Editor: Cá Mặn
Beta: Karma Miao
Mã Trì gọi điện thoại kêu người đến cẩu chiếc xe đi.
Bây giờ thuê xe cũng muộn rồi, kế hoạch đi nông trại chỉ có thể trì hoãn trước, chờ ngày mai lại tiếp tục.
Nguyên liệu ở quán cơm gần như hết sạch, hôm nay Lý Tư Niên lại đến các hộ gia đình thu mua đồ ăn.
Mọi người đều đã biết Lý Tư Niên muốn mua nguyên liệu nấu ăn, lúc này cũng không cần mẹ Trịnh đi theo, tự anh có thể làm được.
Vẫn như cũ thu mua nhà, chờ sau khi người giúp việc trong quán cơm đến lấy hàng hóa về, Lý Tư Niên khó có ngày không vội vàng về nhà nghỉ ngơi, thay vào đó anh đến nhà của Vương Trạch Đông.
Vương Trạch Đông hôm nay cả ngày không ra khỏi cửa, ngay cả ruộng rau bảo bối nhà mình cũng không đi trông nom, căng thẳng lo lắng núp trong nhà, ban ngày ban mặt kéo màn kín mít, sợ người khác không biết hắn có tật giật mình.
Lúc Lý Tư Niên ấn chuông cửa, Vương Trạch Đông đang ăn cơm, nghe được tiếng chuông hắn sợ tới mức run rẩy, cái đùi gà đang gặm một nửa rơi xuống đất.
Vợ Vương Trạch Đông đạp hắn một cái: “Mồm bị vỡ sao? Ăn cơm cũng không xong!”
Vương Trạch Đông không lên tiếng, vẻ mặt căng thẳng nhìn chằm chằm cánh cổng.
Chưa tới hai phút, chuông cửa lại vang lên.
Vợ Vương Trạch Đông đứng dậy chuẩn bị đi mở cửa, Vương Trạch Đông gọi lại, “Đợi chút!”
Thị rất có ý kiến với việc cả ngày hôm nay hắn ở nhà ăn không nằm không, hiện tại cửa cũng không cho thị mở, rốt cuộc thị vẫn không nhịn nổi.
“Bị điên à? Cả ngày ở nhà không chịu làm gì! Ruộng đất không trông, việc nhà không làm, ăn một bữa cơm còn rớt lên rớt xuống, giờ cửa cũng không cho mở, không muốn sống cùng tôi nữa cứ việc nói thẳng!”
Vương Trạch Đông bị mắng cho rụt cổ, vừa lúc này chuông cửa lại vang lên.
Vợ Vương Trạch Đông không thèm đếm xỉa tới hắn nữa, bước ra sân mở cửa, Vương Trạch Đông muốn gọi thị dừng lại nhưng không dám mở miệng.
Lúc này Vương Trạch Đông ngồi co ro trên chiếc ghế đẩu nhỏ trước bàn trà, trước mặt là một cái bát cơm to bằng mặt hắn, hắn nhìn chằm chằm vào miếng thịt trong bát, vẻ mặt đau khổ sợ hãi, nhìn có vài phần đáng thương.
Lý Tư Niên vừa vào cửa liền nhìn thấy một màn như vậy.
Được giáo dục tốt khiến anh cố nhịn không cười ra tiếng, chỉ là khóe miệng hơi cong.
Vợ Vương Trạch Đông vội vàng tiếp đón Lý Tư Niên ngồi xuống, pha trà cho anh.
Dư quang liếc thấy vẻ mặt như gặp quỷ của Vương Trạch Đông, thị không khỏi trừng mắt.
Lý Tư Niên thong thả ung dung mà uống ngụm trà, lúc Vương Trạch Đông sắp nổi nóng anh lên tiếng.
“Vương tiên sinh, tôi có thể nói chuyện riêng với anh được không?”
Câu nói này khiến Vương Trạch Đông ỉu xìu như quả bóng xì hơi, vừa rồi còn có ý nghĩ muốn động thủ đá Lý Tư Niên ra ngoài trong nháy mắt tiêu tán.
