Lục Thái Phàn thấy trên ký lục có rất nhiều ID của các Độc xà, sau mỗi một ID đều có những chỉ dẫn vận hành cơ giáp vô cùng chi tiết cùng kỹ xảo đối phó với tinh tặc, Lục Thái Phàn mặt không đổi sắc lướt tới đoạn đầu ký lục, khó khăn lắm mới thấy tên mình.
Nhưng những gì mình cung cấp chỉ là chút thường thức vô cùng đơn giản. Chuyện này cũng rất bình thường, bởi buổi dạy cơ giáp cho Tô Lương kia còn chưa hoàn thành đã…. Ánh mắt Lục Thái Phàn hơi trầm xuống, mặt không biểu tình trả lại ký lục cho Tô Lương.
“Ghi chép rất kỹ càng tỉ mỉ.”
Lục Thái Phàn nhàn nhạt nói.
“Nhưng anh có phương pháp tốt hơn nhiều------”
Vừa nói, anh vừa nhẹ nhàng vung tay lên.
Cửa lớn sâu trong sân huấn luyện cơ giáp ầm ầm mở ra, Ma Hầu La Già đen nhánh như một ma thần xuất hiện vô cùng nhanh chóng ở trung tâm sân huấn luyện.
“…… ”
Bụi bay mù mịt.
Bầu không khí vô cùng yên tĩnh.
Mọi người đều nghe thấy Xà chủ nói một câu rất nhẹ nhàng.
“Anh sẽ thao tác thực tế cho em xem, được không?”
Rất nhiều Độc xà im lặng.
Thật lâu sau mới có Độc xà nào đó khẽ ho một tiếng.
[Thật không hổ là lão đại.]
Kênh nội bộ có người nhắn tin.
Suy xét đến việc trong đây có cả nick “Tị xà”, giọng điệu cả đám vô cùng khắc chế, lại rất vi diệu.
[Nếu tôi được bằng một hai phần của lão đại chắc giờ tôi cũng có đối tượng rồi.]
Có người vỗ mông ngựa.
[Lão đại thực sự rất lợi hại! Hy vọng lát nữa có thể chỉ cho bọn tôi vài chiêu.]
[Đúng đó, người bình thường sao mà như vậy được.]
……
Lục Thái Phàn thấy kênh nội bộ không ngừng nhảy lên thông báo, khóe miệng khẽ cong nhưng không hề nhắn lại gì.
“Đây là Ma Hầu La Già, có phải sẽ làm phiền anh không?”
Tô Lương thấy Ma Hầu La Già xuất hiện liền sợ ngây người, còn cả chút cuống quýt khó tả nữa.
Học thêm một khoảng thời gian rồi, giờ cậu đã hiểu rất rõ địa vị của Ma Hầu La Già.
Đặc biệt là sau khi Ma Hầu La Già xuất hiện, rõ ràng Tô Lương cảm nhận được nhóm Độc xà sau mình bỗng nhiên im lặng, hơn nữa bầu không khí giữa họ tràn ngập kỳ quái. Việc này khiến Tô Lương bất giác cảm thấy có gì đó sai sai.
Lục Thái Phàn lạnh lùng liếc nhìn đám cấp dưới đang mang vẻ mặt vô cùng vi diệu kia, sau đó lại bình tĩnh nói với Tô Lương: “Không phiền, em còn chưa hiểu rõ về cơ giáp, người khác có nói nhiều tới đâu cũng không bằng anh mang em đi diễn tập một lần.”
“Nhưng, nhưng Ma Hầu La Già là cơ giáp bản mệnh của anh.”
Tô Lương khô khan nói.
Tim cậu đập nhanh quá.
Mặt cũng nóng rồi.
Hơn nữa, câu nói của Lục Thái Phàn mấy hôm trước giờ cứ không ngừng quanh quẩn trong đầu cậu.
Lục Thái Phàn trầm ngâm, anh không trực tiếp đáp lời Tô Lương, mà cân nhắc lời nói của mình.
Cũng chính vì vậy nên một tân binh Độc xà đã tranh nói trước.
