Tuy rằng bị Thích Trác Ngọc ghét bỏ là vướng tay vướng chân, nhưng Phượng Tuyên vẫn thở phào nhẹ nhõm khi không phải chứng kiến hiện trường giết người nữa.
Tư Mệnh nói thời điểm lịch kiếp phải coi tất cả mọi chuyện đều là chuyện ngoài thân, nhưng nếu thật sự xảy ra bên cạnh mình, Phượng Tuyên không thể không quan tâm được.
Cũng may một thượng thượng thần như y chẳng được gì ngoài tâm tính rất tốt.
Yểm thú cùng y chạy ra ngoài không bao lâu, gió đêm trong cung điện hành lang mát lạnh thổi bay mùi máu tươi nhàn nhạt trên chóp mũi vừa rồi.
Phượng Tuyên cảm giác mình lại có thể.
Đặc biệt là khi yểm thú huyễn hoá ra thực thể, dáng vẻ có chút giống mèo, lại có chút giống Kỳ Lân.
Bộ lông dài màu đen trên người vừa mềm vừa thoải mái, ngồi ở trên tựa như bị mắc kẹt trong bông dệt mây, làm cho Phượng Tuyên có loại xúc động muốn lăn lộn trên đó.
Yểm thú chạy chạy rồi dừng lại, mang theo từng luồng sương màu đen, nhảy nhẹ trên tường cung, vạn nhà đèn đuốc bên ngoài thành Trường An chiếu vào mắt, cuối cùng quay trở lại cung điện nơi Phượng Tuyên vừa ở.
Vừa vào cửa đã thấy Lục hoàng tử ở bên trong lo âu đi tới đi lui, lúc nhìn thấy Phượng Tuyên thiếu chút nữa sợ tới mức chân mềm nhũn, lại nhìn thấy một con yểm thú siêu lớn, trực tiếp ngã ngồi xuống mặt đất.
Lục hoàng tử nhìn về phía sau: "Thích Trác Ngọc...!Anh họ của ta đâu! ”
Phượng Tuyên nhảy xuống, yểm thú trong nháy mắt biến thành hình dạng của một con mèo, nhẹ nhàng đáp đất.
Y thành thật trả lời Lục hoàng tử: "...!Có vẻ như vẫn đang giết người."
Lục hoàng tử:...
Mẹ nhà ngươi.
Chân mềm nhũn đứng không nổi.
"Hắn...!Hắn đã giết ai? ”
"Hẳn là mấy ca ca khác của ngươi."
Phượng Tuyên nhớ lại, mấy hoàng tử kia nhìn qua đều hơn ba mươi tuổi, trông rất già.
Y an ủi Lục hoàng tử: " Đừng lo, có lẽ ngày mai thứ hạng của ngươi sẽ tăng lên."
Tỷ như thành Tứ hoàng tử hoặc ngũ hoàng tử linh tinh chẳng hạn...?
Mẹ nó không cần lo lắng??!!
Lục hoàng tử thoạt nhìn sắp sùi bọt mép.
Phượng Tuyên không an ủi gã nữa, lúc nãy y vừa cưỡi yểm thú, cảm giác bị yêu lực ảnh hưởng nên có hơi mệt mỏi.
Lúc chuẩn bị tháo giày trèo lên giường, bỗng nhiên Phượng Tuyên nhớ tới gì đó, lại xoay người hỏi Lục hoàng tử: "Ngươi lớn lên cùng Thích Trác Ngọc hay sao?"
Lục hoàng tử cảm giác tiếp theo Thích Trác Ngọc sẽ đến giết mình, vừa nói vừa khóc lóc: "Xem như vậy đi.
”
Phượng Tuyên lại hỏi: "Lúc trước ngươi nói khi còn bé hắn học tiếng chó sủa, là thật sao?"
Lục hoàng tử kinh hãi thất sắc: "Ta không phải! Ta không có! Ta không tham gia! Chỉ là ta miệng tiện nói một câu mà thôi.
Hơn nữa tính tình Thích Trác Ngọc khi còn bé kém muốn chết, chính là một tên điên nhỏ, ai dám bảo hắn học tiếng chó sủa chứ..."
