười.
Đúng lúc hai nam sinh bên cạnh cũng là học sinh lớp , nhìn thấy danh sách học sinh, một người trong đó nhịn không được nói, "Xong, sao lại học chung với vị học thần kia chứ."
Trì Phương hơi nghiêng người, đưa mắt nhìn sang. Nam sinh vẫn luôn thi được hạng hai năm lớp mười, hình như tên... Lý Quang Hiên?
Vu Mặc chiếm được vị trí số một toàn khối năm lớp mười, hoàn toàn không chừa cho hạng hai bất kỳ cơ hội nào. Do không chung lớp, nên hạng hai đã hùng hồn tuyên bố rằng mình nhất định sẽ giành được vị trí thứ nhất, bây giờ... Cả lớp đều muốn mang tên hạng hai đó ra đánh một trận.
"Ôi kìa, tên Trì Phương này, chắc không phải là Trì Phương tôi biết đâu nhỉ?" Một nam sinh khác nhìn thấy tên của Trì Phương kinh ngạc, "Hạng bét lần thi tháng đầu tiên năm ngoái?"
"Hình như là thế." Lý Quang Hiên bĩu môi, "Nhà nó giàu lắm, nghe bảo điểm năm cấp hai cũng thấp, vào được Thị Nhất là nhờ cả đống tiền đấy."
"Vậy nó chui vào lớp trọng điểm làm gì? Lớp có ba vị trí đầu tiên năm lớp mười mà lại có nó hạng bét, không tự thấy mất mặt à?"
Lý Quang Hiên cười lạnh, "Ai biết được, chắc là người ta thấy vui..."
Trì Phương bất đắc dĩ xoa xoa trán, cũng không muốn xảy ra xung đột với hai thằng nhóc, vừa định quay đầu rời đi, lại nghe sau lưng có người gọi cậu.
"Trì Phương."
Trì Phương quay đầu, nhìn thấy Vu Mặc đang đi tới.
Âm thanh buôn chuyện của hai nam sinh kia nhanh chóng ngừng lại, nói xấu sau lưng người khác cũng thôi đi, lần này còn bị người ta bắt gặp. Hai người mang vẻ mặt lúng túng nhìn nhau, lẩn trốn trong đám đông. Dù sao cũng chỉ là hai cậu nhóc, mặt cũng không dày tới mức đó.
Trì Phương không tính toán với họ, mà chỉ nở nụ cười nhìn Vu Mặc: "Chào buổi sáng."
Hơn một tháng không gặp Vu Mặc, cũng không biết Vu Mặc phải trải qua huấn luyện thế nào, mà nước da trắng nõn mà đen đi đôi chút, ngay cả chiều cao cũng tăng. Đứng giữa đám người mét bảy mét tám nhưng vẫn nổi bật hơn cả.
Vu Mặc đi tới, ánh mắt lạnh lùng lướt qua hai nam sinh nọ, gật đầu với Trì Phương, "Chào buổi sáng."
"Đi thôi, hai chúng ta vẫn là bạn học, lên lớp xem một chút." Trì Phương nói.
Khối mười một nằm ở tầng cao hơn khối mười, lớp lại nằm ở góc sâu nhất trên lầu bốn, nhưng lại yên tĩnh hơn lớp năm ngoái rất nhiều. Bạn học trong lớp không nhiều, mặc dù biết kiểu gì giáo viên cũng xếp chỗ ngồi lại lần nữa, nhưng Trì Phương vẫn theo chân Vu Mặc ngồi ở bàn cuối cạnh cửa sau.
Không lâu sau, các vị trí trong lớp dần được lấp đầy. Trì Phương đảo mắt nhìn, thế mà lại bắt gặp một vài người quen. Lớp trưởng năm lớp mười, Tằng Tiểu Anh và lớp phó thể dục. Tằng Tiểu Anh thấy Trì Phương cũng rất vui, cô vốn có hơi hướng nội, vất vả lắm mới gặp được người quen, vội vàng xuống ngồi ghế trước mặt Trì Phương.
Mọi người trong lớp tụm năm tụm bảy chào hỏi lẫn nhau, tuy rằng trông Trì Phương có vẻ hiền lành, nhưng lại có Vu Mặc lạnh lùng ngồi cạnh. Những nữ sinh muốn tiếp cận Trì Phương đều bị ánh mắt của Vu Mặc dọa chạy.