Đó là một thanh niên có nước da màu lúa mạch, trông rất hoạt bát, tiếng nói cũng sang sảng: “Tô Lương thiếu gia, là thế này, lão đại của bọn tôi sợ cậu còn chưa hiểu rõ cơ giáp nên mới quyết định tự mình dạy dỗ đó! Lúc trước tôi mới vào, đội trưởng của tôi cũng thường xuyên dùng cơ giáp bản mệnh của anh ấy để dạy tôi, giúp tôi quen thuộc với các thao tác!”
Tô Lương nao nao: “Thì ra là vậy.”
Cậu nói.
Khẽ thở phào trong lòng, nhưng có một thoáng, cậu cảm thấy hình như mình còn hơi thất vọng nữa.
Tâm tình phức tạp nên cậu cũng không hề phát hiện khi Độc xà có nước da màu tiểu mạch kia nói xong, một loạt ánh mắt nóng rực chiếu thẳng tới cậu ta. Mà trong đám người, thanh niên là đội trưởng kia cũng đỏ bừng cả mặt, sặc nước miếng đến ho khan.
Bên kia, Tiết Ngân Hoàn nghiêm túc quan sát một lúc, thấy thái độ Lục Thái Phàn lúc nói sẽ đưa Tô Lương vào cơ giáp quả thực rất bằng phẳng, không dao động, anh ta khẽ động lòng, muốn thử thăm dò thêm chút.
“Lão đại, dù sao anh cũng muốn đưa tiểu Lương vào để làm quen với cơ giáp, hay là đưa cả em theo đi, em cũng muốn xem Ma Hầu La Già tăng tốc thế nào------”
Em chỉ xem chút thôi, sau đó đi ngay ấy mà.
Nhưng Tiết Ngân Hoàn còn chưa kịp nói nửa câu sau.
Lục Thái Phàn đã lạnh nhạt mở miệng: “Tiết Ngân Hoàn, có vẻ cậu còn chưa xong nhiệm vụ.”
“Hả? Nhiệm vụ?”
Tiết Ngân Hoàn ngơ ngác.
“Em hoàn thành từ lâu rồi mà.”
Vừa nói, Tiết Ngân Hoàn vừa mở thiết bị đầu cuối của mình ra, đang muốn chứng minh cho Lục Thái Phàn, nhưng khi mở màn hình ra, Độc xà trẻ tuổi lập tức cứng người.
Bảng nhiệm vụ vốn đã trống trơn là lại tràn đầy.
Trong đó thậm chí còn có cả nhiệm vụ “nằm vùng câu lạc bộ múa thoát y để điều tra vụ buôn lậu vũ khí” mà người người đều ghét bỏ, chỉ có ai nhọ lắm mới có thể rút thăm trúng.
Tiết Ngân Hoàn gần như chết lâm sàng.
“Chuyện gì thế này?”
Anh ta không tin nổi, khẽ lẩm bẩm.
Mà bên kia, cả đám thấy tình trạng của Tiết Ngân Hoàn, đột nhiên như vừa nhận được một mệnh lệnh trong âm thầm.
“E hèm, à, tự dưng tôi nhớ ra mình còn nhiệm vụ chưa hoàn thành!”
“Ờ đúng đúng, tôi cũng thế!”
“Hôm nay tôi còn chưa rửa chân, không được rồi, phải đi ngay thôi-------”
……
Cả đám Độc xà đều tản đi sạch sẽ.
Chỉ có Tiết Ngân Hoàn vẫn đang khóe mắt ngấn lệ, run rẩy hai cánh tay, cố gắng xác nhận với quản gia xem chuyện gì đang xảy ra với danh sách nhiệm vụ kỳ quái này, nhưng Hắc Mạn Ba lại thở dài kéo Độc xà trẻ tuổi ngây thơ yếu đuối đó đi.
Lát sau, sân huấn luyện cơ giáp chỉ còn lại hai người Tô Lương và Lục Thái Phàn.
Ma Hầu La Già đang đứng cách đó không xa, rõ ràng chỉ là một cơ giáp lạnh băng, nhưng dường như Tô Lương lại cảm thấy một tia mong đợi.
Lục Thái Phàn đã nhảy lên cơ giáp, sau đó anh xoay người, vươn tay với Tô Lương.
“Nào.”
Anh nói.
Thực ra cậu cũng có thể mở cánh cửa khoang cơ giáp rồi tự đi lên. Rõ ràng là như vậy, nhưng Tô Lương vẫn không tự chủ được mà đặt bàn tay mình vào tay Lục Thái Phàn. Thân thể chợt nhẹ, giây lát sau, Tô Lương liền được Lục Thái Phàn kéo vào trong Ma Hầu La Già.
