Nghe được ngọn nguồn của lời đồn kỳ quái kia, Tô Lương dở khóc dở cười. Tuy tuyệt đại đa số người Lục gia đều không chính tai nghe thấy Xà chủ đại nhân lên tiếng trong buổi Hội nghị, nhưng vì Lục Thái Phàn là nhân vật chính trong lời đồn, mà đến giờ lời đồn vẫn đang lưu truyền ở Lục gia nên mọi người đều coi như anh đã ngầm thừa nhận.
Đối mặt với lời đồn như vậy, Tô Lương thực sự không biết phải bắt đầu giải thích từ đâu – cơ giáp là thật, Lục Thái Phàn phát cuồng cũng là thật, mà cậu trấn an Xà chủ lúc anh phát cuồng cũng là thật nốt.
Nhưng tại sao khi tập hợp tất cả những chuyện đó thì lời đồn lại trở nên kỳ quái vậy chứ?
Hơn nữa lời đồn nửa thật nửa giả thế này còn khó giải thích hơn những chuyện vô căn cứ rất nhiều.
Nhưng đương nhiên, chuyện cần giải thích thì vẫn phải giải thích.
“Chị, thực ra chuyện không phải vậy đâu…..”
Tô Lương hít sâu một hơi, cậu ngồi bên Tô Noãn rồi kể lại toàn bộ những chuyện xảy ra với mình cho chị gái nghe.
Lúc ở ngoại viện Xà quật gặp phải tập kích; tuyến thể phát dục lần hai; chuyển vào nội viện chăm hoa Riar; lúc học trong cơ giáp lại ngoài ý muốn gặp phải Xà chủ đang mất khống chế, sau đó thì trời xui đất khiến phát hiện tin tức tố của mình thế mà lại có thể trấn an Xà chủ…..
Tô Lương nói vô cùng rõ ràng.
Đương nhiên, cậu còn đỏ mặt bỏ qua những chi tiết nho nhỏ kiều diễm đã xảy ra trong cơ giáp nữa.
Thực ra, nếu là Tô Lương của lúc trước, thì dù Tô Noãn có dò hỏi, có lẽ cậu cũng không kể toàn bộ những chuyện đã xảy ra với mình cho đối phương. Nhiều năm như vậy, tính tình chỉ nói chuyện tốt không nói chuyện xấu, cố gắng tạo cảnh yên bình giả tạo cũng đã in sâu vào máu cậu rồi.
Nhưng không hiểu vì sao, hôm nay Tô Lương bỗng nhiên không muốn giấu Tô Noãn bất kỳ chuyện gì nữa.
……
“……Dù sao thì sự việc cũng chỉ có vậy thôi, chị đừng nghe lời đồn kỳ quái nào nữa! Gia chủ đại nhân cũng không đáng sợ như bên ngoài vẫn đồn thổi, anh thấy thực sự rất tốt, rất chăm sóc em.” Tô Lương nói vô cùng nghiêm túc, “Còn nữa, để em nói chị nghe nha, anh ấy không phải một ông già trung niên đâu, anh ấy thực sự rất đẹp trai! Em ở trong Xà quật cũng rất vui, đặc biệt đặc biệt vui luôn.”
Kết thúc bằng câu này, Tô Lương có hơi bất an, khóe mắt liếc liếc Tô Noãn.
Lúc nãy kể chuyện, Tô Lương đã phải vắt hết óc tìm từ rồi, cố gắng khiến thời gian mình trải qua ở đây nghe không quá nguy hiểm. Cậu không muốn Tô Noãn lo lắng.
Chị gái mình là người rất tốt, nhưng nhiều năm sống ở Lục gia, gặp phải nhiều chuyện như vậy, đặc biệt là những chuyện xảy ra với Tô Lương đã khiến một phụ nữ dịu dàng như cô luôn mang tâm trạng như chim sợ cành cong.
Tô Noãn dường như luôn luôn sầu khổ lo lắng cho em mình.
Mỗi ngày khi Tô Lương kể về sinh hoạt của mình, Tô Noãn luôn truy hỏi không ngừng, dù Tô Lương có dỗ dành lừa gạt vì nỗi lo lắng vẫn chưa bao giờ nhạt đi trong mắt cô.
Mà lúc này, cuộc sống của Tô Lương ở Xà quật có thể nói là kinh tâm động phách, thậm chí còn có liên quan tới Xà chủ Lục Thái Phàn cùng tuyến thể phát dục lại gì đó…..
Tô Lương đã chuẩn bị tinh thần nghe chị gái mình càm ràm vì lo âu quá mức, nhưng không ngờ sau khi nghe cậu nói xong, Tô Noãn chỉ thở dài một hơi, sau đó còn thả lỏng cười cười.
“Người ở Xà quật chăm sóc em như vậy, hơn nữa tuyến thể của em đã bình thường lại, bảo sao em ở đây lại thấy vui vẻ……”
Thấy chị gái chỉ nhẹ nhàng bâng quơ rồi không truy hỏi nữa, Tô Lương còn cảm thấy hơi không quen.
“Sao chị không càm ràm cả ngày như trước nữa nhỉ……”
Tô Lương nhịn một hồi, rốt cục không nhịn được lẩm bẩm.
Sau đó Tô Lương bị lườm một cái cháy mắt.
“Nhiều năm qua rồi, sao em lại vẫn cứ ngu ngốc thế nhỉ.”
Tô Noãn vươn tay nhẹ chọt chọt lên trán Tô Lương.
“Ai quan tâm mấy cái em nói chứ, nuôi em bao năm vậy rồi, em có ổn hay không chị nhìn thôi là biết.”
Nghe chị gái nói, Tô Lương không khỏi sửng sốt.
Mà đầu ngón tay Tô Noãn chỉ khẽ chọt lên trán cậu, cô không hề dùng sức, sau đó còn nhẹ nhàng mỉm cười xoa xoa đầu Tô Lương.
“Em xem này, giờ cuối cùng mặt em cũng có chút thịt, khí sắc cũng tốt, ánh mắt cũng sáng…..tất cả đều biểu hiện giờ em rất vui vẻ.” Tô Noãn nói, “Em vui thì tất nhiên là chị yên tâm rồi, còn càm ràm em chi nữa, ngốc ghê.”
“Chị……”
Tô Lương ngơ ngác nhìn Tô Noãn, trong đầu hiện lên hình ảnh đời trước mình chỉ toàn nói chuyện tốt, không nói chuyện xấu, cố gắng ngụy trang trước mặt Tô Noãn.
Lúc ấy, Tô Noãn vẫn luôn không ngừng hỏi.
[A Lương, em có ổn không?]
[A Lương, em có vui vẻ không?]
……
Có lẽ lúc đó chị ấy thực sự rất lo cho mình.
Tô Lương chợt cảm thấy mũi mình hơi chua xót.
Mà hốc mắt Tô Noãn cũng hơi hơi đỏ lên.
Một lát sau, có lẽ để che giấu ngượng ngùng, Tô Noãn lại bắt đầu cằn nhằn Tô Lương.
“Mặt mũi có da có thịt chút sẽ lại càng xinh đẹp rồi, cũng may em chỉ là Beta đó, nếu thực sự là Omega mà cứ liên tục nhắc đến Xà chủ đại nhân, người biết chuyện thì hiểu là vì Xà chủ đại nhân chăm sóc em, người không biết có khi sẽ nghĩ em thích ngài ấy đó. Nếu thế thì chị đây mới đau đầu……”
Vừa nói chuyện, Tô Noãn lại bắt đầu dông dài.
“Chị, em vừa nói giờ lại không càm ràm nữa, thế mà giờ chị lại bắt đầu rồi….”
Tô Lương vừa nghe câu “có khi sẽ nghĩ em thích ngài ấy”, tim đã đập nhanh hơn chút rồi, cậu vội nói, nửa như làm nũng nửa như oán giận mà gạt bỏ đề tài kia.
“Sao nào, tới Xà quật ở mấy ngày đã kiêu căng rồi sao? Chị là chị em đó, chẳng lẽ không nói được em…..”
“Em sai rồi mà, chị, tha cho em đi, chị đừng nói nữa!”
……
Tô Noãn nhìn thiếu niên giả vờ đáng thương cầu xin trước mặt, trong lòng vui vẻ nhưng cũng không nhịn được chua xót.
Tô Lương đi theo cô thực sự đã chịu khổ quá nhiều, vì không muốn mình lo lắng, dù Tô Lương có gặp chuyện gì cũng chỉ cười cười cho qua. Dần dần, chờ đến khi Tô Noãn nhận ra thì Tô Lương đã trở thành một thiếu niên vĩnh viễn chỉ biết mỉm cười dịu ngoan, ôn hòa chu đáo.
Nhưng ánh mắt cậu trước nay đều không hề cười.
Mãi tới bây giờ, Tô Noãn mới nhìn thấy em trai mình lộ ra nét tươi cười chân thực, sương mù trong mắt đã tan đi không ít.
Trước đây lúc Tô Lương nói mình sẽ tới Xà quật, Tô Noãn còn rất lo lắng. Mãi tới bây giờ cô mới hoàn toàn yên tâm. Nhìn dáng vẻ Tô Lương như vậy, trong một khắc, Tô Noãn còn mong Tô Lương cứ ở luôn tại Xà quật, không cần để ý tới những chuyện phiền toái bên ngoài, cứ vui vẻ mà sống như bây giờ là tốt rồi.
Tỷ như….
Vừa nghĩ tới “phiền toái” kia, nét cười của Tô Noãn cứng lại.
Sau đó, có rất nhiều lần Tô Noãn muốn nói lại thôi, nhưng sau đó vẫn nhịn xuống.
Vẫn nhịn tới lúc chuẩn bị rời khỏi, Tô Noãn mới cau mày, hạ quyết tâm.
“Thực ra thấy em ở đây sống tốt như vậy, lẽ ra chị không nên đưa thứ này cho em.”
Tới lúc chia tay, Tô Noãn chợt dừng bước ngay cửa.
“Nhưng khi đó hắn đã quỳ xuống khóc lóc cầu xin chị, một đại thiếu gia như hắn mà lại mang dáng vẻ kia, chị thực sự không đành lòng……”
Cô cân nhắc thật lâu, cuối cùng vẫn thở dài một hơi, sau đó lấy một hộp giấy trong túi xách ra đưa cho Tô Lương.
“Chị? Đây là……”
Tô Lương buồn bực nhìn vẻ mặt rối rắm của Tô Noãn.
“Đây là thứ mà Lục thiếu gia nói bất luận như nào cũng phải đưa cho em.”
Tô Noãn cau mày, trầm giọng nói.
Tô Lương: “………”
Ý cười trên mặt cậu nhạt đi.
Cậu nhận hộp giấy, sau đó mặt vô biểu tình mở hộp.
Trước mặt cậu chính là mô hình quen thuộc – nó đã từng bị rơi vỡ nát, chỉ còn lại những mảnh nhỏ, nhưng giờ đã được người khác cẩn thận sửa lại, đang nằm im trong hộp giấy.
Mô hình được sửa rất cẩn thận, cực kỳ tinh tế, nếu không nhìn kỹ, thậm chí còn không biết nó đã từng vỡ nát.
Giờ tuyến thể của Tô Lương đã phát dục hoàn toàn, cậu đã có thể mơ hồ nhận ra tin tức tố của người khác. Mà mỗi một hoa văn trên mô hình này đều thấm đẫm hơi thở của Lục Chi Chiêu.
Rất hiển nhiên, là Lục Chi Chiêu tự mình sửa lại mô hình.
Hơn nữa, hắn đã tiêu tốn rất nhiều tâm sức cho việc này, nếu không thì hơi thở mạnh mẽ như vậy cũng không thể lưu lại trên đó được.
Đây là mô hình Tô Lương đã tặng cho Lục Chi Chiêu làm quà sinh nhật, sau đó bị Ninh Gia Dật tính kế phá vỡ.
