Là một thượng thần Cửu Trọng Thiên bình thường không có gì lạ lịch kiếp, Phượng Tuyên cảm thấy tâm tính của mình không ổn định như Thích Trác Ngọc.
Làm loại chuyện xấu như cưỡng đoạt cung cấm tại chỗ, còn ném chủ cung ra ngoài mặc kệ, tiểu Phượng Hoàng chột dạ chịu không nổi.
Y dùng ngón tay gảy gảy chân bông sau đó nhìn ra ngoài trời thì thầm: "Sư huynh ta nghĩ chuyện này không tốt lắm đâu."
Thích Trác Ngọc đang nhíu mày, thăm dò trán y, vẫn còn sốt rất nặng: "Sao không tốt? "
Phượng Tuyên nhìn cửa sổ chạm trổ không đóng kín, vừa rồi Thái tử và cung nữ chính là bị ném ra ngoài từ chỗ này.
Bởi vì bị ném ra ngoài lúc đang thân mật ở giai đoạn đầu nên quần áo đã cởi ra một nửa.
Giữa mùa đông tháng giêng, gió bắc thổi đến mang theo băng tuyết, đứng ngoài trời một lúc còn không chịu nổi, huống chi còn mặc ít quần áo như vậy chịu lạnh cả một đêm.
Sáng mai rời giường trên người Đại Ma Đầu liền x án mạng, còn mình thì là tòng phạm.
Phượng Tuyên cảm giác trước mắt tối sầm.
Y còn chưa khỏi phong hàn, khi nói âm thanh trong trẻo lạnh lùng lại dính chút khàn khàn, giọng nghe như ở vùng Giang Nam, "Bên ngoài lạnh lắm, Thái tử và cung nữ bị ném ra bên ngoài có thể bị đông cứng hay không.
"
"Một tên đàn ông mới qua đêm mà đã chết cóng thì có thể đảm đương trọng trách lớn gì." Thích Trác Ngọc nói một câu rất dọa người.
Nhưng nghiêm túc nghe một chút liền biết đây là cái chó má gì không thông, logic bắn đại bác cũng không tới.
Thời tiết bên ngoài cho dù là Lý hoàng đế đến cả đêm cũng phải chết cóng, liên quan gì đến việc có thể làm chuyện lớn hay không?!
"Ngươi yên tâm, hắn da dày thịt béo, đông lạnh không chết." Thích Trác Ngọc lại lên tiếng, hơn nữa nhìn thoáng qua ngoài cửa sổ, không biết từ khi nào tuyết đã bắt đầu trở nên dày đặc: "Một bộ quần áo đã đủ để hắn chống lại cái lạnh khắc nghiệt rồi.
"
Thích Trác Ngọc quay lại nhìn Phượng Tuyên, lông mày vẫn nhíu chặt, giống như không yên tâm.
Phượng Tuyên mặc áo khoác nhung ấm, còn đắp chăn lông ngỗng dày, cơ hồ cả người sắp vùi vào trong chăn, thậm chí cảm giác bị đè đến sắp không thở nổi, đại ma đầu vẫn cảm thấy không đủ.
Giọng nói phiền não: "Chỉ ba bốn bộ quần áo, hai ba cái chăn có thể chống rét sao? "
Không thể không nói tiêu chuẩn kép rất rõ ràng.
Phượng Tuyên nhìn Thích Trác Ngọc hình như không có ý muốn hỗ trợ, vì thế cũng không nói gì.
Y sẽ không vì hai người xa lạ mà làm ra chuyện khiến Thích Trác Ngọc không vui.
Dù sao cẩn thận ngẫm lại, đại ma đầu đối xử với mình rất tốt.
Ai thân ai không thân, ai ở bên cạnh mình, hắn phân biệt rõ ràng.
Hơn nữa Thích Trác Ngọc nổi danh cố chấp điên cuồng, quyết định chuyện gì rồi thì ngay cả sư tôn của hắn cũng không thay đổi được, Phượng Tuyên cũng chỉ là làm chuyện mình có thể làm.
Y cảm thấy, đại ma đầu hình như cũng không có xấu tới như vậy.
Hà tất phải cõng thêm hai mạng người nữa, để lại tiếng xấu muôn đời trong lịch sử tam giới.