Cảnh tượng tối tăm quen thuộc đập vào mắt, vốn Tô Lương còn nghĩ bản thân sẽ rất bối rối vì sự việc đã từng phát sinh trong này, nhưng thực ra, khi thực sự đứng đây, việc khiến cậu lo lắng chỉ có một------
“Gia chủ đại nhân, em có thể đứng một bên quan sát được không? Ý em là, nếu ngài muốn cho em xem thao tác thì tốt nhất là không nên để người khác ngồi cùng ghế với ngài……”
Đang nói, Tô Lương đột nhiên im bặt nhìn cảnh tượng trước mắt.
Lục Thái Phàn đã ngồi vững trên ghế điều khiển, anh nghiêng đầu, vẻ mặt sâu xa nhìn Tô Lương.
Dưới ánh sáng u ám, nụ cười bên khóe môi anh lại vô cùng rõ ràng.
“Không phải đã nói em cứ gọi anh là Tị tiên sinh sao?”
Anh nói.
Sau đó anh nâng tay, vỗ vỗ chiếc ghế bên cạnh ghế điều khiển của mình.
“Hơn nữa, em cũng không cần lo lắng về vấn đề chỗ ngồi.”
Đó là một chiếc ghế phụ.
Trải qua một thời gian dài như vậy, cơ giáp huyền thoại ấy cuối cùng cũng đã có chỗ cho người thứ hai.
Tô Lương kinh ngạc nhìn chỗ ngồi trước mắt, vẻ mặt dại ra, quản gia đã từng vô cùng nghiêm túc phổ biến kiến thức về kiếp trước kiếp này của Ma Hầu La Già cho cậu nghe, cho nên cậu vốn không thể ngờ Xà chủ sẽ vì mình mà đặt thêm một chiếc ghế phụ trong đây.
“Đây là…..điều chỉnh cho em sao?”
Tô Lương khẽ hỏi, giọng nói vô cùng căng thẳng.
Có lẽ thấy phản ứng của cậu hơi quá mức, nên Lục Thái Phàn đã chỉnh lại biểu cảm của mình.
“Vốn là cơ giáp hai người, thêm một chỗ ngồi cũng không sao cả.”
Người đàn ông nhẹ nhàng bâng quơ đáp.
Sau đó còn bổ sung thêm.
“Hơn nữa trước đây anh đã nói sẽ dạy em mọi kiến thức về cơ giáp, thêm một chỗ ngồi mà thôi, sẽ tiện hơn nhiều.”
Tô Lương vụng về bước lên, cậu ngồi trên ghế điều khiển cùng Lục Thái Phàn mà ngỡ như mình đang mơ, sau đó dưới hướng dẫn của Lục Thái Phàn, cậu đã vận hành cơ giáp huyền thoại này.
Tim đập rất nhanh, thậm chí đầu óc còn hơi choáng váng vì niềm vui bất ngờ.
Beta trẻ tuổi chỉ có thể cố gắng cảnh báo chính mình, mọi việc đúng như những gì Độc xà trẻ tuổi kia nói, Lục Thái Phàn chỉ muốn dạy cậu sử dụng tốt cơ giáp nên mới làm vậy.
Có lẽ đây quả thực là việc bình thường ở Xà quật, bởi cậu hiểu rõ hơn ai hết, dưới vẻ ngoài lạnh lùng này, Xà chủ đại nhân là một người tốt đến mức nào.
Có lẽ.
“Anh cũng đối tốt với những người khác như vậy sao?”
Chờ khi Tô Lương định thần lại, cậu mới phát hiện mình đã nói ra miệng mất rồi.
Cậu sững sờ, không biết vì sao bản thân lại nói ra những suy nghĩ đã đè ép xuống nơi sâu nhất trong lòng.
Lục Thái Phàn đang đồng bộ tinh thần lực với cơ giáp, khi nghe Tô Lương hỏi, anh không tự chủ được buột miệng đáp lời.
“Không có những người khác.”
Anh đã không thể cẩn thận tự hỏi bản thân.
Cũng không thể cẩn thận lựa chọn từ ngữ.
Chỉ đưa ra câu trả lời bản năng nhất.
“Chỉ có em.”