Nói đến đây, gã lập tức hoàn hồn: "Nhưng hắn bây giờ ngọc thụ lâm phong! Phong độ nhẹ nhàng! Trăng thanh gió mát! Ta tin tính tình của hắn cũng sẽ tốt hơn, phải không? ”
Thực tế thì từ một bệnh thần kinh nhỏ hoàn hảo trở thành một bệnh thần kinh lớn.
Phượng Tuyên tò mò hỏi: "Vậy lúc trước ngươi nói Thích Trác Ngọc là nhân ma hỗn huyết, vì sao hắn còn có thể ở trong hoàng cung? ”
Đây là một nghi vấn lớn nhất lúc y xem xong mộng cảnh của đại ma đầu.
Theo đạo lý mà nói, phụ thân ruột của Thích Trác Ngọc là La Hầu, mẫu thân là Diên La, bắn đại bác cũng không bắn được tới hoàng thất.
Lục hoàng tử cũng không biết khi nào miệng mình thiếu nợ nhiều như vậy, ủ rũ: "Hắn...! Ta cũng không chắc lắm.
Nhân tộc sau khi đánh với Đông Di lần cuối cùng, Đoan Vương bèn ôm Thích Trác Ngọc từ Đông Di trở về, nói đây chính là nhi tử của lão.
”
Đoan vương cũng đã nói đây là con ruột của lão, người ngoài đương nhiên không dám phản đối cái gì nữa.
Chẳng qua Đoan vương vừa mới đón Thích Trác Ngọc từ Ma tộc trở về được mấy năm đầu tiên, quần thần trên triều đình phản đối, không tin Thích Trác Ngọc là huyết mạch hoàng thất, còn yêu cầu lấy máu nhận thân.
Đoan Vương một mực cắn chết chuyện Diên La có con với lão trước khi gả qua, Thích Trác Ngọc chính là con ruột của mình.
Nếu như lấy máu nhận thân, tương lai sau khi Thích Trác Ngọc trưởng thành, làm sao có thể diện làm người.
Tóm lại là trì hoãn, lời đồn đãi trong cung ngoài cung càng ngày càng nhiều, cho nên mới có một màn tiểu hoàng tử khác khinh thường Thích Trác Ngọc ở hành lang cung, mắng hắn người không ra người ma không ra ma.
Thẳng đến sau này Đoan vương phủ xảy ra một trận hoả hoạn vô cùng kỳ quái, trên dưới bốn trăm người chết không còn một ai, chỉ có một mình Thích Trác Ngọc sống sót.
Chuyện lấy máu xét nhận thân coi như kết thúc..
Về sau không quá vài năm, Tô Khanh Nhan du lịch đi ngang qua Trường An, liếc mắt một cái liền nhìn trúng tiên cốt tuyệt vời ngàn năm hiếm có của Thích Trác Ngọc.
Từ nay về sau Thích Trác Ngọc liền bái nhập Phiếu Miểu tiên phủ, thoát ly thân phận phàm nhân, tu vi một ngày ngàn dặm.
Ngay cả Lý hoàng đế cũng phải dựa vào năng lực của hắn, trên dưới Trường An đã không còn ai dám hoài nghi thân thế của Thích Trác Ngọc nữa.
Lục hoàng tử nói thầm: "Bây giờ ngay cả phụ hoàng đối với Thích Trác Ngọc cũng tất cung tất kính, cho dù hắn không phải huyết mạch hoàng thất thì sao chứ.
Người như hắn, phụ hoàng ta ước gì hắn mới là con ruột của mình..."
Phượng Tuyên cảm thấy nghe nhàm chán quá, xoay người lên giường.
Y nằm một hồi, phát hiện nghe nói chuyện phiếm cũng không buồn ngủ, liền ngẩn người nhìn chằm chằm ga trải giường.
Ngẫm lại, hình như bên cạnh Thích Trác Ngọc chẳng có có mấy người bình thường.
Ngay cả bá phụ hoàng đế thân cận nhất của mình cũng đang lợi dụng mình, khó trách tính tình hắn càng ngày càng kém.
Lục hoàng tử còn ở đó nói, càng nói càng cảm thấy mình phát hiện ra bí mật kinh người, tốc độ nói cũng càng ngày càng nhanh: "Không thể nào, khi còn bé ta mắng hắn nửa người nửa ma là nói giỡn thôi.