Y trầm mặc, Thích Trác Ngọc cũng nhìn y thật lâu, sau đó có chút phiền não đứng lên, đẩy cửa ra.
Bị gió lạnh ngoài cửa thổi vào, Phượng Tuyên phục hồi tinh thần, vẻ mặt có chút mê mang.
Một giây sau, Thích Trác Ngọc mặt lạnh đạp thái giám lười ngủ dưới hành lang tỉnh lại.
Thái giám giật mình, nhìn thấy gương mặt xa lạ này của Thích Trác Ngọc xuất hiện ở tẩm điện Thái tử, còn chưa kịp hô to người tới, đồng tử bỗng trở nên đờ đẫn vô hồn.
Lập tức mặc kệ nghe Thích Trác Ngọc sai bảo.
Chờ đã, đây không phải là nhiếp hồn thuật của Ma tộc hay sao?
Chẳng lẽ bây giờ đại ma đầu mặc kệ mọi chuyện, thậm chí không thèm che giấu huyết mạch Ma tộc hay
Lúc Phượng Tuyên suy nghĩ lung tung, Thích Trác Ngọc mở miệng: "Ngươi mang hai người bên kia đi đi, tìm một phòng củi không thông gió ném vào.
"
Vậy à? Còn tưởng rằng hắn muốn dùng Nhiếp Hồn Thuật tiếp tục gây sự, không ngờ lại là thay đổi chủ ý không giết người sao.
Phượng Tuyên không kìm được oán thầm trong lòng, chẳng lẽ đại ma đầu sẽ mềm lòng vào mùa đông hay sao?
Quên đi không muốn hiểu nữa.
Dù sao y vĩnh viễn không hiểu được mạch não của hắn.
"Bây giờ có thể ngủ được chưa." Thích Trác Ngọc lại ngồi xuống bên giường.
"À." Phượng Tuyên ngượng ngùng đáp một tiếng.
Cửa sổ và cửa phòng cũng đã đóng rồi, thuốc cũng đã uống xong.
Theo đạo lý, Phượng Tuyên cũng nên tuân theo sự phát triển cơ bản của mọi thứ và ngủ theo tác dụng của thuốc.
Nhưng buổi tối y ngủ rất lâu, vừa mới uống thuốc lại lăn lộn một trận, giờ cơn buồn ngủ của y đã bay mất.
Giống như cảm giác điên cuồng muốn ngủ khi đến lớp, tan học là tính táo.
Y nhắm mắt một lát cố gắng ngủ nhưng không thể ngủ được.
Lại đành phải mở mắt ra nhìn chằm chằm ga trải giường ngẩn người.
Sau khi ngẩn người xong lại len lén nhìn Thích Trác Ngọc, đúng lúc bắt gặp ánh mắt vô cảm của Thích Trác Ngọc.
Đại ma đầu: "..."
Y: "..." Chậm rãi kéo chăn bông nhỏ của mình lên, chỉ lộ ra một đôi mắt.
Chim nhỏ vô
Một lúc lâu sau, Thích Trác Ngọc nhéo nhéo sống mũi, dùng cái loại biểu tình gần như có thể gọi là bất đắc dĩ, nhíu mày nói: "Làm sao vậy.
"
Phượng Tuyên: "....!"
"Ta không ngủ được, sư huynh.
"Phượng Tuyên cảm thấy mình vẫn có thể lăn qua lăn lại ở điểm mấu chốt của đại ma đầu một hồi.
"Sư huynh ra lệnh cho ngươi ngủ.
Nhanh chóng đi ngủ đi.
"Thích Trác Ngọc chống cằm, nhíu mày nhìn y.
Phượng Tuyên điếc có chọn lọc không nghe thấy những lời này của hắn, vẫn tỏ vẻ đáng thương: "Khi còn bé ta không ngủ được, cha đều sẽ dỗ ta ngủ.
"
Sau đó trong lòng điên cuồng ồn ào, cố gắng cưỡng chế đại ma đầu đọc suy nghĩ của mình: Không dỗ người mất ngủ thì làm sao ngủ được! Không dỗ người mất ngủ thì làm sao ngủ được! Không dỗ người mất ngủ thì làm sao ngủ được!
"Vậy à? Nhưng tiếc quá, ta đâu phải là cha người.
