Liên quan tới chuyện nhập ma này, kỳ thật Tạ Thời đã do dự rất lâu.
Bằng tâm mà nói, sư tôn đối xử với hắn rất tốt, nhóm Tiên Quân cũng xem mặt sư tôn mà đối xử với hắn cũng tốt nốt. Với lại hắn căn cốt không tệ, cứ tu luyện như vậy qua ngàn năm, không gặp đại nạn gì thì coi như tất cả đều tốt đẹp.
Nhưng mà hắn chỉ cảm thấy thiếu cái gì đó.
Thiếu cái gì ấy nhỉ.
Tạ Thời ngồi xếp bằng trong viện, đối diện với ánh trăng, trầm tư hơn nửa đêm rốt cuộc cũng biết thiếu là thiếu cái gì.
Thiếu một chút kích thích.
Sư tôn sống lâu rồi nên bây giờ lười biếng, hiếm khi xuống núi. Ngược lại hắn thường xuyên lịch luyện khắp nơi, nhưng cũng thường xuyên cảm thấy……
Có chút nhàm chán.
Phải tìm một chút kích thích, tỉ như……
Nhập ma đạo.
Nghe nói dưới Ma Giới đang loạn thành một đống, cái gọi là loạn thế sinh kiêu hùng, hắn đi đến đó làm Ma Tôn…… Hình như cũng không tệ.
Tạ Thời hít sâu một hơi đè xuống tâm tư lộn xộn, đứng dậy hẩy hẩy ống tay áo, vẻ mặt từ do dự trở nên kiên định, sau đó nhanh chân đi đến phòng sư tôn hắn.
Tiếng gõ cửa vang lên trong đêm yên tĩnh hết sức rõ ràng.
“Sư tôn.” Hắn chờ không nổi, vừa gõ cửa đã lập tức mở miệng, “đệ tử có chuyện quan trọng muốn bẩm báo.”
Trong phòng lặng im hồi lâu, một lát sau truyền đến tiếng mặc áo và tiếng bước chân.
Cửa mở ra vang lên một tiếng ‘cọt kẹt’, vẻ mặt Thẩm Ly bình tĩnh đứng ở trước mặt hắn, chậm rãi nói: “Tạ Thời.”
“Dạ?”
“Hiện tại là nửa đêm, con đến gõ cửa là muốn sư tôn thanh lý môn hộ à?”
“……”
Tạ Thời bịch một tiếng quỳ xuống trước mặt Thẩm Ly.
Ánh trăng sáng ngời, gió đêm hơi lạnh, giọng nói của Tạ Thời nhẹ nhàng thoải mái trước sau như một, còn mang theo kiên định: “Sư tôn, con muốn nhập ma đạo.”
Thẩm Ly chỉ im lặng một lát rồi hỏi hắn: “Sẽ xem mạng người như cỏ rác lạm sát kẻ vô tội?”
“Sẽ không ạ.”
“Sẽ giết cướp đoạt của làm xằng làm bậy?”
“Sẽ không ạ.”
Thẩm Ly nói: “Vậy con đi đi.” Y đưa tay hái được một sợi ánh trăng đưa cho hắn, “Lễ xuất sư.”
Tạ Thời dập đầu, thật lòng thật dạ mà nói tiếng cảm ơn rồi cầm kia sợi ảnh trăng như con cá nhỏ kia, không quay đầu lại mà đi mất.
Hắn không sử dụng pháp thuật, từng bước một như một phàm nhân mà đi xuống núi. Mỗi một bước hắn đi ánh trăng ảm đạm một phần, mà trong lòng hắn tựa như quên đi cái gì đó, chờ lúc tới dưới núi ánh trăng kia đã triệt để tiêu tán.
Mà Tạ Thời rốt cục nhớ ra mình quên cái gì —— Hắn quên mất sư đệ rồi.
Sư đệ Dạ Liễm là được hắn nhặt về dưới chân núi hồi mấy năm trước, là con ma ốm yếu ớt nho nhỏ, lúc vừa tìm về ấy thường xuyên sinh bệnh nặng, hắn ngày đêm chăm sóc, mấy năm gần đây mới tốt được chút. (tieuhuyen.wordpress.com)
Muốn trở về nói với sư đệ một tiếng không nhỉ?
Tạ Thời mở ra tay, ánh trăng đã tiêu tán, chỉ còn lại bàn tay lạnh lẽo, hắn suy nghĩ một hồi cảm thấy quên đi thôi, sư đệ còn đang bế quan, chờ sau khi y xuất quan tự biết sẽ đến.
