Ngày hôm sau, khi Lục Thái Phàn đến phòng họp chủ trì một cuộc họp bí mật, cả đám Xà vệ cứ luôn quan sát anh chăm chú.
Tuy chuyện Lục Thái Phàn mắc chứng ỷ lại tin tức tố AO với Tô Lương còn chưa được công khai, nhưng đối với nhóm Xà vệ cấp bậc tối cao này lại chẳng phải là chuyện bí mật gì.
Hơn nữa do tính đặc thù của “Vương tọa” mà những Độc xà cấp cao trong phòng họp này đều đã hiểu một chuyện – lão đại của họ đã tiến một bước cực xa so với họ, trở thành Alpha có gia thất rồi.
Dường như chuyện này đã khiến họ phải chịu kích thích rất lớn.
Tiết Ngân Hoàn ngáp một cái, gương mặt búp bê của anh ta tràn đầy phẫn nộ ghen tị hận.
Mà sáng nay Lục Thái Phàn có vẻ còn cực kỳ rạng rỡ, vốn dĩ gương mặt anh luôn tà mị như yêu ma, giờ trông lại càng như một yêu ma đã hút no tinh khí, tà mị tới mức không sao nhìn thẳng nổi.
“Sớm vậy sao…….”
Tiết Ngân Hoàn khẽ nói, ánh mắt đảo qua thời gian hiển thị trên màn hình thực tế ảo.
Sau đó anh ta tiếp tục nói khẽ.
“Không hổ là lão đại, thận tốt thật.”
Tuy đã cố nói khẽ rồi nhưng hiện giờ phòng họp vô cùng an tĩnh, một tiếng lẩm bẩm cũng cực kỳ vang dội.
Ngay lúc đó, tất cả mọi người không tự chủ được mà liếc nhìn Tiết Ngân Hoàn.
Chỉ có Tiết Ngân Hoàn lúc ấy mới hoàn hồn, bắt đầu run bần bật.
Lục Thái Phàn hơi nghiêng đầu, ánh mắt đen thẳm dừng trên người Tiết Ngân Hoàn một lúc lâu. Ánh mắt đó khiến lông tơ toàn thân Tiết Ngân Hoàn dựng đứng, hận không thể kéo khóa cho miệng mình.
(Sao mình lại nói ra thành tiếng chứ…….)
Tiết Ngân Hoàn thầm than thở, chỉ đành nín thở chờ đợi trừng phạt.
Nhưng mãi tới khi cuộc họp bắt đầu, anh ta mới nhận ra, Lục Thái Phàn hoàn toàn không có vẻ gì là sẽ trừng phạt những lời nói lớn mật kia cả.
Chủ đề chính của cuộc họp bí mật này đương nhiên vẫn là về nạn buôn bán tuyến thể và nông trường N.
Thanh niên tên Xích Luyện còn báo cáo rõ ràng những chuyện đã điều tra được ở khu .
“Phải cảm ơn Tô Lương thiếu gia đã thu thập tư liệu nên chúng ta mới sớm tìm được ‘cô ấy’”.
Xích Luyện nghiêm túc nói.
Dựa theo manh mối mà Tô Lương tìm được từ những người bị hại nên tiểu đội Độc xà mới có thể tìm đến phế tích của nông trường N, sau đó, họ tìm được một khoang duy trì sự sống dưới đám gạch vụn.
“Mục tiêu là một thiếu nữ đã bị lấy mất tuyến thể từ sớm, giờ còn đang hôn mê sâu, cô ấy rất gầy gò, thiếu máu và bị suy dinh dưỡng trầm trọng, hơn nữa không thể xác thực thân phận, thời gian hôn mê cũng vào khoảng – năm. Nhưng một điều có thể khẳng định, đó là trước khi hôn mê, cấp bậc Omega của thiếu nữ này rất cao.”
"Theo lời khai của nạn nhân cùng một số thông tin và manh mối mà chúng tôi đã tìm kiếm, số hiệu của cô gái này là . Lẽ ra cô ấy đã bị loại bỏ thẳng tay như một chất thải thí nghiệm sinh học cách đây bốn hoặc năm năm."
Nhưng cô vẫn còn sống.
Đó vốn chỉ là một lời đồn, đồn rằng tên đầu sỏ chủ quản của nông trường N nào đó đã lén để một thiếu nữ ngay dưới phòng mình.
Đó chính là nhân vật quan trọng có thể cung cấp tuyến thể.
Những người đã bị lấy đi tuyến thể vốn không thể tồn tại được nữa, nhưng trên người thiếu nữ cung cấp tuyến thể này dường như có gì đó không giống những người khác.
