Thích Trác Ngọc dường như lại tức giận.
Phượng Tuyên nhận ra được chuyện này, khoảng cách đại ma đầu phát cuồng lần thứ nhất đã trôi qua suốt hai ngày.
Trước kia Thích Trác Ngọc thỉnh thoảng cũng sẽ dùng ngọc bài thông hành thông báo với y dù không về trúc gian tiểu trúc.
Tu Chân Giới có một loại pháp bảo truyền tin, hầu như ai cũng có một cái, chỉ cần nhận qua thần thức là có thể đồng thời truyền tin.
Hai ngày đã trôi qua.
Phượng Tuyên thông tri ngọc bài nhưng vẫn không có động tĩnh gì.
Nhưng mà y cũng không để ở trong lòng.
Cuộc sống nhàn nhã của một quả phu ở trong trúc gian tiểu trúc nhà cao cửa rộng chính là mục tiêu lịch kiếp nhỏ y đặt ra cho mình, bây giờ trong viện còn có một gốc ngô đồng, chất lượng cuộc sống tăng vọt.
Mỗi ngày chỉ có ăn ngủ đọc sách giải trí, mơ về ngày còn làm thượng thần ở Cửu Trọng Thiên.
Sư huynh? Sư huynh là cái thứ gì?
Ăn được không?
Huống hồ, tính tình đại ma đầu thật sự rất kém cỏi, hỉ nộ vô thường, y cũng không biết mình khi nào sẽ chọc đến hắn.
Y muốn nhàn rỗi như vậy, nhưng thực tế lại rất góc cạnh.
Ngay khi Phượng Tuyên sắp ăn cho cái bụng nhỏ bằng phẳng của mình có một chút thịt thịt, người của Thanh Vân Phong lại tới.
Lúc A Bảo hoảng hốt đến thông báo cho y, Phượng Tuyên cũng có chút kinh ngạc.
Không vì cái gì khác, tuy rằng Phượng Tuyên trên danh nghĩa là đạo lữ của Thích Trác Ngọc, nhưng trên dưới Phiếu Miểu tiên phủ chẳng ai coi trọng y.
Căn bản y chẳng quen biết ai chứ đừng nói là người của Thanh Vân Phong tới tìm, cho dù là đỉnh núi cấp thấp nhất cũng sẽ không có tu sĩ đến tìm y.
Huống hồ người tới tìm chẳng phải ai khác chính là sư tôn của Thích Trác Ngọc, Tô Khanh Nhan.
Phản ứng đầu tiên của Phượng Tuyên chính là: Không phải chứ.
Tình nhân của đại ma đầu rốt cục cũng muốn đến giết một kẻ tào khang chi thê như y rồi sao?
(Tào khang chi thê: Người vợ theo chồng từ lúc còn nghèo khổ)
Lúc A Bảo gấp đến độ xoay vòng vòng, y còn có tâm tình não với một sự kiện quan trọng như xé hậu cung, y có nên ăn mặc hoành tráng hơn một chút không?
Kết quả là còn chưa kịp thay đồ, tu sĩ thông báo đã đẩy lên la bàn, một giây sau đã đến Thanh Vân Phong.
Trở lại chốn cũ, Phượng Tuyên quen đường quen nẻo.
Thời điểm nhảy xuống la bàn, tu sĩ đến thông báo nhìn y với ánh mắt đầy cổ quái.
Ai cũng nói Thích sư huynh cưới một đạo lữ bình thường không có nổi bật, còn không lên nổi mặt bàn.
Hôm nay hắn nhìn thấy Phượng Tuyên, có chút ngạc nhiên.
Tuy rằng diện mạo thường thường không xứng với sư huynh, nhưng khí chất lại thanh thuần trong sạch, không chút sợ hãi.
Cho dù là đi vào Lang Hoa điện, cũng giống như đi dạo.
Ngay cả đệ tử nội môn như hắn đi vào Lang Hoa điện cũng có lòng kính sợ.
Tu sĩ thông báo đột nhiên nghĩ tới hai mắt Phượng Tuyên, mắt hạnh tròn trịa, trong suốt thấy đáy.
Trước khi đi còn lễ phép nói với hắn hai chữ "đa tạ".
Không biết là dùng loại túi thơm gì, hắn si ngốc nhìn chằm chằm, hương vị giống như đào non mới kết trái mùa xuân.
