Ở Liên bang Địa cầu, hầu hết các thế gia sẽ trang bị nhân viên điều trị tinh thần lực cho các thành viên của gia tộc mình, nguyên nhân là vì tinh thần lực của Alpha cao cấp thường sẽ bị bạo động ở một mức độ nhất định nào đó. Nhân viên điều trị tinh thần lực khó có thể làm được như một Omega có độ xứng đôi cao, nhưng công việc của họ rất hiệu quả trong việc đẩy lùi thời gian tinh thần lực bị suy yếu lại vài tháng, thậm chí là vài năm.
Có dụng cụ chuyên môn trợ giúp nên dù hai bên không có độ xứng đôi cao thì vẫn có thể chải vuốt tinh thần, nhân viên điều trị tinh thần lực có thể dùng tinh thần lực của mình quấn lấy tinh thần lực bạo động của Alpha, sau đó hòa trộn với nhau rồi dần dần giải quyết nó.
Đương nhiên trong Xà quật cũng sẽ có những nhân sĩ chuyên nghiệp như vậy, bởi lẽ cấp bậc của các Alpha nơi đây đều rất cao, thậm chí có rất ít người có thể tìm được bạn lữ phù hợp. Thậm chí có thể nói những dụng cụ điều trị tinh thần lực ở Xà quật hiện đại hơn nhiều so với các thế gia khác.
Chẳng qua không có chức vị nhân viên điều trị tinh thần lực “thân cận” nào bên người Xà chủ cả. Vì đối với một Alpha có cấp bậc SS thì nhân viên điều trị tinh thần lực có hay không cũng chẳng nghĩa lý gì hết.
……..Cho đến khi Tô Lương tiến vào Xà quật.
Mấy ngày sau------
“Haizzz……Phải giảm béo thôi.”
Tô Lương vô cùng nghiêm túc nhìn mình trong gương, khẽ lẩm bẩm.
Trong gương, cậu đang mặc chế phục đặc thù của nhân viên điều trị tinh thần lực.
Trang phục này tương tự như đồng phục chiến đấu bó sát của các chiến binh Độc xà, nhưng có màu trắng thuần, bao kín từ chân đến tận cằm. Thực tế cũng không phải loại trang phục hở hang gì.
Nhưng vấn đề là chất liệu của nó lại cực kỳ mềm và mỏng, lúc mặc lên người cứ y như một lớp da thứ hai vậy. Hơn nữa vì quá mềm nên chỉ cần cơ bắp hơi phập phồng cũng có thể thấy rõ.
Tô Lương không biết có phải thời gian này mình ở trong Xà quật sung sướng quá không mà thân hình vốn mảnh khảnh giờ lại hơi mập.
Khi mặc thử đồng phục, Tô Lương thực sự cảm thấy phần mông và ngực hơi căng. Tất nhiên, vì chất liệu vải rất co giãn nên cậu cũng chả bận tâm cho đến khi mình vào trong gương…..
Cậu không nhịn được nhíu nhíu mày.
Hình như không quá ổn, nhất là phần mông…..
Nhưng nhìn kỹ lại có vẻ không tới nỗi không ổn.
Tô Lương cũng không soi gương quá lâu, quần áo làm cho cậu hơi không thoải mái, nhưng sau khi nhìn giờ, Tô Lương vẫn cảm thấy đi làm đúng giờ quan trọng hơn.
Đương nhiên trước khi đi, cậu vẫn lấy một chiếc áo khoác dạng như áo khoác quân trang mặc lên người mình.
……
Sau khi đến Trung tâm y tế, cậu mới biết nơi này náo nhiệt hơn Trung tâm y tế riêng của Lục Thái Phàn nhiều.
Trung tâm y tế của Xà chủ đại nhân luôn rất yên tĩnh, nhưng nơi này khá rộn ràng, kẻ đến người đi.
Tới Xà quật lâu như vậy, giờ Tô Lương mới nhìn thấy đám đông, cậu không khỏi thấy hoài niệm.
Nhưng ngay sau đó, cảm giác phấn khích dần thay thế bằng không được tự nhiên.
Là ảo giác sao? Tô Lương không nhịn được nghĩ, cậu cứ cảm thấy những Độc xà ra vào cùng nhân viên trong Trung tâm y tế đều thoáng nhìn trộm cậu mỗi khi đi qua.
Có thể vì mình là người ngoài nên có hơi nổi bật ở đây chăng? Hay là đồng phục trên người mình không giống những người khác?
Tô Lương cố gắng tìm hiểu nguyên nhân.
Đúng lúc đó có một Độc xà đi qua, ánh mắt khẽ dừng trên người Tô Lương rồi làm như không có gì quay đi chỗ khác.
Nhưng Tô Lương rõ ràng thấy lúc người kia bước bậc thang, anh ta hơi vấp.
Tô Lương:………
Tô Lương không kìm lòng được mà kéo khuy áo lần nữa, càng ngày càng tự hỏi không biết hôm nay quần áo mình mặc có vấn đề gì không.
