Trên đài trừng giới (trừng phạt), mặt trăng lên giữa trời.
Roi sắt bọc linh lực giơ cao, đuôi roi quét qua đống lửa xung quanh đài trừng giới, cảnh tượng trên đài được phản chiếu trong ngọn lửa rực cháy.
"Ba!" một tiếng.
Roi sắt giáng xuống tấm lưng rộng lớn của Thích Trác Ngọc, sớm đã bị mười một roi trước đó quất cho da tróc thịt bong, lưu lại vết thương mới.
Một roi cuối cùng rốt cục cũng chấm dứt, Thích Trác Ngọc không nhịn được rên đầy đau đớn.
Một đầu gối điểm đất, đỡ cơ thể bằng khuỷu tay.
Tu sĩ chấp hành roi hình vội vàng chắp tay, mở miệng nói: "Đại sư huynh, đắc tội nhiều rồi."
Thích Trác Ngọc phất tay: "Không ngại.
Ngươi cũng chỉ là phụng mệnh làm việc thôi."
Đúng vậy, Thích Trác Ngọc biến mất mấy ngày nay, cũng không phải bế quan ở Thanh Vân phong, mà bôn ba ở bên ngoài tìm kiếm tung tích yêu thú.
Nhưng chậm chạp mãi không có tiến triển gì, mười hai đồng môn đến bây giờ vẫn chưa tỉnh.
Là người phụ trách chủ chốt của kỳ thi, Thích Trác Ngọc đứng mũi chịu sào bị vấn trách.
Để thể hiện quy củ nghiêm khắc của đại phái Phiếu Miểu tiên phủ, ngày hôm qua Thích Trác Ngọc đã nhận được thủ dụ của chưởng môn, tối nay sẽ bị phạt ở đài trừng giới.
Tu sĩ chấp hành nhìn thấy bộ dáng gió nhẹ mây bay của Thích Trác Ngọc, trong lòng có chút không đành lòng: "Chưởng môn đúng thật là, mười hai sư huynh đệ bị thương là bị yêu thú tập kích mới dẫn đến hôn mê bất tỉnh.
Đại sư huynh chỉ là phụ trách kỳ thi tiên phủ lần này mà thôi, người ta cũng bị yêu thú tập kích, còn bị trừng phạt nghiêm khắc như vậy.
”
Thích Trác Ngọc: "Chưởng môn giao cho ta toàn quyền phụ trách kỳ thi lần này, hiện giờ tiên khảo đã chấm dứt hơn mười ngày, sư huynh đệ còn chưa tỉnh lại, đúng là do ta thất trách.”
Thích Trác Ngọc đổ hết lỗi lầm lớn lên người mình.
Tu sĩ chấp hành nghe được, trong lòng vừa kính nể vừa sùng bái, mong mỏi nói: "Đại sư huynh.
Huynh tốt bụng quá."
Kết quả nghĩ đến Thích Trác Ngọc nhân phẩm thần tiên, vẻ ngoài cũng như tiên mà lại đi cưới một đạo lữ phế vật bình thường không thể bình thường hơn.
Thích sư huynh bị thương nặng nhưng từ lúc bắt đầu hành hình đến khi chấm dứt, liếc mắt một cái cũng không thấy đạo lữ hắn tới.
Đơn giản là vô tâm.
Tu sĩ chấp hành càng cảm thấy vận mệnh thật sự là không công bằng, không kìm được lẩm bẩm một câu: "Sư huynh, huynh bị thương nặng thế này, sao không thấy phàm nhân Tiểu Thất kia tới đây quan tâm huynh?"
Trước mặt Thích Trác Ngọc, tu sĩ chấp hành không dám dùng chữ phế vật.
Cách nhiều ngày, lại một lần nữa nghe được tên Phượng Tuyên, Thích Trác Ngọc nhất thời cảm thấy có chút xa lạ.
Trong đầu phác họa ra một hình bóng, da trắng, nhỏ bé hết sức, còn có hai má phúng phính của trẻ nhỏ chưa hoàn toàn biến mất.
Cười rộ lên đôi mắt như trăng lưỡi liềm.
Y tới lo cho mình?
Thích Trác Ngọc không để ý tới nội tâm mình cười nhạo, cái loại không rõ ý nghĩa.
