Sau Khi Sống Lại Trở Thành Omega Thiên Mệnh Của Chú Của Tra Công

chương 1

Truyện Chữ
Trước
Sau
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Tô Lương lại nằm mơ.

Trong mơ, Lục Chi Chiêu vẫn cứ dịu dàng như vậy, trầm ổn như vậy, mặt mày thanh triệt, mỗi khi nhìn ai luôn khiến người đó có cảm giác rất đáng tin cậy.

Vẫn là dáng vẻ khiến người yên tâm đó.

“Anh sẽ quay lại.”

Trong mộng, Tô Lương bình tĩnh nghe Lục Chi Chiêu nói.

Giấc mộng này rất thực, ngay cả Lục Chi Chiêu nắm chặt tay cậu, vành mắt đỏ bừng cũng giống y như trước.

“Tiểu Lương, em nhất định phải đợi anh! Lần này anh về, anh sẽ làm rõ mọi chuyện giữa Ninh Gia Dật và Lục gia, người anh yêu là em, từ lúc bắt đầu cho tới bây giờ vẫn vậy, trước kia là em, sau này cũng chỉ có thể là em!”

“Trước giờ anh không hề lăn tăn cái gì mà Beta hay Omega, anh sao có thể vì cái tỷ lệ xứng đôi nực cười kia mà ở bên Ninh Gia Dật được, anh tin cậu ấy sẽ hiểu! Cho nên, lần này anh về nhất định sẽ giải quyết hoàn toàn vấn đề khó xử giữa chúng ta bấy lâu nay.”

“Anh chỉ không muốn em phải trốn đông trốn tây, chúng ta yêu nhau chứ đâu phải phạm tội, không thể cứ mãi trốn tránh như vậy được.”

“Tiểu Lương, chờ anh, tới khi anh trở lại, chúng ta có thể chân chính ở bên nhau.”

“Tiểu Lương……”

Trong bóng đêm, Tô Lương mở bừng mắt trên chiếc giường lạnh lẽo.

Xa xa có mấy âm thanh mơ hồ, hình như có ai đó đang uống rượu phá phách, tất nhiên có thể là một số người xui xẻo gặp cướp. Những tiếng động tương tự như vậy hầu đêm nào cũng có, đó là chuyện bình thường, vì nơi ở tạm thời của Tô Lương nằm ở khu vực nghèo nhất và dột nát nhất trong toàn bộ khu người Hoa.

Đây là một khu ổ chuột tồi tàn, là điểm đến cuối cùng của những con người ở tận cùng dưới đáy của sự đáng thương.

Và đây cũng là nơi duy nhất mà Tô Lương có thể tới.

…….Là con cưng duy nhất của Lục gia, thân là Alpha đứng đầu, ở một số phương diện quả thực Lục Chi Chiêu rất ngây thơ.

Hắn vĩnh viễn sẽ không nghĩ được, là gia tộc hào môn đứng đầu liên minh địa cầu, nếu Lục gia thực sự muốn chèn ép một người thì sẽ khiến kẻ đó như sống trong địa ngục.

Ngay cả một Tô Lương đã từng là thành viên Lục gia.

Tô Lương thở hổn hển, bật đèn cạnh giường lên.

Có tiếng điện vù vù hoạt động, đèn tiết kiệm điện trên trần chập chờn một lúc mới sáng đều. Ánh sáng mờ mịt khiến toàn bộ căn nhà càng thêm đổ nát và hoang tàn.

Tô Lương chậm rãi từ trên giường đứng dậy, toàn thân ớn lạnh, từng cơn đau dữ dội dồn lên lồng ngực khiến cậu không nhịn nổi mà nôn khan.

Tiếng kêu thảm thiết bên ngoài túp lều đổ nát cùng tiếng cười hoang dại của đám côn đồ càng khiến Tô Lương nhức đầu kinh khủng.

