Ở một mức độ nào đó, phán đoán của Lục Thái Phàn vẫn cực kỳ chính xác như mọi khi.
Dùng loại phương pháp phóng thích tin tức tố nguyên thủy nhất này đã rất nhanh cải thiện được tình trạng của Tô Lương.
Đương nhiên ban đầu Tô Lương cũng rất kháng cự, nhưng sau khi tin tức tố phóng thích, rất nhanh cậu đã an tĩnh lại.
Cậu phát ra một vài tiếng thút thít khó hiểu, nhưng âm thanh đó hầu như không có vẻ đau đớn. Nhiệt độ cơ thể hạ xuống, cùng lúc đó má cậu cũng ửng hồng lên. Tuy vẫn hôn mê, nhưng tất cả các dữ liệu kiểm tra cho thấy cậu đã qua cơn nguy kịch.
“Khụ khụ, chủ nhân của ta, giờ ngài có thể buông Tô Lương thiếu gia ra được rồi.”
Không biết qua bao lâu, Lục Thái Phàn mới nghe thấy lời nhắc nhở của quản gia.
Kỳ lạ là rõ ràng robot y tế đang ở ngay bên cạnh anh, nhưng âm thanh điện tử tổng hợp lại hơi xa xôi.
“Tô Lương thiếu gia cũng không phải là Omega chân chính, cậu ấy bị trúng thuốc nên mới có triệu chứng phát tình giả, cậu ấy sẽ không bao giờ có thể tiếp nhận và hòa quyện với tin tức tố của Alpha được.”
Nhưng anh có thể cảm nhận rõ hương trái cây thoang thoảng đang bồi hồi giữa răng môi mình.
Kể từ khi phân hóa tới nay, biển tinh thần lúc nào cũng như dung nham sục sôi của anh lần đầu tiên cảm nhận được cơn gió mát mẻ rồi bình tĩnh lắng xuống.
Còn thoải mái hơn khi nhấm nháp một ly rượu ngon hay thưởng thức một món ăn trân quý.
……
“Theo như số liệu phỏng vấn, % Alpha xác nhận khi giao hòa tin tức tố với Omega khiến họ sung sướng thậm chí còn hơn cả khi làm loại vận động đặc thù kia. Vậy, chủ nhân thân ái của ta…..ngài vẫn ổn đó chứ?”
Lúc bấy giờ Lục Thái Phàn mới vững vàng đứng dậy từ cabin trị liệu.
Anh cũng không lập tức đáp lại việc quản gia đang dò hỏi mình.
Hơi thở của anh nhanh hơn bình thường rất nhiều, nhiệt độ cơ thể cũng tăng cao, cặp mắt dễ dàng khiến người ta liên tưởng đến những sinh vật máu lạnh giờ lại thâm sâu vô cùng, đồng tử cũng phóng đại khiến tròng đen biến thành một vòng màu vàng kim.
Bất kể là nhìn từ phương diện nào thì biểu hiện của Lục Thái Phàn cũng rất quái dị. Người đàn ông đang bị khung thép hợp kim phong tỏa đến mức chỉ còn lại hàm răng có thể hoạt động nhưng trên người vẫn tỏa ra hơi thở đáng sợ như cũ.
Việc này khiến quản gia lại một lần nữa phải nâng cao mức độ cảnh báo nguy hiểm của Xà quật thêm một cấp.
Nếu trí tuệ nhân tạo cũng biết sợ thì chắc chắn giờ quản gia đối diện với ánh mắt của Lục Thái Phàn đã phải sợ đến treo máy.
Nhưng vẫn như mọi khi, khi tất cả mọi người đều nghĩ Lục Thái Phàn sẽ mất khống chế thì anh vẫn cứ là một Xà chủ lãnh khốc cường hãn như cũ.
“Ta rất ổn.”
Cuối cùng, Lục Thái Phàn cũng thong thả mở miệng.
Giọng anh khản đặc.
Sau đó anh thử chớp mắt, đồng tử cũng lập tức khôi phục lại bình thường.
Tuy trên người Lục Thái Phàn vẫn có cảm giác nguy hiểm đến khó tả, nhưng nhìn bề ngoài thì quả thật anh đã khôi phục lại trạng thái bình thường.