Trình độ vụng về của Phượng Tuyên, chỉ sợ không phải đến đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi cho mình, đến chỉ khiến mình đã rét vì tuyết lại lạnh về sương mà thôi.
Bề ngoài, Thích Trác Ngọc hoàn toàn thản nhiên: "Không phải là vết thương trí mạng.
Người tu chân, nào có yếu đuối như vậy.
”
Tu sĩ chấp hành nghe vào tai, nội tâm càng sùng bái: Ôi, Thích sư huynh thật sự là tốt quâ rồi, bản thân đã bị thương thành như vậy rồi còn muốn bảo vệ tên đạo lữ phế vật kia! Trên thế gian sao lại có người gió trong trăng tỏ như thế chứ!
Hai người lại không mặn không nhạt nói chuyện vài câu.
Thích Trác Ngọc chỉ điểm mấy câu tu luyện tâm pháp cho tu sĩ chấp hành, bộ dáng không thèm để ý quá khứ này, lại khiến đối phương một lần nữa cảm động rối tung lên.
Ôm lấy vài câu tâm quyết Thích Trác Ngọc viết cho, cảm kích rơi nước mắt rời khỏi đài trừng giới.
Nếu gã quay đầu lại, sẽ thấy ý cười trên mặt Thích Trác Ngọc hoàn toàn biến mất.
Đôi mắt hoa đào lấp lánh tĩnh lặng như giếng cổ.
Trên bầu trời đêm, mây đen che khuất vầng trăng tròn, bóng tối bao trùm khắp nơi.
Nếu như tu sĩ chấp hành này xem qua sổ mệnh của Thích Trác Ngọc, sẽ biết hắn căn bản không phải là không để ý hiền khích trước kia, hắn là kẻ có thù tất báo!
Dù sao Thích Trác Ngọc chính là loại ác ma chỉ vì dính mưa mà muốn xé toạc ô của người khác.
Người khác chém một đao lên người mình, hắn muốn trả thù một trăm đao, gấp ngàn lần trăm lần trả lại cho người ta.
Một năm sau Thích Trác Ngọc nhập ma, người chết thảm nhất chính là gã, tiếp theo là mười hai tu sĩ hôn mê kia!
Lột da rút xương, nghiền nát Nguyên Thần, ngay cả cơ hội đầu thai chuyển thế cho người ta cũng bị chặt đứt, thân thể bị chặt thành mười hai mảnh, ném vào biển hỗn độn đút cho yêu ma.
Ở phần cuối của cuốn sổ mệnh, tu sĩ chấp hành đã hoàn toàn thay đổi, máu thịt mơ hồ nhìn chằm chằm hắn, giống như nhìn chằm chằm một ác quỷ bò lên từ địa ngục, thanh âm run rẩy: "Thích Trác Ngọc, hình phạt ngày đó ta chỉ là phụng mệnh làm việc, không thù không oán với ngươi, vì sao ngươi lại tra tấn ta như vậy!! ”
Thích Trác Ngọc vẫn như cũ treo nụ cười thường xuyên của hắn, dung mạo hắn đoan trang tú lệ, khi cười thì ôn nhu dịu dàng, nhưng lúc này lại khiến người ta run sợ.
Hắn dừng lại, giọng nói rất nhẹ, giống như thở dài rồi tàn nhẫn trả lời: "Bởi vì ta thực sự rất đau đớn."
Đau lắm.
Roi sắt ngâm trong đồng nóng, rót linh lực dồi dào.
Một roi xuống huyết nhục tung bay, sâu tới nỗi có thể thấy được xương, ước chừng mười hai roi.
Thực sự rất đau.
Thủ dụ là chưởng môn tự mình viết trên giấy.
Sư tôn Tô Khanh Nhan mặc sù không đành lòng, nhưng y là danh sư đức cao vọng trọng, hắn là đệ tử thủ tịch của y, không thể có chuyện thiên vị.
Sư đệ Kỷ Phương Tân mặc dù yêu hắn, nhưng cậu là chủ nhân tương lai của Phiếu Miểu tiên phủ, cậu là tấm biển của tiên phủ, không thể vỡ vụn.
Con đường xuống núi của đài trừng giới dốc đứng, đêm không đèn.
Dưới ánh trăng mờ mịt, đường núi chìm vào bóng cây quỷ mị trùng trùng điệp điệp, dài đằng đằng như không có điểm cuối.