Phượng Tuyên không phải là không cảm nhận được tầm mắt vừa rồi của tu sĩ.
Chẳng qua là với tư cách là thái tử điện hạ mà chúng tinh Bạch Ngọc Kinh nâng trăng nuôi lớn, sinh linh tam giới bình chọn bằng phiếu chọn ra đệ nhất mỹ nhân.
Y Tập mãi cũng thành thói quen với những ánh mắt kiểu này.
Đến Lang Hoa điện, Phượng Tuyên phát hiện bên trong không chỉ có một mình Tô Khanh Nhan.
Có ba người quen thuộc trước mắt y, Tô Khanh Nhan và Kỷ Phương Tân, chưởng môn Nhạc Đình Uyên.
Ngoài ra, còn có một nam nhân tóc hạc mặt hồng hào.
Tuy rằng Phượng Tuyên không biết, nhưng sổ mệnh trong thức hải đã đưa ra đáp án cho y.
Chính là tổ sư gia khai sơn của Phiếu Miểu tiên phủ, Tư Đồ Tinh Niên.
Thấy Phượng Tuyên tiến vào, hắn nhìn qua, mắt phượng nhàn nhạt.
Tổ sư gia thế nhưng còn trẻ hơn cả chưởng môn, cái này có hợp lý không?!
Trước khi Phượng Tuyên đến, mấy người bọn họ đã túm tụm lại thảo luận với nhau.
Sau khi y vào cửa, âm thanh xì xào trong Lang Hoa điện liền biến mất.
Dù sao những người này vừa nhìn đã biết chính là trụ cột vững vàng của Phiếu Miểu tiên phủ, chuyện thương lượng làm sao có thể để cho đệ tử ngoại môn như y biết.
Phượng Tuyên chào hỏi từng người một, sau đó giả bộ hoàn toàn không hiểu vì sao mình bị gọi tới.
Diễn xuất đúng không? Y gần gũi với Thích Trác Ngọc diễn xuất cao siêu, núi cao còn có núi cao hơn!
Thật ra Tô Khanh Nhan không gọi y, Phượng Tuyên cũng biết đoạn kịch bản sắp tới trong sổ mệnh.
Trong sổ mệnh của nguyên chủ viết, một tháng sau khi thi của Tiên phủ, hoàng cung cách xa ngàn dặm đã gửi đi ngọc điệp cầu cứu.
Nguyên nhân là do ở trong cung Đại Minh thành Trường An, kinh thành của vạn triều cũng xảy ra sự kiện yêu thú tập kích, từ miêu tả của hoàng đế về con yêu thú, hẳn là cùng một con yêu thú tập kích trong kỳ thi của Phiếu Miểu tiên phù.
Lúc này đây ngủ say bất tỉnh chính là vài tên hoàng tử, còn có mấy trọng thần triều đình, nháo đến trong thành Trường An lòng người hoảng sợ.
Bởi vì hoàng quyền thế gian và thần quyền kết hợp cực kỳ chặt chẽ.
Hơn nữa đương kim thánh thượng lại là bá phụ ruột của Thích Trác Ngọc, về tình về lý, Phiếu Miểu tiên phủ cũng không thể mặc kệ việc này.
Vì thế, chưởng môn quyết định để Tô Khanh Nhan dẫn theo Kỷ Phương Tân và Thích Trác Ngọc tới Trường An một chuyến.
Ban đầu là không có Phượng Tuyên.
Nhưng Tư Đồ Tinh Niên không biết nghĩ như thế nào đến Thích Trác Ngọc còn có một đạo lữ tàng hình, nói một câu mang theo Phượng Tuyên cùng đi.
Chưởng môn vốn muốn phản đối, dù sao Phượng Tuyên vai không thể khiêng, tay không thể xách, đặt ở Phiếu Miểu tiên phủ làm một vật trang trí thì được chứ mang ra ngoài chỉ tổ làm mất mặt tiên phủ của bọn họ.
Nhưng nhớ tới từ khi Thích Trác Ngọc và Phượng Tuyên kết khế đến nay, hai người đều chỉ mới nhận thần thức lẫn nhau.
Về phần tam thư lục lễ, bái thiên địa hôn yến gì đó thì căn bản là không làm.