Lục Thái Phàn nâng tay ấn lên cabin y tế, nắp pha lê lập tức đóng lại, bao lấy thiếu niên đang nằm bên trong.
Dù là tin tức tố ngọt ngào đến gay mũi hay mùi hương trái cây dường như chỉ tồn tại trong trí tưởng tượng của Lục Thái Phàn thì giờ cũng đã hoàn toàn bị ngăn cách lại, chẳng thể tra xét thêm nữa.
Lục Thái Phàn thoáng nhìn qua Tô Lương đang bình thản ngủ rồi xoay người rời khỏi.
Ở một khu vực khác trong phòng, cánh tay huyền phù đang hợp lực với robot y tế một lần nữa tiêm chất ức chế vừa bị rút ra khi nãy vào cơ thể Lục Thái Phàn.
Những thứ này một lần nữa chèn vào cơ thể mang theo đau đớn kịch liệt khiến sắc mặt chủ nhân Xà quật càng thêm khó coi.
Nhưng cũng chính cảm giác đau đớn đến mức nghiền nát cả thần kinh này đã làm giảm cảm giác mơ hồ cùng thân nhiệt tăng cao do phóng thích tin tức tố lần đầu, Lục Thái Phàn cũng không hề kháng cự.
Mấy tiếng sau, cuối cùng anh cũng hoàn toàn bình thường trở lại.
Lúc một lần nữa bước tới cabin y tế, tin tức tố thuộc về anh đã bị máy lọc không khí pha loãng hoàn toàn. Đại sảnh lạnh băng trống trải vẫn sáng chói, giống như mùi hương trái cây mờ mịt cùng quá trình trị liệu nguy hiểm trước đó chưa từng tồn tại.
Nhưng Lục Thái Phàn hiểu rõ, có thứ gì đó đã….lặng lẽ thay đổi.
Tô Lương vẫn đang yên lặng ngủ say trong cabin y tế. Được điều trị ở mức độ cao nhất, vết bầm tím trên khóe miệng của cậu bé đã bớt nghiêm trọng, và những vết trầy xước trên cơ thể cũng đã lành từ lâu. Lúc này sắc mặt cậu hồng hào, ngủ rất an tĩnh.
Dáng vẻ vô âu vô lo cùng bình thản ấy khiến lồng ngực Lục Thái Phàn bỗng sinh ra một cảm giác kỳ lạ.
Cậu ấy yếu ớt như vậy, dường như chỉ cần hơi thả lỏng không để ý là sẽ có thể chồng chất vết thương rồi suy yếu mà chết.
Mấy năm mình không có thời gian để ý, rốt cuộc vật nhỏ này đã làm cách nào để sinh tồn ở cái nơi như Lục gia kia chứ?
Anh nhịn không được suy nghĩ.
……
“Liệu cậu ấy có bị di chứng gì không?”
Cảm giác được quản gia đang tới bên cạnh, Lục Thái Phàn mặt vô biểu tình hỏi.
Quản gia đã thay đổi về dáng vẻ mô phỏng người sống kia, nó lén lút ghi lại hình ảnh Lục Thái Phàn chăm chú nhìn Tô Lương rồi mới trả lời: “Trước mắt còn chưa xác định được, dù sao chúng ta vẫn đang phân tích thành phần dược tính. Nhưng tôi có thể khẳng định, Tô Lương thiếu gia sẽ không gặp bất cứ nguy hiểm gì liên quan tới tính mệnh.”
“Vậy tại sao cậu ấy vẫn phải nằm trong cabin y tế?”
Lục Thái Phàn tiếp tục hỏi, dường như bản thân anh cũng không nhận ra mình đang quan tâm hơi nhiều đến Tô Lương.