[Nếu muốn sống lâu hơn chút thì phải chịu khó tĩnh dưỡng, Tô Lương, đừng đem tính mạng mình ra làm trò đùa]

Lần cuối cùng cậu đến gặp bác sĩ dường như đã lâu lắm rồi, nhưng điều kỳ diệu là lúc này không hiểu sao Tô Lương lại nhớ đến lời cảnh báo mà vị bác sĩ trẻ trung nhưng nghiêm khắc đó dành cho mình.

Cậu không khỏi cảm thấy buồn cười.

Khác biệt là chết sớm hay muộn thôi, tĩnh dưỡng có cần thiết không?

Khó khăn lắm mới dứt được cơn ho khan, cậu chống lên tủ đầu giường miễn cưỡng đứng dậy, rót một chút nước rồi lấy thuốc giảm đau trong ngăn kéo ra, cậu uống gần nửa bình nước, rồi cảm thấy những cơn đau nhức khiến người ta phát cuồng hình như đang dần dần biến mất.

Như thể có một tấm màng mơ hồ mơ hồ nhẹ nhàng ngăn cách những cơn đau khỏi cơ thể cậu.

Cậu chậm chạp di chuyển về phía góc khác của căn phòng, phải nhanh chóng thay quần áo trước khi loại thuốc giảm đau bất hợp pháp rẻ tiền này hết hiệu lực – cậu còn cả ngày dài phải làm việc.

Nếu không, cậu thậm chí còn không lo nổi tiền thuê căn phòng rách nát ở “bãi phế liệu” này.

Nhưng thật không may, cậu còn chưa bước được hai bước, cơ thể vô cùng yếu ớt này đột nhiên mất đi sức lực, cậu loạng choạng ngã xuống ghế.

Cậu vô tình nhấn vào điều khiển từ xa của TV, giây tiếp theo, thiết bị điện cổ lỗ sĩ đến năm tuổi này nhấp nháy, lần đầu tiên được bật thành công.

Một bóng dáng mờ ảo hiện lên trên màn hình cũ kỹ.

Đó là một nữ phóng viên rất được yêu thích.

Giờ phút này, khuôn mặt xinh đẹp của nữ phóng viên tràn đầy tươi cười đang đứng ở rìa của Star Plaza, tòa nhà nổi tiếng bậc nhất thủ đô liên minh, kích động nói với vô số khán giả trước màn hình: “…….Mọi người đều biết hôm nay là hôn lễ của người thừa kế sáng giá nhất của Lục gia Lục Chi Chiêu, và Ninh gia thiếu chủ Ninh Gia Dật. Đám cưới này được cho làm “đám cưới thế kỷ”, đúng vậy, chúng ta đều biết tinh thần lực của Lục Chi Chiêu đã đạt cấp S từ hai năm trước, mà năm trước tinh thần lực của Ninh Gia Dật cũng đã đột phá cấp S, có thể nói hai người họ chính là duyên trời tác hợp, hiếm thấy hơn nữa là độ xứng đôi của họ đã vượt quá %..... Chúng ta có thể hy vọng sau đám cưới này, mối quan hệ hợp tác của hai nhà Lục Ninh sẽ càng sâu sắc hơn…..Đúng vậy, hôn lễ của Lục Chi Chiêu và Ninh Gia Dật cũng được đám đông quần chúng ở quảng trường chúc phúc…….”

Chiếc ti vi cũ đến mức đôi khi còn bóp méo của giọng nói của nữ phóng viên nọ.

Tô Lương thất thần ngồi trên ghế.

Cậu muốn tắt ti vi, nhưng không hiểu sao cơ thể cậu giống như bỗng nhiên không nghe lời vậy.

Cảm giác lạnh lẽo từ từ truyền đến tứ chi, rõ ràng đang ở trong phòng nhưng Tô Lương lại cảm thấy như thể bị một bàn tay vô hình kéo vào biển băng vô biên.

Cậu không thể cử động, chỉ có thể đờ đẫn mở to mắt nhìn những bóng người lúc ẩn lúc hiện trên màn hình.

Phóng viên đã chạy đi đâu mất, còn đạo diễn cũng đang nóng lòng muốn quay cảnh đám cưới.

Trong khung cảnh xa hoa, cả một bầu trời sao nhân tạo lộng lẫy chói lọi, mọi thứ dường như thật đẹp và thật huyễn hoặc.

Và hai người sánh bước trên thảm đỏ lại càng rạng rỡ và điển trai, cứ như hoàng tử bước ra từ truyện cổ tích vậy.

Nhưng chính xác thì, ở một nghĩa là đó, cả Lục Chi Chiêu và Ninh Gia Dật quả thực đều là “hoàng tử”.

Tô Lương ngơ ngác nhìn hai người đang ôm nhau trên màn hình.

Cậu chợt nhận ra, thứ cậu đang xem chính là hiện trường đám cưới đang được quay trực tiếp.

Hóa ra người đó đã kết hôn rồi.

Tô Lương nghe trong lòng mình như có một giọng nói nho nhỏ.

Lục Chi Chiêu…….

Cậu lặng lẽ gọi tên hắn trong lòng.

Người đàn ông đó trước ống kính mang vẻ mặt vẫn bình tĩnh, nụ cười thực xa lạ, Tô Lương biết mình chưa từng thấy Lục Chi Chiêu cười như thế này.

Nhưng dù thế nào đi nữa, hắn vẫn rất anh tuấn, Ninh Gia Dật bên cạnh cũng thực xinh đẹp.

Omega đỉnh cấp ấy mi mục như họa, tinh xảo mỹ diễm, khi dựa vào người Lục Chi Chiêu quả thực xứng đôi vô cùng.

Chắc ai thấy cũng sẽ nghĩ như vậy thôi.

Màn hình TV đột nhiên hơi mờ đi.

Tô Lương chỉ có thể nghe thấy tiếng hoan hô rầm trời từ những người có mặt tại hôn lễ khi Lục Chi Chiêu và Ninh Gia Dật bước vào hội trường.

Hóa ra hai người đang yêu nhau cũng có thể nhận được những lời chúc phúc ấm áp như vậy.

Suy nghĩ này chợt lóe lên trong đầu Tô Lương, sau đó cậu nhận ra, thật ra hai người yêu nhau nên được chúc phúc như thế này mới phải - chỉ khi cậu và Lục Chi Chiêu ở bên nhau thì mới bị mọi người cản trở và chế giễu thôi.

Bởi vì Tô Lương là Beta.

Còn Lục Chi Chiêu, hắn là một Alpha.

Vốn dĩ hai người họ không nên ở bên nhau.

……

Thực ra, lúc Lục Chi Chiêu rời đi, Tô Lương đã có cảm giác bản thân sẽ không thể gặp lại hắn nữa.

Linh cảm của cậu quả nhiên chính xác.

Nhưng về sau tình cờ trông thấy Lục Chi Chiêu trên ti vi, sâu trong lòng Tô Lương vẫn cảm thấy chua xót vô cùng.

Cậu không biết mình lấy đâu ra sức lực, nhưng đột nhiên, tay chân vốn không nghe lời của cậu lại có thể cử động được.

Tô Lương nghĩ mình nên nhanh chóng bò dậy mà đi làm, nhưng thực tế, động tác của cậu lại vô cùng chậm chạp mò lấy máy truyền tin.

Cậu nhìn màn hình, một dãy số vẫn luôn in dấu trong lòng cậu, nhưng thực sự đã lâu rồi cậu không ấn vào những nút đó.

Cậu vẫn nhớ số liên lạc của Lục Chi Chiêu.

Nhưng hai năm nay, cậu cũng chỉ nhắn cho hắn mấy tháng đầu xa nhau mà thôi.

