Sau Khi Tận Thế Tôi Được Bạn Trai Cũ Cứu

chương 122: chồn tuyết chết mà hồi sinh

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

"Đại bộ phận dị năng giả đều nương tựa vào Thôi gia, chúng tôi căn bản không có cách nào ngăn cản chế độ nô ɭệ khôi phục. Người quản lý như tôi bây giờ ngày càng khó quản lý những dị năng giả điên cuồng này. Kể từ khi chế độ nô ɭệ được khôi phục, số người bình thường chết trong khu an toàn mỗi ngày gấp năm hoặc sáu lần so với trước đây."

"Cứ tiếp tục như vậy, toàn bộ khu an toàn Đông Bắc chúng tôi, cuối cùng cũng chỉ còn lại dị năng giả, những người bình thường kia căn bản cũng không có đường sống. Mà thủ phạm của tất cả những chuyện này chính là Thôi gia. Cho nên khi Tiểu Tuyết nói cho tôi biết có người muốn tiêu diệt Thôi gia, hơn nữa đẳng cấp còn rất cao, tôi liền nghĩ đến muốn cùng cậu hợp tác."

Trần Trạch Khôn quan sát Mạnh Giang Thiên, tựa như nhìn một miếng bánh bao thơm ngon.

Trần Trạch Khôn rút ra mấy tư liệu nhân vật, đưa cho Mạnh Giang Thiên nói: "Chúng tôi đều điều tra gần hết rồi, địa điểm phạm tội của bọn họ chúng tôi cũng nắm giữ. Tất cả những gì chúng ta phải làm bây giờ là bất ngờ tấn công nhà họ Thôi, để họ không có thời gian tiêu diệt bằng chứng. Mấy người này là dị năng giả đầu nhập vào Thôi gia, không có hi vọng nhất, cũng là đẳng cấp cao nhất, nhưng bọn họ đều không tới cấp bốn. Cậu chỉ cần giải quyết bọn họ, những thứ khác giao cho chúng tôi là được."

"Còn có Thôi Triều, bất kể là chết hay sống đều phải giao cho tôi." Mạnh Giang Thiên liếc mắt nhìn vài lần, phát hiện bên trong không có Thôi Triều.

"Không thành vấn đề, người khác có thể chạy thoát một hai người, nhưng Thôi gia một người cũng chạy không thoát."

"Khi nào hành động."

"Ngày kia, ngày mai chúng tôi còn phải chuẩn bị một chút."

"Mấy giờ ngày kia?."

"Ngày kia cậu cứ tới, thời cơ đến chúng ta cùng đi."

"Được, vậy tôi đi trước."

"Không ngồi một lát nữa sao?"

"Không được, không quấy rầy công việc của ngài."

Mạnh Giang Thiên rời khỏi phòng làm việc của Trần Trạch Khôn, Diêu Tuyết đưa ra cửa, Mạnh Giang Thiên nhìn cửa sổ trong hành lang, mở cửa sổ bay ra ngoài.

Diêu Tuyết nhìn thang máy mở ra, lại nhìn cửa sổ phía sau, cao nhân quả nhiên không đi theo con đường bình thường.

Mạnh Giang Thiên không dừng lại, trực tiếp bay về thành thị Thôi Tây Sinh ẩn thân, đi ngang qua nơi thiêu chết chồn tuyết, Mạnh Giang Thiên còn cố ý dừng lại nhìn thoáng qua.

Đống tro cốt kia vẫn còn, Mạnh Giang Thiên hài lòng tiếp tục bay trở về.

Khoảng cách thành thị càng ngày càng gần, Mạnh Giang Thiên dần dần thấy rõ, chỗ Thôi Tây Sinh ẩn thân ở tòa nhà cao tầng, trên bầu trời tựa hồ có chim đang xoay quanh.

Mạnh Giang Thiên trong lòng cả kinh, tăng nhanh tốc độ.

Càng ngày càng gần, Mạnh Giang Thiên nhìn thấy một đám chim cư nhiên đang đánh nhau, những con chim này tựa hồ vẫn dựa theo chủng loại mà đánh nhau.

