Phượng Tuyên chỉ thuận miệng nói một câu ao, nhưng không ngờ, vừa dứt lời, trong đầu có thêm một ký ức xa lạ.
Y thực sự có một cái ao ở đây.
Ký ức xa lạ này hẳn là của chủ nhân mộng cảnh "A Lý".
Đại khái mình bây giờ đã trở thành cậu ta trong mộng cảnh, cho nên mới có được trí nhớ của cậu ta.
Mặc dù không hiểu mục đích của Bối Cách La Già là gì.
Chẳng lẽ là vì để y và Thích Trác Ngọc chơi trò nhập vai kỳ quái gì bên trong sao?
Nhưng y nhớ bức tranh đầu tiên trên bích hoạ chính con cá chép nhỏ đã cứu tiên quân Tĩnh Đốc từ bờ biển Nam Hải.
Vậy y phải đi theo cốt truyện, đúng vậy chứ?
Chỉ là đang muốn nâng Thích Trác Ngọc dậy, Phượng Tuyên bỗng nhiên lại do dự.
Cảnh tượng này quả thực hết sức quen thuộc.
Đại ma đầu nằm bên mép nước, thân bị trọng thương.
Đây không phải là cảnh tượng khi lần đầu tiên hắn phát tác tình độc hay sao?
Đương nhiên quan trọng hơn, sỏi ở thượng nguồn của hồ nước xanh này nhiều hơn sỏi ở dòng suối khi đó.
Lúc đó Phượng Tuyên còn mang giày, lúc này hai chân trắng như tuyết để trần, từ sợi tóc đến đầu ngón chân cuộn tròn đều tỏa ra thái độ không muốn.
Thích Trác Ngọc mất đi ý thức của mình, hẳn là chỉ còn lại ký ức làm tiên quân.
Làm tiên quân cao cao tại thượng lâu như vậy, cho dù là mất trí nhớ ngắn ngủi, đối mặt với một con cá chép yêu nho nhỏ, cũng là nhìn từ trên cao xuống.
Hắn đã làm một tư thế cần được nâng lên, kết quả đợi nửa ngày, Phượng Tuyên lại rối rắm lên tiếng: "Chuyện này, ngươi có thể tự đi không? ”
Thích Trác Ngọc:?
Chẳng biết tại sao trong đầu lại toát ra một câu, hắn có thể đi thì có nằm bất động ở đây không?
Phượng Tuyên thấy hắn trọng thương thành như vậy, cũng biết hắn không đi được.
Bởi vậy uyển chuyển tiếp tục đề nghị: "Nếu di chuyển bất tiện, thì bò cũng được."
Cá chép nhỏ năm đó có thể cắn răng chịu khổ, cõng Tĩnh Đốc tiên quân mình đầy thương tích trở về ao nhỏ.
Nhưng đổi lại là Phượng Tuyên y, y chết cũng không làm, không chịu được khổ sở này.
Thích Trác Ngọc nghe xong, nhìn chằm chằm y.
Phượng Tuyên bị nhìn chằm chằm chột dạ quay đi.
Hung dữ cái gì mà hung dữ đại ma đầu.
Lật xe lật thành như vậy còn nói chi bảo vệ y.
Ai ngờ Thích Trác Ngọc chỉ chần chừ hỏi một câu: "Trước đây chúng ta thật sự chưa từng gặp nhau sao? ”
Phượng Tuyên: "..."
Phượng Tuyên cũng hơi chần chờ: "Ngươi đang tìm cớ bắt chuyện với ta sao? ”
Hai người cứ như vậy nhìn nhau vài giây.
Rõ ràng lúc trước chưa từng gặp tiểu yêu này, Thích Trác Ngọc ma xui quỷ khiến vô thức lên tiếng: "Xem như vậy đi… ”
Ồ.
Đại ma đầu được lắm, mất trí nhớ thành như vậy cũng không quên lăng nhăng.