Máu chảy theo sống lưng uốn lượn rơi xuống đất.
Cái bóng của hắn kéo dài, gần như tích hợp với bóng tối.
Thích Trác Ngọc cuối cùng cũng loạng choạng, đỡ lấy cây bạch dương gần nhất.
Đôi môi mỏng xinh đẹp không còn một tia máu, lông mi như lông quạ rũ xuống, tựa như thở dài: "Đau quá."
Không ai nghe thấy một tiếng kêu gần như khát vọng này.
Thẳng đến trong bóng tối cách đó không xa, một tia sáng dịu dàng đột nhiên sáng lên.
Thích Trác Ngọc sửng sốt, còn tưởng rằng mình mất máu quá nhiều nên hoa mắt.
Đài trừng giới xa xôi, nửa đêm sao có thể có người.
Kết quả ánh sáng này càng ngày càng gần hắn, càng ngày càng sáng.
Trong ánh sáng như ánh trăng, một khuôn mặt xinh đẹp lộ ra.
Đôi mắt như quả hạnh có thể cong thành cây cầu khi cười.
Phượng Tuyên cầm đèn, chịu đựng đau đớn, rốt cục tìm được Thích Trác Ngọc.
Câu "Thích Trác Ngọc cần săn sóc" trong thức hải cuối cùng cũng đã lắng xuống.
Nương theo ánh nến đánh giá Thích Trác Ngọc một chút, vẫn là khuôn mặt lạnh như băng kia, thoạt nhìn bộ dáng rất thống khổ?
Chỉ sợ là do hắn nhìn thấy y mới thống khổ, vì sao hơn nửa đêm người tới tìm hắn không phải là sư tôn tốt mà lại là đạo lữ phế vật của mình!
Dưới ánh nến, vẻ mặt Thích Trác Ngọc cũng kinh ngạc, hiếm thấy lộ ra cảm xúc không giống giả vờ.
"Sao ngươi lại ở đây?"
Tốt lắm.
Phượng Tuyên vô cảm nghĩ trong lòng, y cũng muốn hỏi sổ mệnh trong thức hải hơn nửa đêm không ngủ đuổi y từ trên giường xuống làm gì.
Nhưng chuyện sổ mệnh không thể giải thích với Thích Trác Ngọc.
Phượng Tuyên bịa một lý do: "Sư huynh đã nhiều ngày không trở lại trúc gian tiểu trúc, ta không yên lòng nên đi ra ngoài tìm huynh.”
Nói xong thì im bặt.
Đại khái bản thân cũng nhận ra được lý do này không đáng tin cậy cỡ nào.
Thích Trác Ngọc đâu chỉ mấy ngày nay không trở về trúc gian tiểu trúc.
Hắn có bao giờ về đâu.
Y vừa ngẩng đầu, Thích Trác Ngọc quả nhiên cười như không cười nhìn y, rất có thâm ý.
Phượng Tuyên đột nhiên cảm thấy mình như bị dã thú nhìn chằm chằm.
Nhưng Thích Trác Ngọc cũng không có lật tẩy y.
Từ sau ngày tình độc phát tác, hắn đã phát hiện đạo lữ này của mình tựa như có bí mật gì đó, nhưng hắn không có hứng thú.
Hắn không để ý tới lời nói dối vụng về của Phượng Tuyên, một phần là bởi vì tâm tình hiện tại của mình không tốt.
Ngay cả vẻ mặt ôn hòa bình thường cũng lười qua loa có lệ, lảo đảo rời xa Phượng Tuyên, đi thẳng về phía trước.
Phượng Tuyên nhận ra điều gì đó, vội vàng phục hồi tinh thần.
Rốt cục thì Thích Trác Ngọc cũng là nam nhân thân cao thước, hơn y sáu tuổi, thân thể này của y mới chỉ đến ngực hắn.
Thích Trác Ngọc bước một bước, y phải chạy hai bước mới đuổi kịp.
Cứ để Thích Trác Ngọc đi như thế này, thế nào hắn cũng thành quỷ như sổ mệnh trong thức hải cho xem.
Phượng Tuyên vội vàng xách đèn, cắn răng hạ quyết tâm nói: "Vừa rồi trên đường tới gặp sư huynh chấp hành, huynh ấy nói cho ta biết đại sư huynh đêm nay bị roi hình, ta lo lắng thương thế của sư huynh, cho nên đến săn sóc huynh."
Thích Trác Ngọc bỗng nhiên dừng bước, cổ quái nhìn y: "Chăm sóc ta?"
Phượng Tuyên thiếu chút nữa không phanh kịp đụng vào lưng hắn, gật đầu lia lịa, biểu cảm rất chân thành.
Dù sao trong sổ mệnh cũng nói như vậy.
Mới vừa rồi cách rất xa, Thích Trác Ngọc không thấy rõ dáng dấp Phượng Tuyên.
Giờ phút này hai người ở rất gần nhau, hắn mới để ý, đêm nay Phượng Tuyên mặc một chiếc áo choàng lông cừu màu tuyết, chất liệu không đắt tiền, trên đầu đội một chiếc mũ lông thỏ, cả người bị áo choàng bao phủ, trông vô cùng nhỏ nhắn xinh xắn.
Dưới ánh nến yếu ớt, gò má bình thường trắng trẻo của Phượng Tuyên càng trở nên nhợt nhạt, chóp mũi thấm mồ hôi vụn, môi trắng bệch, như thể y đã phải chịu đựng một nỗi đau khủng khiếp nào đó, vô cùng thảm thiết
Mới cừa chạy lon ton được hai bước đã thở hổn hển, hình dáng lung lay sắp đổ, gió thổi qua là có thể ngã xuống.
Thoạt nhìn còn giống người bệnh hơn hắn.
Thích Trác Ngọc không mặn không nhạt nhìn Phượng Tuyên một cái.
Phượng Tuyên bị nhìn: …
Tuy rằng đại ma đầu này chẳng nói gì, nhưng bổn thượng thần cảm thấy phẩm giá của mình bị chà đạp.
Thích Trác Ngọc lười để ý tới y, không quay đầu lại tiếp tục đi về phía trước.
Phượng Tuyên thì hơi tức giận, vốn đêm hôm khuya khắt không được ngủ ngon đã khó chịu rồi.
Lúc trước còn bị sổ mệnh tra tấn một trận, ngàn dặm xa xôi tới chăm sóc người ta lại bị tát vào mặt, bồ tát bằng bùn cũng phải điên tiết.
Y bước nhanh hơn, ý đồ hùng hổ đuổi theo Thích Trác Ngọc.
Kết quả không cẩn thận giẫm lên cành cây khô trên mặt đất, thân thể vốn đã yếu ớt lại hoàn toàn không vững vàng, chân bị bong gân, ngã xuống đất, ngã rất mạnh.
Ngã tới mức đầu y chấn động luôn.
Hiển nhiên không thể tin được mình có thể xui xẻo tới vậy.
Phía sau bỗng nhiên không có động tĩnh, Thích Trác Ngọc dừng bước.
Vừa quay đầu, liền thấy Phượng Tuyên mờ mịt ngồi dưới mặt đất, tầm mắt lại đi xuống, mắt cá chân của y ở cái thế quái dị, hoàn toàn vặn vẹo.
Không cần nhìn cũng biết không thể đi được.
Nhìn nhau không nói nên lời, lửa giận của Phượng Tuyên biến thành chột dạ.
Thích Trác Ngọc nhìn chằm chằm y vài giây, cười.
Dường như cảm thấy có hơi ngớ ngẩn, hắn tựa như lẩm bẩm một mình, lặp đi lặp lại: " Ngươi đến chăm sóc ta?"
Phượng Tuyên: "..."
Y cảm thấy mình vẫn có thể cãi lại: "Vốn là ta muốn chăm sóc huynh mà."
Im lặng một giây, y mở miệng đề nghị: "Nhưng bây giờ chúng ta có thể chăm sóc lẫn nhau."
Không có lý cũng phải có lý, nghe có vẻ rất là công bằng.
Thậm chí đã vươn tay làm tốt tư thế được ôm.
Quả nhiên là đã rét vì tuyết lại lạnh vì sương, Thích Trác Ngọc cảm thấy mình một câu thành sấm.
Có chút hoang đường, cũng có chút dở khóc dở cười.
Hắn không biết đạo lữ này buổi tối không ngại vất vả tới đây thêm phiền toái cho hắn với mục đích gì.
Nhưng vào giờ khắc này, sự cáu kỉnh và sát ý vừa dâng trong lòng hắn cứ thế đột nhiên biến mất..