….
Đại đồ đệ Tạ Thời của Thẩm Ly Thần Quân nhập ma đạo, tin tức này như có cái chân dài, trong vòng một đêm đã truyền khắp ngũ hồ tứ hải.
Nhóm Tiên Quân hai mặt nhìn nhau, rất muốn bay đến chỗ Thẩm Ly Thần Quân hỏi rõ ràng đã xảy ra chuyện gì, nhưng bọn họ thật sự không dám, địa vị bối phận của Thẩm Ly Thần Quân quá cao, một đám Tiên Quân bọn họ cùng hợp lại đến trước mặt Thần Quân thì y như một hàng củ cải non.
Sợ.
Mà chuyện sợ này kéo dài khoảng một thời gian.
Sau đó bọn họ phát hiện, ma đầu Tạ Thời nhập ma này, có hơi bình tĩnh rồi?
—— Bình tĩnh sao?
Mới không đâu.
Tiên Giới gió êm sóng lặng, nhưng Ma Giới lại gà bay chó chạy vô cùng náo nhiệt.
Thật ra Ma Giới có một Ma Tôn, trông coi yêu ma quỷ quái dưới đáy không tàn sát bữa bãi quá mức, nhưng mấy năm trước Ma Tôn này bỗng nhiên biến mất, ai cũng tìm không ra, chỉ còn lại hai tả hữu Ma sứ trước đó được hắn ta cất nhắc lên phụ trợ quản sự.
Một đám yêu ma quỷ quái vốn cũng không phải có tính tình ngoan ngoãn mà an ổn sống qua ngày, lúc trước bị Ma Tôn bạo lực trấn áp còn có thể chịu đựng không gây chuyện, Ma Tôn vừa đi bọn chúng đã lập tức hoan thoát khóc lóc om sòm, tả hữu căn bản ép xuống không được, bọn chúng gây ra không ít chuyện phiền toái làm một đám Tiên Quân thu thập cục diện rối rắm không ngừng kêu khổ.
Sau khi Tạ Thời nhập ma, chuyện thứ nhất chính là thu thập những yêu mai quỷ quái chuyên quấy rối này.
Hắn tu thành Tiên Quân đã ngàn năm, bên trong một đám Tiên Quân là nhân vật số một số hai, coi như nhập ma đạo thì tu vi vẫn còn đó, dễ dàng đánh một đám tiểu yêu ma quỷ quái tè ra quần kêu cha gọi mẹ.
Nhưng Ma Giới cũng có rất nhiều lão yêu quái tu vi không thấp, thấy nhóm tiểu nhãi con nhà mình bị đánh trở về đều rất tức giận, thế là đánh nhỏ xong lại đánh già, làm Tạ Thời trong khoảng thời gian này mỗi ngày không phải đang đánh nhau thì chính là đánh nhau ở trên đường.
Khoảng thời gian này Tạ Thời trôi qua kích thích lại kích thích, coi như bị thương cũng càng đánh càng hăng, đánh đến cuối cùng, các yêu ma tập hợp một chỗ mở cái hội nghị nhỏ, nhất trí cho rằng tên này là một tên điên.
“Ta cảm thấy đó là âm mưu.”
“Hắn là thám tử Tiên Giới phái tới.”
“Nhưng quả thật là hắn nhập ma đạo, sinh tâm ma, không có khả năng làm Tiên Quân nữa.”
“Vậy có thể là hắn muốn nội bộ Ma Giới chúng ta tan rã.”
Bên trong một đóng thảo luận có con quỷ không đầu nhỏ giọng so tài một chút.
“Không thì chúng ta để hắn thượng vị, để hắn làm Ma Tôn, như vậy hắn sẽ không đánh chúng ta hung ác như thế nữa. Bởi vì nếu đánh chết hết chúng ta, Ma Giới suy tàn vậy thì sẽ có vẻ Ma Tôn hắn rất vô năng, hắn sẽ rất mất mặt.”
“À, hình như rất có đạo lý.”
Đề nghị này bị đơn độc xách ra thảo luận lại một hồi, bọn yêu ma quỷ quá có mạch não kín khác hẳn với người thường nhất trí đồng ý quyết định này.
—— Bọn họ hoàn toàn quên mất Ma Tôn lúc trước của bọn họ sau khi lên làm Ma Tôn cũng có hành vi đánh bọn họ ác liệt như cũ.
Dù sao bất kể nói thế nào thì cuối cùng Tạ Thời cũng đánh được cho mình cái vị trí Ma Tôn này.