[Anh vẫn đang đàm phán với họ, thực phiền chết đi được, đầu óc của mấy người Lục gia này bảo thủ như thể vẫn đang ở thế kỷ trước vậy, thảo nào chú anh muốn tới biệt viện sống…..mà không, nếu đám người này mà gặp chú anh có lẽ đã tè ra quần mà quỳ xuống, làm gì dám thể hiện thái độ như vậy!]

[Tiểu Lương……anh rất mệt mỏi…..anh không biết nên làm gì nữa.]

[Bọn họ không cho anh gặp A Dật……]

[Tiểu Lương, sau này em đừng liên lạc tới số này nữa, anh nghi đám lão bất tử kia đang nghe lén. Ngoan, chờ mọi việc ổn thỏa, anh sẽ liên lạc với em!]

[Tiểu Lương, hãy chờ tin tốt của anh.]

……

Sau đó, Tô Lương không liên lạc với Lục Chi Chiêu nữa.

Đến giờ phút này, cậu không hiểu vì sao mình lại muốn liên lạc với đối phương một lần cuối.

Tựa như ngay cả ông trời cũng nhận thấy được sự do dự của Tô Lương, khi cậu còn đang bấm số, vô số thông tin truy thu do chưa đóng phí đều đổ dồn vào máy liên lạc cũ.

Đồng thời còn có cả tin nhắn của một vài người quen cũ nữa.

Trong đó có cả vị bác sĩ sắc mặt lúc nào cũng khó chịu, nói chuyện thì khó nghe kia, mấy ngày qua, Tô Lương đã cảm thấy khá hơn rất nhiều khi sử dụng loại thuốc giảm đau mà anh ta tự kê đơn trái phép cho mình.

[Tiểu bạch kiểm kia, thuốc của cậu có rồi, tôi kê đơn thuốc mới cho cậu, nhưng tác dụng phụ khá nặng, có thể sẽ gây chết người, nếu cần thì muộn chút hãy tới lấy.]

Tô Lương nhìn tin nhắn lạnh như băng kia, không khỏi nở nụ cười.

Giây tiếp theo, lại một tin nhắn khác xuất hiện.

[Họ Tô kia, cậu mẹ nó đừng có quá tin tưởng vào mấy cái loại thuốc rác rưởi mà tên lang băm kia kê, nếu còn không chịu đến bệnh viện thì cậu chết chắc, mà đừng có chết trong nhà tôi.]

Đây là tin nhắn của chủ nhà.

Chủ nhà và bác sĩ là bạn nhậu của nhau, ông chú lạnh lùng đó từ lâu đã biết tình trạng sức khỏe của cậu. Tuy bề ngoài hằn học nhưng Tô Lương biết chủ nhà vẫn luôn lo lắng cho mình.

Thậm chí, sở dĩ Tô Lương có thể cố lê lết sống được đến ngày hôm nay đều là nhờ sự giúp sức của rất nhiều “kẻ xấu” trong “bãi phế liệu” tưởng như bạc bẽo này.

Không biết tại sao, nhìn tin nhắn trên máy liên lạc cũ, cảm giác nặng nề khiến Tô Lương gần như không thở được cũng dần biến mất.

Trong khoảng thời gian bị Lục gia truy lùng, Lục Chi Chiêu luôn cho rằng sức khỏe của Tô Lương kém là do cậu quanh năm lẩn trốn.

Nhưng họ không biết thực ra Tô Lương đang bị bệnh nan y.

Sau khi Lục Chi Chiêu rời đi không lâu, Tô Lương còn bị hôn mê rồi đưa đến bệnh viện.

Sau đó, cậu được chẩn đoán là ung thư tuyến thể, và đã tới giai đoạn cuối. (ơ sao Beta lại có tuyến thể nhỉ?)

“Lẽ ra cậu nên đến bệnh viện kiểm tra sớm hơn. Để tôi xem nào……trước đây cậu bị chứng tuyến thể phát dục không đầy đủ đúng không? Trên lý thuyết, lẽ ra xác suất cậu bị bệnh này phải cực kỳ nhỏ mới đúng……”

Vị bác sĩ tốt bụng tiếc nuối nhìn Tô Lương vẫn còn rất trẻ, vẻ mặt tràn đầy nghi vấn.

