[Không thể hiểu được, rốt cuộc đồ quái vật Lục gia kia đã gặp phải cái vận cứt chó gì thế hả, đẳng cấp cao vậy rồi mà còn có thể tìm được Omega. Công bằng ở đâu?!]
Lâm Nhất Phi càng nghĩ càng rầu, cuối cùng tức đến mức vào thẳng diễn đàn của quân đoàn đệ tam chửi ầm lên.
Ngay cả một quân đoàn trưởng mà còn thét gào như vậy thì đương nhiên thế giới thông tin đã hoàn toàn bùng nổ rồi.
Giới truyền thông mà Lục gia đã liên hệ chuẩn bị cho hôn lễ lúc trước giờ đã phát huy tác dụng rồi, họ phát hết một màn trong đại sảnh vừa rồi lên toàn bộ các kênh thông tin mà Liên bang Địa cầu có thể khống chế.
Tất cả mọi người đều chú ý đến sự xuất hiện của Lục Thái Phàn và Tô Lương.
Tinh Võng suýt nữa thì sập--------
[Ôi mẹ, trước đó tôi còn tưởng mấy ảnh chụp bị đăng lên là giả, là do Xà quật cố tình PR để tuyển mem mới, không ngờ kẻ điên kia thực sự đẹp trai ngầu lòi như vậy?! Ôi, người như thế dù điên tôi cũng muốn aaaaaa-------]
[Không phải ai cũng nói Xà chủ là kẻ điên sao, nhưng sao tôi thấy anh ta dịu dàng thế nhỉ, trời ơi, nếu tôi mà có bạn trai dịu dàng như thế, dù anh ấy chỉ đẹp bằng một phần ngàn Xà chủ đại nhân thì tôi cũng mừng!]
[Các người có để ý không? Thực ra mỗi khi Xà chủ không nhìn Omega kia lập tức sẽ lạnh lùng, nhìn rất khủng bố, tuy anh ta rất đẹp trai nhưng nhìn cứ sờ sợ ấy, nhưng chỉ cần cúi đầu nhìn Omega kia là lập tức chuyển sang vẻ dịu dàng! Quá động lòng người rồi?!]
[Các người đều chỉ để ý mỗi Xà chủ thôi à? Có mỗi tôi để ý đối tượng của Xà chủ thôi sao? Omega kia là ai thế? Người đâu mà đẹp quá……]
[Đúng thế, trước đó tôi còn không nghĩ nổi ai mới có thể ghép đôi với Lục Thái Phàn, nhưng nhìn Omega kia cái tôi hiểu ngay!]
[Xinh đẹp như thế, nếu tôi là Xà chủ thì tôi cũng không nổi điên đâu, vợ là quan trọng nhất!]
[Oa oa oa tôi cũng muốn có vợ như thế hu hu hu…….]
[Đại học Tinh Xuyên vừa đưa tin. Để tôi nói cho mọi người biết nhé, đây chính là đàn anh cùng trường của chúng ta đó!]
[Cá khóc chỉ có biển biết, cứ nghĩ đàn anh Tô chia tay thì tôi sẽ có cơ hội, ai mà biết đối tượng mới của ảnh lại là Xà chủ chứ?]
[Cảm ơn đã mời, tôi có một người anh họ làm việc trong Xà quật, tôi nghe nói thực ra Xà chủ đã bí mật kết hôn nhiều năm rồi, sở dĩ mấy năm nay vẫn ở trong Xà quật là vì muốn tránh vòng danh lợi, chuyên tâm chăm sóc gia đình ấy.]
Càng kéo xuống thì đề tài bàn tán càng rộng hơn.
[Mọi người nghĩ xem liệu con cái của Xà chủ sẽ có cấp bậc thế nào nhỉ?]
[Tuy tôi không quá thích người đó vì cảm thấy anh ta là kẻ đáng sợ, đã giết rất nhiều người, nhưng sau khi nhìn biểu hiện của anh ta trong Đêm hoàng kim, chẳng hiểu sao tôi lại cảm thấy anh ta là người đàn ông tốt, người chồng tốt, chẳng lẽ là ảo giác sao?]
