Bên ngoài tinh vực khu .
Lục Chi Chiêu ngẩn người trong một góc nhỏ do vài chiếc hộp kim loại xếp chồng lên nhau tạo thành.
Xung quanh rất ồn ào.
Hắn nghe thấy tiếng gầm rú của hệ thống điện của phi thuyền cũ kỹ, giống như tiếng nhổ nước bọt trong cổ họng của một bệnh nhân hấp hối.
Hệ thống thông gió rất cũ, chỉ cần nhìn lên là hắn có thể thấy cửa gió đầy những sợi bông cáu bẩn. Không khi mang một mùi hôi đặc trưng của dầu động cơ kém chất lượng. Boong tàu ọp ẹp cũ nát, có lẽ thời gian phục vụ của phi thuyền này còn hơn cả tuổi của tổ phụ hắn rồi, giờ nó như đang lướt đi trên khu vực biển động mãnh liệt, va chạm, rung lắc khiến rất nhiều tù nhân không chịu nổi mà nôn mửa. Mùi chua nồng nặc khiến môi trường trong phòng giam này ngày càng trở nên không thích hợp cho sự sinh tồn của con người.
Mọi thứ đều vô cùng tồi tệ, đây có lẽ là nơi tồi tệ nhất là Lục Chi Chiêu từng ở.
Hơn nữa lúc này hẳn cũng là thời khắc chật vật nhất trong cuộc đời hắn.
Tay hắn bị bẻ quặt ra sau lưng, sau đó bị còng tay kim loại vô cùng cũ kỹ móc vào ống sưởi, mặt và cơ thể đầy vết thương đau đớn, đây chính là việc tốt mà đám tinh tặc kia ban cho.
Đối mặt với con tin, tinh tặc rất ít khi nương tay, đặc biệt là khi con tin này vô cùng không phối hợp, hơn nữa giới tính lại là Alpha.
Đúng, nói đến tinh tặc……hiện giờ tất cả tù nhân bị nhốt ở đây đều có thể nghe rõ ràng tiếng nói chuyện thô lỗ của đám tinh tặc bẩn thỉu kia vang lên sau bức tường.
“Đám người đó nói sao?”
“Đa số đều rất phối hợp, đám tiểu bạch kiểm này toàn bọn nhát gan, ngoại trừ tên điên kia. Tao nghĩ nó uống thuốc hoặc ăn nhầm cái gì đó nên đầu óc hỏng rồi, hỏi gì nó cũng không nói, lúc bị đáng cũng vẫn mang bộ dạng tử khí trầm trầm…..”
“Hiệu suất quá thấp. Đã đưa thông tin cho đám đó để chúng liên lạc với người nhà đòi tiền chuộc, đây cũng là vì tốt cho chúng thôi. Nhưng tên điên kia quả là lãng phí thuốc của tao. Nghe đây, nếu mấy giờ nữa bộ dáng nó vẫn vậy thì giết luôn đi. Giờ không còn như xưa nữa, không thể ở lại khu quá lâu được, tao nghe nói cũng người kia đã tới khu rồi.”
“Nguy hiểm quá…..”
“Đúng, cho nên chúng ta phải tăng tốc lên, tất cả những kẻ không nghe lời cứ xử lý hết, đừng lưu lại tai họa ngầm.”
“Lão đại nói không sai, đừng để những kẻ không nghe lời thích tìm đường chết đó kéo chậm tiến độ. Chúng ta không thể ở lại đây lâu được.”
“Hả? Ý mày là cứ không giao tiền chuộc thì giết luôn sao?”
“Không thì sao, mày muốn bọn chúng sống để mày chết nhanh hơn à?”
……
Giọng nói thô lỗ, khát máu, rõ ràng đã truyền vào cảm quan cực kỳ sắc bén của Alpha.
Lục Chi Chiêu rũ mắt, đồng tử hơi tan rã.
Đương nhiên hắn đã nghe thấy cuộc đối thoại của đám tinh tặc kia, tuy khẩu âm của chúng rất nặng, nhưng hắn vẫn có thể hiểu đại khái.
Có điều giờ phút này cũng không cần phải tốn công nghe nhiều hơn nữa, chỉ cần vài lời đó thôi là có thể phán đoán tình huống hiện tại của hắn cực tệ.