Chim sẻ, chim khách, quạ đen, chim bồ câu, chim én, một số loài chim phổ biến ở phía Bắc, năm loài chim phân chia cuộc chiến, giống như năm cuộc chiến chủng tộc.

Máu tươi theo lông vũ bay đầy trời, rơi trên mặt đất, khiến cho zombie dưới lầu gầm gừ muốn bò lên trên.

Phía trên là đàn chim, năm con chim sẻ, chim khách, quạ đen, chim bồ câu, chim én ở một bên đánh nhau, chúng đều thức tỉnh dị năng, tuy rằng đẳng cấp không cao, nhưng lại dùng dị năng công kích lẫn nhau.

Đây thật đúng là đại chiến chủng tộc.

Mà bên ngoài tầng lầu mà Thôi Tây Sinh đang ẩn thân, một đám mây màu sắc đang bao phủ toàn bộ tầng lầu, tràn ngập giữa những đàn chim.

Lại ra một con chồn? Hay con đó chưa chết!

Mạnh Giang Thiên trong lòng bất an, anh cũng không cách nào xuyên thấu mây màu cảm giác được tính mạng của Thôi Tây Sinh trong phòng.

Lo lắng cho sự an toàn của Thôi Tây Sinh, Mạnh Giang Thiên vung tay lên, lưỡi dao đầy trời đụng vào trong mây màu, thu hoạch sinh mệnh của những con chim này.

Những con chim này bị mây màu mê hoặc, căn bản không phát hiện dao gió tới gần, bị Mạnh Giang Thiên thuần phục tiêu diệt sạch sẽ.

Mạnh Giang Thiên quanh thân vây quanh cuồng phong, thổi tan đám mây màu bên cạnh, thẳng tắp bay vào trong phòng.

Tới gần cửa sổ, liền nhìn thấy chồn tuyết đang ngồi xổm trong ngực Thôi Tây Sinh, đắc ý lại khiêu khích nhìn anh.

"Bên ngoài những cái kia... Những con chim kia đã chết hết. Em biết anh đã quay trở về. Anh đi nhặt mấy con đi, hôm nay em muốn ăn thịt chim." Thôi Tây Sinh chờ mong nhìn Mạnh Giang Thiên, nuốt nước miếng, vẻ mặt thèm muốn.

"Tại sao nó lại ở đây?" Mạnh Giang Thiên nhíu mày nhìn chồn tuyết, anh rõ ràng đều đem tên này đốt thành tro, cũng không có bị dị năng màu sắc tới gần, anh khi nào lại trúng ảo thuật của nó

"Anh cũng không cần đối với nó quá thành kiến, nó là một con chồn tốt. Hôm nay nếu không có nó, mọi người đã bị tấn công bởi những con chim này. Nó đã sử dụng những đám mây màu sắc để bẫy những con chim, để chúng chiến đấu với nhau, là nó bảo vệ bọn em."

Thôi Tây Sinh vuốt đầu chồn tuyết, chồn tuyết thoải mái híp mắt, ánh mắt híp lại đắc ý nhìn Mạnh Giang Thiên.

Mạnh Giang Thiên nhìn thấy chồn tuyết khiêu khích, đen mặt, vẽ mặt đen như con mèo đen thất sủng ở phía sau Thôi Tây Sinh.

"Nếu nó thích Thôi Tây Sinh, cậu cứ để nó ở lại đi. Thêm một dị năng sẽ bảo vệ chúng tôi, cậu cũng có thể yên tâm ra ngoài, không phải sao?

Thôi gia thế nào rồi? cậu báo thù chưa?" Hách Nhân đứng ra, chuyển đề tài hỏi.

"Quản lý khu an toàn chuẩn bị hợp tác với tôi, đem Thôi gia liên tục bưng tổ, bọn họ ngày mai phải chuẩn bị, ngày kia hành động."

"Người quản lý sẽ hợp tác với cậu? Họ có phải là nội chiến không?" Hách Nhân kinh ngạc nói.

"Bọn họ có phải là cố ý đặt bẫy, dụ dỗ anh đi gϊếŧ người Thôi gia, sau đó hai nhà bọn họ liên hợp lại, bắt anh lại không?" Thôi Tây Sinh càng mở rộng đầu óc, nghĩ ra một tình tiết đảo ngược.

Lông mày Mạnh Giang Thiên run lên, bị lời nói của Thôi Tây Sinh nhắc nhở, tại sao anh không nghĩ tới đây là âm mưu?

"Hẳn là không. Thôi gia vẫn muốn thay thế Trần Trạch Khôn, trở thành quản lý mới của khu an toàn, bọn họ đã như nước với lửa, không có khả năng hợp tác. Đẳng cấp của con cao như vậy, Trần Trạch Khôn hẳn là thật lòng muốn hợp tác với con." Tiêu Nhã Tình phủ định phỏng đoán của Thôi Tây Sinh.

"Biết người biết mặt nhưng không biết lòng, nếu cậu sợ bọn họ muốn hợp tác hại cậu, hay là lặng lẽ đi nhìn người quản lý kia, xem hắn sau lưng đang làm gì." Hách Nhân đề nghị.

Mạnh Giang Thiên suy nghĩ một chút, cảm thấy Hách Nhân đề nghị không sai, nói: "Vậy tôi đi nhặt chút chim lên, nướng cho mọi người ăn, rồi lại đi sau."

"Không cần, cậu đi sớm đi, nếu bọn họ thật sự đang liên minh hại cậu, cậu chậm trễ chút việc này, nói không chừng liền bỏ lỡ. Đi ngay bây giờ đi." Hách Nhân thúc giục Mạnh Giang Thiên rời đi.

Mạnh Giang Thiên nhìn về phía Thôi Tây Sinh.

Thôi Tây Sinh lập tức lắc đầu nói: "Em không ăn chim nữa, cũng không có bao nhiêu thịt."

Mạnh Giang Thiên cười, nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn có chút thịt của Thôi Tây Sinh, cười nói: "Vậy được rồi, chờ anh trở về, anh xào thịt cho em ăn."

Mạnh Giang Thiên trở về không lâu, lại vội vàng đi. Trước khi đi nhìn chồn tuyết một cái, cảnh cáo mười phần.

Chồn tuyết trả Mạnh Giang Thiên một cái mắt trắng to. Nó cũng không so đo người đàn ông này muốn thiêu chết nó, người đàn ông này còn dám đối với nó mắt to trừng mắt nhỏ.

Mạnh Giang Thiên nhanh chóng trở về khu an toàn, trốn ngoài cửa sổ phòng làm việc của Trần Trạch Khôn, giám sát Trần Trạch Khôn.

Cả buổi chiều, Trần Trạch Khôn đều ở trong văn phòng, gọi điện thoại sắp xếp mọi chuyện. Nghe nội dung điện thoại, đúng là đang chuẩn bị vây chặn Thôi gia.

Buổi tối, Trần Trạch Khôn ngồi xe về nhà, Mạnh Giang Thiên cũng ở bên ngoài nhà Trần Trạch Khôn cả đêm, Trần Trạch Khôn cũng không có gì bất thường.

Ngày hôm sau lại theo dõi một ngày, Trần Trạch Khôn cũng không có gì bất thường, hẳn là thật lòng muốn hợp tác với Mạnh Giang Thiên.

Trong lời nói mỗi lần nhắc tới Thôi gia, cũng đều là thâm cừu đại hận, hận không thể lập tức nhổ cỏ tận gốc.

Đến buổi tối, Diêu Tuyết tới tìm Trần Trạch Khôn, dị năng hệ không gian của Mạnh Giang Thiên không cao bằng Diêu Tuyết, thiếu chút nữa bị Diêu Tuyết phát hiện, Mạnh Giang Thiên chỉ có thể rời đi.

Hai ngày một đêm không về nhà, Mạnh Giang Thiên trở lại tòa nhà cao tầng Thôi Tây Sinh trốn, ngủ một đêm, ngày hôm sau, như không có việc gì xảy ra đi tới văn phòng Trần Trạch Khôn. Diêu Tuyết cũng ở đó.

Trần Trạch Khôn rất bận rộn, gọi Mạnh Giang Thiên ngồi xuống liền tiếp tục gọi điện thoại, xác nhận bố trí có được thực hiện tốt hay không.

Diêu Tuyết tiến đến bên cạnh Mạnh Giang Thiên, Mạnh Giang Thiên cảnh cáo cô một cái không nên dựa vào quá gần, đang muốn đứng dậy ngồi ở một cái ghế khác, Diêu Tuyết nhỏ giọng nói: "Hôm qua là cậu giám thị chú Trần đi."

Mạnh Giang Thiên nâng mông lên lại ngồi xuống, nhìn chằm chằm Diêu Tuyết không thừa nhận: "Cô nói cái gì? Tôi sao nghe không hiểu?"

"Không thừa nhận cũng không sao, yên tâm đi, tôi không nói với Trần thúc. Tôi chính là muốn biết, cậu giám thị Trần thúc làm cái gì? Cậu không phải gián điệp trong khu an ninh nào, phải không?" Diêu Tuyết nhìn chằm chằm phản ứng của Mạnh Giang Thiên.

"Gián điệp? Có sản phẩm công nghệ cao nào trong khu an toàn của cô đáng để tôi ăn cắp không?"

"Vậy cũng không có, khu an toàn của chúng tôi ngay cả một nhà máy chế tạo đạn cũng không có."

"Vậy tôi làm gián điệp có thể ăn cắp thứ gì hữu ích?"

Diêu Tuyết chớp chớp đôi mắt to suy nghĩ một lát, bi ai phát hiện, khu an toàn của bọn họ hình như thật sự rất nghèo, bọn họ có khu an toàn khác đều có, bọn họ không có, cô cũng không biết khu an toàn khác có hay không.

"Vậy tại sao cậu lại giám thị Trần thúc?" Diêu Tuyết càng thêm nghi hoặc.

Mạnh Giang Thiên liếc mắt nhìn Diêu Tuyết, người phụ nữ này xem ra không hỏi được là sẽ không bỏ qua.

Hai người trong lòng đều biết rõ chuyện, Mạnh Giang Thiên cũng không phủ nhận nữa, thẳng thắn nói: "Tôi chỉ là nhìn xem, các cô có phải thông đồng với Thôi gia hãm hại tôi hay không."

"Cái gì?" Lý do này khiến Diêu Tuyết kinh ngạc không nói nên lời.

Động tĩnh quá lớn, Trần Trạch Khôn nhìn lại: "Sao vậy?"

"Không có việc gì, Mạnh Giang Thiên nói thận của hắn không tốt, tuổi còn nhỏ, đã có nỗi lòng khó nói, thật đáng thương." Diêu Tuyết vẻ mặt đồng tình nhìn Mạnh Giang Thiên, rất nghiêm túc nói bậy.

Trần Trạch Khôn mở to hai mắt nhìn Mạnh Giang Thiên, điện thoại lại vang lên, Trần Trạch Khôn lập tức nhận điện thoại, tránh được xấu hổ.

Mạnh Giang Thiên tối mặt, ánh mắt lạnh thấu trừng Diêu Tuyết.

Diêu Tuyết cười đến xinh đẹp, nhỏ giọng nói: "Kế tạm thời, bất đắc dĩ làm. Trần thúc tôi lòng dạ rất nhỏ, nếu để cho hắn biết cậu giám thị hắn, hắn sẽ mất hứng. Một khi phát tác, lúc hành động kéo chân cậu cũng không tốt, tôi đây cũng là vì tốt cho cậu mới nói dối thiện ý."

"A, nói như vậy thì tôi cảm ơn cô." Mạnh Giang Thiên cười lạnh, nhìn gương mặt cười hì hì của Diêu Tuyết, tay ngứa ngáy.

"Không khách khí, cậu có thể hiểu được ý tốt của tôi là được rồi."

Mắt thấy sắc mặt Mạnh Giang Thiên càng ngày càng khó coi, Diêu Tuyết vội vàng chuyển đề tài: "Nói chính sự, vì sao cậu lại cảm thấy chúng tôi đang hại cậu? Cậu có nghe ai nói lung tung không? Cậu cũng đừng tin người khác, chúng tôi cùng cậu không thù không oán, tuyệt đối sẽ không hại cậu."

"Ai cần cô lo." Mạnh Giang Thiên cự tuyệt nói chuyện với Diêu Tuyết, hơn nữa, anh không muốn lại có thêm bệnh gì khó nói ra được.

..........

//

NTT

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio