Sau Khi Sư Đệ Nhập Ma

chương 4

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Suy nghĩ của Tạ Thời rất đơn giản, Dạ Liễm khư khư cố chấp muốn ở lại ước chừng là bởi vì còn chưa chân chính chứng kiến hoàn cảnh ác liệt lại cằn cỗi của Ma Giới.

Chờ Dạ Liễm thấy được, sợ là bị dọa chạy.

Thế là Tạ Thời mang Dạ Liễm đi ra ngoài.

Bên trong Ma Giới ảm đạm mà âm lạnh ngàn năm như một.

Gió như lưỡi dao tràn ngập lệ khí, Tạ Thời tạo kết giới bảo vệ Dạ Liễm, người sau nắm tay áo của hắn, ngoan ngoãn đi theo sát.

Ma khí đen kịt còn đang quanh quẩn, Tạ Thời đưa tay tản ra, chỉ vào ngọn núi trụi lủi nhìn không thấy đỉnh: “Đó là Cùng Sơn, không có một ngọn cỏ.” Lại chỉ chỉ tiếng nước lạnh lẽo uốn lượn không biết ở đâu, “đây là Ác Thủy, không gì có thể sống.”

Một con yêu thú không biết là điên mất rồi hay là bị ngốc, vậy mà có ý đồ leo lên Cùng Sơn. Đá trên Cùng Sơn góc cạnh rõ ràng, lại cứng rắn sắc bén, chỉ trong chốc lát đã cắt vỡ móng vuốt của nó, huyết dịch tanh hôi chảy xuống.

Yêu thú kia bị đau, áu áu hét một hồi, cuối cùng chịu không được ùng ục ùng ục lăn xuống. Nó cuộn thành một cục tròn, thân thể cồng kềnh không thu thế tốt, chết người nữa là còn lăn xuống Ác Thủy cách đó không xa.

Phụt một tiếng có đám khói xanh bốc lên, yêu thú kia đột nhiên chìm xuống đáy, vốn không kịp giãy dụa đã bị tan xương nát thịt, biến mất không còn một mảnh.

Tạ Thời nhìn thấy, thở dài: “Nhìn thấy không? Hoàn cảnh nơi này rất ác liệt, cũng rất nghèo, gần đây Tả sứ đang suy nghĩ cải thiện hoàn cảnh, chỉ khổ là không có tiền, đại khái còn phải giày vò rất lâu…… A Liễm cần gì phải tới nơi này chịu tội?”

Dạ Liễm nghiêng đầu nhìn hắn, vẻ mặt nghiêm túc: “Sư huynh ở đâu nơi ấy là đào nguyên.”

Y đưa tay với Tạ Thời, mở bàn tay ra, túi trữ vặt tinh xảo nằm trong lòng bàn tay trắng nõn, Dạ Liễm nói: “Sư huynh, đây là linh thạch mà đệ tích lũy được, tất cả đều cho huynh — Sau này đệ sẽ cố gắng đi kiếm linh thạch.”

Tạ Thời: “……”

Tạ Thời bị một câu đào nguyên koa của y dỗ đến không biết làm sao, mặt mo cũng ửng đỏ, ho nhẹ một tiếng ép cảm xúc xuống, dở khóc dở cười nói: “Ý ta không phải thế này…… Nhanh lấy về đi, linh thạch của bản thân thì tự mà cầm đi tiêu sài.”

Dạ Liễm cố chấp đưa linh thạch qua.

Tạ Thời nắm chặt tay của y, chậm rãi khép bàn tay lại, nắm chặt túi trữ vật đựng đầy linh thạch ôn hòa nói: “Hoàn cảnh Ma Giới không tốt, đệ ở chỗ này lâu dần sẽ dễ dàng bị ma khí ăn mòn, đến lúc đó sinh tâm ma sẽ không tốt.”

Dạ Liễm lại nói: “Sư huynh, đệ đã sớm sinh tâm ma.”