Lúc ngàn yêu bách quỷ vạn ma cùng nhau triều bái, lòng hắn vô cùng sung sướng, cảm thấy những năm nay rốt cục thống khoái —— Lấy thân thể Tiên Quân đọa ma đạo thành Ma Tôn, chuyện này thật sự quá kích thích.
Đây thật sự là một đoạn kinh lịch () làm người ta không hối hận được.
( trải qua, đi qua)
—— Đánh rắm.
Tháng thứ ba sau khi trở thành Ma Tôn, Tạ Thời ngồi trong cung điện thuộc về Ma Tôn mà thở dài, có hơi phát sầu, có hơi hối hận.
Mấy con yêu ma quỷ quái này sao có thể có dáng vẻ xấu xí như vậy!
Tả sứ đầu trọc nhận lấy ánh mắt ghét bỏ của hắn có hơi muốn khóc, nhưng vẫn nhịn được. Làm thủ hạ của Ma Tôn mới này được ba tháng, gã ta có chút hiểu biết về vị Ma Tôn đến từ Tiên Giới này.
Ma Tôn mới đánh nhau rất lợi hại, Ma Tôn mới theo đuổi kích thích, Ma Tôn mới…… Thích đồ vật xinh đẹp.
Tả sứ gãi gãi đầu trọc của gã, kiên cường bẩm báo: “Ma Tôn, chúng ta nhặt được một người ở bên bờ Ác Thủy.”
Hoàn cảnh Ma Giới thật sự chênh lệch, xa xa không so được linh sơn tú thủy phong cảnh tuyển tú của Tiên Giới, nơi này hoặc là mảng hoang nguyên lớn, hoặc là mảng vũng bùn lớn, ngay cả cung điện Ma Tôn cũng tọa lạc ở giữa rừng thiêng nước độc ().
( nơi rừng núi âm u, xa xôi, hẻo lánh, khí hậu khắc nghiệt.)
Đúng vậy, con sông tối như mực không thấy đáy trước mặt cung điện kia tên là Ác Thủy, ngọn núi không có một ngọn cỏ phía sau cung điện tên Cùng Sơn.
Tạ Thời mất hết cả hứng: “Nhặt được người thì nói với ta làm gì, đưa hắn về nơi hắn nên đi đi.”
Tả sứ nheo mắt nhìn sắc mặt của hắn, cân nhắc nói: “Có lẽ không phải là người, hẳn là một tiểu Tiên Quân. Dáng vẻ còn rất xinh đẹp.” Chưa từng đọc sách tiểu Ma sứ vắt hết óc cũng chỉ nói ra được hai chữ xinh đẹp, “Dưới khóe mắt hắn vậy mà có cái ấn ký như mai đỏ, xinh đẹp, thật sự nhìn rất đẹp.”
Gã vô cùng phấn khởi đề nghị: “Không bằng giữ hắn lại để cho ngài chơi đi! Dáng vẻ của hắn đúng là nhìn rất đẹp!”
Tạ Thời vốn đang hững hờ, kết quả nghe được một câu ấn ký kia, hắn nhíu mày lại, gần như là lập tức nhớ tới một người.
“Ấn ký mai đỏ?”
Tả sứ thấy hắn có hứng thú, liên tục không ngừng gật đầu: “Đúng đúng, mai đỏ! Rất giống mai đỏ mấy hôm trước ngài mang trở về từ bên ngoài!
Tạ Thời phất tay áo, “Mang ta đi nhìn xem.”
Tiểu Ma sứ hí ha hí hửng dẫn đường, lúc Tạ Thời nhìn thấy người lại ngây ngẩn cả người —— Cái người vết thương chằng chịt, thoi thóp trước mắt không phải là sư đệ của hắn sao!
Tạ Thời tối mặt, vung tay áo lên, nhóm tiểu yêu ma vây quanh hai bên xem náo nhiệt đều bị ngã cái ngửa ra sau. Hắn bước nhanh về phía trước bế người lên.
“Sư đệ?”
Dạ Liễm gần như nửa hôn mê, không hoàn toàn mất đi ý thức, nhưng cũng không tỉnh táo lắm. Y nghe thấy giọng nói quen thuộc, miễn cưỡng mở mắt ra mông lung nhìn thấy người quen, y gần như thì thầm gọi “sư huynh”, mỏng manh đến mức không thể nghe thấy.
Sau đó ngoẹo đầu triệt để hôn mê bất tỉnh.
Tác giả có lời muốn nói:
Thử viết một chiếc niên hạ công làm bộ yếu đuối giả heo ăn thịt hổ.