-
Nói đi cũng phải nói lại, Phượng Tuyên cũng không thật sự ném Thích Trác Ngọc bên hồ mặc kệ.
Y chân trần chạy tới chạy lui, rốt cục nhặt được một nhánh cây hợp tâm ý, ước chừng to bằng cánh tay y vậy.
Xem xét chiều cao của đại ma đầu.
Phượng Tuyên còn đặc biệt chọn cây dài nhất, y vừa ôm kéo lê trên mặt đất vừa ngã trái ngã phải.
Có nạng, Thích Trác Ngọc mới đứng dậy từ mặt hồ.
Lúc hắn nằm dưới mặt đất không cảm thấy gì, lúc đứng dậy hắn mới phát hiện máu từ vết thương đã nhuộm đỏ cả một vùng rộng lớn của hồ nước.
Một vũng đỏ tươi khiến Phượng Tuyên cảm thấy chói cả mắt.
Tuy rằng nơi này chỉ là ảo cảnh do Thần Hồn Đăng ngưng tụ.
Nhưng Bối Cách La Già cũng quá đáng lắm, ảo cảnh cũng không cần phải sắp xếp cho Thích Trác Ngọc bị thương nặng như vậy chứ.
Phượng Tuyên thấy vậy trong lòng có chút tức giận.
Y không hiểu vì sao mình lại giận, dù sao cũng đã hung hăng ghi chép một khoản nợ cho Bối Cách La Già trong quyển sổ nhỏ của mình.
Không thể đánh bại ông ta thì chờ sau khi ra khỏi ảo cảnh, sẽ đi tìm đại ma đầu cáo
Ngay khi ý tưởng này xuất hiện bản thân Phượng Tuyên lại có hơi khiếp sợ.
Vì sao điều đầu tiên y nghĩ tới lại là cáo trạng với Thích Trác Ngọc.
Chết mẹ, chẳng lẽ hiện tại mình đã hoàn toàn sa đọa thành tiểu phản diện rồi sao?
Phượng Tuyên vẫn không nói lời nào, Thích Trác Ngọc nghiêng đầu nhìn y: "Sao không đi? ”
Đứng như trời trồng ở đấy là sao? Chẳng phải bảo dẫn hắn về ao sao?
"À." Phượng Tuyên bỗng nhiên hoàn hồn, cũng may y thuộc phái vui vẻ không nghĩ nhiều, rất tự nhiên nâng cánh tay Thích Trác Ngọc lên.
Không đỡ còn tốt, vừa đỡ nhìn thấy hình ảnh phản chiếu trên mặt hồ, không hiểu sao lại có một loại cảm giác cháu trai dìu ông nội già nua.
Vừa nhìn ra cảnh tượng này, Phượng Tuyên không khỏi giật giật khóe miệng muốn cười.
Không được, phải nhịn xuống, cười một phát hết sạch mười năm công đức đấy.
Kết quả ngẩng đầu, y phát hiện Thích Trác Ngọc đang nhìn y.
Ánh mắt nặng nề, vẻ mặt cứng đờ trong giây lát, không phân biệt được đó là cảm xúc gì.
Phượng Tuyên bị hắn nhìn chằm chằm mà giật mình, theo bản năng quay đi.
Sau đó mới bất tri bất giác nhớ tới, đại ma đầu hiện tại đã mất trí nhớ.
Vậy hẳn là không biết đọc tâm thuật chứ?
Nhưng sao y cảm thấy vẻ mặt vừa rồi của Thích Trác Ngọc rất là cổ quái.
-
Đến cái ao nhỏ, Phượng Tuyên nhìn thấy một căn nhà gỗ nhỏ từ xa.
Nhỏ tới đáng thương nhưng đẩy cửa ra coi như sạch sẽ.
Chỉ có một chiếc giường và một cái bàn trong phòng.
Chăn chăn xếp gọn gàng trên giường, bàn cũng có trà vừa rót, hiển nhiên là có người ở.
Thích Trác Ngọc được đỡ lên giường, chuẩn bị nằm xuống nhắm mắt điều tức.
Kết quả vừa định ngủ, đã bị Phượng Tuyên cưỡng ép lôi dậy.
Phong thủy luân chuyển, không nghĩ tới cũng có một ngày mình kéo đại ma đầu từ trên giường dậy.
Phượng Tuyên thậm chí rất muốn dùng thiên lý giang sơn đồ ghi lại cảnh tượng trân quý này.
Thích Trác Ngọc bị túm ngồi dậy, ném cho hắn một ánh mắt: "?"
Đây là ánh mắt mà bình thường Phượng Tuyên dùng để mắng người, nhưng nể tình Thích Trác Ngọc đang mất trí nhớ.
Phượng Tuyên vẫn quyết định tha thứ cho hành động của đứa con trai bất hiếu như cha tha thứ cho con trai.
Y bình tĩnh lên tiếng: " Người ngươi có thương tích, không thể ngủ ngay."
Vẻ mặt Thích Trác Ngọc lại thay đổi.
Nghiễm nhiên là một loại biểu tình kiêu ngạo không ai bì nổi "vết thương nhỏ thì cần gì phải trị", "Chút vết thương này căn bản không tính là cái gì".
Phượng Tuyên thấy vậy hít sâu một hơi.
Được, được được, được được, ngươi lợi hại nhất, mạnh nhất tam giới.
Sư huynh thối nát, bởi vì ngươi tự tin vào bản thân quá nên mới bị thương nằm đây nè.
Gọi hắn một câu cá lật xe đúng là xứng danh mà.
Phượng Tuyên quyết định cẩn thận ghi tên đại ma đầu vào quyển sổ nhỏ ghim thù của mình.
Đến lúc đó phải lật từng trang từng trang cho hắn xem, lúc hắn mất trí nhớ lạnh lùng đối đãi đạo lữ vô tội nhỏ yếu lại đáng thương của hắn như thế nào!
Hy vọng đến lúc đó hắn đánh mình sẽ không nương thương bị đánh ra nghiêm trọng hơn bây giờ mới được!
Phượng Tuyên không để ý đến biểu tình của hắn, trực tiếp cởi áo khoác của Thích Trác Ngọc ra.
Động tác thuần thục cứ như đã tửng cởi ra vô số lần.
Vì thế mà biểu cảm của Thích Trác Ngọc trở nên có chút cổ quái.
Với tư cách là chiến thần Tam Thanh Cảnh, từ sau khi chiến tranh ở Yêu Vực Nam Hải bộc phát, bị thương đã trở thành chuyện thường ngày.
Bản thân đã tu thành tiên thể từ lâu, cho dù là bị thương, cũng đều là chờ tự khỏi hẳn, cho tới bây giờ chưa từng nghĩ tới việc phải trị liệu.
Càng làm cho hắn cảm thấy ly kỳ chính là, nếu như là người khác dám lột quần áo của hắn như thế đã sớm bị hắn bóp nát đầu.
Nhưng đối với tiểu ngư yêu này.
Trong lòng hắn lại không hề nổi lên sát ý, thậm chí còn có chút thói quen quỷ dị.
Từ lúc ở Tam Thanh cảnh, hắn đã nghe nói các yêu tinh hạ giới đều rất xinh đẹp yêu kiều, mê hoặc lòng người.
Nhưng hắn nghe nói đồng liêu của hắn phần lớn đều bị hồ ly tinh cổ mê hoặc, chẳng lẽ bộ tộc ngư yêu…cũng kỹ năng quyến rũ gì đó sao?
Hả?
Có phải vừa rồi hắn suy nghĩ tới chuyện bóp nát đầu người ta hay không?
Vì sao mình đường đường là một thượng tiên Tam Thanh cảnh, lại nghĩ ra một phương thức giết người hung tàn như vậy?