"Thích Trác Ngọc khi online mà kỹ năng đọc tâm không online thì cũng không chọn lọc được.
Hơn nữa không biết vì sao, sau khi hắn nói xong câu đó.
Trong đầu hai người đồng thời toát ra cảnh tượng lúc trước nghỉ trưa ở trúc gian tiểu trúc.
Phượng Tuyên nhìn hắn vẻ mặt vô cùng chân thành tha thiết, để cho sau này hắn có thể coi mình là cha y.
Thích Trác Ngọc cảm giác mình đau đầu vô cùng, hầu hạ tiểu tổ tông này còn khiến hắn đau đầu hơn so với lúc tình độc phát tác.
Nhắm mắt từ từ thở ra một hơi, đại ma đầu lại lên tiếng: "Cha ngươi, làm sao dỗ ngươi ngủ."
Phượng Tuyên: Được rồi! Thắng rồi.
Thích Cân Ngọc vươn tay, thăm dò Phượng Tuyên trong chăn rồi vỗ hai cái.
Đại khái là chưa từng làm loại chuyện này, tư thế của hắn có thể nói là có chút cứng ngắc.
Tiểu tổ tông còn ở đó chọn ba chọn bốn: "Sư huynh, huynh vỗ mạnh quá.
"
Đổi thành vỗ nhè nhẹ, Phượng Tuyên lại lầm bầm: "Lần này lại quá nhẹ, ta không có cảm giác."
Đổi lại là người khác sai khiến hắn như vậy, chỉ sợ bây giờ đã luân hồi ba kiếp rồi.
Nhưng hết lần này tới lần khác người này là Phượng Tuyên, tuy rằng Thích Trác Ngọc bị tính cách yếu ớt của y giày vò phiền vô cùng, nhưng cũng chỉ là cảm thấy phiền toái mà thôi.
Thậm chí về sau, hắn còn thuần thục tới mức không cần Phượng Tuyên nói nặng nhẹ, còn tưởng rằng tiểu tổ tông hài lòng rồi.
Kết quả cúi đầu nhìn, y đã ngủ thiếp từ tự lúc nào.
Trong phòng chỉ còn lại hơi thở nông sâu của y.
Rất có quy luật, cũng rất sống động.
Thích Trác Ngọc nhìn chằm chằm khuôn mặt đang ngủ của y một lát, oán thầm lúc y ngủ không biết yên bình bao nhiêu so với lúc tỉnh.
Đang muốn đứng dậy đi qua sập, lại phát hiện Phượng Tuyên không biết đã len lén thò tay ra khỏi chăn từ lúc nào, gắt gao nắm lấy một góc ống tay áo hắn.
Hắn đã nghe người ta nói qua, đây là một biểu hiện của sự thiếu an toàn.
Chẳng qua nhớ tới tính cách vô tâm suốt ngày không có lương tâm.
Không phải ăn thì là ngủ, trời có sập thì cũng phải ăn xong đã, người này thiếu cảm giác an toàn hay sao?
Mặc dù nghĩ như vậy.
Nhưng Thích Trác Ngọc vẫn đứng một lát, từ bỏ ý định lên sập tu luyện.
Phượng Tuyên nắm chặt góc áo, cứ thế nắm chặt cả một đêm.
-
Thân thể thiếu niên cường tráng, phong hàn đến nhanh mà đi cũng nhanh.
Tối hôm qua uống thuốc, lại yên lành ngủ cả đêm, sáng sớm hôm sau đã khoẻ lại.
Lúc thay xong quần áo chuẩn bị ra cửa, y mới nhớ tới trong phòng củi Đông cung còn nhốt Thái tử và thị thiếp của hắn.
Thích Trác Ngọc chú ý tới ánh mắt của y, thản nhiên nói, "Không cần phải lo lắng.
Trưa họ sẽ thức dậy thôi."
Quả nhiên, buổi trưa bên Đông Cung truyền đến tiếng gió, nói Thái tử bị phong hàn ngã bệnh, vội vàng chiêu thái y.
Lúc nghe được tin tức này, Phượng Tuyên đang ăn cơm.
Lục hoàng tử ngồi ở bên trái y, tuy rằng đã là hình người, nhưng vẫn giữ lại thói quen làm chó, ăn thức ăn thừa Phượng Tuyên không thích ăn.
"Thái tử bị bệnh? Thân thể hắn lúc nào cũng tốt, cường tráng như trâu, sao nói bệnh là bệnh thế nhỉ?"
Người khởi xướng đang uống canh, giả vờ không biết gì: "Có thể là lớn tuổi, lực bất tòng tâm."
Dù sao thái tử năm nay cũng đã ngoài sáu mươi rồi.
Lục hoàng tử suy nghĩ một hồi cảm thấy cũng đúng: "Có lẽ là do thái tử tự tìm, đã tuổi rồi, già mà không nên nết, số vợ hắn cười còn nhiều hơn số tuổi của hắn.
Hừ, lão bất tử thối tha, đàn ông không có người nào tốt."
Phượng Tuyên có chút nghẹn họng, Có khả năng nào thật ra ngươi cũng là đàn ông, chứ không phải là chó không.
Lục hoàng tử nói xong, vội vàng nói với Phượng Tuyên: "Ngươi không giống, tẩu tử, đường ca cũng không giống vậy.
Đường ca của chúng ta thương người biết bao nhiêu, suốt ngày nhìn ngọc bội mà tựa như có ngươi bên cạnh, treo trên thắt lưng quần luôn mang ra ngoài.
Ngươi xem ngươi muốn ăn uống gì mà hắn không đoạt cho ngươi."
Phượng Tuyên:? Cảm ơn đã nói, nghe xong mà y có hơi cảm động đây này.
Kết quả ngay sau khi Lục hoàng tử nói xong Thích Trác Ngọc rất thương người, bản thân Thích Trác Ngọc liền hoàn toàn biến mất ba ngày ba đêm.
Không biết hắn lại đi ra ngoài làm chuyện gì, ngay cả ban đêm cũng không đột nhiên xuất hiện lay y tỉnh.
Làm cho Phượng Tuyên cũng có chút không quen.
Cái gì gọi là nhìn y giống như ngọc bội, thiếu chút nữa giắt y ở thắt lưng quần.
Hắn đối với thắt lưng quần mình như vậy sao, biến mất bao nhiêu ngày không mặc quần, chạy ra đường chơi trò lưu manh đấy phỏng? Đồ đàn ông thối tha, rác rưởi!
Hơn nữa rõ ràng bình thường Thích Trác Ngọc cứ ba ngày lại biến mất, thậm chí có nửa tháng cũng không thấy được bóng dáng đâu.
Trước kia không cảm thấy gì, chỉ là có nửa đêm nọ tỉnh lại, Lần đầu tiên Phượng Tuyên cảm thấy Trường Nhạc cung dường như rất lớn.
Nhưng chẳng mấy chốc, Phượng Tuyên đã quen với cuộc sống không có Thích Trác Ngọc đến phiền y.
Dù sao tuy rằng người Thích Trác Ngọc không có ở đây, nhưng tiền vẫn còn.
Y chỉ có thể mỗi ngày không có việc gì làm, cô đơn một mình tiêu tốn mấy vạn lượng bạc, ôi, cuộc sống như vậy, ngàn vạn lần đừng chấm
Buổi tối đêm giao thừa, cuộc sống như vậy chấm dứt.
Thích Trâc Ngọc rốt cục xuất hiện ở Trường Nhạc cung.
Bởi vì Phượng Tuyên muốn thử một chút phong tục giao thừa của thế gian, cho nên buổi trưa bắt đầu chợp mắt, buổi chiều vừa hay tỉnh ngủ.
Vừa dậy liền thấy đại ma đầu ngồi bên giường là trải nghiệm gì?
Phượng Tuyên cảm giác mấy ngày không gặp, y bỗng nhiên lại không biết nói chuyện như thế nào.
Có một loại người rõ ràng rất quen thuộc, nhưng sau vài ngày không gặp sẽ có chút cảm giác xấu hổ.
Bằng không thì trước kia y cũng hỏi Thích Trác Ngọc tìm y có chuyện gì sau đó nói chuyện một hơi.
Kết quả Thích Trác Ngọc nói, "Qua đêm nay.
Ba ngày sau, chúng ta lên đường tới Quy Khư Quốc."
Đây thật đúng là có một chuyện lớn.
Phượng Tuyên hỏi một câu: "Sư huynh.
Vì sao đột nhiên muốn tới Quy Khư quốc? "
Thích Cân Ngọc chỉ đăm chiêu nhìn ra ngoài cửa sổ, không nói gì.
Được rồi.
Tật xấu người thích đánh đố của đại ma đầu này lại tái phát.
Phượng Tuyên đã quen với tật xấu của hắn khi nói chuyện một nửa lưu lại một nửa.
Hơn nữa y biết, nếu Thích Trác Ngọc không muốn nói, mình hỏi thế nào cũng không có khả năng đạt được đáp án.
Tuy rằng không rõ ràng tại sao bỗng nhiên hắn thay đổi chủ ý muốn tới Quy Khư quốc, mà điều này có quan hệ gì với một con heo lười như y đây? Y chỉ là vật giắt ở thắt lưng của Thích Trác Ngọc
Nhưng Phượng Tuyên còn có một chút tò mò: "Sư huynh, tại sao không bắt đầu ngay ngày mai?"
Lực chấp hành của đại ma đầu cao đáng sợ, nói canh ba đi giết người, tuyệt đối sẽ không lưu người đến canh ba lẻ một giây, còn đúng giờ hơn cả Diêm Vương.
Tại sao lần này đã đưa ra quyết định lại kéo dài tận vài ngày? Cũng không thể là vì muốn ăn tết cùng y chứ?
"Chẳng phải ngươi rất muốn trải qua đêm giao thừa đó sao." Thích Trác Ngọc dùng ánh mắt "ngươi đang nói nhảm cái gì vậy?" nhìn y.
Hả?
Muốn ăn tết với y thật à? Không phải chứ, từ khi nào đại ma đầu biết săn sóc người ta như vậy.
Đọc tâm thuật của hắn đã thăng cấp thành chế độ Thiên Lý Nhãn hay sao, mấy ngày nay rõ ràng căn bản là chưa từng gặp mặt.
"Lý Triêu Phong nói với ta, ngươi vì đêm giao thừa mà ngủ từ trưa tới tận bây giờ." Thích Trác Ngọc nhanh chóng lên tiếng giải thích.
Ồ.
Thì ra là Lục hoàng tử phản bội y.
Chỉ có thể là Lục hoàng tử tên chó mật báo rác rưởi này, rốt cuộc có biết mình là chó của ai hay không?!
Nói tóm lại, chuyện đi Quy Khư quốc cứ thế kéo dài ba ngày.
Đương nhiên, Phượng Tuyên không biết, cả Quy Khư quốc chủ, thị vệ và tất cả mọi người vì ước nguyện đêm giao thừa của y mà bị Thích Trác Ngọc không chút lưu tình cho leo cây tới tận năm sau.
Sau đó, quốc chủ biết được chân tướng phấn khởi vẽ vòng tròn nguyền rủa: sắc lệnh trí hôn, sắc làm cho tâm trí mê muội!
Loại tu sĩ não chỉ có yêu đương này thực sự có thể giúp bọn họ bắt yêu sao?
Có một khi nào hắn là một tên cuồng yêu không? Rất hoài nghi thời gian tu luyện của hắn đều lấy ra yêu đương.
Nghe nói Thích Trác Ngọc còn là thiên tài tu chân giới ngàn năm khó gặp một lần, biểu cảm của quốc chủ càng trở nên tồi tệ.
Dáng vẻ "Tu Chân giới các ngươi sắp xong đời rồi".
Đêm giao thừa, Phượng Tuyên hiếm khi buộc tóc đuôi ngựa,tết thêm những chiếc tua rua đỏ.
Tua rua dư thừa tự nhiên rũ xuống từ mái tóc đuôi ngựa, nạm hai hạt san hô ở cuối.
Lại thay đổi một chiếc áo choàng cổ tròn màu đỏ thẫm, dải lụa dài điểm xuyết trân châu, dưới thân là cung trang lụa tơ tằm, giày làm bằng da dê, treo chuỗi dây chuông, đi tới đi lui kêu leng keng rất vui tươi.
Làn da của y vốn đã trắng, mặc gấm dệt màu ửng đỏ trông y có vẻ càng trắng hơn, như át cả tuyết mùa đông rơi xuống đêm qua.
Ăn mặc vừa vui vẻ vừa không tục tĩu, toát lên vẻ hoạt bát phù hợp với lứa tuổi của y.
Ngọc bội bên hông, túi thơm, cấm bộ y chọn mà hoa cả mắt.
Cuối cùng lấy một miếng ngọc phù dung trong túi nhỏ, làm một đôi với ngọc bội của đại ma đầu.
Do dự một chút, vẫn là treo ở bên hông.
Y chỉ đơn thuần cảm thấy miếng ngọc bội này hôm nay vô cùng thích hợp với bộ y phục này mà thôi.
Phải, cứ như vậy, hoàn toàn không sai.
Sau khi tẩy não cho mình ba lần, Phượng Tuyên mới đi ra Khỏi Trường Nhạc cung.
Thích Trác Ngọc chờ y ước chừng đã được một canh giờ.
Tiểu tổ tông này ra cửa, không tốn thời gian cho tạo hình thì không chịu ra ngoài.
Lần đầu tiên thấy Phượng Tuyên, ánh mắt của hắn hơi khựng lại.
Không thể không nói, màu đỏ thực sự phù hợp với y.
Phượng Tuyên ngồi vào trong xe ngựa, đợi nửa ngày cũng không đợi được Thích Trác Ngọc khen y.
Được thôi.
Lấy thẩm mỹ thẳng nam của đại ma đầu, nếu hắn thật sự khen mình, vậy bộ đồ của mình hôm nay coi như xong.
Xe nhanh chóng chạy dọc theo con phố đến trung tâm kinh thành.
Trung tâm thành Trường An có một con sông nội địa chạy qua bốn phương tám hướng, tên là sông Thải Nguyệt.
Bất cứ khi nào mặt trăng mọc cũng sẽ phản chiếu hình ảnh của nó vào giữa dòng sông, vì vậy mà có tên như thế.
Hai bên sông sông Thái Nguyệt đã giăng đèn kết hoa, khắp nơi đều là đèn lồ ng, giấy vẽ, giấy cắt và múa rồng.
Xe hoa diễu hành đã trôi qua hai vòng, rượu ngon bồ đào, hồ cơ nhảy múa, thuyền hoa mặt trăng.
Bên tai đầy tiếng nhạc, lầu cao đầy châu ngọc cực lạc thịnh yến cũng chẳng bằng.
Đêm giao thừa hôm nay, trên đường cấm xe đuổi kiệu, khắp nơi đều là đám đông vai kề vai.
Phượng Tuyên và Thích Trác Ngọc cũng đành phải xuống theo dòng người chảy nườm nượp, y nhìn khắp nơi, đôi mắt tròn như quả mơ sáng lấp lánh.
Nhìn thấy cái gì cũng tò mò, không ngờ đêm giao thừa nhân gian lại náo nhiệt như vậy.
Thích Trác Ngọc khoanh hai tay, Phượng Tuyên liền túm lấy ống tay áo hắn, kéo theo hắn chen chúc tới thượng nguồn sông Thải Nguyệt.
Trên bãi đất trống ở thượng nguồn có không ít thanh niên ngồi xổm bên bờ sông thả hoa đăng, còn có người nằm sấp trên bàn dường như đang viết cái gì đó.
Một vị hoà thượng đi tới hỏi, "Hai thí chủ đến thả hoa đăng sao?"
Phượng Tuyên tò mò: "Hoa đăng là gì?"
Hoà thượng: "Hai vị chắc là từ nơi khác tới.
Thả hoa đăng trên sông Thải Nguyệt vào đêm giao thừa là phong tục truyền thống của kinh thành Trường An.
Chỉ cần người có tâm thành ý viết ước nguyện lên giấy bỏ vào hoa đăng trôi xuống hạ lưu, Bồ Tát nghe được, có thể phù hộ nguyện vọng của thế nhân trở thành sự thật.
Phượng Tuyên: Ồ! Đây chẳng phải các ngươi đang gạt người sao? Ngay cả nhà sư trông cũng giả lắm.
Lúc Phượng Tuyên còn ở Cửu Trọng Thiên cũng từng đi theo Kinh Ngọc sư huynh đến chùa Tây Thiên Đại Lôi m nghe giảng kinh trước mặt Phật Tổ.
Sao y chưa từng nghe nói vị Bồ Tát nào nhận được loại hoa đăng này.
Mặc dù là lừa gạt, nhưng cũng là một dấu hiệu tốt.
Thế gian có một câu tục ngữ đến cũng đến rồi, Phượng tuyên nhập gia tùy tục, dưới sự giới thiệu nhiệt tình của tăng nhân quyên góp tiền hương khói, nhận hai tờ giấy và hai ngọn đèn hoa đăng trở về.
Có thể là do quyên góp tiền hương hoả tương đối nhiều, tăng nhân rõ ràng nhiệt tình với bọn họ hơn hẳn.
Khi viết ước nguyện, hoà thượng nói: "Tiểu thí chủ đừng quên viết tên đầy đủ ở phía sau nguyện vọng.
"
Tên đầy đủ?
Phượng Tuyên sửng sốt một hồi.
Thích Trác Ngọc: " Sao thế? "
Hắn vừa hỏi xong, bỗng nhiên nhớ tới hình như Phượng Tuyên không có tên đứng đắn.
Phàm nhân Tiểu Thất ngay từ đầu đã là một cô nhi không rõ cha mẹ, chỉ vì sư tôn nhặt được y dưới tàng cây thứ bảy của sơn môn nên lấy cái tên "Tiểu Thất".
Vốn là nói là đợi đến khi y cập quan mới lấy một cái tên chính thức, nhưng còn hơn hai năm nữa y mới tới cập quan.
Thấy Phượng Tuyên bỗng nhiên im lặng, Thích Trác Ngọc nói: "Không phải chỉ là một cái tên thôi sao.
Bây giờ lấy cũng không muộn."
Làm đạo lữ của Phượng Tuyên, Thích Trác Ngọc đúng là có tư cách đề tên cho y.
Nhưng không biết tại sao Phượng Tuyên đột nhiên có một loại dự cảm không tốt? Đặc biệt là rất bất hạnh nhớ tới thẩm mỹ hương vị thẳng nam quỷ dị của đại ma đầu.
Quả nhiên, một giây sau, Thích Trác Ngọc mở miệng: "Phương Phương thế nào? "
......
......
Phượng Tuyên mặt vô cảm: "Không được."
Gọi y là "Phương Phương", chi bằng bảo giờ y đi nhảy sông cho rồi.
"Thúy Thúy? Tiên Tiên? Oanh Oanh? Tiểu Hồng? "Thích Trác Ngọc thử từng cái một, biểu tình của hắn thoạt nhìn rất hài lòng với mấy cái tên này.
Phượng Tuyên chặn miệng hắn lại: "Sư huynh, thật ra ta cảm thấy gọi Tiểu Thất cũng được rồi."
Cho tới bây giờ chưa từng cảm tạ sư tôn năm đó đặt tên cho y.
Cảm ơn sư tôn, người tốt cả đời bình an.
Sau khi từ chối những cái tên của Thích Trác Ngọc, Phượng Tuyên cầm tờ giấy ngẩn người.
Thành thật mà nói, y dường như không có ước nguyện nào muốn thực hiện
Vụng trộm liếc mắt nhìn Thích Trác Ngọc một cái, cảm giác nếu là hắn, hẳn là sẽ ước cái gì mà "một giây sau liền hủy diệt thế gian" hoặc là "Sáng sớm ngày mai sẽ phi thăng thành thần" linh tinh.
Dù sao đại ma đầu là một tên cuồng sự nghiệp muốn làm nên nghiệp lớn mà.
Nếu như là mình, vậy chắc chắn là mong lịch kiếp chấm dứt nhanh chút, trở lại Cửu Trọng Thiên đánh một giấc ngủ ngon lành!
Rối rắm trong chốc lát, Phượng Tuyên chấm cho bút lông sói đậm mực.
Sau đó, từ từ viết một câu trên tờ giấy.
Cũng không phải hy vọng lịch kiếp chấm dứt.
Cũng không phải hy vọng mình trở về Cửu Trọng Thiên ngủ ngon.
Giấy trắng mực đen chỉ có ba dòng:
"Đại ma đầu, tuy rằng ngươi thật sự rất xấu.
Nhưng ta vẫn hy vọng ngươi có thể ít làm chuyện xấu đi, ít bị thương, ít đánh nhau."
"Hy vọng ngươi có người yêu, có người bầu bạn, vui vẻ sống trọn đời."
"Người cầu nguyện: Phượng Tuyên.".