[Lầu trên, chắc đó không phải cảm giác của bạn đâu, tôi cảm thấy Xà chủ chắc chắn sẽ là kiểu người ghen với cả con mình vì không muốn ai chiếm lấy sự chú ý của vợ đó.]
……
Sau khi các tầng lớp nhân sĩ trong xã hội đã phát biểu hết thì Đêm hoàng kim chuyển sang phân đoạn khiêu vũ.
Đại sảnh kim bích huy hoàng trở nên trống trải, âm nhạc du dương chậm rãi vang lên.
Trước kia, vũ hội của Đêm hoàng kim chính là điểm nhấn cho toàn bộ buổi tiệc. Thứ tự mà các diễn giả của các gia tộc lớn lên sân khấu và thời điểm họ phát biểu là lần cuối để thể hiện quyền lực và địa vị của họ, bữa tiệc khiêu vũ tiếp theo sẽ là một cuộc chiến bi thảm dựa trên bản đồ thứ tự quyền lực này.
Nhưng đến tối nay, mọi thứ đã thay đổi.
Không ai còn rảnh mà khẩu phật tâm xà, dùng ngôn ngữ làm vũ khí tấn công nhau nữa.
Cũng không ai còn tâm trí đi giao thiệp chu toàn với các thế lực khác nhau để tạo thành một liên minh bí ẩn nào đó nữa.
Mọi người vẫn châu đầu ghé tai thì thầm như cũ, nói toàn những lời khách sáo, nhưng lực chú ý vẫn cứ tập trung ở góc đại sảnh.
Hơi thở của Alpha cấp SS quá mức cường hãn, không ai có thể làm ngơ.
Đương nhiên, cả Omega bên cạnh anh cũng chẳng thể khiến họ dời mắt.
Hơn nữa có rất nhiều Alpha ở đây ẩn ẩn phát hiện, hình như cấp bậc của Omega của Xà chủ thực sự rất cao.
Chẳng lẽ trên thế giới này cũng có Omega cấp SS sao?
……
“Phù……”
Tô Lương nhìn thoáng qua khu vực khiêu vũ, khẽ thở một hơi.
“Em muốn khiêu vũ sao?”
Lục Thái Phàn bỗng nhiên mở miệng hỏi.
“Không.” Tô Lương lập tức lắc đầu, “Em chỉ cảm thấy ở đây hơi nhàm chán.”
Rất nhiều người đều đang nhìn cậu.
Alpha lớn tuổi ấy vô thức kéo Tô Lương vào dưới bóng mình, ánh mắt anh dừng trên khuôn mặt vô cùng xinh đẹp của thiếu niên, im lặng chốc lát, bỗng nói: “Xin lỗi em, là anh quá mức miễn cưỡng em…….”
“Em tự đồng ý tới Đêm hoàng kim mà, sao nói là miễn cưỡng được------"
“Vậy có phải ý em là thân thể em vẫn không thoải mái không?”
Lục Thái Phàn cố tình đè thấp âm thanh, chính vì thế mà lời quan tâm bỗng trở nên ái muội.
Tô Lương cứng người.
“Không mà.”
Khuôn mặt thiếu niên nhỏ nhắn ấy đỏ lựng lên, hung hăng nói.
Nhưng thực ra, Tô Lương biết mình bị anh nói trúng rồi……
Tuy rất không muốn thừa nhận nhưng lại không sao phủ nhận được, đêm đó đã qua được hai ngày rồi nhưng thân thể cậu vẫn đau mỏi.
Một khi cắn gãy miếng chặn cắn, Lục Thái Phàn trở nên, ờm, hơi điên cuồng.
Tô Lương hoàn toàn không hiểu, vì sao một người đàn ông lúc bình thường luôn lãnh tĩnh mà ở thời khắc nào đó lại ác liệt như vậy, mà đam mê nào đó của anh……càng hạ lưu tới mức khiến kẻ từng sống ở khu hỗn loạn như cậu cũng không nhìn nổi.
Việc duy nhất đáng mừng có lẽ là trước đó đã được vị bác sĩ kia nghiêm khắc dặn dò nên ít nhiều gì, Alpha nào đó kia cũng không mất kiểm soát mà làm ra bước cuối cùng.
Nhưng dù là thế……
Tô Lương vẫn bị anh lăn lộn tới quá sức.