Không chờ Vương Trạch Đông phản ứng, vợ hắn đã đứng lên.
“Lý tiên sinh cùng lão Vương nhà tôi có chuyện cần bàn bạc sao? Vậy tôi sẽ tránh đi trước. Chẳng qua nhà chúng ta có thói quen ăn cơm trên bàn trà, một bàn cơm thừa canh cặn có chút khó coi, cậu đừng để ý nhé.”
Lý Tư Niên cười cười: “Sẽ không.”
Vợ Vương Trạch Đông trở về phòng ngủ, trong phòng khách cũng chỉ dư lại Lý Tư Niên cùng Vương Trạch Đông.
Bầu không khí an tĩnh có chút xấu hổ, còn có mùi đồ ăn thoang thoảng, vừa ngượng ngùng vừa kỳ quái.
Lý Tư Niên mở miệng trước: “Vương tiên sinh, nghe nói nhà anh trồng rau xanh? Buôn bán rau xanh so với lương thực thu nhập cao hơn một ít nhỉ.”
“Cứ, cứ cho là vậy đi.”
Lý Tư Niên cười: “Rau của Vương tiên sinh xuất kho đến nơi nào? Siêu thị?”
Vương Trạch Đông nói: “Vài siêu thị, cũng có cung ứng cho vài chợ rau.”
Lý Tư Niên gật đầu: “À ——”
Vương Trạch Đông có chút cảnh giác nhìn Lý Tư Niên: “Cậu hỏi cái này để làm gì?”
“Chỉ hỏi vậy thôi.”
Vương Trạch Đông nhìn thanh niên đối diện cười như không cười, trong lòng đột nhiên bốc lên một ngọn lửa vô danh.
Chính là người này, cướp việc làm ăn của hắn còn chưa tính, giờ lại tới đây khiêu khích hắn!
Cái này mà còn nhịn được thì có gì là không nhịn được nữa! Ngày mai hắn sẽ dỡ luôn lốp của chiếc xe người này thuê tới!
Nhìn biểu cảm Vương Trạch Đông hơi thay đổi, Lý Tư Niên cũng không đùa hắn, hắng giọng nói: “Vương tiên sinh có biết rau của nông trại tôi bán ở chợ nào không?”
Vương Trạch Đông tức giận nói: “Không biết.”
“Rau trong nông trại của tôi chỉ cung ứng cho nhà hàng tôi mở.” Lý Tư Niên móc di động ra, vào mạng tìm thông tin của các xí nghiệp thương mại, đưa trước mặt Vương Trạch Đông.
“Vương tiên sinh có thể nhìn xem, đây là công ty của chúng tôi, rau trong nông trại chỉ phục vụ cho chuỗi nhà hàng này, không bán ra ngoài.”
Trên màn hình di động là thông tin cơ bản của chuỗi nhà hàng Lý Tư Niên.
Vương Trạch Đông cầm lấy di động nhìn kỹ một chút, trong phần thông tin về nhà tài trợ và góp vốn, tên của Lý Tư Niên ở dòng cuối cùng và anh là một trong số các cổ đông đó.
“Chuyện nhà hàng của tôi trong thôn hẳn là không ai không biết.” Lý Tư Niên đúng lúc giải thích nói: “Bởi vì kinh doanh rất tốt nên bạn bè tôi muốn hợp tác cùng nhau mở chuỗi nhà hàng.”
“Lúc trước nguyên liệu nấu ăn của quán cơm đều dùng rau trồng trong thôn, so với rau bên ngoài có chút khác biệt. Tôi cần nhà hàng của mình giữ được hương vị, cho nên cần một lượng lớn rau củ giống với rau bình thường gia đình hay ăn.”
Lý Tư Niên nói đã đủ rõ ràng, anh dừng lại.
Vương Trạch Đông tuy rằng không quá thông minh, nhưng có thể trở thành ‘gia đình giàu có’ số một số hai trong thôn thì cũng không đến mức hoàn toàn nghe không hiểu người khác nói gì.