Tâm tư Thích Trác Ngọc treo ngược cành cây, mặt thì vẫn bình tĩnh, không mảy may có bấy kỳ cảm xúc gì.
Phượng Tuyên cởi áo khoác của hắn ra mới phát hiện vết thương bên trong nghiêm trọng hơn rất nhiều so với tưởng tượng của y.
Thậm chí lúc trước ở bên hồ nhìn thấy một mảng lớn máu cũng coi như ít, từ những vết thương này mà phán đoán, máu trong cơ thể hắn có khi đã bị rút cạn một nửa.
Nếu như không phải tố chất cơ thể Thích Trác Ngọc cường hãn thì có lẽ giờ phút này sớm đã không thể di chuyển.
Rất giận luôn đó.
Quyết định ghim thù Bối Cách La Già lần nữa!!!
"A." Thích Trác Ngọc kêu lên một tiếng đau đớn.
Lúc này Phượng Tuyên mới phục hồi tinh thần lại, ý thức được vừa rồi mắng Bối Cách La Già thối tha ngu ngốc quá nhập tâm, dẫn đến dưới tay có hơi nặng.
Y vội vàng làm nhu hoà linh lực đưa vào, từ từ bao trùm lưng Thích Trác Ngọc.
Trong bàn tay trắng nõn nhẵn nhụi lưu chuyển pháp thuật hệ chữa bệnh màu xanh nhạt, từng chút từng chút chìm vào trong miệng vết thương của Thích Trác Ngọc.
Tuy rằng linh lực của y tiến vào trong thân thể Thích Trác Ngọc giống như một giọt nước tiến vào biển rộng, nhưng có còn hơn không.
"Lúc nãy có phải làm ngươi đau không? Bây giờ khá hơn một chút rồi." Phượng Tuyên nhỏ giọng hỏi một câu.
"Ừm." Thích Trác Ngọc thuận miệng trả lời.
Sau đó giống như nhận ra gì đó, lại lạnh lùng bổ sung: "Vừa rồi cũng không đau.
”
Phượng Tuyên: "..."
Sư huynh.
Đã thay đổi thân phận tiên quân rồi, vẫn là nhất định phải giả bộ trâu bò này sao.
Thôi thôi.
Dù sao Thích Trác Ngọc chính là một con gà tiểu học cả đời muốn mạnh mẽ, y đã thấy rõ bản chất của đại ma đầu.
Phượng Tuyên lại yên lặng chữa thương cho hắn.
Đầu tiên trị liệu một ít vết thương hơi nông, sau đó lại trị liệu vết thương sâu hơn một chút, từ từ mà làm.
Không ai nói chuyện, căn phòng đột nhiên trở nên rất yên tĩnh.
Thích Trác Ngọc: "Ngươi thường xuyên chữa thương cho người khác hay sao? ”
Thường xuyên?
Cũng không đến mức đó.
Phượng Tuyên thầm nghĩ mình còn có thể chữa thương cho ai.
Y là một tiểu Phượng Hoàng ở Cửu Trọng Thiên cái gì cũng không biết, hạ phàm lịch kiếp vừa bị ép chăm nom người vừa bị ép chữa thương cho người, còn không phải đều bởi vì cái tên bin thái Thích Trác Ngọc thích tự ngược đãi mình hay sao.
Bất tri bất giác, ngay cả chính y cũng không để ý mình đã rất quen thuộc với thân thể Thích Trác Ngọc, thậm chí ngay cả động tác chữa thương cũng đã rất thuần thục.
"Coi như là vậy đi." Phượng Tuyên vò đã mẻ lại sứt nói.
"Ừm." Thích Trác Ngọc đáp một tiếng.
Chủ đề đến đây hẳn là đã kết thúc.
Dù sao từ góc nhìn của Thích Trác Ngọc phiên bản mất trí nhớ hiện tại mà nói, hắn và Phượng Tuyên thật ra không quen biết.