Bên dưới mô hình còn có một tờ giấy, trên đó có ba chữ.
[Anh sai rồi.]
Đời trước đã ở bên Lục Chi Chiêu mấy năm, Tô Lương vô cùng quen thuộc ngôn hành cử chỉ của đối phương.
Gần như chỉ cần nhìn ba chữ này, Tô Lương đã có thể biết được tâm trạng Lục Chi Chiêu, biết hắn thực sự muốn nhận sai với mình.
Anh sai rồi.
Mô hình khi trước em tặng, anh đã sửa lại rồi.
Chúng ta có thể bắt đầu lại một lần nữa được không……
……
Nhưng Tô Lương chỉ nhìn trong hộp một lát, sau đó cậu khẽ cười, đạm nhiên lấy mô hình ra khỏi hộp.
Sau đó, cậu để lại tờ giấy viết ba chữ “Anh sai rồi” kia vào trong hộp.
Tô Lương đưa lại hộp giấy cho Tô Noãn.
Tô Noãn không hiểu lắm mà nhìn em trai mình, thấy Tô Lương cầm lại mô hình, cô khẽ cau mày.
“A Lương, em muốn làm gì? Em nhận lại đồ vì muốn ở bên Lục thiếu gia sao?”
Sắc mặt Tô Noãn thay đổi, sở dĩ cô đáp ứng giúp Lục Chi Chiêu chuyển mô hình là vì biết rõ tính cách em trai mình. Dù sao lúc trước Tô Lương cũng đã thể hiện thái độ rất rõ ràng, chắc chắn cậu sẽ không dây dưa với Lục Chi Chiêu nữa. Tính cách cậu nhìn mềm mại như vậy nhưng thực ra lại vô cùng cố chấp, một khi đã quyết định chuyện gì sẽ không thay đổi.
Tô Noãn cảm thấy quá lắm thì Tô Lương cũng chỉ nhìn chiếc hộp rồi sẽ nhanh chóng trả đồ lại, như vậy cô cũng có thể thuận lý thành chương trả lại cho Lục Chi Chiêu, khiến Lục Chi Chiêu hoàn toàn mất hy vọng.
Nhưng hiện tại là chuyện gì?
Tô Lương cầm mô hình về phía giá trưng bày rồi ngẫu nhiên tìm một góc nhét nó vào. Trái với Tô Noãn lo lắng, thái độ Tô Lương lại có vẻ rất nhẹ nhàng.
“Sao em có thể tiếp tục dây dưa với anh ta được. Em đâu có ngốc vậy.” Tô Lương khẽ lẩm bẩm rồi cười giải thích, “Em đã không có quan hệ gì với anh ta nữa rồi, trước đây em đã tặng anh ta, giờ anh ta trả lại thì em nhận về. Coi như không nợ gì nhau nữa.” Nhìn mô hình đã được sửa lại, Tô Lương có hơi tiếc, “Thứ này lúc trước đã tiêu tốn không ít tiền của em, tuy hỏng rồi nhưng nói không chừng có thể gửi đến khu cho bọn trẻ làm đồ chơi, đúng rồi, chị, em nói cho chị nghe nha, Xà chủ đại nhân đã xây trường học ở khu đó, hơn nữa còn hoàn toàn miễn phí……”
Thấy Tô Lương lại vô thức nhắc đến vị Xà chủ dịu dàng lương thiện chu đáo, hơn nữa cực kỳ đẹp trai lại vô cùng mạnh mẽ kia, Tô Noãn bất đắc dĩ ngắt lời cậu.
“Em muốn mang đi quyên góp ư? Nhưng chị sợ Lục thiếu gia sẽ không muốn…..”
Tô Noãn thực sự không muốn em trai mình lại tiếp tục dây dưa với Lục Chi Chiêu nữa, cô hận không thể tiêu diệt hết toàn bộ tai họa ngầm.
“Nếu Lục Chi Chiêu dông dài, chị cứ nói thẳng với anh ta…..em không quan tâm.”
Thiếu niên nhún vai, nhàn nhạt nói.
“Anh ta sai hay không thì liên quan gì đến em.”