“Bởi vì tôi đang phân tích dữ liệu thể chất của cậu ấy chi tiết hơn.” Nói đến đây, bên cạnh quản gia đột nhiên xuất hiện một màn hình ảo, trên đó hiển thị dữ liệu chi tiết của Tô Lương và Lục Thái Phàn lúc trước, “Hình như trên người Tô Lương thiếu gia có tồn tại một yếu tố gì đó rất đặc biệt. Mặc dù các chỉ số của cậu ấy hiện tại đều tương tự như người thường, ừm, tất nhiên, cậu ấy mắc một căn bệnh hiếm gặp gọi tuyến tin tức không phát dục, nhưng về cơ bản, cậu ấy cũng không khác mấy so với Beta bình thường. Nhưng cậu ấy lại có thể thích nghi một cách hoàn mỹ với tinh thần lực của ngài, trước đây tôi vẫn nghĩ sở dĩ cậu ấy có thể làm được là vì không có tin tức tố hoặc tin tức tố rất thấp dẫn đến cảm giác chai lì. Tuy nhiên, phương pháp điều trị bằng cách giải phóng tin tức tố mà ngài thực hiện trước đó đã làm đảo lộn ý tưởng này của tôi. "
Trong mắt quản gia điện tử lóe lên ánh đỏ sắc bén.
"Dưới tình huống độ mẫn cảm vô cùng cao khi nãy mà cậu ấy vẫn có thể hoàn mỹ thích ứng với tin tức tố của ngài, đây chắc chắn không phải là cái gọi là cảm giác chai lì, mà là bởi vì độ phù hợp của cậu ấy với ngài rất cao. Theo dữ liệu, nếu Tô Lương thiếu gia là một Omega, khả năng phù hợp giữa hai người có thể vượt quá %. Đây là một con số rất đáng kinh ngạc."
Nói đến đây, quản gia chợt thở dài bất lực như một con người thật.
"Thật đáng tiếc, cậu ấy là một Beta."
“Vậy thì sao?” Nghe thấy quản gia cảm khái, Lục Thái Phàn hừ lạnh một tiếng, không hiểu sao anh rất không vừa lòng với thái độ này của quản gia, “Ngươi đừng quên, đối với ta mà nói, Omega, Beta hay thậm chí là Alpha cũng chẳng có ý nghĩa gì hết.”
“Chủ nhân thân ái của ta, mức độ phù hợp cao có ý nghĩa rất lớn với ngài.” Quản gia hoàn toàn không nhận ra nét khác thường trong lời nói của chủ nhân mình, nó đang đắm chìm trong niềm vui vì khám phá ra những số liệu mới mẻ, “Hôm nay các hạng mục chỉ số cơ thể ngài đều không tốt lắm, hơn nữa việc tháo bỏ trang bị cách ly cùng rút thuốc ức chế sẽ tạo thành gánh nặng tinh thần cho ngài. Dưới tình huống như vậy, lẽ ra ngài phải ở yên một nơi nào đó để trấn định lại, nhưng hiện giờ ngài lại đang đứng ở đây.”
Quản gia nhìn thẳng vào Lục Thái Phàn.
“------Sau khi tiếp xúc thân mật với Tô Lương thiếu gia, giá trị tinh thần của ngài lại vô cùng ổn định. Chúng tôi hoàn toàn có căn cứ để suy đoán việc này có liên quan tới độ phù hợp giữa ngài và Tô Lương thiếu gia.”
“Ồ?”
“Tôi cực kỳ kiến nghị ngài nên giữ Tô Lương lại Xà quật, tốt nhất có thể để cậu ấy ở bên cạnh ngài, xin hãy tin tưởng tôi, xác suất cực cao là việc này có thể cải thiện tình huống cơ thể đáng buồn của ngài. Ngoài việc đó, tôi kiến nghị thời gian tới nên tiếp tục nghiên cứu thêm về tình trạng của Tô Lương thiếu gia, có lẽ nói không chừng cậu ấy có thể cứu tính mạng của ngài.”
"Ta không cần ai cứu—"
Lục Thái Phàn vừa mở miệng, quản gia rất hiếm thấy mà ngắt lời anh.