Chẳng lẽ Thích Trác Ngọc là huyết mạch Ma Tộc thật? Hắn vì che dấu huyết mạch của mình cho nên lừa gạt Đoan Vương, âm thầm ẩn nhẫn không phát, cuối cùng vì để bản thân không bại lộ, tuổi còn nhỏ mà bụng dạ ác độc đâm chết cha nuôi mình, một ngọn lửa thiêu sạch toàn bộ Đoan vương phủ, như vậy sẽ không còn chứng cớ chứng minh thân thế của hắn gâu gâu! Gâu Gâu Gâu??! "Nửa sau nói biến thành tiếng chó sủa.
Tuy rằng nghe qua thật sự rất giống chuyện Thích Trác Ngọc có thể làm.
"Ta cảm thấy ngươi vẫn là biến thành chó thuận mắt hơn."
Phượng Tuyên bảo yểm thú dùng pháp thuật biến Lục hoàng tử thành chó xong yên lặng thu hồi yểm thú, bỏ vào trong túi nhỏ của mình.
Lục hoàng tử: Gâu Gâu Gâu! Gâu Gâu Gâu!
Dịch: Tự nhiên đùng đùng vậy, con mẹ nó chứ sao lại biến thành chó, con mẹ nó chứ sao lại biến thành chó, con mẹ nó chứ sao lại biến thành chó, con mẹ nó chứ sao lại biến thành chó!
Lúc Thích Trác Ngọc giẫm nổ đầu hoàng tử cuối cùng, đám người ca kỹ run rẩy lách vào trong góc.
Đôi mắt đẹp tròn trịa trừng lớn, đồng tử kịch liệt run rẩy, giống như nhìn thấy ác quỷ bò lên từ địa ngục.
Thật ra trong kế hoạch ban đầu của Thích Trác Ngọc không có ý định con trai Lý hoàng đế, bởi vì giết người cũng mệt lắm, mà hắn chỉ muốn dùng sức lực của mình cho việc tu luyện.
Lý Thái Tông và các con trai của lão quả thật rất phiền toái, nhưng trong phạm vi Thích Trác Ngọc có thể nhẫn nại.
Bọn họ không nên nhúng tay vào trong Phiếu Miểu tiên phủ, ảnh hưởng đến con đường thành thần của hắn.
Hắn chán ghét những cuộc tranh đấu gay gắt trong hoàng thất, mẫu thân Diên La chính là vật hi sinh dưới cung đấu hoàng thất đời trước.
Ký ức đã sắp loang lổ bỗng nhiên lại hiện lên trong đầu hắn, Diên La là vật hi sinh chính trị, mà hắn thậm chí còn chẳng bằng vật hi sinh.
Sự ra đời của hắn là một sai lầm, đến mà không có bất cứ ai mong đợi.
Diên La lấy cho hắn tên nhỏ "A Nan", có nghĩa là cả đời nàng khổ cực, trải qua bao kiếp gian nan.
Hắn cũng không phụ sự kỳ vọng của mọi người, sinh ra chưa được mấy năm đã triệt để hại chết Diên La.
Trí nhớ của hắn đối với Diên La rất mơ hồ, chỉ nhớ rõ nàng thích búi tóc mây, hai lọn tóc dài mềm mại rũ xuống hai bên thái dương.
Khi còn bé, hắn sẽ được Diên La ôm vào trong lòng, Thích Trác Ngọc sẽ nắm chặt tay thành nắm đấm, nắm chặt tóc nàng.
Hắn cũng nhớ rõ Diên La thường dùng nước một loại cây đào rất khó nuôi sống ở Đông Di Ma tộc chỉ có nhân gian mới có để chải tóc.
Vào ngày tháng tư, cánh hoa của cây đào nghiền thành nước, tỏa ra một hương thơm đào rất ngọt ngào nhàn nhạt.
Mùi mùi tanh hôi thối nồng nặc bên trong vô cùng rõ ràng.
Vì thế đám người ca kỹ liều mạng điên cuồng phát run liền nhìn thấy tên cuồng giết người hung tàn trước mắt này, sau khi giết hết con trai của hoàng đế.
Vẻ mặt u ám ngồi trên chiếc ghế xa hoa có tay vịn.
Không biết hắn đang suy nghĩ cái gì, không bao lâu sau, đại ma đầu lại động.
Biểu tình có chút cổ quái nhìn thoáng qua tay áo của mình, có mấy người còn chưa bị dọa vỡ gan nhớ rõ, tay áo này hình như vừa rồi bị một thiếu niên cổ quái trùm trên đầu.
Vì hành động kỳ lạ của Phượng Tuyên, một ảnh tay áo của hắn dính lấy hương thơm của y.
Là mùi Thích Trác Ngọc thường có thể ngửi thấy, một hương bạch đào rất nhẹ.
Hắn đang muốn tới gần cảm nhận, đột nhiên một trận gió thổi qua, mang theo mùi máu tanh kinh tởm trong không khí, thổi bay mùi thơm ngọt ngào của bạch đào.
Lúc này Thích Trác Ngọc mới để ý, vừa rồi lúc giết người, không biết là máu của vị hoàng tử nào đã văng lên tay áo, che mất hương thơm kia.
Cảnh tượng đáng sợ như vậy lọt vào mắt đám ca kỹ, đại ma đầu trầm tư vuốt tay áo sau khi đột nhiên đứng dậy, đi về phía bọn họ.
Đám ca kỹ ăn mặc mỏng manh xộc xệch, giống như một bầy cừu gặp phải sói hoang, sợ hãi co rúm vào một góc, run như cầy sấy.
Mà con sói hoang kia đang từng bước áp sát, tiếp theo đứng ở trước mặt bọn họ.
Một lúc sau, cái tên đáng sợ này lên tiếng: "Ai trong các ngươi mang theo khăn tay."
"Tráng sĩ tha mạng—— ôi hả?" Mọi người đồng thanh hô to một nửa phát hiện đại ma đầu hỏi đến vấn đề hình như không đúng lắm.
Không nên là cái gì mà "giết tất cả các ngươi" vân vân sao?
Thích Trác Ngọc cho rằng bọn họ không hiểu, không có kiên nhẫn hỏi lần thứ hai: "Ai mang theo khăn tay.
”
Loại khăn tay này, bọn họ là tiểu ca ca tiểu tỷ tỷ làm nghề đặc thù đương nhiên là mang theo bên người.
Không chỉ như thế còn có đủ loại khăn hương, vì thuận tiện hầu hạ những đại nhân vật, thời thời khắc khắc đều treo ở vạt áo.
Trong đó có một người gần Thích Trác Ngọc ngất, nhìn Thích Trác Ngọc hình như cũng không có ý giết bọn họ bèn to gan cởi khăn hương trên vạt áo mình xuống, hai tay run rẩy dâng cho Thích Trác Ngọc.
Thích Trác Ngọc không chút khách khí kéo tới, sau đó không hề thương hương tiếc ngọc biến khăn hương mấy trăm lượng làm từ lụa thanh thủy bích của người ta thành giẻ lau.
Lau đi lau lại những vết máu trên tay áo nơi Phượng Tuyên vừa mới nắm lấy.
Nhưng hương bạch đào không xuất hiện nữa, Thích Trác Ngọc lau vài cái thì bực bội, chuẩn bị rời khỏi nơi này.
Ai biết được, người vừa rồi đưa khăn tay cho Thích Trác Ngọc đột nhiên sinh ra một ý nghĩ lớn mật.
Những người có thân phận thấp kém như bọn họ từ nhỏ đã được nuôi dạy làm ca cơ vũ cơ, tuổi tác vừa đến thì đưa vào nhà quan quý mua vui, Nữ tử thì thôi, được coi trọng còn có đường lui lên làm thiếp.
Thiếu niên như y đã qua tuổi mười lăm mười sáu đẹp nhất, dung nhan già đi, chờ đợi y chính là kết cục cả đời vất vả.
Hôm nay bọn họ được đưa đến Đại Minh cung vì mua vui cho hoàng tử, vốn là muốn giành một ít tiền đồ cho bản thân.
Ai biết tên cuồng giết người trước mắt này xuất hiện, không nói một câu đã long tử long tôn cao không thể chạm tới, trong mắt hắn chẳng là gì cả.
Vì thế trong lòng thiếu niên đơn giản thô bạo nhận định Thích Trác Ngọc hẳn là người lợi hại nhất.
Vừa rồi ở xa quá sợ nhìn không rõ, hiện tại Thích Trác Ngọc hỏi bọn họ khăn tay.
Thiếu niên mới thấy rõ diện mạo của nam nhân này, hoa đào lấp lánh, tuấn tú kinh tuyệt, y chỉ nhìn thoáng qua trái tim đã điên cuồng loạn nhịp.
Trên đời này còn có nam nhân tuấn tú như vậy quả thực làm cho người ta phát cuồng.
Lại thấy những pháp thuật hắn sử dụng, hình như là tiên nhân mới có thể dùng.
Nếu là có thể trèo lên hắn thì chẳng phải là một ngày bay lên ngọn cây hay sao? Còn làm phàm nhân làm gì.
Huống hồ vừa rồi y cách cửa gần nhất, chính tai nghe thấy có một hoàng tử nói, vị tiên quân tuấn tú này cưới một đạo lữ phàm nhân sủng ái có thừa.
Y nhìn tướng mạo thiếu niên phàm nhân kia tuy rằng không thể nói bình thường, nhưng cùng lắm cũng chỉ là thanh tú đáng yêu mà thôi.
Kém xa đám người mềm mại quyến rũ dựa vào mặt kiếm cơm như bọn họ.
Nếu thiếu niên kia đã được sủng ái như thế thì tại sao mình không thử đọ sức?
Vì thế ngay khi Thích Trác Ngọc muốn đi, thiếu niên to gan túm lấy vạt áo hắn.
Giọng nói nhát gan, mềm mại ngọt ngào kiều diễm: "Tiên quân.
Nô nguyện giữ kín bí mật đêm nay, chỉ cầu tiên quân thương hại nô một thân một mình, để nô đi theo tiên quân làm một tiện tỳ hầu hạ."
Thiếu niên nói xong, đôi mắt đẹp ngượng ngùng rụt rè nhìn Thích Trác Ngọc.
Tâm tình thấp thỏm chờ nửa ngày, rốt cục đợi đến khi Thích Trác Ngọc nghiêng đầu, phảng phất như đang nhìn eo y.
Thiếu niên cắn răng một cái, nghĩ thầm trèo lên được thì đời này như diều gặp gió, dứt khoát cởi bỏ quần áo.
Thích Trác Ngọc ngồi xổm xuống, một gối điểm đất.
Thiếu niên nhìn khuôn mặt tuấn tú phóng đại ở cự ly gần tim đập thình thịch.
Kết quả một giây sau, chuyện xé rách quần áo như y mong đợi không phát sinh.
Thích Trác Ngọc túm lấy một miếng ngọc hoa sen từ bên hông y, khắc thành hình một con thỏ, tinh xảo độc đáo.
Hắn nhớ tới Phượng Tuyên có một chiếc áo gấm cổ tròn màu đen, ống tay hẹp, viền lông thỏ cuộn lại, phía trước không có mặt dây chuyền, miếng ngọc bội này vừa vặn.
Thiếu niên ca kỹ bất ngờ bị tên trẩu tre cướp đồ:???
Cái quỷ gì vừa xảy vậy, nam nhân này không biết thương hoa tiếc ngọc hay sao?? Là dáng người của ta, dung mạo của ta, phẩm hạnh của ta không hoàn mỹ bằng tên vợ đần ngốc của hắn hay sao.
Không đợi y tiếp tục nhu nhược yếu ớt lên tiếng, Thích Trác Ngọc đoạt đồ xong nhìn ngọc bội, thoạt nhìn rất hài lòng.
Thuận tiện vung tay ném một đạo lôi kích, không thèm chớp mắt nổ tung thiếu niên.
Truyền thống tu chân giới: giết người đoạt bảo, để tránh hậu
Tác giả có lời muốn nói:
Quà tặng giả: Vợ ơi, ta đã mua một miếng ngọc bội trên phố cho em nè.
Quà tặng thực sự: Vợ, ta cướp bóc khắp nơi nuôi em.
Thanh niên ca kỹ: Cười chết.
Kiếp sau không quyến rũ thẳng nam nữa (sống không thể yêu.)
Thực tế thì không chủ động nhảy đến trước mặt cá hấp, cá hấp sẽ không chủ động giết người, chẳng hạn như những ca kỹ khác còn sống đuấy~.