“Tiểu Lương!”
May thay, lúc này, một giọng nói quen thuộc vang lên sau lưng cậu.
Cậu vui mừng quay lại, liền trông thấy Tiết Ngân Hoàn cùng quản gia.
“Ngân Hoàn, quản gia!”
Tô Lương lập tức thả lỏng hơn rất nhiều.
Sau khi biết Tô Lương đã chính thức trở thành nhân viên điều trị tinh thần lực, Tiết Ngân Hoàn xung phong đi làm cùng cậu một đoạn, hơn nữa trước khi ra ngoài, quản gia còn liên lạc với anh ta nói giờ mình sẽ tới Trung tâm y tế, hẹn anh ta qua luôn.
Vốn Tiết Ngân Hoàn đang vẫy vẫy tay với Tô Lương, nhưng khi cậu quay người lại, thanh niên mặt búp bê đột nhiên dừng bước, hai mắt mở to nhìn Tô Lương.
“Ngân Hoàn?”
Tô Lương thấy thế lại càng căng thẳng.
Sau đó liền nghe thấy Độc xà trẻ tuổi kia như đột nhiên hiểu ra mà hỏi: “Tôi hiểu rồi, tôi thực sự hiểu rồi!”
Tiết Ngân Hoàn bỗng khụt khịt mũi, hai mắt nhìn Tô Lương như thể phát sáng: “Tiểu Lương, tôi thực sự phải cảm ơn cậu rồi.”
Tô Lương: “?”
Tiết Ngân Hoàn: “Bảo sao nửa buổi sau đó lão đại lại đánh tôi nhẹ như vậy……”
Tô Lương càng không hiểu.
Còn Tiết Ngân Hoàn cảm giác như mình đã nhìn thấu hết thảy, ham muốn buôn chuyện dâng cao, anh ta không thể nhịn nổi muốn nói hết những chuyện mình biết, nhưng vị trí lần trước bị Lục Thái Phàn đánh vẫn còn ẩn ẩn đau, Tiết Ngân Hoàn chỉ có thể nghẹn lại, cố gắng nhịn xuống.
Đương nhiên, bên ngoài anh ta vẫn đang pha trò với Tô Lương, nhưng bên trong đã cực kỳ kích động chat trên kênh riêng.
[ Tôi vừa phát hiện, tôi là người, lão đại cũng là người.]
[Nhưng lão đại mạnh còn tôi yếu như vậy là có nguyên nhân cả đấy.]
[Chủ yếu là tôi không có một tiểu mỹ nhân xinh đẹp ở bên.]
Nhắc tới mỹ nhân, kênh chat riêng lập tức sôi trào.
[Tiết Ngân Hoàn ông im ngay, ngày nào cũng giả vờ yếu ớt, có biết xấu hổ không hả.]
[Hê hê, tên kia, có phải ông không biết nguyên nhân vì sao mình hay ăn đòn nhở? Lần trước bị lão đại đánh gãy xương sườn còn chưa khỏi, nay lại muốn ăn đòn tiếp à?]
[Tôi cảm thấy ông không phải thiếu mỹ nhân đâu, mà thiếu lương tâm ấy.]
[Còn cả chỉ số thông minh nữa chứ…..]
[Mặt mũi nữa chứ.]
[Cơ mà nói đến mỹ nhân, đột nhiên tôi nhớ ra…..]
[Hahaha, hôm nay ở Trung tâm y tế, đúng không?]
[Cái gì Trung tâm y tế? Trung tâm y tế có mỹ nhân à?]
[Hôm nay ai bị thương cũng coi như có phúc đấy, vốn tôi đang đau gần chết, nằm trong cabin điều trị, ai ngờ vừa hít khí vừa trợn mắt lên, oa, thật sự là…..miệng vết thương không còn đau nữa luôn!]
[Tôi còn đang cảm thấy hình như viên con nhộng giảm đau đã phát huy tác dụng rồi chăng? Nhưng nói đi nói lại, mỹ nhân đó vẫn là của lão đại nên lần trước làm nhiệm vụ tôi cũng không dám nhìn nhiều, chỉ cảm thấy cậu ấy rất đẹp, không hổ là người lão đại chọn.]
[Chuẩn đấy, đúng là người lão đại chọn có khác.]
……
Thấy đề tài bắt đầu chuyển sang “Ánh mắt lão đại tốt thật, xứng đáng có vợ đẹp” cực kỳ đáng hâm mộ.
Tiết Ngân Hoàn vội vàng bớt chút thời gian bồi thêm một câu.
[Tôi cảm thấy nếu tôi mà có nhân viên điều trị tinh thần lực xinh đẹp như Tô Lương, tôi cũng sẽ trở nên cực mạnh!]
……
“Khụ khụ.”
Quản gia vừa xem online vừa xem offline vội vã ho khan hai tiếng nhắc nhở Tiết Ngân Hoàn.