Lời này nói ra bất ngờ, Tạ Thời nhíu mày, kinh ngạc hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”

“Tâm đệ trói buộc với sư huynh, sư huynh lại không muốn đệ ở lại. Cầu mà không được thì thành tâm ma.”

Tạ Thời: “……”

Tạ Thời nhịn xuống xúc động muốn gõ đầu tiểu sư đệ, hít sâu một hơi muốn đè xuống nội tâm táo bạo, không đè xuống được, hắn lại chậm rãi phun ngụm khí ra này mới bình tĩnh nói: “Không được lộn xộn, đệ thật sự muốn ở lại?”

“Sư huynh……”

Hễ Tạ Thời nghe tiếng gọi mềm mại nhu thuận của y là hết cách, cuối cùng vẫn lui một bước: “Được thôi, ở một đoạn thời gian — Một khi thân thể khó chịu thì phải trở về, đồng ý không?”

Được rồi được rồi, từ trước đến nay tiểu sư đệ thích dính mình, muốn ở lại cũng hợp tình hợp lý, hắn dành một chút tâm trí quan tâm là được.

Dù sao ở trong Ma Giới này quá nhàm chán, sư huynh đệ hai cùng nhau tâm sự cũng tốt.

Dạ Liễm lộ ra nụ cười như ý nguyện, hơi cong cong môi, mềm mềm mại mềm. Lúc y cười có một lúm đồng tiền nhỏ, không sâu, nhàn nhạt, Tạ Thời chú ý tới có hơi muốn chọt, lại trở ngại thân phận sư huynh đành phải nhịn xuống, ho nhẹ một tiếng, nghiêm mặt nói: “Vậy nếu A Liễm đã lưu lại thì phải làm chút việc.”

Dạ Liễm kinh ngạc “a” một tiếng.

— Tạ Thời mang người về Ma Cung.

Tả sứ nhận lấy ánh mắt nghi hoặc của Dạ Liễm, hai chân run run lấy tốc độ như rùa đi đến, trên mặt mơ hồ mang theo vẻ mặt thấy chết không sờn, ôm một cái túi căng phồng, vẻ mặt đưa đám nói: “Tất cả hạt giống đều ở chỗ này.”

Trước đó Tả sứ cũng kính sợ Tạ Thời, nhưng chưa bao giờ giống như hôm nay, ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên, Tạ Thời hơi cảm thấy kinh ngạc, nhưng cũng chỉ coi là Tả sứ sợ hắn trách cứ không cải thiện được hoàn cảnh mới nơm nớp lo sợ.

Hắn thuận tay tiếp nhận túi, cũng không quay đầu lại thuận tay đưa cho Dạ Liễm, nói với Tả sứ: “Ngươi chớ run, hạt giống sắp bị ngươi run cho choáng váng. Sau này trồng không lên sẽ tìm ngươi tính sổ.”

Dạ Liễm tiếp nhận cái túi, hỏi: “Đây là cái gì?”

Tả sứ nhìn mà muốn khóc, gã kiên cường đứng thẳng người, cái trán trống không đổ một tầng mồ hôi mỏng, ánh mắt vẫn không dám nhìn thẳng trên người Dạ Liễm như cũ chỉ cúi nửa đầu nhìn cái túi trong tay Dạ Liễm: “Là hạt giống vừa mua. Tôn thượng yêu cầu cải thiện hoàn cảnh Ma Giới, thuộc hạ nghĩ đi nghĩ lại, cảm thấy có thể tham khảo cách làm của phàm nhân một chút….”

Cách làm của phàm nhân, dĩ nhiên là trồng nhiều hạt giống, dựa vào cây xanh cải thiện hoàn cảnh.

Nhưng mà hoàn cảnh Ma Giới thật sự quá ác liệt, mấy ngày nay Tả sứ thử trồng rất nhiều hạt giống, có thể nảy mầm lác đác lại không bao nhiêu, nảy mầm lại phải hứng gió mang lệ khí, đã ít lại càng ít.