Ý của Lý Tư Niên là, cho dù diện tích nông trại của anh lớn hơn nhà mình, điều kiện nhà kính tốt hơn ruộng nhà mình đi nữa, cũng không hề uy hiếp đến việc làm ăn của hắn.
Bởi vì rau dưa của Lý Tư Niên căn bản không bán ra ngoài.
Vương Trạch Đông thở phào nhẹ nhõm, nhưng đồng thời cũng cảm thấy rất xấu hổ.
Thở phào nhẹ nhõm vì thiếu đi một đối thủ cạnh tranh mạnh, xấu hổ là vì khi chưa rõ ràng mọi chuyện đã đi đâm thủng lốp xe người ta, còn coi người ta thành tình địch giả tưởng…
Hôm nay Lý Tư Niên tìm tới cửa nói cho hắn phương hướng cung ứng hàng hóa của nông trại, hẳn là đã phát hiện lốp xe xẹp hồi sáng là do hắn làm.
Chúa ơi! Hắn thiệt muốn tìm một cái khe đất nào đó để chui vào mà!
Lý Tư Niên thu hết biến hóa của hắn vào mắt, cầm điện thoại trên bàn về.
“Nếu Vương tiên sinh đã hiểu ý tôi thì mục đích tôi đến đây cũng đạt được rồi, Vương tiên sinh tiếp tục dùng bữa đi, tôi không quấy rầy nữa.”
Lý Tư Niên đứng dậy chuẩn bị rời đi, Vương Trạch Đông cũng vội vàng đứng lên, “Từ từ!”
Lý Tư Niên quay đầu lại nhìn hắn: “Vương tiên sinh còn có chuyện gì sao?”
Vương Trạch Đông có chút ngượng ngùng mà gãi cái đầu trọc của mình: “ Tôi thấy sáng nay cậu định dẫn người đến nông trại, kết quả xe hỏng rồi đúng không? Vừa lúc nhà tôi có xe không dùng, nếu không cậu lấy xe nhà tôi đi đi?”
Lý Tư Niên nhướng mày, Vương Trạch Đông cười gượng hai tiếng.
Hai người nhìn nhau ba giây, Lý Tư Niên chợt mỉm cười: “Vậy cảm ơn Vương tiên sinh.”
Vương Trạch Đông cũng ngây ngô cười: “Không cần cảm ơn, không cần cảm ơn, là chuyện nên làm thôi.”
Sau khi rời khỏi nhà Vương Trạch Đông, Lý Tư Niên nhìn chìa khóa xe trong tay, nhịn không được cười một chút.
Người thiện lương, cho dù có ý xấu cũng không xấu đến nơi đến chốn.
Anh nhớ tới ba mình.
Thật thú vị, ba anh đối với anh còn không tốt bằng lòng tốt của người ngoài dành cho anh.
Người ngoài hiểu lầm anh, mang lại phiền phức cho anh còn biết xin lỗi bồi thường, mà ba anh thì chỉ có một mặt chèn ép anh.
Lý Tư Niên cầm chìa khóa trở về nhà, gọi điện thoại nói Mã Trì không cần thuê xe, đồng thời thông báo nhóm công nhân sáng mai giờ rưỡi tập hợp trước cửa thôn.
Đến đây, nông trại chính thức bắt đầu đi vào hoạt động.
Nông trại được chia thành hai phần, một phần trồng các loại rau có chu kỳ sinh trưởng ngắn, phần còn lại trồng các loại rau có chu kỳ sinh trưởng dài.
Rau ngắn hạn có thể cung cấp cho các hoạt động của cửa tiệm hiện tại, rau dài hạn sẽ gần như trưởng thành khi chuỗi nhà hàng chính thức khai trương.
Trừ cái này ra, Khương Dung Hiên cũng mua một mảnh đất rộng bên cạnh nông trại, tất cả lợn, bò, cừu và gà mua từ làng đều được nuôi ở đây.
Sau hôm đó, người trong thôn lần lượt ký hợp đồng lao động, đã có đủ người làm ruộng, số dư còn lại phân phối tới đồng cỏ chăn nuôi.
Vấn đề nguyên liệu nấu ăn của nhà hàng cuối cùng đã được giải quyết.
Lý Tư Niên đã sử dụng hạn ngạch bữa ăn trước đây để công bố rộng rãi đồ uống làm từ mật ong. Sau khi hệ thống hạn ngạch bị hủy bỏ, đồ uống đã nổi tiếng bọn họ liền tham gia vào nền tảng giao đồ ăn.
Vị trí địa lý và hoàn cảnh tiệm cơm không tốt lắm, sau khi đăng ký làm một đơn vị giao đồ ăn, doanh thu của nhà hàng đã lên đến đỉnh điểm.
Tiệm cơm nhỏ buôn bán, chuỗi nhà hàng đang chuẩn bị, cứ như vậy ước chừng qua nửa năm, chuỗi nhà hàng cuối cùng đã ổn thỏa.
Qua Tết Âm Lịch, chi nhánh của nhà hàng đã đồng loạt khai trương tại các trung tâm mua sắm lớn ở thành phố Tô Châu.
Lý Tư Niên không đến xem trực tiếp, nhưng theo Mã Trì nói, ngày khai trương trước mỗi nhà hàng đều xếp một hàng dài, đến chín giờ tối vẫn còn rất nhiều người.
Nhà hàng ở Tô Thành chính thức khai trương, sau đó Mã Trì lại bắt đầu lên kế hoạch mở rộng chi nhánh sang các tỉnh, thành phố khác.
Đồng thời, các loại nước giải khát đóng chai như chanh dây mật ong, trà chanh mật ong, trà bưởi mật ong cũng có mặt trên thị trường trên cả nước.
Không có sự khác biệt giữa đồ uống đóng chai và đồ uống mới pha được bán trong nhà hàng, dẫn đến thời hạn sử dụng của đồ uống đóng chai không dài mấy.
Nhưng chính vì điều này mà đồ uống chiết xuất từ mật ong của nhà hàng đã nghiễm nhiên chiếm vị trị số một trong bảng xếp hạng doanh số bán đồ uống hàng năm, so với vài loại đồ uống hao phí công sức chạy quảng cáo còn tốt hơn.
Lão Trần lúc đầu còn tiếc tiền thuê trang trại nuôi ong, nhưng sau khi đồ uống đóng chai đưa ra thị trường, hắn mới ý thức được sân sau nhỏ bé nhà hắn thật sự không đủ đáp ứng nhu cầu cho nhà hàng của Lý Tư Niên.
Vì thế hắn chỉ có thể đau như ai xẻo mất miếng thịt bỏ tiền thuê một trang trại nuôi ong lớn, lại mướn thêm nhiều nhân công hỗ trợ nuôi ong mật.
Ong mật càng tăng thì mật ong càng nhiều, tiếp đó thì thu nhập cũng tăng gấp đôi.
Nhìn số tiền trong tài khoản càng ngày càng lớn, lão Trần cũng không còn đau lòng tiền thuê trang trại nữa, mỗi ngày đều cười ha hả, giống như người trước kia xót tiền không phải hắn.
Tiệm cơm không cần Lý Tư Niên hỗ trợ, công việc hàng ngày của anh là đến studio huấn luyện đầu bếp, hoặc ở trong bếp làm việc mình yêu thích, sáng tạo món ăn.
Hiện tại nhà hàng đã chính thức đi vào hoạt động, công thức nấu ăn của anh đã trở thành công thức bí mật độc quyền, không thể đăng bài hướng dẫn lên diễn đàn C nữa, vì thế video của anh lại trở về dạng video mỹ thực xem để giải tỏa áp lực.
Lý Tư Niên kiên trì đăng video thuần túy chỉ vì muốn hồi đáp người hâm mộ.
Anh không nhận quảng cáo, không tham gia các cuộc thi trong diễn đàn, làm một võng hồng phật hệ chẳng giống ai.
Nhưng anh không bao giờ ngờ rằng mình vẫn có thể bị kéo vào cơn bão ‘đạo món ăn’ như thế này.
Món ăn sáng tạo giò heo cay tạo màu bằng men gạo đỏ của anh bị tố sao chép công thức của ‘Quán Cơm’.
Hết chương