Editor: Cá Mặn
Beta: Karma Miao
Nhân dịp kỷ niệm năm thành lập chuỗi nhà hàng, nhờ sự ủng hộ của đông đảo người dùng và tiềm lực tài chính hùng hậu của Khương thị, thành công mở được . nhà hàng trên toàn quốc.
Để tri ân khách hàng cũ và mới, các nhà hàng trên toàn quốc quyết định tặng ngẫu nhiên bàn miễn phí cho khách hàng may mắn.
Do đó, vào ngày tổ chức lễ kỷ niệm thành lập, các nhà hàng ở các thành phố lớn đều ních chật người ăn.
Là một trong những cổ đông, Lý Tư Niên cũng đến cửa hàng đầu tiên ở thành phố Tô Châu để chung vui trong ngày kỷ niệm.
Với sự thay đổi nhanh chóng của thông tin ngày nay, blogger Hằng Năm Có Ngày Này đã sớm bị quên lãng. Anh mỉm cười đứng ở cửa nhà hàng cũng không ai để ý tới anh, mọi người đều muốn nhanh nhanh xếp hàng vào ăn cơm, nói không chừng người may mắn hôm nay chính là bọn họ.
Khương Dung Hiên vừa kết thúc cuộc họp đã nhìn thấy Lý Tư Niên từ phía sau, tăng tốc độ bước tới.
Hai người hôm nay hẹn nhau đi ăn ở đây, không gọi Mã Trì theo.
Người quản lý cửa hàng bận rộn, nhân viên phục vụ thay hết đợt này đến đợt khác, không ai nhận ra đây là sếp của bọn họ khi hai người bước vào.
Dịch vụ nhà hàng giờ đã tốt hơn, thực khách có thể xếp hàng trên điện thoại di động, máy tính bảng dùng để gọi món. Dù có đến muộn hay không hẹn trước, vẫn có đồ ăn nhẹ ở cửa.
Khương Dung Hiên nhìn quanh đánh giá nhà hàng một lần, cười nói: “Anh à, điều kiện ở đây tốt hơn nhiều so với quán nhỏ anh mở gần làng Mục Lâm đó. Lúc đó, để mua đồ uống, khách hàng còn phải xếp hàng dưới trời nắng nóng.”
“Đúng vậy, đều là công lao của cậu.” Lý Tư Niên nói: “Tôi nói thật đấy, nếu không có cậu chúng ta làm sao có thể mở . chi nhánh trong ba năm được.”
Hiện giờ đồ ăn lên bàn cũng rất nhanh, hai người bất quá mới hàn huyên được vài câu đồ ăn đã được dọn lên.
Lý Tư Niên chỉ vào một món tôm hùm nói: “Làm cũng nhanh thật đấy, tuần trước tôi mới vừa gửi công thức xuống, hôm nay đã lên thực đơn được rồi.”
“Vì hôm nay là lễ kỷ niệm mà, em đặt biệt yêu cầu bọn họ học nhanh lên.” Khương Dung Hiên nói: “Anh nếm thử, xem có khác biệt lớn với lúc anh làm hay không?”
Lý Tư Niên ăn một ngụm, trực tiếp giơ ngón tay cái lên: “Rõ ràng so với tôi làm ngon hơn nhiều, tôi không có kỹ thuật dùng dao như người ta.”
Hai người cơm nước xong, gọi phục vụ tới tính tiền, người phục vụ mới vừa đem hóa đơn cho bọn anh bỗng nhiên hét lớn lên: “Chúc mừng bàn số đã trở thành khách hàng miễn phí thứ trong ngày hôm nay!”
Người phục vụ bên này vừa gọi xong, toàn bộ nhân viên phục vụ trong nhà hàng liền bắt đầu lặp lại: “Chúc mừng bàn số đã trở thành khách hàng miễn phí thứ trong ngày hôm nay!”
Sau khi nghe những lời này, khách hàng ở các bàn khác gia tăng tốc độ nhét đồ ăn vào miệng, sợ sẽ không thể bắt kịp số lượng miễn phí cuối cùng.
Lý Tư Niên sững sờ tại chỗ.
Hai người họ là khách hàng miễn phí thứ ? , tại sao con số này lại trùng hợp như vậy?!?!