Nghĩ lại buổi đêm hai ngày trước mình đã nức nở ra sao, lại không ngừng xin tha thế nào, thế mà cuối cùng vẫn bị anh “bắt nạt” tới mức toàn thân bủn rủn đến tận bây giờ, Tô Lương không nhịn được trừng mắt với Lục Thái Phàn.
Người này còn có mặt mũi nói sao?!
Sau khi bị Omega của mình thở phì phì trừng mắt, Lục Thái Phàn càng cảm thấy như có dòng điện chạy qua sống lưng mình.
Yết hầu trượt lên xuống, Lục Thái Phàn không nhịn được liếm liếm răng nanh đánh dấu của mình.
Răng nanh thực ngứa.
Ngay sau đó, Lục Thái Phàn bỗng nhiên đứng thẳng lên, hoàn toàn che lấp Tô Lương phía sau mình.
“Tị tiên sinh?”
“Suỵt------"
Tiếp theo là mệnh lệnh được phát ra trong im lặng.
Một ca sĩ hàng đầu đang rất được hâm mộ đột nhiên bước ra khỏi đám đông và đến trung tâm của sảnh tiệc. Cô mỉm cười và hát một bài hát ngẫu hứng cho tất cả mọi người có mặt tại đây, ngay lúc đó, hệ thống đèn trong sảnh tiệc như phụ trợ cho màn biểu diễn của cô, lập tức tắt ngấm.
Nhưng sau khi bài hát kết thúc và đèn sáng trở lại, những người trong đại sảnh đang chìm trong bóng tối mới sững sờ phát hiện hai người mà họ vẫn nhìn chằm chằm đã biến mất từ lâu.
“……Ưm.”
Tiếng rên rỉ ướt át của thiếu niên vang lên giữa bồn hoa to lớn ngoài đại sảnh.
Cả người cậu đã hoàn toàn vô lực, chỉ có thể bám vào trên người Alpha cao lớn kia, bị anh hôn tới mức choáng váng.
Qua thật lâu, Lục Thái Phàn mới chậm rãi buông Tô Lương ra.
“Em hơi đau.”
Anh dùng ngón cái khẽ chạm chạm lên khoé môi mình, ở đó có một dấu răng rất mới – đó là do Omega của anh vừa rồi bị bắt nạt đến cực điểm nên không nhịn nổi đã cắn anh.
Lục Thái Phàn liếm liếm miệng vết thương, cả người có vẻ vô cùng thoả mãn.
“Tị tiên sinh, anh…….lại phát tác chứng ỷ lại tin tức tố sao?”
Tô Lương nhìn chằm chằm vết thương đó, nghẹn một lúc lâu mới bật ra được một câu.
Còn Lục Thái Phàn chỉ nhìn cậu chăm chú, sau khi hít sâu một hơi, anh dùng sức ôm chặt đối phương.
“Ừm, nhưng quan trọng nhất là anh hối hận rồi.”
Lục Thái Phàn đặt một nụ hôn mềm nhẹ lên tai Tô Lương.
“Quá nhiều người đang nhìn em, khiến anh ghen muốn phát điên.”
“Xin lỗi, anh lại không kiềm chế được bản thân rồi – thực ra, anh chỉ muốn dẫn em ra ngoài hóng gió chút thôi.”
Nhưng vẫn không nhịn nổi, lợi dụng bóng đêm mà liên tục hôn đối phương.
Tô Lương nhìn Lục Thái Phàn như vậy, thở dài một hơi.
Sau đó, cậu dịu dàng vỗ vỗ khoé miệng anh.
“Anh ngốc.”
Cậu nhẹ giọng mắng anh một câu.
Sau đó chợt cảm giác được thân thể người đàn ông này bỗng thả lỏng hơn rất nhiều.
……
Cùng lúc đó, có tiếng ồn ào vang lên từ phía bên kia của tấm rèm treo bên bồn hoa.
Nếu chỉ là một cuộc trò chuyện bình thường thì Tô Lương sẽ không chú ý, nhưng trọng tâm của câu chuyện lại chính là cậu.
“Lục thiếu gia, tốt xấu gì năm đó chúng ta cũng là bạn mà, chuyện lần này rốt cuộc là sao, cậu cũng nên cho bọn tôi biết chứ?”
“Đúng thế đúng thế, nói cho bọn tôi nghe chút đi. Sao chú nhỏ của cậu tự nhiên lại có bạn lữ? Không phải trước đó ông ta đã bị rối loạn tin tức tố rất nặng, sắp tèo rồi sao? Nhưng tình hình bây giờ……”
Không kẻ nào có can đảm dám quấy rầy Lục Thái Phàn, nhưng buổi tiệc này cũng không chỉ có một người họ Lục.
Những kẻ năm đó luôn vây quanh Lục Chi Chiêu giờ cũng không chút do dự quấn lấy hắn hỏi thăm tin tức.
Lục Chi Chiêu không nói một lời, sắc mặt âm trầm, chỉ có Ninh Gia Dật đang cố hoà giải.
Nhưng nhóm Alpha ngày xưa luôn nói nói cười cười với Ninh Gia Dật giờ lại không thèm để ý đến cậu ta.
Sau đó, bỗng nhiên có kẻ mở miệng nhắc đến cái tên “Tô Lương”.
“Sao tôi thấy cậu ta quen lắm, có phải người trước kia……cùng cậu?”
“A, đúng, tôi cũng thấy thế, có phải người tên Tô Lương – Beta luôn quấn lấy cậu không! Sao tôi có thể quên người xinh đẹp như thế chứ……”
Lục Chi Chiêu bỗng ngẩng đầu, gắt gao nhìn hai người vừa nhắc đến Tô Lương kia.
Nhưng phản ứng của hắn, ở một khía cạnh nào đó chính là “thừa nhận”.
“Khoan, thực sự chính là cậu ta sao?”
“Vậy chuyện giữa cậu với Tô Lương rốt cuộc là sao?”
……
“Nếu các cậu có thắc mắc, vậy có thể hỏi thẳng ta.”
Một giọng nói trầm thấp, bao hàm cả hàn ý lạnh thấu xương phủ lên nhóm Alpha trẻ tuổi.
Tất cả đều sửng sốt, quay đầu không dám tin nhìn về phía góc bồn hoa lẽ ra phải hẻo lánh không người.
Bức rèm nhung nặng được xốc lên, người đàn ông giống như là một con quái vật hình người nào đó bước ra khỏi màn đêm, nhìn xuống những nhân loại yếu ớt trước mặt.
“Tô Lương là bạn lữ của ta.”
Nhưng khi nhắc tới Tô Lương, giọng điệu anh rất ấm áp.
Trước mặt mọi người, Lục Thái Phàn nói rõ ràng từng câu từng chữ: “Nghiêm khắc mà nói, nó còn phải gọi bé Lương một tiếng thím.”
Nhìn như đang trả lời các Alpha kia, nhưng ánh mắt Lục Thái Phàn trước sau cũng chỉ dừng trên người Lục Chi Chiêu.
Lục Thái Phàn bình tĩnh trả lời cùng khí thế cường đại khiến hiện trường vô cùng yên tĩnh, cũng chính vì vậy, âm thanh va vù vù nho nhỏ của một loại máy móc cơ học nào đó ngay lập tức trở nên rất rõ ràng.
“Xin, xin lỗi.” Cách đó không xa, có người ngây như phỗng nhìn cảnh tượng này, vẻ mặt hoảng loạn.
Người kia là con cháu của một gia tộc nhỏ, năm nay là lần đầu tiên tham dự Đêm hoàng kim, trước đó, anh ta là một người đưa tin cá nhân.
Ở Địa cầu cổ đại, những người như anh ta còn gọi là idol mạng.
Để không lãng phí cơ hội ngàn năm có một này, anh ta liên tục phát trực tiếp mọi thứ về Đêm hoàng kim trên tài khoản cá nhân của mình.
Đi vào đây hoàn toàn là ngoài ý muốn, lại vì hơi thở Beta quá mờ nhạt nên không ai chú ý đến anh ta.
Mãi tới khi anh ta ngạc nhiên tới mức va vào bàn rồi đột nhiên hoàn hồn, muốn tắt camera tuỳ thân đi thì mọi việc đã muộn.
Chuyện vừa phát sinh đã truyền ra ngoài……không sót chút gì.