Bên này giao phó xong, Tả sứ vội vội vàng vàng tiếp tục sắp xếp người đi trồng cây, Tạ Thời mang theo Dạ Liễm đi đến một mảnh đất, một cuốc đi xuống, bụp một tiếng, chỉ đào ra một cái hố nho nhỏ — Bùn đất Ma Giới vì hứng chịu gió mang lệ khí cứng thêm cứng khó đào.

“Hạt giống mỏng manh, gieo xong thì thi một thuật pháp nhỏ để che chở. Trước kia A Liễm trồng cây rồi?”

Dạ Liễm chần chờ, lắc đầu.

Tạ Thời đã triệt để thành biến thành một bác nông dân, hắn xắn tay áo, nghiêm túc làm mẫu cho Dạ Liễm: “Thế này, trước tiên đào một cái hố, không cần quá sâu, vùi hạt giống vào đó, trải một tầng đất mỏng, rồi tưới nước là xong….”

Hắn vì để cho Dạ Liễm thấy rõ ràng nên động tác chậm rãi, lúc xoay người đào đất nghiêm túc mà tỉ mỉ, bóp nát một khối đất lớn chồng chất ở một bên.

Gió thổi làm một bên tóc mai hắn rủ xuống, đại khái là làm gương mặt hắn ngứa, Tạ Thòi đưa tay muốn đẩy ra, thoáng nhìn đầu ngón tay dính lấy bùn, lại để xuống, chỉ không được tự nhiên cọc xát bên vai nhưng không thể làm gì, sợi tóc kia cố chấp vuốt ve gương mặt của hắn như cũ.

Dạ Liễm không tự giác tiến lên một bước, nhẹ nhàng thay hắn vén sợi tóc đó lên.

Bởi vì Tạ Thời nhích tới nhích lui, đầu ngón tay Dạ Liễm chạm đến gương mặt của hắn, ấm áp làm người quyến luyến.

Tạ Thời dừng động tác lại, quay đầu nhìn sang, không quá để ý: “Xem hiểu không?”

Dạ Liễm “vâng” một tiếng, chậm rãi lấy tay về.

Tạ Thời nhét cái cuốc trong tay vào tay y, vô cùng phấn khởi lấy từ túi trữ vật ra một cái khác: “Tới tới tới cùng nhau làm.”

……

Chuyện gieo hạt giống này, chính là gieo đến bảy tám ngày, gieo đến Dạ Liễm có hơi hốt hoảng.

Y đuổi theo Tạ Thời tới chỗ này, rõ ràng là vì……

Là vì thoát khỏi thân phận sư đệ, nhưng sao lại có thêm cái thân phận mới này chứ!

Vì sao lại biến thành thế này!

Dạ Liễm có chút tuyệt vọng, y muốn quăng cuốc đi, y cảm thấy Tạ Thời đã hoàn toàn triệt triệt để để đắm chìm trong thế giới trồng cây không cách nào tự kềm chế, đầy đầu chỉ muốn cải thiện hoàn cảnh Ma Giới, chuyện gì cũng không để ý.

Mỗi sáng sớm Dạ Liễm mở mắt đã thấy Tạ Thời đứng chờ, nghe thấy Tạ Thời tràn ngập sức sống nói một câu: “A Liễm tỉnh rồi? Khi nãy Tả sứ có đưa tới hạt giống mới, chúng ta đi gieo trên mảnh đất bên bờ Ác Thủy đi.”

Dạ Liễm: “….”

Đến cùng là sư huynh của y có hiểu lầm gì với cái thân phận Ma Tôn này?!

Cánh tay cầm cuốc của Dạ Liễm có hơi căng lên, y hít sâu một hơi, bày ra vẻ mặt hiền lành, thoảng gật đầu ra hiệu với Tả sứ mỗi lần thấy y thì phát run như chuột thấy mèo lui xuống, sau đó khẽ gọi một tiếng: “Sư huynh.”

Lúc sư huynh còn là Tiên Quân, làm việc lỗi lạc, trong lòng đều là thiên hạ bách tính, lúc này sư huynh làm Ma Tôn, mặc dù ngoài miệng luôn luôn ghét bỏ, cũng một lòng vì Ma Giới mưu cầu một đường sống như cũ.

Tấm lòng sư huynh rộng lớn, chứa cả thiên hạ chúng sinh, lại duy nhất không chứa nổi tình yêu của thế gian.

Chỉ là không sao hết, sư huynh là quân tử, y sẽ làm tiểu nhân, kéo quân tử từ trên mây xuống rồi cùng nhau trầm luân bên trong tình yêu.

Đại khái là ở Ma Giới đã lâu, ma tính từ ép sâu dưới đáy lòng bị ma khí ở khắp mọi nơi khơi gợi lên mấy phần, Dạ Liễm cảm thấy cả người mình giống như u ám đi rất nhiều, cho dù nhìn từ bề ngoài thì dịu dàng ngoan ngoãn sáng sủa như cũ, nhưng y lại có thể cảm giác được rõ ràng, đáy lòng mình có dây leo lạnh lẽo đang không ngừng sinh trưởng.

Đang lúc ngo ngoe muốn động, tựa như muốn xông ra khỏi ngực, buộc chặt cái người đang nở nụ cười vui vẻ kia kéo về trong tim giam lại, để nụ cười ấm áp như nắng ấm của người kia xua tan tất cả vẻ lo lắng dưới đáy lòng của y.

“A Liễm mau tới đây, đệ còn đứng đó làm gì! Mau tới đây trồng cây!” Tạ Thời đã đào được một cái hố gieo hạt xuống, lại chuyển đến vị trí kế tiếp, vừa quay đầu lại trông thấy Dạ Liễm đứng tại chỗ ngẩn người, một tay y cầm cuốc, một tay chống nạnh lên tiếng gọi người.

Giọng nói của Tạ Thời nhẹ nhàng khoan khoái sạch sẽ, cõi lòng âm u của Dạ Liễm như thủy triều lui tán không còn một chút, trong nháy mắt từ Dạ xấu xa biến thành Dạ ngoan ngoãn, cầm cuốc đi qua: “Đệ tới đây.”

……

Đừng nói Dạ Liễm kì quái, kỳ thật Tạ Thời mình cũng rất kỳ quái.

Trước khi Dạ Liễm đến, đúng là hắn phân phó Tả sứ nghĩ biện pháp cải thiện hoàn cảnh, nhưng chính hắn lười nhác tự, lúc buồn bực ngán ngẩm hắn sẽ đi nhân gian tùy tiện ăn một bữa ngon xem một chút náo nhiệt, trở về sẽ nghỉ ngơi, mặc cho Tả sứ sầu đến trọc đầu, nhìn cũng không nhìn những hạt giống kia dù một chút.

Bởi vì Dạ Liễm tới không chịu đi, hắn mới đột nhiên hào hứng lên, muốn kéo người cùng nhau đi trồng cây.

Có lẽ hắn cũng không phải là vì trồng cây, chỉ là muốn ở cùng tiểu sư đệ một chút.

Tựa như hiện tại.

Tạ Thời thành thạo xoa bột trong tay, vẻ mặt ung dung, động tác không hoảng không loạn. Nếu chỉ nhìn tư thế của hắn ước chừng sẽ cảm thấy hắn thật lợi hại, nhưng Dạ Liễm đứng ngoài hiện trường quan sát bày tỏ có chút hoảng.

“Sư huynh…… định làm màn thầu sao?”

Tạ Thời trấn định tự nhiên: “Hôm nay làm sủi cảo.”

Hắn nắm bột sền sệt ở trong tay vung qua vung lại, cho dù dính trên tay cũng không hoảng chút nào, chỉ cười cảm thán: “Lâu rồi chưa xuống bếp, ngượng tay rồi.”

Dạ Liễm: “……”

Y cẩn thận ngậm miệng, không nói gì, chỉ ở một bên giúp đỡ Tạ Thời trộn nhân.

Tạ Thời nhìn rất vui vẻ, trước kia ở Linh Sơn lúc xuống bếp, sư tôn hắn có bao xa tránh bao xa, nhưng hiện tại còn có tiểu sư đệ ở bên cạnh giúp đỡ, trò chuyện với hắn, làm một mình hắn không đến mức cô đơn.

“Hình như bột mì không đủ, cho thêm một chút…… A Liễm đệ nhìn xem thêm nhiều hay ít mới được đây?”

Bột trên tay thật sự quá dính, Tạ Thời giả vờ trấn định cũng cảm thấy không ổn, không quay đầu lại gọi Dạ Liễm, để y đưa bột mì qua.

Dạ Liễm lại gần, giương mắt trông thấy gương mặt Tạ Thời cũng dính chút bột mì, y không lên tiếng mà đưa tay trong ước lượng bột mì rồi đổ vào tô bột trong tay Tạ Thời, lại bất động thanh sắc làm bộ vô ý đổ chút trên tay, mới nói: “Trên mặt sư huynh dính chút bột mì.”

Tạ Thời “a” một tiếng, cúi đầu nhìn tay mình dính đầy bột, nói: “A Liễm thay lau ta đi–” Còn chưa dứt lời, hắn đã nhìn thấy tay Dạ Liễm cũng dính bột mì, không khỏi cười nói: “Xem ra tay của đệ cũng dính bột mì rồi.”

“Không sao.” Dạ Liễm nói, “sư huynh quay đầu lại, đệ lau thay huynh.”

Tạ Thời chỉ cho là Dạ Liễm muốn lấy khăn thay lau mặt hắn, không có chút phòng bị nào quay đầu qua, sau đó nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp của Dạ Liễm bỗng nhiên phóng đại —

Dạ Liễm thân mật cọ xát gương mặt của hắn.

Tạ Thời không có chút nào phòng bị với Dạ Liễm, bị cọ xát vừa vặn da thịt lạnh buốt chạm nhau, hắn có chút kinh ngạc, nhất thời còn chưa lấy lại tinh thần. Dạ Liễm cọ đi bột mì trên gương mặt hắn xong cũng không dây dưa nhiều, coi như không có việc gì lui trở về, cười ấm áp nói: “Được rồi.”

Sau một lúc lâu Tạ Thời mới hậu tri hậu giác mới phản ứng kịp Dạ Liễm làm cái gì.

Hắn nhìn trên khuôn mặt vốn sạch sẽ của Dạ Liễm lại dính bột mì trên mặt hắn, mà gương mặt của mình tựa như còn lưu lại cảm xúc mềm mại mới vừa chạm. Không biết làm sao đột nhiên cảm giác được vành tai có hơi nóng.

Loáng thoáng xuất hiện một suy nghĩ — Dạ Liễm đối với hắn, ngẫu nhiên có phải là…… Có hơi thân mật rồi không.

Đáy lòng nổi lên cảm giác kỳ quái, nhịp tim không giải thích được nhảy nhanh hai nhịp, hắn không rõ ràng cho lắm, trông thấy nụ cười ấm áp mềm mại của Dạ Liễm, Tạ Thời ho nhẹ một tiếng, che giấu cảm xúc: “Sao lại lau thế này chứ?”

Dạ Liễm vô tội chớp mắt mấy cái: “Trên tay của đệ cũng có bột mì nha.”

Bột mì đã đổ vào trong chén, Tạ Thời không tiếp tục xoa mặt nữa, hắn nhìn Dạ Liễm hồi lâu cũng không biết nghĩ đến cái gì, vẻ mặt nhu hòa mấy phần: “Vậy sư huynh cũng giúp đệ lau.”

Hắn đưa tay, trên đầu ngón tay có dính bột mì, nhẹ nhàng quẹt mấy sợi râu trắng xóa trên gương mặt trắng nõn của Dạ Liễm.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio