"Xin lỗi?"
Tô Lương khẽ nhướng mày nhìn thiếu niên xinh đẹp yếu ớt trước mặt.
Ninh Gia Dật vốn đã tiến vào giai đoạn tiền phân hóa nên hiện giờ đã có vài phần hơi thở của Omega, chẳng qua so với tương lai, quả thực giờ Ninh Gia Dật đang bị hỗn loạn tin tức tố, gương mặt xinh đẹp kia không tránh khỏi lộ ra vài phần yếu ớt bệnh tật.
Cùng với tiếng ho nhẹ không kiểm soát được trong cổ họng khiến cậu ta càng trở nên mảnh mai hơn, như thể một cơn gió cũng có thể quật ngã ngay lập tức.
Tô Lương đã có thể cảm nhận được ánh mắt dò xét mà nhiều người qua đường đang nhìn cậu và Ninh Gia Dật.
Điều này khiến Tô Lương cảm thấy khó chịu.
"A Chiêu nói với em là hôm đó anh thực sự nghĩ em cố ý phá hủy đồ đạc của anh," Ninh Gia Dật mím môi, giọng nói run rẩy, "Em nghĩ giữa chúng ta nhất định có hiểu lầm! Anh Tô Lương, em…... khụ ….em thật sự không cố ý, anh là Beta nên có thể không biết, gánh nặng đè lên thân thể một người trước khi biến thành Omega thật sự rất nặng, mấy ngày nay em hoa mắt chóng mặt, thật sự không để ý hộp quà cùng tấm thiệp, ngay lúc đó em chỉ muốn đứa bé kia không khóc mà thôi."
Ninh Gia Dật vừa nói vừa đỏ hốc mắt.
"Anh Tô Lương, em cầu xin anh tha thứ cho em, được không? Em chưa bao giờ muốn nhằm vào anh, thực ra em rất thích ở cùng anh."
“Ồ.”
Tô Lương mơ hồ đáp.
Cậu nhìn vào thiết bị đầu cuối cá nhân trên tay để xem giờ.
Ninh Gia Dật dường như không để ý đến động tác của Tô Lương, cậu ta khịt mũi, sau đó đưa tay ra hiệu.
Tài xế của chiếc xe huyền phù xa hoa lập tức mở cốp xe lấy ra một chiếc hộp được đóng gói đẹp mắt.
Tô Lương liếc mắt nhìn, qua lớp vỏ bảo vệ trong suốt có thể thấy rõ đó là mô hình trước đây cậu muốn tặng cho Lục Chi Chiêu - không, nếu nhìn kỹ thì mô hình này chỉ tương tự với mẫu mà Tô Lương mua thôi. Tuy hình thức giống nhau, nhưng các chi tiết tinh xảo hơn rất nhiều, màu sắc cũng đẹp hơn một chút.
Ninh Gia Dật vỗ tay, tài xế đưa hộp cho Tô Lương.
"Anh Tô Lương, em đền mô hình cho anh, đừng giận em nữa, được không?"
Khuất mặt tài xế, Ninh Gia Dật đang vô cùng đáng thương nhìn Tô Lương.
“Mô hình này là nguyên mẫu do đại sư Gia Thời làm, anh xem, trên đế còn có chữ ký cá nhân của anh ấy!” Ninh Gia Dật chớp mắt và sốt sắng nói thêm, “Đây là chiếc duy nhất trên thế giới, là sản phẩm thủ công rất quý giá, em đã phải mua lại từ mấy người sư tập đó, nếu anh tặng cái này cho a Chiêu, chắc chắn anh ấy sẽ thích muốn chết! Cầu xin anh đó, anh Tô Lương, đừng giận em nhé……”
Ninh Gia Dật chưa kịp nói xong, Tô Lương đã cầm lấy chiếc hộp từ tay tài xế.
Dù là Ninh Gia Dật thì thời khắc này cũng không khỏi ngập ngừng một chút.
Đôi mắt ngấn nước kia còn hiện rõ một tia kinh ngạc.
Cậu ta thật sự không ngờ Tô Lương sẽ nhận mô hình này, càng không ngờ vẻ mặt Tô Lương lại vô cùng bình thản, đơn giản nhìn cậu ta, sau đó nói:
"Được rồi, tôi tha thứ cho cậu."
“Vậy, vậy thực sự tốt quá rồi.”
Ninh Gia Dật khô khốc trả lời.
……Thực ra, nếu ở kiếp trước, có lẽ Tô Lương sẽ dịu dàng mỉm cười rồi tha thứ cho tiểu thiếu gia “vụng về tùy hứng” này ở Ninh gia.
Ít nhất thì cậu cũng sẽ không nhận mô hình thủ công đắt giá như vậy.
Có một vài điều Ninh Gia Dật không hề nói dối, mô hình do các bậc thầy làm ra luôn rất đắt tiền, nếu không thì đã chẳng phải là phiên bản giới hạn.
Đây quả thực là một món quà xin lỗi cực kỳ đắt giá. Nếu là Tô Lương trước kia thì kiểu gì cậu cũng sẽ không nhận. Ở kiếp trước, Tô Lương luôn là dị loại trong số vô số thiếu gia và tiểu thư Lục gia, tuy tính tình hiền lành nhưng lòng tự trọng lại rất cao.
Tất cả những thứ quá đắt tiền và quá xa hoa thuộc về Lục gia cậu đều sẽ không đụng đến dù chỉ một ngón tay. Nếu không, với tư cách là em trai của Lục phu nhân Tô Noãn, cậu sẽ không đến mức phải đi làm thêm trong thời gian rảnh rỗi ở trường đại học. Tất nhiên, mua một món quà cho Lục Chi Chiêu cũng không thể làm khó cậu.
"Được rồi, cậu có thể đi rồi."
Sau khi Tô Lương nhận lấy mô hình, cậu thản nhiên kẹp hộp mô hình dưới cánh tay rồi quay người bước đi.
Theo bản năng, Ninh Gia Dật mở to mắt, cố gắng ngăn Tô Lương lại.
“Anh Tô Lương, anh…….”
Tô Lương khẽ nghiêng người, đột ngột né tránh bàn tay đang vươn về phía mình của Ninh Gia Dật.
“Anh vẫn chưa hết giận phải không?”
Ninh Gia Dật nhìn thấy động tác tránh né như tránh con gián của Tô Lương, tức khắc cậu ta càng thêm thấp thỏm.
Tô Lương quay đầu lại nhìn Ninh Gia Dật.
Bất giác, cậu nghĩ đến khuôn mặt trong đám cưới trên màn hình TV.
Kỳ thật ngay cả chính cậu cũng cảm thấy hơi khó tin, thật ra cho tới bây giờ, cậu cũng không hề có ác ý gì quá mức với nhân vật chính còn lại của hôn lễ, cho dù đối phương đã trực tiếp cướp đi Lục Chi Chiêu.
Nhưng điều đó không có nghĩa là cậu không biết gì cả.
Kiếp trước, sau khi Lục Chi Chiêu rời khỏi, kỳ thực Lục gia đã không hề chèn ép gì Tô Lương nữa.
Nhưng tất cả tài sản cùng hồ sơ của Tô Lương chỉ khôi phục trong thời gian ngắn, sau đó lại bị đóng băng lần nữa.
Hơn nữa còn đóng băng đến chết, dù chẳng có lý do gì cả.
Ngoài ra, điểm tín dụng của Tô Lương đã hoàn toàn biến đen, còn cả những lời buộc tội không biết từ đâu tới.
Nếu không phải vì những chuyện vô lý tới mức đó thì Tô Lương cũng sẽ không đến mức ngay cả điều trị y tế cơ bản nhất cũng không nhận được.
Mãi tận khi cậu lưu lạc đến khu , nơi bãi rác mà người đời vẫn cho rằng đó là địa ngục trần gian kia, Tô Lương mới tình cờ biết do mình đắc tội “Ninh gia” nên mới thê thảm như vậy.
Lại nghĩ tới cuộc liên hôn giữa hai nhà Lục Ninh kia, rất nhiều chuyện cũng đã trở nên rõ ràng.
Hơn nữa…..sau khi Lục Chi Chiêu rời đi, đã vô số lần cậu trăn trở suy nghĩ xem vì sao đối phương không hề quay lại.
Chỉ cần không phải kẻ ngốc là có thể hiểu được ác ý cùng chán ghét mà Ninh Gia Dật không buồn che giấu.
Sống lại một đời, chỉ cần chị gái còn sống và mình có thể làm lại cuộc đời là Tô Lương cũng đã cảm kích lắm rồi, cậu thực sự không còn sức lực đâu mà thống khổ hay thù hận nữa.
Ninh Gia Dật căm ghét Tô Lương.
Thế thì vừa đẹp, đời này, Tô Lương cũng không muốn trông thấy Ninh Gia Dật.
“Tôi nhớ là cậu vẫn luôn học ở Lục gia phải không?”
Tô Lương hất tay Ninh Gia Dật ra, lòng bàn tay người kia vừa lạnh lẽo vừa ẩm ướt, như thể một con rắn vừa ra khỏi hang vậy.
Ninh Gia Dật không hiểu vì sao đột nhiên Tô Lương lại chuyển sang một chủ đề chẳng hề liên quan như vậy.
“A, đúng vậy, do sức khỏe em không được tốt, cho nên……”
Ninh Gia Dật rụt rè nói.
“Thảo nào.” Tô Lương nâng tay, giơ thiết bị đầu cuối trong tay lên cho Ninh Gia Dật nhìn giờ, “Ninh thiếu gia, rất xin lõi, tôi chỉ là một học sinh bình thường, mà người bình thường bọn tôi nếu đi học muốn sẽ nhỡ mất buổi điểm danh của giáo viên.”
Sắc mặt Ninh Gia Dật bỗng trở nên hơi khó coi.
Đại học Tinh Xuyên mà Tô Lương đang học là một trong những trường tốt nhất của Liên minh Địa cầu, những ai có thể thi đỗ chắc chắn là những người giỏi nhất trong số những người giỏi.
Nếu so sánh thì việc học tập của Ninh Gia Dật quả thực có thể khiến người ta đỏ mặt.
Vẻ yếu ớt đáng thương trên mặt Ninh Gia Dật phút chốc biến mất, cậu ta không khỏi hung hăng nhìn chằm chằm Tô Lương.
Tô Lương cũng đang nhìn cậu ta.
Mãi đến tận lúc này, Ninh Gia Dật mới chợt nhận ra thì ra ánh mắt Tô Lương cũng có thể lãnh đạm như vậy.
“Cậu đang làm chậm trễ việc tôi đi học đó Ninh thiếu gia.”
Tô Lương cười nhẹ, liếc nhìn Ninh Gia Dật rồi nói từng chữ một.
Đương nhiên, Ninh Gia Dật có thể nhìn thấy ác ý và chế giễu trong đôi mắt đen thẳm của Tô Lương.
Cũng giống như những chiếc gai cỏ may, nhìn nhỏ như không có gì, nhưng một khi đã rơi vào da thịt, những chiếc gai mịn có thể khiến người ta bồn chồn không chịu nổi.
“Anh nói cái gì?!”
Ninh Gia Dật theo bản năng muốn ngăn Tô Lương lại, nhưng động tác của Tô Lương lại nhanh hơn Ninh Gia Dật rất nhiều.
Ngay cả khi ôm theo một mô hình to lớn và quý giá như vậy, Tô Lương vẫn có thể chạy nhanh như một chú nai trong rừng.
Chỉ vài bước, cậu đã bỏ xa chiếc xe kia.
“Thiếu gia, có cần đuổi theo không?”
Tài xế Ninh gia khẽ cúi đầu, kính cẩn hỏi Ninh Gia Dật.
“……”
Trầm mặc một lúc, sắc mặt Ninh Gia Dật âm trầm quay về xe.
“Không cần.”
Cậu ta đáp, sắc mặt khó coi vô cùng.
Gần như ngay khi bước vào xe, thiết bị đầu cuối cá nhân của cậu ta rung lên.
Là Lục Chi Chiêu liên lạc.
Ninh Gia Dật trầm mặc nhìn, rồi nhắm mắt lại.
Khi mở mắt ra, cậu ta lại trở thành đóa sen trắng yếu ớt mỏng manh từng xuất hiện trước mặt Tô Lương kia, sau đó mới nhận liên lạc.
“Gia Dật! Em đi đâu vậy?! Sáng nay buổi trị liệu trong khoang của em còn chưa kết thúc, tại sao em không ở bệnh viện?!”
Khuôn mặt lo lắng và căng thẳng của Lục Chi Chiêu xuất hiện trên máy liên lạc.
Hắn nghiêm nghị trừng mắt nhìn Ninh Gia Dật, ngay sau đó phát hiện Ninh Gia Dật thật sự đang ở trong xe huyền phù: "Đừng bảo là em thật sự chạy ra ngoài! Em có cần thân thể nữa không vậy!"
Giọng Lục Chi Chiêu lại càng cao hơn.
“Em……khụ khụ…..em……”
Ninh Gia Dật sụt sịt, cậu ta cố hết sức mỉm cười với Lục Chi Chiêu, nụ cười trông còn khó coi hơn khóc.
“Em không cố ý để mọi người lo lắng, em chỉ muốn đến xin lỗi anh Tô Lương.”
“……”
Lục Chi Chiêu lập tức cứng họng.
Dừng một lúc lâu, Lục Chi Chiêu mới tiếp tục nói, nhưng giọng hắn trở nên khô khốc hơn rất nhiều.
“Em có thể chờ trị liệu xong rồi đi tìm Tô Lương cũng được. Đang trị liệu dở còn bỏ ra ngoài làm gì.”
"Nhưng anh cũng nói là anh Tô Lương thực sự rất tức giận, còn cho là em nhắm vào anh ấy mà…... Làm sao em còn có thể yên tâm nằm trong khoang trị liệu tiếp được?! A Chiêu, anh biết không, anh là anh Tô Lương đều là bạn tốt nhất của em, em không muốn mất đi ai trong hai người."
“Nhưng……”
“Anh đi xin lỗi giùm em đã làm anh Tô Lương giận rồi. Đương nhiên em muốn tự mình đến gặp anh ấy, chỉ là……”
Khi Ninh Gia Dật cúi đầu, đột nhiên thiết bị đầu cuối của cậu ta nhận được một thông báo thứ hai.
Ninh Gia Dật đọc lướt qua, ánh mắt hơi ngừng lại, vẻ mặt cứng đờ.
Lục Chi Chiêu lập tức nhận ra Ninh Gia Dật có gì đó không đúng, hắn không khỏi nhíu mày hỏi: “Gia Dật, sao vậy?”
Ninh Gia Dật rũ mi xuống che giấu tất cả cảm xúc trong mắt, nhưng trong giọng nói lại càng tràn ngập sợ hãi.
“Em, em tới xin lỗi, còn cố ý đền cho anh Tô Lương một mô hình thủ công do đại sư tự mình lắp ráp. Anh Tô Lương nhận rồi, em còn tưởng anh ấy đã tha thứ cho em, nhưng… nhưng….em vừa phát hiện, nhìn như anh ấy vừa bán đi rồi.”
Vì đây không phải là mô hình bình thường nên trước đó Ninh Gia Dật đã cố ý đăng tin tìm kiếm, một khi đăng bán trên tinh võng, hệ thống trí năng sẽ đẩy thông tin đó đến cho Ninh Gia Dật.
Trong mắt Ninh Gia Dật đã phiếm lệ quang.
"A Chiêu, thực sự em không biết phải làm sao nữa. Em không biết anh Tô Lương muốn gì ở em. Em thực sự đã cố gắng hết sức để xin lỗi, nhưng có vẻ dù thế nào anh ấy cũng không muốn tha thứ cho em. Anh ấy làm như vậy, chắc chắc là vẫn giận em."
“Em nghĩ nhiều rồi.”
Từ đầu bên kia của máy liên lạc truyền đến giọng nói dứt khoát của Lục Chi Chiêu.
"Tiểu Lương không phải loại người như vậy. Cậu ấy rất đơn thuần, cũng không có nhiều tâm tư. Nếu cậu ấy đã chấp nhận lời xin lỗi của em thì chắc chắn đã chấp nhận. Còn việc cậu ấy bán mô hình đơn giản là vì do đại sư làm nên nó rất quý giá mà thôi, dù sao trước giờ cũng chỉ có anh thích chơi mô hình. Nếu em đến xin lỗi thì tại sao lại đưa mô hình cho cậu ấy? Có lẽ cậu ấy không muốn nói thẳng với em nên mới làm như vậy. Em đừng nghĩ quá nhiều."
Ninh Gia Dật cúi đầu, ở nơi camera của máy liên lạc không thể chiếu tới, cậu ta đã nắm tay đến mức trắng bệch.
"Thật sự là như vậy sao? Vậy thì em yên tâm rồi."
Ninh Gia Dật ngẩng đầu, cố nặn ra một nụ cười.
Lục Chi Chiêu nói: “Cũng chính là vì tiểu Lương rất dịu dàng nên cậu ấy mới tha thứ như vậy, nếu người khác nhận mô hình chắc sẽ càng giận thôi…..”
Thân hình Ninh Gia Dật đột nhiên khẽ đung đưa, cậu ta cắn chặt môi, hô hấp rõ ràng đã trở nên gấp gáp.
Cậu ta dùng một tay đè ngực lại rồi thở hổn hển, khó khăn cắt ngang lời khen của Lục Chi Chiêu dành cho Tô Lương: “A Chiêu, xin lỗi, em….hình như em không thở được rồi.”
Nói xong cậu ta đột nhiên ngất đi.
“Gia Dật—” Lục Chi Chiêu hoảng sợ hét lên. Nhưng lần này, Ninh Gia Dật không đáp lại hắn.
Vì cơ thể quá khó chịu, Ninh Gia Dật ngất đi.