Có lẽ vì muốn dùng việc này làm thủ đoạn áp chế hoặc giữ mệnh cuối cùng nên tên chủ quản kia đã lén thay đổi danh sách, hơn nữa tên này còn ngâm thiếu nữ đang hôn mê trong nước thuốc, sau đó lén giấu dưới mật thất trong phòng mình.
Nhưng trong lần rút lui ấy, tên chủ quản chưa kịp lấy bùa giữ mệnh của mình ra thì đã chết dưới họng súng của kẻ khác.
Nhờ có khoang duy trì sự sống này nên khi các Độc xà tìm được, cô gái vẫn còn sống, nhưng……
“Chúng ta không thể làm cô ấy tỉnh lại. Bác sĩ nói khi bị lấy tuyến thể, cô ấy đã phải chịu đau đớn cùng sợ hãi quá lớn, sau đó lại chịu tác dụng của thuốc mà bị cưỡng chế hôn mê rất nhiều năm, biển tinh thần đã hư tổn nghiêm trọng, không thể tỉnh lại nữa.”
Xích Luyện nói.
“Manh mối lại bị chặt đứt…..chết tiệt.”
Sắc mặt Tiết Ngân Hoàn xanh mét, phát ra tiếng chửi thề.
“Chúng ta vẫn luôn tìm cách đánh thức cô ấy, chỉ cần cô ấy tỉnh, chúng ta sẽ có thêm manh mối.”
Hắc Mạn Ba bình tĩnh nói với Tiết Ngân Hoàn.
Lục Thái Phàn cẩn thận nhìn hình ảnh thiếu nữ gầy như bộ xương khô trong báo cáo, thanh âm đạm mạc: “Điều tra xem khoảng thời gian bốn, năm năm trước, lúc cô ta bị lấy tuyến thể, xem có Omega của gia tộc lớn nào không.”
“Chúng tôi đã điều tra.”
Độc xà phụ trách tình báo nhanh chóng báo cáo.
“Nhưng từ sau khi mạng lưới nay xuất hiện, về cơ bản thì tất cả các gia tộc lớn đều có người “phân hóa” thành Omega cấp cao. Trong số đó hẳn có người đã dùng thứ gì đó đặc thù để tăng cấp bậc, có một số ít còn cấy ghép tuyến thể.”
Tiết Ngân Hoàn bỗng cười lạnh, “Nếu không có những Omega cao cấp này, cấp bậc Alpha của các gia tộc đó sao có thể tăng nhanh như vậy.”
Anh ta nói.
“Cho nên đó chính là lý do vì sao những “thương vụ” này lại thành công đến vậy. Dù không thể cấy ghép thành công thì những tuyến thể này vẫn có thể dùng để chế tạo thành thuốc để bán.”
Xích Luyện cũng lẩm bẩm.
“Chúng ta cần thêm chút thời gian để điều tra xem những Omega đó có phân hóa bình thường hay không. Những Omega cao cấp ở các đại gia tộc đều được bảo hộ nghiêm ngặt, là Alpha, chúng ta thực sự rất khó có thể tiếp cận họ, cho nên tiến độ điều tra tạm thời chưa đạt yêu cầu.”
Độc xà phụ trách tình báo giải thích với các chiến hữu của mình.
"Tuy nhiên, chúng tôi sẽ dùng mọi cách để đẩy tiến độ điều tra nhanh nhất có thể."
……
Họp xong, giữa giờ nghỉ, thanh niên mặt búp bê kia đầy mặt cảm khái.
“Ầy, Xà quật ít Omega quá đi.” Anh ta thở dài một hơi, “Không phải ai cũng may mắn như lão đại, tự dưng nhặt được Omega, vừa có thể chiến đấu vừa có thể điều khiển cơ giáp, lại còn xinh đẹp như thế. Lão đại, hay là anh truyền cho bọn em ít kinh nghiệm đi, hay ít nhất sau này đừng phái những Alpha cao cấp như bọn em đi làm cái nhiệm vụ gì mà nằm vùng ở câu lạc bộ múa thoát y nữa. Cuộc sống này chưa đủ khổ hay sao ạ”
Tiết Ngân Hoàn nửa đùa nửa thật nói.
Nhưng hiển nhiên hôm nay tâm trạng Lục Thái Phàn rất tốt, anh còn chẳng buồn để ý đến Độc xà mặt búp bê đó ồn ào.
Sau khi cuộc họp bí mật kết thúc, cánh cửa kim loại chậm rãi mở ra.
Lục Thái Phàn vừa nhấc mắt đã thấy thiếu niên ngoan ngoãn đang đứng ngoài cửa – vì chứng ỷ lại tin tức tố nên thời gian này Tô Lương sẽ luôn ở gần anh.
Khi Lục Thái Phàn xử lý những việc bảo mật, Omega trẻ tuổi kia sẽ chờ anh ở cạnh phòng họp.
Buổi họp hôm nay còn có rất nhiều những sự vụ khác ngoài chuyện ở nông trường N, cho nên thời gian họp rất lâu, nhưng rõ ràng đã chờ lâu như vậy mà vẻ mặt Tô Lương lại chẳng hề có chút sốt ruột nào.
Vì thực ra khi Lục Thái Phàn làm việc, Tô Lương cũng đang chăm chú biên soạn giáo án của mình trên máy tính.
Rõ ràng đang ở trong căn cứ ngầm lạnh băng của Xà quật, nhưng chỉ cần nơi nào có Tô Lương, lập tức bầu không khí xung quanh sẽ trở nên an bình hơn rất nhiều.
Ánh mắt Lục Thái Phàn đảo qua gương mặt Tô Lương, sau đó bỗng nhiên dừng trên mặt Tiết Ngân Hoàn.
Xà chủ nâng tay ngăn Tiết Ngân Hoàn đang chuẩn bị rời khỏi lại.
“Lão đại?”
“Nếu cậu muốn tìm một Omega cho mình, chuyện cần thiết nhất không phải là kinh nghiệm.”
Người đàn ông anh tuấn lạnh lùng ấy nói rõ ràng từ câu từng chữ với thanh niên mặt búp bê.
“Thứ cần nhất chính là đầu óc…..và cả, may mắn vô cùng.”
“Dạ?”
Tiết Ngân Hoàn đứng đần ra, trong thoáng chốc anh ta không tài nào hiểu được ý của lão đại nhà mình, nhưng Lục Thái Phàn đã rời đi rồi.
Một lúc sau, Độc xà nào đó mới nhận ra Lục Thái Phàn đang trả lời câu hỏi trước đó của anh ta.
Lần này dù có trì độn đi chăng nữa thì Tiết Ngân Hoàn cũng cảm thấy mình đang bị xúc phạm nha.
Anh ta kéo mạnh tay Hắc Mạn Ba đang đi cạnh mình lại.
“Vừa rồi là cố ý đúng không?! Lão đại dựa vào cái gì mà cố ý khoe khoang chứ! Có đối tượng thì cao hơn người khác nhiều bậc rồi chắc? Có đối tượng thì giỏi lắm sao? Trước khi tiểu Lương tới, chẳng phải anh ấy cũng chỉ là một tên FA như chúng ta sao! Hơn nữa tôi mà cần có đối tượng chắc……”
Nhưng nói được một nửa, Tiết Ngân Hoàn vẫn không tự chủ được mà nhìn ra cửa.
Bên cạnh người đàn ông cao lớn đó chính là Tô Lương.
Rõ ràng là hai người có khí chất hoàn toàn tương phản, nhưng bóng dáng lại vô cùng hòa hợp.
Tiết Ngân Hoàn trông thấy Lục Thái Phàn đang dùng một thái độ dịu dàng kiên nhẫn chưa từng thấy mà cúi đầu nói gì đó với Tô Lương, chỉ mấy giây sau, mặt Tô Lương đỏ lên, nhưng cậu vẫn gật gật đầu.
Sau đó, hai người ôm lấy nhau.
“Ầy…..thật tốt.”
Tiết Ngân Hoàn thất thần cảm khái.
Hắc Mạn Ba: “………”
Vài phút trước------
“Xin lỗi, em có thể dùng cách ôm anh để trấn tin tức tố của anh được không?”
Lục Thái Phàn bỗng hỏi Tô Lương.
“Đã có chuyện gì xảy ra sao?”
Vẫn đang ở ngoài cửa phòng họp, Tô Lương hơi ngạc nhiên nhìn người đàn ông.
“Anh nghĩ có lẽ là do chứng ỷ lại tin tức tố phát tác.”
Xà chủ bình tĩnh đáp lời.
“Hôm nay cảm xúc của anh có hơi hưng phấn.”
Anh chỉ chỉ huyệt thái dương của mình, sau đó lại trượt ngón tay xuống dưới ngực.
“Hơn nữa, anh có thể cảm nhận được, hiện giờ anh cực kỳ……cực kỳ khát vọng muốn tiếp xúc cơ thể với em.”