Trì Phương cũng không thèm để ý, ngược lại còn thấy vui.
Một lát sau, bàn trước Tằng Tiểu Anh đột nhiên quay đầu, nói với Trì Phương: "Ơ này, Trì Phương, cậu biết không, nghe nói lần này Chu Linh không vào được lớp trọng điểm."
Trì Phương ngẩn người, hơi kinh ngạc, "Điểm số của cô ta... Luôn rất cao mà?"
"Thế mới nói," Tằng Tiểu Anh cũng hơi nghi hoặc, "Nghe nói lúc thi cô ta toàn nộp giấy trắng, cũng không biết tại sao."
Trì Phương dừng một chút, không tiếp tục nói.
Chuông vào học vang lên, một người đàn ông trung niên cao cao gầy gầy vào lớp cùng vài học sinh. Người đàn ông đặt quyển sách trong tay lên bàn, đầu tiên nhìn một vòng lớp, nói: "Tôi họ Phạm, là giáo viên chủ nhiệm của các em, đồng thời cũng phụ trách dạy văn. Tôi biết, các em ở đây có người thì đạt hạng nhất toàn khối, cũng có người xếp hạng không cao, tôi cũng sẽ không để ý tới những chuyện này, tôi chỉ nhớ qua mỗi lần kiểm tra, các em tiến bộ được bao nhiêu so với lần trước."
"Nếu mà thụt lùi..." Thầy Phạm vẫn luôn không cảm xúc đột nhiên đẩy kính mắt, đôi kính hơi phản quang khiến người khác không thể thấy rõ vẻ mặt của ông.
Trì Phương lạnh sống lưng, đột nhiên có hơi lo lắng.
Thầy Phạm để lại câu nói chưa dứt, tùy ý để học sinh trong lớp tự bổ não. Ngày đầu tiên đến trường vẫn chưa có thời khoá biểu, thầy Phạm chọn vài người đi lấy sách cùng ông, đi qua đi lại một hồi cũng tới mười giờ.
Loa phát thanh thông báo các giáo viên chủ nhiệm đến phòng họp, thầy Phạm nhìn một vòng, thế mà lại chọn Vu Mặc, "Em, học sinh ngồi cạnh cửa sau."
Vu Mặc yên lặng đứng lên.
"Em coi các bạn tự học giúp thầy." Nói xong, cũng không quan tâm đến vẻ mặt của Vu Mặc, trực tiếp rời đi.
Vu Mặc: "..."
Tuy rất muốn mặc kệ, nhưng dù sao hai năm kế tiếp vẫn phải học chung với người giáo viên chủ nhiệm này, Vu Mặc đành phải cầm theo sách toán, ngồi trên bục giảng. Cũng không biết có phải cảm nhận được sự khó chịu trên người Vu Mặc hay không, mà lớp học còn đang ầm ầm đột nhiên trở nên yên tĩnh. Mấy nam sinh vừa rồi còn đang lớn tiếng nói chuyện nhìn nhau, đều yên lặng nằm nhoài trên bàn, một tiếng cũng không dám nói.
Nhìn thế mới thấy, Vu Mặc còn rất có uy nghiêm.
Thầy Phạm họp gần một tiếng, tuy rằng trước khi đi có chọn người quản lớp, nhưng ông cũng biết rằng trong lớp có nhiều tiểu quỷ mới khai giảng nên rất khó canh. Làm xong chuẩn bị đón nhận sự ồn ào của đám học sinh, thầy Phạm đi đến trước cửa lớp .
Yên tĩnh, một tiếng động cũng không có.
Thầy Phạm vừa ngạc nhiên vừa nghi ngờ đẩy cửa, chỉ thấy đám học sinh trong lớp đều im lặng cúi đầu, người thì ngủ người thì nghịch điện thoại, nhưng quan trọng là không một ai dám nói chuyện. Mà học sinh ông chọn, sau khi nhìn thấy ông quay về, lập tức thu dọn đồ đạc, trở về chỗ ngồi.
"Em tên... Vu Mặc đúng không?" Thầy Phạm đột nhiên mở miệng.
Bước chân của Vu Mặc dừng lại, trong lòng đột nhiên có cảm giác xấu.
"Em quản lớp tốt lắm," Thầy Phạm cười cười, nhìn Vu Mặc, "Sau này em sẽ là lớp trưởng lớp ."
Vu Mặc: "..."
Lẽ ra hồi nãy hắn không nên lên!