"Từ khi từ thư viện Đại học Tinh Xuyên về, tất cả các chỉ số của ngài đều đã có vấn đề. Chủ nhân, tin tức tố của ngài đang có xu hướng ngày càng tăng, và các chức năng khác của cơ thể cũng đang hoạt động... ngài đang từng bước tiến vào thời khắc nan kham mà mọi Alpha đều phải chịu đựng – kỳ mẫn cảm. Ngài xem đi, thậm chí loại vũ khí nhắm vào tin tức tố kém cỏi như vậy mà cơ thể ngài vẫn sinh ra phản ứng, điều đó đã chứng minh quả thực có vấn đề."
Quản gia không chút lưu tình chỉ ra những điểm thất thường gần đây của Lục Thái Phàn.
Mà khi cụm từ “kỳ mẫn cảm” này thoát ra khỏi miệng quản gia, ánh mắt Lục Thái Phàn tức khắc lạnh băng.
Tuy quản gia không nói có nhiều, nhưng hơn ai hết, Lục Thái Phàn hiểu rõ “kỳ mẫn cảm” của anh đại biểu cho cái gì.
Đương nhiên, với một Alpha bình thường mà nói, “kỳ mẫn cảm” là giai đoạn bắt buộc họ phải trải qua trong đời.
Chính là sinh ra hảo cảm với một Omega nào đó.
Sau đó thì cơ thể sẽ sinh ra phản ứng.
Tin tức tố tràn đầy.
Tính tình trở nên cáu kỉnh, bạo lực... họ sẽ trở nên không khác gì những loài động vật của hàng nghìn năm trước, bởi tin tức tố sẽ biến những Alpha đã bước vào thời kỳ mẫn cảm thành một con thú với bản năng nguyên thủy chỉ biết thuần túy tranh giành bạn tình.
Ngay cả những Alpha bình thường cũng có thể trở nên khá nguy hiểm trong giai đoạn này, và một số thậm chí phải thực hiện các biện pháp đặc biệt để giữ cho bản thân không gây ra rắc rối.
Mà Lục Thái Phàn lại là Alpha cấp SS duy nhất trong Liên bang Địa cầu.
Càng nguy hiểm hơn là, trong đời anh tuyệt đối phải tránh xa những cảm xúc như cuồng bạo hay giận dữ. Bởi vì từ ngày phân hóa thành Alpha kia, anh vẫn luôn phải đấu tranh với bản tính điên cuồng, bạo ngược, hung mãnh trong thân thể mình.
“Đáng mừng là hiện tại ngài còn chưa mất kiểm soát.”
Quản gia quan sát Lục Thái Phàn.
Khuôn mặt của người đàn ông luôn thiếu biểu cảm, nhưng đôi má hơi căng lên và đôi mắt lạnh lùng khiến quản gia có thể dễ dàng đoán ra tâm trạng hiện tại của đối phương.
Chậc, rất không tốt.
“Tôi nghĩ Tô Lương thiếu gia sẽ rất vui, bởi cậu ấy vẫn luôn sùng bái ngài------”
“Đó chỉ là lời nói dối để đối phó với đám ngu xuẩn kia mà thôi.” Lục Thái Phàn lạnh căm căm đáp lời, “Đừng quên, chính ngươi đã gửi video cho ta lúc cậu ấy thừa nhận chuyện này.”
“Ặc, chuyện này…..”
“Không cần nói nữa.”
Lục Thái Phàn phất tay, ra hiệu cho quản gia dừng ngay việc thương lượng lại.
“Tô Lương chỉ mà một nhân viên phục vụ thuộc chi thứ, lại không có năng lực tự bảo vệ mình, liên lụy quá sâu với loại người như ta không hề tốt cho cậu ấy.” Lục Thái Phàn bình tĩnh nói, “Ngươi chỉ cần nhanh chóng xác định tình trạng sức khỏe của Tô Lương, nếu…..nếu cậu ấy vẫn cần tin tức tố để trung hòa dược tính trong cơ thể, vậy hãy lập tức trị liệu cho cậu ấy.”
Nói tới đây, Lục Thái Phàn tạm dừng một lát, anh thầm nghĩ gì đó rồi tiếp tục nói: “Sau khi xác nhận cậu ấy đã hoàn toàn khỏe mạnh, ngươi hãy đưa cậu ấy đến căn cứ Mặt trăng, ta nhớ Xà quật còn có vài tòa trang viên nghỉ dưỡng ở đó.”