Khương Dung Hiên quay đầu lại nói nhỏ với người phục vụ: “Gọi quản lý cửa hàng của anh qua đây, tôi sẽ thưởng cho anh ta.”
Đã hơn một năm kể từ lần thổ lộ đầu tiên của Khương Dung Hiên.
Lý Tư Niên lúc ấy bởi vì bị điện thoại gián đoạn không trả lời, từ đó về sau giống như bị nguyền rủa, cứ mỗi lần Khương Dung Hiên muốn hỏi Lý Tư Niên ý anh sao, nhất định sẽ có sự kiện đột ngột phát sinh ngăn lại.
Lần thứ hai dự định tỏ tình là sau ba tháng, lần thứ ba ngắn hơn lần thứ hai hai tháng rưỡi, lần thứ tư ngắn hơn lần thứ ba một chút.
Cho tới bây giờ, Khương Dung Hiên đã quên mất y muốn nhắc đến chuyện đó bao nhiêu lần. Nhưng mà vô tình cắm liễu liễu mọc xanh, lúc y không có ý định nói tới ngược lại lại có cơ hội.
Nhân viên Phục vụ đứng tại chỗ không nhúc nhích, cậu mới vừa chuẩn bị hỏi vị khách hàng này anh có bệnh không, nhưng nhìn kỹ lại lại cảm thấy khách hàng này có chút quen mắt. Cậu nghĩ nghĩ, sau đó hiểu ra quen mắt chỗ nào.
Đây đây đây… Đây không phải là vị sếp in trên trang đầu tiên của cuốn sổ tay nhân viên của bọn họ sao!
Người phục vụ không dám trì hoãn, thật sự đi gọi quản lý nhà hàng.
Khương Dung Hiên cười ngâm nga nói với Lý Tư Niên: “Anh xem, chúng ta là khách hàng miễn phí thứ chín mươi-chín.”
Y cố tình nhấn mạnh con số , chữ mươi ở giữa lại nói nhẹ lướt nhanh, nghe tới tựa như là ‘mãi mãi’.
⌕ Giải nghĩa
Lý Tư Niên không nói gì.
Khương Dung Hiên không buông tha: “Lại nói cái này, anh ơi, cái vấn đề thật lâu thật lâu trước kia em hỏi anh, anh suy xét thế nào?”
“Anh có để ý người yêu anh có cùng giới tính với anh không?”
Lý Tư Niên giương mắt nhìn y, đang chuẩn bị trả lời liền nghe được bên cạnh có người nói chuyện: “A, không phải sếp Khương với sếp Lý đây sao? Hai vị đến đây ăn cơm sao không thông báo trước một tiếng. Vừa rồi Tiểu Trần có nói các vị muốn tìm tôi, có chuyện gì sao?”
Sắc mặt Khương Dung Hiên rõ ràng lạnh xuống.
Lại bị phá đám!
Y quay đầu nhìn về phía quản lý nhà hàng, ánh mắt rất lạnh lùng, hoàn toàn không có bộ dáng vui sướng nói sẽ thưởng cho hắn.
Quản lý nhà hàng vẻ mặt sững sờ: “???”
Chuyện gì zị, không phải nói là muốn thưởng cho hắn sao?
Khương Dung Hiên hít sâu một hơi, trong lòng mặc niệm: Đừng đem cảm xúc cá nhân đổ lên đầu nhân viên.
Sau đó y nở một nụ cười tươi rói với quản lý nhà hàng: “Không có gì, tôi thấy anh làm khá tốt, cho nên phát tiền thưởng cho anh.”
Quản lý nhà hàng trong nháy mắt nở hoa: “Cái này, cái này, thật là ngại quá, cảm ơn sếp.”
Khương Dung Hiên giật giật khóe miệng, nói thẳng không cần khách khí, sau đó cầm túi công văn lên rời đi.
Lý Tư Niên cười chết, anh vỗ vai quản lý: “Anh làm rất tốt, tôi cũng thưởng cho anh một phần.”
Nói xong anh đuổi theo Khương Dung Hiên rời đi.
Quản lý nhà hàng vẫn đứng tại chỗ ngây người.
Hai người sếp đều phát tiền thưởng cho hắn, hôm nay… thiệt là sướng muốn thăng thiên!
Khương Dung Hiên rời khỏi trung tâm thương mại, vẻ không hài lòng trên mặt biến mất, y đứng trong bóng râm chờ Lý Tư Niên đến.
Lại là một năm giữa hè, tính đến hôm nay bọn họ đã biết nhau suốt chín năm.
Khương Dung Hiên thấy anh tới, định đi lấy xe, Lý Tư Niên gọi y lại, chủ động nhắc tới đề tài đã bị đánh gãy vô số lần kia.
Anh nói: “Thực ra anh đã muốn nói với em từ lâu rồi. Anh không biết mình có tính là đã bị bẻ cong không, nhưng nếu là em, anh cũng không ngại người yêu cùng giới với mình.”
Lần này đến lượt Khương Dung Hiên ngây người.
Lý Tư Niên trước mặt mặc áo sơ mi trắng cười với y, thời gian giống như quay ngược trở lại chín năm trước.
Lần đầu tiên bọn họ gặp mặt, Lý Tư Niên cũng như thế này, mặc sơ mi trắng đưa cho y một gói thuốc, trong ánh mắt anh không có thương cảm hay hả hê vui sướng khi thấy người gặp họa, anh không giống với những người khác.
Khương Dung Hiên rốt cuộc giờ phút này cũng lộ ra bản tính em trai, y vuốt vuốt cổ, cúi đầu cười ngượng ngùng.
“Anh, anh không ngại là được. Vậy chúng ta…”
“Thử xem đi.” Lý Tư Niên nói: “Thử ở bên nhau, nói không chừng chúng ta rất hợp.”
“Được.”
Khương Dung Hiên đi lấy xe, hai người cùng nhau về đến làng Mục Lâm.
Hiện tại lòng Khương Dung Hiên đang nghĩ bây giờ chính là, cuối cùng y cũng có thể quang minh chính đại sống trong nhà của Lý Tư Niên.
Khương Dung Hiên lái xe đi vào làn đường, cùng lúc đó một chiếc ô tô màu đen phổ thông chạy lướt qua.
Một người đàn ông dung mạo bình thường mặc một chiếc áo rộng thùng thình đang ngồi bên trong, đúng là Lý Thành.
Lý Thành xuyên qua cửa xe nhìn trung tâm thương mại trong chốc lát, hỏi người bên cạnh: “Đây là làm gì vậy? Sao lại đông đúc náo nhiệt như thế.”
Người ngồi bên cạnh chính là trợ lý Thẩm Phong.
Đối với Thẩm Phong mà nói, Lý Thành là ân nhân của hắn, cho nên dù hiện tại Lý Thành không còn là cấp trên, chỉ là một lão già vì bệnh quá nặng mà được trại giam thả ra, hắn cũng như cũ không có rời đi.
Thẩm Phong trầm mặc trong chốc lát, chờ Lý Thành hỏi lại, hắn mới nói: “Là lễ kỷ niệm ba năm khai trương nhà hàng, vừa lúc năm nay họ đã mở được . chuỗi cửa hàng trên toàn quốc, cho nên liền tổ chức lễ lớn.”
Nhà hàng gì thì không cần giải thích, Lý Thành có chết cũng sẽ không quên tên.
Quả nhiên, sau khi nghe xong Thẩm Phong nói, đôi mắt Lý Thành đôi mắt lập tức trở nên đỏ bừng, bên trong nồng đậm hận ý: “Mới ba năm, liền mở . chi nhánh, cũng thật đủ lợi hại.”
Nói xong, ông ta bắt đầu kịch liệt ho khan, Thẩm Phong vội vỗ lưng cho ông ta thuận khí, trong giọng nói tràn ngập trách cứ: “Lý tiên sinh, bác sĩ đã nói bao nhiêu lần rồi, khống chế cảm xúc của ngài một chút, ngài ngại tế bào ung thư khuếch tán còn chưa đủ nhanh sao?”
Những lời này khiến cho hô hấp của Lý Thành lập tức ổn định trở lại.
Đúng vậy, ông ta không thể tức giận, chẳng còn sống được mấy ngày nữa, thật sự không thể tức giận được nữa.
Thẩm Phong thấy ông ta đã ổn định lại, vội vàng phân phó tài xế lái nhanh đi, rời khỏi chỗ náo nhiệt này.
Hướng của ô tô chạy đến là bệnh viện nhân dân thành phố.
——————–
Hết chương