Đám tinh đạo này hoàn toàn không hề kiêng dè nhóm tù phạm, có lẽ chúng cảm thấy họ chỉ là những thiếu gia tiểu thư trói gà không chặt, hoặc có lẽ đây là một phương thức tra tấn tinh thần nào đó. Tinh đạo chỉ muốn ép được nhiều lợi ích hơn từ các con tin mà thôi, hơn nữa phương thức này quả thực rất hữu hiệu – sau khi nghe chúng nói, Lục Chi Chiêu cảm giác mấy con tin bị bắt tới cùng mình đang khóc thút thít.
Nhưng Lục Chi Chiêu không có cảm giác gì cả.
Tất cả cứ như một giấc mơ vậy, Lục Chi Chiêu nghe thấy trong đáy lòng mình có một giọng nói đang không ngừng nói nhỏ.
Đúng thế, chỉ là một giấc mơ……
Lục Chi Chiêu đã không còn nhớ đây là lần thứ bao nhiêu bản thân mơ thấy ác mộng nữa: rất thật, rất đáng sợ, như thể hắn đã thực sự trải qua một đời.
Đó hoàn toàn là một sai lầm.
Lục Chi Chiêu không hiểu vì sao mình lại xúc động, vì sao lại kỳ quái mà đánh dấu Ninh Gia Dật như vậy.
Rõ ràng đánh dấu rồi cũng có thể tẩy đi, nhưng Ninh gia cứ như linh cẩu mà cắn hắn không bỏ. Kể cả Lục Chính Ân cũng càng quản lý hắn chặt hơn trước, ép buộc hắn phải kết hôn với Ninh Gia Dật.
Dù Lục Chi Chiêu luôn cự tuyệt, tỏ rõ trong lòng mình đã có người khác thì cũng không nghĩa lý gì.
“Mày phải có trách nhiệm với Lục gia.”
Người cha vẫn luôn hòa ái dễ gần của hắn giờ đây lại vô cùng dữ tợn.
“……Tao không cần biết mình thích ai, để tao nói cho mày biết, Omega duy nhất của mày chỉ có Ninh Gia Dật, cũng chỉ có thể là Ninh Gia Dật!”
Lục Chi Chiêu cảm thấy áp lực trên người mình càng thêm trầm trọng, gánh nặng càng thêm bất kham. Cũng trong trạng thái tâm lý cực kỳ tồi tệ này, hắn cảm thấy đầu óc mình càng không thanh tỉnh.
Hắn luôn cảm thấy những cơn ác mộng của mình đang ăn mòn thực tại.
Có nhiều lần mở mắt tỉnh dậy trên giường nhưng hắn lại không biết bây giờ là năm nào.
Hình như hắn vẫn là Lục gia đại thiếu gia, là người thừa kế sáng giá nhất.
Nhưng mặt khác, hắn lại cảm thấy bản thân đang chịu nỗi đau mất người yêu, một kẻ điên đang hãm sâu trong tuyệt vọng.
Càng lúc hắn càng cảm thấy táo bạo và đau khổ, rõ ràng biết Tô Lương không hề chết, nhưng Lục Chi Chiêu vẫn cảm thấy vô cùng đau lòng bất an.
Cảm giác vô cùng đau khổ khi mất đi Tô Lương thường đánh thẳng vào Lục Chi Chiêu.
Thi thể của Tô Lương luôn xuất hiện trong ảo giác của hắn.
Nước da tái mét, không còn một chút sinh khí.
Còn hắn, hắn bị ảo giác này dọa sợ đến mức tim gan như nứt ra, đau thấu tâm can.
Bác sĩ gia đình nói tình trạng tinh thần lực của hắn vốn đã rất tồi tệ, và nguyên nhân khiến hắn có chuỗi ảo giác này là do biển tinh thần của hắn đã xuất hiện rồi.
“Cậu phải lập tức kết hôn với Ninh Gia Dật, chỉ có Omega cấp bậc này mới có khả năng giải quyết tinh thần lực hỗn loạn của cậu. A Chiêu, lẽ nào cậu muốn giống như tên quái vật trong Xà quật kia sao?!”
Hắn càng chống cự, áp lực về cuộc hôn nhân này càng dồn dập.
Không ai có thể hiểu nỗi mê mang cùng thống khổ của Lục Chi Chiêu, bọn họ chỉ liên tục khuyên hắn, một Alpha như hắn nên kết hôn với Ninh Gia Dật……
Nhưng Lục Chi Chiêu hiểu rõ, người hắn thích là Tô Lương.
Cho nên cuối cùng, Lục Chi Chiêu đã chạy trốn.
Trốn khỏi Lục gia đơn giản hơn hắn nghĩ, cứ như thể hắn đã từng bỏ trốn rồi vậy.