“Khoan khoan, căn cứ Mặt trăng?” Quản gia bối rối nhìn nhân loại trước mặt, “Tôi thừa nhận rằng những trang viên nghỉ mát đó rất thoải mái, nhưng tại sao lại là Mặt trăng?! Ta nghĩ chắc chắn Tô Lương thiếu gia sẽ không vui đâu, Mặt trăng cách Địa cầu quá xa, ngài đưa cậu ấy tới đó chắc chắn sẽ khiến cậu ấy sinh ra tâm lý kháng cự, mà nhân tiện tôi cũng nói cho ngài, trước mắt cậu ấy vẫn chưa biết anh trai tốt bụng cùng anh nhân viên an ninh tốt tính đều là ngài đâu, một khi không có cơ sở tình cảm, hành động của ngài sẽ khiến cậu ấy cực kỳ chán ghét.”
Nghe thấy cụm từ “anh trai tốt bụng” và “anh nhân viên an ninh tốt tính” kia, Lục Thái Phàn nhướng mày.
Nhưng anh vẫn chưa làm ra hành động gì quá khích với cái tên trí tuệ nhân tạo kia.
“Lục gia đại trạch không tốt đẹp gì.” Lục Thái Phàn vô cảm nói, “Nhân loại nhỏ yếu như cậu ta, đưa về đó chắc chắn sẽ chết.”
Lục Thái Phàn bước ra cửa.
“Cậu ấy cần phải ở một nơi an toàn.”
"Theo nguyên tắc này, chẳng phải để cậu ấy ở lại bên cạnh ngài sẽ tốt hơn sao? Nói cho cùng, trong toàn bộ Liên bang Địa cầu và cả Hệ Ngân hà này, tôi không nghĩ có kẻ nào dám xúc phạm tới người bên cạnh ngài." Quản gia hiển nhiên vẫn không từ bỏ gợi ý trước đó của mình, là một trí thông minh nhân tạo, nó cũng có những quan điểm riêng.
Tỷ như bây giờ, vô luận là cơ sở dữ liệu hay thuật toán hỗn độn (nhân loại vẫn hay gọi thứ này là “trực giác”) đều khiến quản gia cảm thấy, tốt nhất là Tô Lương có thể ở bên cạnh Lục Thái Phàn.
“Có.” Lục Thái Phàn đột ngột trả lời, anh quay đầu lại nhìn thẳng vào mắt quản gia, sau đó anh chỉ vào thiết bị trên miệng mình cùng các thiết bị giam cầm được cài đặt khắp nơi trên người. (tội lỗi quá, suýt tôi type thành thiết bị khóa mõm =))))))
Anh mở miệng sau thiết bị chống cắn dưới mặt nạ bảo hộ.
“Đừng quên, khi ta tiến vào kỳ mẫn cảm – sẽ biến thành kẻ điên.”
Những người vô tội.
Những kẻ yếu ớt.
Lại rất dễ dàng bị thương hoặc bị giết, tốt nhất vẫn nên tới một nơi an toàn.
Những lời này chợt lóe lên trong đầu Lục Thái Phàn, nhưng anh không phát ra tiếng.
……
Thật lâu sau, quản gia mới tiến đến bên cạnh Lục Thái Phàn.
“Hình như ngài rất thích Tô Lương thiếu gia.” Trí tuệ nhân tạo dùng mắt điện tử của mình cẩn thận quan sát nhân loại trước mặt, “Tôi chưa bao giờ nhìn thấy tình cảm tinh tế như vậy ở ngài.”
Lục Thái Phàn dừng lại.
"Những con mèo hoang được con người nhận nuôi, dù họ không thích chúng thì cũng vẫn sẽ sắp xếp cẩn thận, sẽ không bao giờ bỏ mặc chúng chết thảm giữa một bầy chó dữ."
Người đàn ông bỗng nói một câu không đầu không đuôi như vậy.
Dường như đang giải thích, lại dường như đang tự lẩm bẩm một mình.
Quản gia thở dài.
“Nhân loại các người quả nhiên suy nghĩ thực kỳ quái….”
Nó phát ra một tiếng thở dài đầy bối rối.