Nói cho cùng, chính là xem thường thân phận của Phượng Tuyên.
Nhưng tốt xấu gì cũng tính là đạo lữ nghiêm túc của Thích Trác Ngọc, dù sao cũng phải để Thích Trác Ngọc đưa y về Trường An, mới xem như qua cửa.
Nghĩ đến đây, chưởng môn trấn an: "Tiểu Thất, đừng lo, Trác Ngọc lần này đi Trường An trên đường nhất định sẽ bảo hộ ngươi."
Phượng Tuyên không lo lắng chuyện này.
Y mặt dày nghĩ, Thích Trác Ngọc thật sự sẽ bảo vệ y sao?
Đại ma đầu gần đây hình như đang chiến tranh lạnh với y kia mà.
-
Mặc kệ Phượng Tuyên có đồng ý hay không, một tiểu pháo hôi như y cũng không có phần nói chuyện.
Chưởng môn hạ mệnh lệnh chưa đầy một ngày, phi phảng (thuyền) từ Phiếu Miểu đến nhân gian Trường An đã chỉnh trang chờ xuất phát.
(Hiểu nôm na là thuyền bay ấy)
Phượng Tuyên thu dọn xong gói đồ nhỏ của mình, nhìn ngọc bội dương chi trên bàn.
Suy nghĩ một chút cũng không chiếm chỗ, thuận tay nhét vào trong túi đựng đồ.
Đến cửa lớn của Phiếu Miểu Tiên phủ, Phượng Tuyên ngẩng đầu nhìn lên thấy được toàn bộ chiếc thuyền.
Tu Chân Giới có rất nhiều pháp khí có thể cung cấp cho tu sĩ phi hành, thông thường ngoại trừ tiên kiếm, la bàn ra, công cụ xuất hành lớn một chút chính là loại thuyền bay này.
Nó được làm bằng thân cây gỗ, truyền thuyết kể rằng cây này phát triển trên mép nước yếu, ngay cả khi nước quá yếu cũng có thể nổi trên đó.
Phi thuyền bình thường chỉ có thể dung nạp bốn năm người, Phiếu Miểu tiên phủ không hổ là đệ nhất môn phái tu chân giới, chiếc phi thuyền trước mắt này ít nhất có thể chứa hơn trăm người.
Liếc mắt nhìn lầu các cao lớn trên thuyền, ca đài cẩm tú cực kỳ xa hoa.
Thoạt nhìn giống như một lâu các nhỏ trên không trung, phía dưới còn có tiên hạc và tường vân vờn quanh, linh khí dồi dào.
Wow.
Phượng Tuyên vốn còn hơi buồn bực, giờ đã triệt để bỏ lại không vui ở phía sau.
Phong cảnh Cửu Trọng Thiên nhìn một ngàn bảy trăm năm, đã sớm chán rồi.
Tất cả mọi thứ trên thế gian đều khiến y tò mò.
Thẳng đến sau khi nhìn thấy Thích Trác Ngọc đứng ở đầu phi thuyền.
Ánh mắt tò mò nhất thời bị cắt đứt.
Hai ngày không gặp, Thích Trác Ngọc hình như cũng không có gì thay đổi.
Có lẽ là do muốn tới Trường An, hắn thay ra pháp y màu đen bình thường hay mặc, hiện tại trên người khoác một bộ áo lụa mỏng màu vàng bằng tơ tằm, chạm nổi những hoa văn tùng bách sẫm màu, cùng một chiếc mạng mỏng màu khói,búi tóc đuôi ngựa bó cao, chỉ dùng một cây trâm ngọc màu trắng cắm ở phía sau, khiến hắn trông như một vị Vương gia nhàn tản ở nhân gian.
Không có điểm xuyết gì khác ngoại trừ thần kiếm Họa Ảnh treo bên hông.
Ăn mặc như vậy làm cho nước da của hắn trắng hơn, vai rộng eo hẹp, càng tuấn mỹ.
Phượng Tuyên không thể không thừa
nhận, cho dù đã từng gặp qua đủ loại thần tiên phẩm mạo trên Cửu Trọng Thiên, cũng không ai tuấn tú bằng đại ma đầu trước mắt này.
Chỉ xấu hơn mình một chút.
Hai bên nhìn nhau, Phượng Tuyên có hơi xấu hổ.
Y cảm thấy mình nên chủ động phá vỡ sự im lặng.
Dù sao hành trình vẫn còn tận mấy ngày,y cũng không thể mới lên đã đắc tội đại ma đầu.
Chỉ là đang muốn mở miệng khen ngợi bộ đồ hôm nay của Thích Trác Ngọc, phi thuyền đã nhanh chóng bay ra ngoài.
Phượng Tuyên:?
Y hoàn toàn chưa kịp chuẩn bị.
Bay chưa tới năm giây, ý niệm muốn vỗ mông ngựa trong nháy mắt vứt ra sau đầu.
Phượng Tuyên hoàn toàn không thể khống chế ôm lấy lan can, sau đó "Oẹ" một tiếng, nôn đến tối tăm trời đất.
Cứu mạng.
Tại sao y không phát hiện ra mình còn có thể say thuyền chứ!!!
Phượng Tuyên cảm thấy mình vẫn còn có thể cứu một chút.
Nôn trong chốc lát, gian nan ngẩng đầu nhìn Thích Trác Ngọc, vừa mở miệng muốn nói chuyện, lại tiếp tục nôn.
Lặp đi lặp lại vài lần, sắc mặt Thích Trác Ngọc đã không thể dùng âm trầm để hình dung.
Nếu không phải trên thuyền còn có người khác, Phượng Tuyên thật sự hoài nghi bây giờ mình sẽ bị Thích Trác Ngọc sẽ ném xuống phi thuyền, chết không toàn thây.
Khi dạ dày đã nôn ra hết, chiếc phi thuyền đã đáp xuống một ngọn núi cằn cỗi.
Phượng Tuyên còn tưởng phi thuyền sẽ bay thẳng đến đích, lúc xuống thuyền nghe được hai tu sĩ đi theo đang oán giận: "Tại sao lại dừng lại ở đây? Không phải nói tới Trường An à?"
"Ta cũng không biết.
Nghe nói là Thích sư huynh kêu dừng lại.
”
Hả?
Đại ma đầu hô ngừng.
Phượng Tuyên nhìn thoáng qua nơi trước không có thôn, sau không có nhà này.
Dựa theo tính cách thích gây sự của Thích Trác Ngọc, cho dù hắn muốn gây chuyện thì cái chỗ tan hoang này cũng không thể làm nên chuyện lớn gì chứ?
Nhưng cuối cùng cũng đã dừng lại rồi.
Bằng không thật sự đi thẳng đến Trường An, y sẽ phun ra cả lục phủ ngũ tạng mất.
Mọi người đành phải tìm khách trạm gần nhất, nghỉ ngơi một đêm rồi lại tiếp tục xuất phát.
Chuyện tương đối lúng túng xuất hiện, bởi vì số lượng phòng có hạn, y chỉ có thể ở cùng một phòng với Thích Trác Ngọc.
Thời kỳ chiến tranh lạnh còn phải ở cùng một gian phòng với đạo lữ plastic thì phải làm sao bây giờ.
Online chờ gấp!!
Cho dù lúc này Phượng Tuyên muốn mở miệng tìm đề tài nói chuyện, thì khi nghĩ đến mình nôn mửa về phía Thích Trác Ngọc lúc ở trên thuyền, cũng biết mình đắc tội người ta.
Rất thức thời ngậm chặt miệng, ngoan ngoãn đi theo phía sau Thích Trác Ngọc vào phòng ở lầu hai.
Thích Trác Ngọc như là lười để ý y, sau khi vào phòng thì ngồi thẳng ở trên ghế, nhìn chằm chằm thực khách và tiểu nhị dưới lầu, tựa hồ đang suy nghĩ cái gì đó.
Phượng Tuyên lặng lẽ nhìn thoáng qua, đều là bóng lưng người, có cái gì đẹp đâu.
Nhưng nghĩ đến tính cách và tâm tư Thích Trác Ngọc vốn khó đoán nên thôi không thèm phỏng đoán nữa.
Thích Trác Ngọc thoạt nhìn không có ý muốn gây chuyện với y, Phượng Tuyên thở phào nhẹ nhõm.
Đạp đôi dày da dê bò lên giường, tìm một tư thế thoải mái để chuẩn bị đánh một giấc.
Không có gì mà một giấc ngủ không thể giải quyết được.
Nếu không thể giải quyết thì là do ngủ chưa đủ lâu.
Ngủ đến khi trời tối, Phượng Tuyên bị đói tỉnh.
Bụng "ùng ục" kêu một tiếng, y ngồi dậy từ trên giường, đầu tóc rối bù, một đống đồ cuộn vào với nhau, cả người ngây ngây.
Trong phòng rất yên tĩnh, Thích Trác Ngọc vẫn như cũ ngồi ở chỗ hắn vừa mới vào.
Tựa hồ đã lâu như vậy mà cũng không hề nhúc nhích chút nào.
Phượng Tuyên lấy ra tấm gương nhỏ buộc tóc lại, muốn truyền gọi bữa tối vào phòng.
Trên mặt bàn có thực đơn, Phượng Tuyên nằm sấp ở trước bàn, chọn lựa đồ mình muốn ăn.
Bất thình lình trong phòng vang lên giọng nói của Thích Trác Ngọc, đây là câu đầu tiên hắn nói tối nay: "Ngươi muốn ăn đồ ở đây? ”
Phượng Tuyên nhìn về phía hắn, bối rối gật đầu.
Đói thì phải ăn.
Ai giống như ngươi hoá thần kỳ có thể tích cốc chứ.
Nhưng y hiểu là Thích Trác Ngọc cũng muốn ăn, vì thế lễ phép hỏi: "Sư huynh, huynh muốn ăn gì? ”
Thích Trác Ngọc nhìn chằm chằm y vài giây, vẻ mặt khó lường, sau đó nở nụ cười.
Cười đến lạnh lẽo, luôn cảm thấy không có ý tốt.
Cười xong thì không làm gì nữa, tiếp tục nhắm mắt làm ngơ người ta.
Hắn không nói chuyện, y mặc định hắn cũng ăn giống mình.
Phượng Tuyên ôm thực đơn đến cửa, dùng chân túm lấy chuông lắc ở cửa.
"Đinh Linh Linh ——", tiếng chuông kỳ ảo u oán vang lên ở hành lang trống rỗng, chậm rãi hướng đến điểm cuối tối đen như mực.
Ảo giác ư?
Sao lại cảm giác buổi tối ở khách trạm yên tĩnh như vậy chứ?
Chỉ chốc lát sau, tiểu nhị khách trạm đã đi lên.
Phượng Tuyên đang muốn nói chuyện bỗng nhiên ngậm miệng.
Bởi vì trong hành lang tối tăm, y chỉ nhìn thấy bóng lưng của tiểu nhị.
Một lúc lâu sau, bóng lưng lùi lại đi tới trước mặt Phượng Tuyên.
Chậm rãi xoay người, lộ ra một gương mặt không có ngũ quan, giọng nói sắc bén lại thân thiết: "Khách quan, ngài muốn cái gì? ”
Phượng Tuyên: "..."
Mặt không chút biểu cảm, bình tĩnh đóng cửa lại.
Khó trách chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng.
Thì ra là yêu quái không biết xấu hổ.
Phượng Tuyên lui đến bên cạnh Thích Trác Ngọc, tiếng gõ cửa vẫn còn đang tiếp tục.
Thích Trác Ngọc như đang xem kịch hay, hắn vừa nhìn đã biết khách có vấn đề, ánh mắt lạnh lẽo: "Đóng cửa cũng vô dụng.
Loại yêu quái này chỉ cần ngươi không mở cửa, nó sẽ tiếp tục gõ, cho đến khi gõ nát cửa thì thôi.
Sau đó nó sẽ tiến vào ăn máu thịt của ngươi, xé da mặt ngươi chiếm dùng cho mình."
Ồ.
Ta không sợ đâu.
Nhớ tới y thích chưng diện, Thích Trác Ngọc hỏi y: "Sợ à?"
Tâm tình Thích Trác Ngọc không tệ: "Sợ thì cầu ta."
Hả?
Bầu không khí đột nhiên trở nên rất yên tĩnh.
Một giây sau, Phượng Tuyên đứng lên, "Ầm" một tiếng kéo mạnh cửa lớn ra.
Nói bậy cái gì thế?
Trọng lượng của bổn thượng thần nặng một trăm cân, xương cứng cân đấy!.