Ngay sau đó, Lục Chi Chiêu vượt qua gần nửa Liên bang Địa cầu, theo như ký ức trong mơ, hắn đi từ tinh khu trung ương tới khu xa xôi kia – trong giấc mơ, hắn đã tìm thấy thi thể Tô Lương ở đây.
Dù biết suy nghĩ của mình vô cùng vớ vẩn, dù biết có khả năng mình đã điên thật rồi, nhưng Lục Chi Chiêu không thể khống chế xúc động đó của mình được, hắn cần một đáp án.
Nhưng khi hắn có thể có được đáp án, Lục Chi Chiêu nhận ra, hắn không sao đối mặt nổi.
Trong nhà giam kinh tởm của đám tinh tặc, tiếng người thanh niên Alpha ấy đang không ngừng vang lên, hắn gần như đang nói sảng.
“Bác sĩ……Chủ nhà…..Trẻ con…….”
Lục Chi Chiêu hơi loạng choạng, hắn mím môi lẩm bẩm một mình.
Trong cơn ác mộng, những người đó đang tập trung bên thi thể Tô Lương, họ chuẩn bị làm một tang lễ đơn sơ cho cậu.
Khi hắn tới, “Bác sĩ” cầm hồ sơ bệnh án mấy năm nay của Tô Lương ném thẳng vào mặt hắn, còn “Chủ nhà” đặt tay lên ngực hắn, nói rõ là Tô Lương đã hoàn toàn thất vọng về hắn.
[Cậu chính là thứ khốn nạn đáng ghê tởm, sao cậu còn có mặt mũi tới đây?]
(Không, không phải thế, tôi vẫn luôn muốn trở về, tôi vẫn luôn nhớ nhung, lo lắng cho em ấy.)
[Tô Lương từng nói cậu ấy đã không chờ mong gì với cậu nữa rồi……hahahaha, cậu dựa vào đâu mà nghĩ Tô Lương vẫn đang chờ đợi mình? Nếu khỏe hơn, cậu ấy đã đi từ lâu rồi!]
(Tôi bị lừa, họ nói em ấy không sao cả, còn nói chỉ cần tôi ngoan ngoãn thì sẽ để em ấy sống tốt.)
[Cậu ta chỉ không hiểu vì sao trên đời lại có loại người như cậu, lúc thề non hẹn biển thì vô cùng thành khẩn, cuối cùng bỏ chạy lấy người cũng cực kỳ thản nhiên.]
(Bọn họ cần người thừa kế, chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ này là tôi sẽ được giải thoát rồi. Chúng tôi sẽ không phải chạy trốn, cũng không phải sống chui lủi như chuột nữa. Nếu muốn, chúng tôi có thể mai danh ẩn tích, rồi lấy đi mọi thứ chúng tôi muốn.)
[Ha, tôi nhớ cậu là người đã kết hôn phải không? Nếu cậu đã không biết xấu hổ mà kết hôn thì còn tới đây quấy nhiễu thanh tịnh của cậu ta làm gì?]
(Tại sao các người lại vũ nhục Tô Lương như vậy? Cậu ấy hiểu tôi, cậu ấy sẽ hiểu…… Chỉ cần tôi trở về rồi giải thích, nhất định cậu ấy sẽ tha thứ cho tôi!)
(Các người đang nói dối! Các người đang lừa tôi! Tô Lương yêu tôi! Cậu ấy sẽ vĩnh viễn yêu tôi giống như tôi yêu cậu ấy!)
(Lừa đảo……Các người là một đám lừa đảo……)
……
Rõ ràng đó là những người chỉ xuất hiện trong ác mộng.
Nhưng Lục Chi Chiêu lại tìm được những người giống như đúc họ trong thế giới thực.
Cũng là bác sĩ chợ đen ở bãi rác, cũng là chủ nhà ác khẩu nhưng tốt bụng ấy…..
Điểm khác duy nhất là cho dù hắn nói bóng gió, cho dù có đe dọa hay dụ dỗ ra sao, nhưng những người đó cũng chỉ dùng ánh mắt như nhìn quái vật mà nhìn hắn, họ không thừa nhận mình có quen biết một thiếu niên tên Tô Lương.
Chuyện này làm Lục Chi Chiêu cảm thấy vui mừng, cũng vô cùng sợ hãi.
Hắn đã không thể xác định bản thân mình trong thế giới này là thực hay mơ nữa.
Cũng vì trạng thái vô cùng hoảng hốt này nên Lục Chi Chiêu mới sai lầm uống một ly nước có pha thuốc ngủ cực mạng, sau đó hắn xuất hiện ở đây.