Nhiều nhất là mối quan hệ giữa kẻ thương tật và ân nhân cứu mạng mà thôi.
Nhưng không hiểu sao, hắn lại mở miệng: "Bởi vì ngươi thường xuyên chữa thương cho hai con cá kia, cho nên mới thuần thục như vậy sao? ”
Trong lúc nhất thời, Phượng Tuyên không kịp phản ứng, "Hai con cá kia" trong miệng Thích Trác Ngọc là cái gì.
Qua vài giây, y mới nhận ra là lúc nãy y nhặt được đại ma đầu thuận miệng nói xàm xí vài câu.
Thế mà hắn tin mình nuôi cá thật….
Sau khi đại ma đầu mất trí nhớ, có phải còn ảnh hưởng đến trí thông minh hay không?
Nhưng nếu phải nói.
Pháp thuật chữa trị thành thạo này của y đúng là do rèn luyện trong lúc chữa trị cho Thích Trác Ngọc.
Phượng Tuyên do dự một lát gật đầu: "Nói như này cũng không sai.
”
Thích Trác Ngọc nghe vậy, nhắm mắt lại, không nói nữa.
Hắn cảm thấy nội tâm đột nhiên bực bội, đau đầu liên hồi, loại cảm giác bực bội không giải thích được này là khi nhìn thấy tiểu ngư yêu khéo léo lấy ra túi nhỏ, vừa nhìn đã biết là đồ nam nhân tặng.
Khi lấy ra một bộ xiêm y rõ ràng không phải y mặc, lại thuộc về xiêm y nam nhân, cảm giác bực bội đạt tới đỉnh điểm.
Đến mức muốn giết người.
Nhưng đồng thời lại cảm thấy kỳ quái, hắn là một tiên quân tốt sao lúc bực bội lại có xúc động giết người?
Thích Trác Ngọc mặt lạnh nói, "Đây là cái gì? ”
Phượng Tuyên: "? ”
Phượng Tuyên mê mang lên tiếng: " Quần áo cho ngươi mặc….?"
Sau khi đại ma đầu mất trí nhớ, chẳng lẽ ngoại trừ chỉ số thông minh giảm xuống còn có bệnh về mắt hay sao?
Giọng nói của Thích Trác Ngọc càng lạnh hơn: "Trong không gian túi nhỏ của ngươi sao lại có quần áo nam nhân.
”
Hơn nữa vừa nhìn đã biết quần áo này không phải là quần áo Tiểu Ngư Yêu mặc hằng ngày.
Phượng Tuyên càng thêm khó hiểu.
Đạo hữu, quần áo này không phải là do ngươi cứng rắn nhét vào trong túi nhỏ của ta sao?
Nói cái gì mà không gian lưu trữ của hắn nhiều quần áo quá nhét không hết.
Khi đó y còn cảm thấy kỳ quái,giới hạn không gian trữ vật của Đại Ma Đầu lớn như vậy, làm sao có thể ngay cả một hai bộ quần áo cũng không bỏ vào được?
Nhưng nhiều khi mình cũng chẳng hiểu được mấy hành vi mê man này của đại ma đầu.
Tựa như hắn luôn đặt một ít vật phẩm bên người hắn lên người mình.
Giống như một loại địa bàn trong vòng tròn của một con thú hoang dã.
Làm cho y rất là cạn lời.
Thích Trác Ngọc thấy y không nói gì, tiến thêm một bước xác minh suy đoán của mình.
Bình tĩnh hỏi: "Cũng là của hai con cá kia sao? ”
Phượng Tuyên: "..."
Phượng Tuyên không muốn nói chuyện.
Thích Trác Ngọc bị thương nặng, áo ngoài lúc nãy bị Phượng Tuyên cởi ra loạn xà ngầu, nhăn nhúm biến thành một đống dính máu.
Trong chốc lát không tìm được quần áo thích hợp cho hắn mặc, bèn quấn nửa người trên bằng băng gạc, trừ chuyện đó ra thì không có gì.
Thời tiết trong ảo cảnh này lúc âm u lúc lạnh lẽo.
Hắn cũng không sợ ở trần bị cảm lạnh.
"Ngươi quan tâm đây là quần áo của ai làm gì, có thể mặc là được rồi mà?"
"Bổn quân không mặc quần áo người khác."
Thích Trác Ngọc rất phản nghịch.
Hơn nữa tức giận đến mức phun cả ra tự xưng của mình.
Đồng liêu ở Tam Thanh Cảnh nói không sai.
Những tiểu yêu trên thế gian này, không ai biết liêm sỉ là gì.
Nhặt hắn còn chưa đủ, còn nuôi thêm hai người bên cạnh.
Thậm chí còn không biết xấu hổ đến mức đặt quần áo đàn ông bên cạnh mình.
Đúng là ôm ấp tình cảm ph óng đãng!
Phượng Tuyên băng bó vết thương cho Thích Trác Ngọc, nhạy cảm cảm giác được tâm tình đại ma đầu không tốt lắm.
Y cũng không thèm để ý, coi như là thành thượng tiên Tam Thanh Cảnh thì bản chất tính tình đại ma đầu Thích Trác Ngọc vẫn ngang trái thất thường.
Đến chạng vạng, Phượng Tuyên mới cảm giác mình đói cực kỳ.
Có thể là do linh lực tiêu hao tương đối nghiêm trọng, cảm giác đói khát mãnh liệt hơn so với bình thường.
Y nhìn vào túi nhỏ của mình.
Đồ ăn vặt trái cây hay để ngày thường đều đã ăn hết, trống rỗng chẳng còn gì.
Bụng "òng ọc" kêu to.
Rơi vào đường cùng, Phượng Tuyên đành phải đi đến bên giường, chọc chọc ngực Thích Trác Ngọc.
Đại ma đầu quả nhiên không chịu mặc quần áo "người khác".
Rất bướng bỉnh dùng thuật Tiểu Thanh Thủy giặt sạch bộ quần áo ban đầu của mình, mặc vào lần nữa.
Cũng không biết hắn ưa sạch sẽ từ khi nào.
Bị thương thành như vậy cũng không chịu thỏa hiệp, bình thường lúc ăn cơm thừa của y sao lại không nhìn ra hắn không thích đụng vào đồ của người khác như vậy?
"Tiên quân, bây giờ ngươi có muốn dùng bữa tối không?"
Phượng Tuyên đổi xưng hô với hắn thành tiên quân.
Dù sao vừa rồi Thích Trác Ngọc cũng tự xưng là "bổn quân", y cũng tiện gọi hắn là cá lật xe nữa.
Nhưng bây giờ nghĩ lại, tên đàn ông tâm cơ Thích Trác Ngọc vừa rồi ở bên hồ mất trí nhớ quả nhiên là lừa gạt y.
Nói gì mà không biết mình là ai.
Đây chẳng phải là biết mình chính là thượng tiên của Tam Thanh Cảnh sao?
Nhưng điều duy nhất Thích Trác Ngọc không biết, đó chính là thân phận thượng tiên Tam Thanh cảnh thật ra cũng là giả.
Đợt này, Phượng Tuyên cảm giác mình đang ở tầng cao nhất.
Thích Trác Ngọc mở mắt ra, ngồi ở trên giường.
Thoạt nhìn hình như không còn tức giận như trước nữa, liếc mắt nhìn y một cái, bình tĩnh phân phó: "Bưng lên đi.
”
Nói xong, không khí yên tĩnh.
Một giây, hai giây, mười giây sau đó.
Phượng Tuyên vẫn không có động tĩnh gì, chỉ nhìn chằm chằm hắn như cũ.
Thích Trác Ngọc đối diện với Tiểu Ngư Yêu, không biết vì sao, có một loại dự cảm không tốt lắm.
Loại linh cảm này thậm chí còn cho hắn một loại cảm giác rất quen thuộc.
"Sao không truyền thiện?" Thích Trác Ngọc nhíu mày hỏi.
Không khí tiếp tục yên tĩnh.
Thích Trác Ngọc nhận ra gì đó, " Chẳng lẽ ngươi không làm bữa tối sao?"
Phượng Tuyên moe moe gật đầu: "Đúng vậy."
Thích Trác Ngọc: "..."
Thích Trác Ngọc lộ ra một loại biểu tình cổ quái khó hiểu: "Vậy tại sao ngươi lại gọi ta dậy dùng bữa? ”
Hắn dừng một chút, dường như có chút khó tin: "Chẳng lẽ ngươi muốn ta nấu cơm cho ngươi sao? ”
Phượng Tuyên chần chờ một chút, mở miệng: "Tiên quân, ngươi hiểu lầm rồi.
”
Y nói chậm, giọng nói ngọt ngào: "Ta vốn nấu cho ngươi một chén canh cá."
Lại suy nghĩ tiếp, Phượng Tuyên thành thật khai báo: "Nhưng không có cá.
”
Hắn cảm giác đại ma đầu đang ở bên bờ vực nổi nóng, khát vọng sinh tồn dấy lên vội vàng bổ sung: "Chỉ cần có cá là ta có thể làm canh cá rồi! ”
......
......
Vì thế một giây sau, Thích Trác Ngọc đi theo y đến ao nhỏ.
Chẳng mấy chốc, trong tay Thích Trác Ngọc hội tụ linh lực, vung tay lên, nước trong ao bắn tung tóe cao mấy thước.
Mấy con cá diếc béo ngậy lập tức rơi xuống bờ.
Thích Trác Ngọc khoanh tay, nhịn nóng nảy: "Hiện tại có cá rồi, vậy làm được chưa? ”
Phượng Tuyên vội vàng gật đầu, ôm mấy con cá diếc trở lại phòng bếp nhỏ.
Sau đó lại lấy ra cẩm nang nấu ăn mua lần trước từ túi nhỏ đọc từng dòng: "Cuốn sách nói, trước tiên phải đổ dầu nóng vào chảo, ta xem..."
Thích Trác Ngọc thấy y chậm chạp, trực tiếp cầm dầu đổ vào trong chảo: "Được rồi.
”
Phượng Tuyên lại tiếp tục cầm cẩm nang đọc: "Sau đó phải chiên cá diếc cho đến khi hai mặt vàng óng ánh mới thôi.
”
Thích Trác Ngọc làm theo: "Sau đó thì sao."
Phượng Tuyên kiễng chân nhìn cá diếc trong nồi, gật gật đầu: "Sau đó cho chút hành lá vào, thêm chút rượu nấu ăn, đun sôi rồi hầm với lửa nhỏ..."
Thích Trác Ngọc dựa theo các bước hoàn thành, nửa ngồi xổm xuống nhìn củi trong bếp.
Chờ ánh mắt rơi xuống tay cầm củi của mình thì khựng lại.
Mi tâm hắn giật giật, nhắm mắt lại, hít một hơi, quát lớn: "Tiểu Ngư Yêu! Rốt cuộc là ngươi đến làm bữa tối cho bổn quân, hay là bổn quân làm bữa tối cho ngươi?! ”
Càng làm cho hắn cảm thấy trăm phương không giải thích được chính là tại sao hắn lại thuần thục một cách quá đáng như vậy? Chưa chi đã bắt đầu hầu hạ một tiểu yêu tinh chỉ gặp mặt chưa đến một ngày?
Đồng liêu Tam Thanh Cảnh thành thật không lừa bản quân.
Tiểu yêu hạ giới, quả nhiên giỏi mê hoặc lòng người..