“Tiết Ngân Hoàn, chủ nhân tới.”
Tiết Ngân Hoàn cứng người, đang nhắc tới lão đại trên kênh chat riêng mà đột nhiên người lại xuất hiện sau lưng, một cảm giác quả thực rợn người.
Anh ta hoảng sợ quay lại, vừa lúc trông thấy Xà chủ đang bước tới lối vào.
Khoảnh khắc bóng dáng cao lớn âm u lạnh lẽo kia xuất hiện, Trung tâm y tế lập tức yên tĩnh hơn rất nhiều. Cũng chỉ có Xà chủ coi như không có gì tiếp tục bước tới.
“Lão, lão đại, sao anh lại tới đây?”
Là một người cuồng công việc, chẳng phải nên chờ tới khi hết giờ mới tới sao?
Rõ ràng giờ còn chưa đến giờ làm việc mà.
Hô hấp Tiết Ngân Hoàn đình trệ trong nháy mắt, sau đó vội vàng chào hỏi Lục Thái Phàn.
Dù biết rõ bình thường Lục Thái Phàn sẽ chẳng bao giờ để ý tới cái kênh chat chuyên để nhóm Độc xà nói kháy đồng đội kia, nhưng trong nháy mắt thấy anh, Tiết Ngân Hoàn vẫn hơi mềm chân, luôn cảm thấy nếu để Lục Thái Phàn biết mình vừa nói gì, nhất định mình sẽ chết thảm.
Nhưng Lục Thái Phàn chỉ lạnh lùng liếc anh ta, sau đó không thèm để ý tới nữa.
Ngay sau đó, ánh mắt anh dính chặt vào thiếu niên bên cạnh.
“Tô Lương…..”
Sau khi dừng lại một tích tắc, Xà chủ nhẹ nhàng nói.
“Gia chủ đại nhân.”
Ngay khi ấy, Tô Lương cảm thấy ánh mắt Lục Thái Phàn nhìn mình như đã hóa thành thực thể.
Thực nóng.
Chỉ vừa liếc mắt, Tô Lương đã vô thức căng thẳng.
Chẳng lẽ trang phục hôm nay của mình thực sự sai rồi sao?
Hay là có gì khác không ổn…..
Tô Lương lo lắng cúi đầu nhìn lại bản thân một lượt - mọi thứ vẫn bình thường mà.
Khi ngẩng đầu lên, cảm giác mấy ngón tay vô hình khẽ lướt qua da mình đã biến mất, quả thực giống như vừa rồi cậu quá mức lo lắng nên sinh ra ảo giác vậy.
“Đừng khẩn trương.”
Cậu chợt nghe thấy Lục Thái Phàn nói nhỏ.
……Vậy mà lại là một lời trấn an.
Sau đó Lục Thái Phàn bình tĩnh nói với Tiết Ngân Hoàn và quản gia: “Ta sẽ dẫn cậu ấy tới phòng điều trị, về phần sau của nhiệm vụ, các người có thể tự do hoạt động.”
Nói xong, anh đặt tay lên lưng Tô Lương, dẫn cậu đi tới đầu kia của Trung tâm y tế.
Nhìn lão đại mang Tô Lương đi càng lúc càng xa, vẻ mặt Tiết Ngân Hoàn thật khó đỡ.
“Khoan, vốn dĩ tôi có nhiệm vụ gì đâu nhỉ?”
Anh ta ngẩn người xác nhận lại với quản gia.
Quản gia hôm nay vừa đổi thân xác mới cũng trở nên yên tĩnh vô cùng, chỉ mỉm cười nhìn Tiết Ngân Hoàn: “Ờm…..”
Tiết Ngân Hoàn lại nhìn theo bóng dáng Lục Thái Phàn cùng Tô Lương.
Người đàn ông cao lớn cùng thiếu niên tinh tế.
Không hiểu sao hai người đi bên nhau trông lại phù hợp vô cùng, giống như thể họ vốn nên ở bên nhau vậy.
Một lúc sau, Tiết Ngân Hoàn bấm vào kênh chat, muốn nói với đồng đội về cảm giác đặc biệt đang không ngừng trào dâng trong lồng ngực anh ta lúc này.
Rõ ràng không có chuyện gì xảy ra, nhưng không hiểu sao anh ta cứ thấy hơi hoảng.
Cảm giác như thể ăn sáng quá no vậy.
Kết quả là khi anh ta mở thiết bị đầu cuối cá nhân của mình ra, thứ đầu tiên xuất hiện là kênh nhiệm vụ.
Nhóm chat vốn vô cùng náo nhiệt giờ lại im bặt, tin nhắn thứ hai từ dưới lên vẫn là tin nhắn của anh ta, chính là cái câu “Tôi cảm thấy nếu tôi mà có nhân viên điều trị tinh thần lực xinh đẹp như Tô Lương, tôi cũng sẽ trở nên cực mạnh!” kia.
Nhưng ngay sau câu đó lại là một ID đặc thù.