Hoàn cảnh rất tồi tệ, rất nhiều người đang la hét và than khóc, nhưng Lục Chi Chiêu hoàn toàn không để tâm, trong đầu hắn chỉ có những gương mặt xuất hiện trong mơ ấy.
Hắn cũng không biết dáng vẻ hoảng hốt này của mình đã bị tinh tặc cùng những người trong nhà tù nhận định là thần trí hỗn loạn. Hơn nữa việc này sẽ khiến hắn trở thành con tin bị xử lý đầu tiên.
Dù sao…..theo kinh nghiệm của đám tinh tặc, mặc dù những người ở tinh khu trung ương đều rất giàu có, nhưng khi phát hiện đứa con điên khùng của mình bị bắt cóc thì cũng chẳng mấy ai muốn chi tiền.
“Kẽo kẹt------”
Cánh cổng sắt lâu năm không tu sửa bị đẩy ra.
Một gã tinh tặc toàn thân nồng nặc mùi rượu bước vào nhà giam, sau đó liếc mắt liền thấy Lục Chi Chiêu với sắc mặt tái nhợt, ánh mắt tan rã.
“Này, thằng nhóc kia, mày vẫn không chịu nói mày từ đâu tới sao? Những kẻ khác đều muốn giao tiền, còn mày, thực sự muốn chết ở đây à? Biết thế bọn tao đã giết mày từ đầu rồi, tốn cả thuốc.”
Tinh tặc giận dữ nói với Lục Chi Chiêu.
Thấy thanh niên trước mặt vẫn không phản ứng, hắn rút dao găm bên hông mình ra, tay còn lại vươn về phía Lục Chi Chiêu.
“Phải để mày thấy máu thì mới biết lợi hại được. Bọn tao không có thời gian với mày…...”
Tinh tặc lạnh lùng nói.
Mà mãi tới lúc này, Lục Chi Chiêu mới nhìn lại.
Hắn ngẩng đầu, yên lặng nhìn tinh tặc và dao găm trong tay đối phương.
“Đừng làm phiền tôi.”
Hắn nói.
“Đừng làm phiền? Hahaha, đại thiếu gia, mày có biết giờ mày đang ở trên phi thuyền của bọn tao không? Đã vậy rồi mà mày còn muốn giở tính tình đại thiếu gia ra đây à?”
Tinh tặc nhổ nước bọt, bắt đầu muốn động thủ.
Mà sắc mặt Lục Chi Chiêu cũng vô cùng âm trầm, hắn quơ quơ xích sắt, hiểu rõ bản thân có thể thoát ra dễ như trở bàn tay.
Đáy mắt Lục Chi Chiêu hiện lên một tia huyết quang.
Ác mộng lại lần nữa lồng ghép vào hiện thực khiến hắn hoảng hốt.
Hắn thấy những thi thể của những người hắn đã giết đang tầng tầng lớp lớp lao tới.
Mà Lục Chi Chiêu chẳng hề sợ hãi, ngược lại, hắn cảm nhận được một tia khát vọng.
Là khát vọng giết chóc.
Vì chỉ có như vậy hắn mới có được chút bình yên giữa thực tại mà hắn không thở nổi.
Nhưng ngay khi Lục Chi Chiêu giơ tay định xé nát tên tinh tặc trước mặt bằng sức mạnh của một Alpha cấp S, một tiếng gầm lớn đột nhiên vang lên từ bức tường kim loại trên đầu họ.
Khói bụi mù mịt khắp nơi, tiếng còi cảnh báo đột ngột vang vọng phía chân trời.
"Cảnh báo có kẻ xâm nhập. Cảnh báo có kẻ xâm nhập…..."
Hệ thống trí năng cũ kỹ phát ra tiếng vang bén nhọn như đồ chơi trẻ em bị hỏng.
Vài thân ảnh mạnh mẽ nhảy xuống, trực tiếp dừng bên trong nhà giam.
"Oa, thời gian vừa vặn, chúng ta đến rất đúng lúc."
Quân phục chiến đấu màu đen mang tính biểu tượng đã thể hiện rõ thân phận của người đến.
Trong khung cảnh ồn ào đến thế, giọng nói của Tiết Ngân Hoàn vẫn cứ rõ mồn một.
Độc xà nhàn hạ đến sắp mốc người chỉ liếc mắt đã nhận ra Lục Chi Chiêu giữa đám con tin kia.
“Có vẻ như cậu không sao, thực sự là…..tốt quá đi, Lục thiếu gia.”
Anh ta cười hì hì nói với Lục Chi Chiêu.