Nhưng Tô Lương lúc đó chỉ có thể cười khổ.

Cậu thậm chí còn không đợi chẩn đoán và điều trị thêm vì tất cả tiền trong tài khoản đã bị đóng băng rồi, cậu không thể thanh toán chi phí y tế và cuối cùng đành chật vật rời khỏi bệnh viện.

Lúc đó, trước khi xuất viện, các bác sĩ đã chẩn đoán cậu có thể không sống nổi quá ba tháng.

Nhưng hai năm sau, Tô Lương vẫn còn sống.

Nhưng cậu đã kiệt sức rồi.

Từ trước tới nay, Tô Lương không biết tại sao mình lại ngoan cường như vậy, chật vật sống trong thế giới này như một con gián, nhưng hôm nay, Tô Lương cảm thấy mình không cần tiếp tục giãy giụa nữa.

Cậu đột nhiên cảm thấy cơ thể dường như không còn đau đớn nữa.

Tất cả nỗi niềm mong đợi, bối rối và chờ đợi bị kìm nén trong đáy lòng bỗng chốc biến mất ngay khi cậu trông thấy đáp án.

Tô Lương cảm thấy thoải mái chưa từng có.

Đám cưới thế kỷ xa hoa kéo dài vẫn đang chiếu trên màn hình TV, Tô Lương vừa nghe khúc nhạc đám cưới du dương vừa vịn tường từng bước rời khỏi căn phòng rách nát.

Cậu gắng gượng bước ra ngoài rồi ngồi xuống một nơi rác rưởi chất thành núi.

Cậu cầm máy truyền tin, lần này không hề chần chừ mà ấn nhanh vào chuỗi số liên lạc quen thuộc.

Kết nối nhanh hơn mong đợi.

“Alo……..”

Một giọng nói xa lạ, ngái ngủ vang lên từ đầu dây bên kia.

Tô Lương không lên tiếng.

“Xin chào? Là ai vậy…….”

Có lẽ là Ninh Gia Dật, Tô Lương miễn cưỡng nhận ra thanh âm của người kia.

Giọng nói của Ninh Gia Dật có hơi khàn.

Sau đó Tô Lương đột nhiên nhớ ra, lúc này ở đầu bên kia là thời gian ngủ.

Bởi cũng chỉ một số rất ít người, những người đã thực sự cùng đường mới phải ra ngoài làm việc từ lúc trời còn chưa rạng.

“Là tôi……”

“Tích……”

Cùng lúc Tô Lương nói, một âm thanh điện tử phát ra từ đầu bên kia sau khi máy truyền tin được cúp máy.

Ánh mắt Tô Lương trầm xuống, nhưng gương mặt chẳng có biểu cảm gì.

“Tôi chỉ muốn nói chúc anh tân hôn hạnh phúc.”

Cậu bình thản nói với máy truyền tin đã không còn phản ứng, còn nghiêm túc nói từng chữ một.

Bầu trời đã chuyển sang một màu hồng tím tuyệt đẹp, và một viền vàng chói lọi hiện ra ở phía chân trời.

Mặt trời sắp lên rồi.

“Tích tích tích tích……”

Máy truyền tin cũ kỹ lăn dần xuống, cuối cùng kẹt giữa một đống rác.

Nó còn phát ra một tiếng chuông dồn dập, dãy số xuất hiện trên màn hình chính là dãy số Tô Lương vừa liên lạc.

Tiếng chuông vang lên thật lâu, thật lâu, nhưng chẳng còn ai nghe máy nữa.

……

Tô Lương đã lặng lẽ qua đời vào ngày thứ hai sau đám cưới của Lục Chi Chiêu và Ninh Gia Dật.

Truyện Chữ
Trước
Sau
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio