Sau Khi Tận Thế Tôi Được Bạn Trai Cũ Cứu

chương 127: tạ lễ

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

"Con chồn kia thật sự muốn đi theo chúng ta?" Mạnh Giang Thiên kéo túi vải, đoán chừng những tinh hạch này cũng có ba bốn mươi viên, đều là thuộc tính thông thường. Cấp bậc cũng chỉ có cấp một hai.

Xóc túi vải, tinh hạch quay cuồng vài cái, một viên tinh hạch màu lam nhạt đột nhiên nhảy ra.

Mạnh Giang Thiên ánh mắt sáng lên, đem viên tinh hạch kia lấy ra, nhìn kỹ một chút, quả nhiên không phải hệ nước, trong này cư nhiên có một viên tinh hạch hệ không gian.

"Nó rất dính Thôi Tây Sinh, luôn vây quanh bụng cậu ấy, hẳn là coi trọng con cậu. Hiện tại, nó rất tốt với Thôi Tây Sinh. Tôi không nghĩ nó có ác ý với chúng ta."

Hách Nhân rất nghiêm túc phân tích, thấy Mạnh Giang Thiên trầm tư, cười cười hỏi: "Thôi gia thế nào rồi, có bắt được Thôi Triều hay không? Tôi thấy mẹ vợ cậu vẫn muốn hỏi cậu."

"Đã bắt được rồi, đều ở trong không gian khép kín của tôi."

"Trong không gian khép kín? Cậu đã gϊếŧ họ chưa?"

"Chưa, không gian của tôi hình như biến dị, có thể thả người sống. Chờ tôi ăn viên tinh hạch hệ không gian này, hẳn là có thể mở rộng thêm một phần không gian."

"Lúc trở về, mọi người có thể ở trong không gian của tôi, tôi tự mình bay lên cũng có thể nhanh hơn một chút."

"Bây giờ đẳng cấp hệ không gian của cậu như nào rồi?"

"Hẳn là cấp hai rồi. Dù sao thể tích bên trong so với trước kia lớn hơn gấp đôi."

"Đó có phải là do thăng cấp hay không? Dẫn đến không gian có thể thả vật sống, không phải đột nhiên biến dị."

"Tôi cũng không biết." Mạnh Giang Thiên lắc đầu, anh còn chưa kịp đi hỏi Diêu Tuyết.

"Việc này sau này cậu vẫn nên giữ bí mật một chút là tốt nhất, dù sao tình huống của cậu đặc thù. Chờ biết rõ tình huống dị năng giả hệ không gian khác lại bại lộ cũng không muộn." Hách Nhân trịnh trọng dặn dò.

"Tôi biết rồi."

Mạnh Giang Thiên và Hách Nhân cùng nhau nướng sáu con thỏ đến hương thơm toả tứ phía, rắc gia vị càng thêm thơm.

Thôi Tây Sinh đã sớm bị mùi hương hấp dẫn, thèm thuồng nhìn chằm chằm thỏ chảy nước miếng.

Nhìn không thấy máu tươi cùng nội tạng, trong mắt Thôi Tây Sinh cũng chỉ có thịt thỏ thơm ngào ngạt, một chút cảm giác buồn nôn cũng không có.

Dùng gió thổi cho đỡ nóng con thỏ lớn, Mạnh Giang Thiên đưa cả con cho Thôi Tây Sinh.

Thôi Tây Sinh khẩn cấp tiếp nhận, lang thôn hổ yết ăn một con.

Bốn người sáu con thỏ, tất cả đều ăn đến ruột béo bụng tròn. Thịt ăn quá nhiều phải tiêu thực, Mạnh Giang Thiên thả năm người Thôi gia ra.

Đại cừu được báo, Tiêu Nhã Tình rốt cuộc có thể ngủ ngon.

Sáng sớm, Mạnh Giang Thiên bị tiếng điện thoại đánh thức.

Diêu Tuyết đưa điện thoại di động cho anh, Mạnh Giang Thiên để trong túi cũng sắp quên mất.

"Mạnh Giang Thiên, tôi ở trên bệ cửa sổ nhà cậu." Mạnh Giang Thiên vừa mới nghe điện thoại, liền nghe thấy trong micro và ngoài cửa sổ đồng thời vang lên thanh âm của Diêu Tuyết.

Mạnh Giang Thiên nhất thời thanh tỉnh, nhìn ra ngoài cửa sổ. Trên bệ cửa sổ, Diêu Tuyết dựa vào khung cửa, thanh tú động lòng người đứng đấy.

Dưới bệ cửa sổ, cả người Tiểu Hắc tia điện mang theo tia chớp, nhìn chằm chằm Diêu Tuyết.

"Cô tới đây làm gì?" Mạnh Giang Thiên đi tới bên cửa sổ, điện thoại di động ném cho Diêu Tuyết, lãnh đạm hỏi.

Không cần nghĩ cũng biết, Diêu Tuyết thông qua điện thoại di động tìm được anh, loại điện thoại này anh cũng quên mất.

Tiểu Hắc Miêu thấy Mạnh Giang Thiên và Diêu Tuyết quen biết, thu hồi một thân sấm sét, chạy về phòng ngủ.

Diêu Tuyết luống cuống tay chân nhận lấy điện thoại di động, nhìn khuôn mặt đen xì của Mạnh Giang Thiên, cười cười nói: "Điện thoại vệ tinh bây giờ đều tra được vị trí của cậu, cậu đổi điện thoại di động nào cũng có thể tra ra. Trừ khi cậu không sử dụng điện thoại di động. Con mèo kia là gì thế? Nó là thú biến dị đi, vì sao nó lại đi theo các cậu?"

"Cô đến đây làm gì?" Diêu Tuyết đưa điện thoại di động cho Mạnh Giang Thiên, Mạnh Giang Thiên mặt lạnh không cầm, cùng lắm thì anh không sử dụng điện thoại.

Đối với vấn đề của Diêu Tuyết, Mạnh Giang Thiên càng không muốn trả lời.

"Quên đi, cậu không cần thì không cần đi. Miệng của cậu còn chặt hơn một con hàu." Diêu Tuyết bất đắc dĩ thu hồi điện thoại di động.

"Mạnh Giang Thiên, cô ấy là ai?" Hách Nhân trên sô pha bị đánh thức, đi tới bên cạnh Mạnh Giang Thiên hỏi.

Chiêm ngưỡng vẻ đẹp của Diêu Tuyết, ánh mắt Hách Nhân nhìn về phía Mạnh Giang Thiên dần dần quỷ dị.

"Cô ta là dị năng giả ở khu an toàn nơi này, Diêu Tuyết, là dị năng giả hệ không gian. Tôi không liên quan gì đến cô ta." Mạnh Giang Thiên cảnh cáo trừng mắt nhìn Hách Nhân.

Hách Nhân cười hắc hắc: "Có việc các cậu mau nói, lát nữa Thôi Tây Sinh đi ra, cậu cũng không tiện giải thích như vậy."

Mạnh Giang Thiên trợn trắng mắt, quay đầu nói với Diêu Tuyết: "Cô tìm tôi chuyện gì?"

"Tôi đại diện cho khu an toàn của thành phố D cảm ơn cậu. Ngày hôm qua tuy rằng cậu đi trước, nhưng sau khi người Thôi gia không còn, dị năng giả kia rất nhanh đầu hàng, cậu cũng giúp đỡ rất nhiều, cho nên, chú Trần để tôi đến cảm tạ cậu. Đây là quà tạ lễ, mở ra xem một chút đi." Diêu Tuyết trong tay cầm một cái hộp nhỏ bằng bàn tay, đưa cho Mạnh Giang Thiên.

Mạnh Giang Thiên không khách khí, tiếp nhận cái hộp nhỏ, mở hộp ra, bên trong là hai viên tinh hạch mượt mà.

Một viên hệ gió, một viên lại là hệ không gian.

Tuy rằng chỉ có hai viên, nhưng hai viên tinh hạch này tròn trịa trong suốt, có kích thước bằng đậu xanh. Không giống như những tinh hạch cấp thấp mà chồn tuyết cho anh, gồ ghề, cái đầu còn nhỏ.

Dị năng phát ra dao động cũng rất mãnh liệt.

"Đây là tinh hạch cấp ba sao?" Mạnh Giang Thiên hỏi Diêu Tuyết.

Diêu Tuyết gật đầu: "Ừ, đây là từ Thôi gia tìm được. Tổng cộng cũng chỉ có tám viên, chú Trần cho cậu hai viên. Hệ không gian này vốn là Trần thúc cho tôi, bất quá tôi cầm cũng vô dụng, lại không thể ăn nó thăng cấp. Tôi thích viên hệ cây cho cậu, tôi cảm thấy viên tinh hạch hệ cây kia ngửi rất thoải mái, liền cùng cậu đổi. Cậu không phiền đâu, phải không?"

Diêu Tuyết hỏi Mạnh Giang Thiên, còn chưa đợi Mạnh Giang Thiên trả lời, Diêu Tuyết lại nói: "Cậu để ý cũng vô dụng, tôi sẽ không đưa tinh hạch hệ cây cho cậu."

"Cô thích là tốt rồi, cảm ơn." Mạnh Giang Thiên thu tinh hạch tốt, hệ cây cùng hệ không gian để cho anh chọn, anh sẽ không chút do dự chọn hệ không gian.

"Không cần khách khí như vậy, chú Trần hào phóng như vậy, cũng không phải không có mục đích. Còn nhớ tôi đã nói với cậu chuyện zombie có trí tuệ không? Chúng tôi cũng chỉ hy vọng sau này nếu thành D gặp phiền toái, hy vọng cậu có thể trở về hỗ trợ. Lần này một chuyến, dị năng giả lại tổn thất rất nhiều." Diêu Tuyết nói rõ, điện thoại lại đưa cho Mạnh Giang Thiên.

Mạnh Giang Thiên có chút do dự, bắt người tay ngắn, có việc anh sẽ giúp, nhưng điện thoại di động anh thật sự không muốn lấy.

"Tuổi không lớn, tính cảnh giác ngược lại rất cao. Nhiều dị năng giả như vậy đều đang sử dụng điện thoại vệ tinh, rất nhiều người còn hướng về phía có thể định vị mới sử dụng. Ở trong tự nhiên, nếu điện thoại di động có thể định vị, cầu cứu cũng có thể kịp thời tìm được vị trí của cậu. Nếu cậu thật sự không muốn bị chúng tôi biết vị trí, có thể tắt máy. Chờ cho đến khi cậu đến nơi an toàn thì bật máy. Nếu cậu còn không cầm, vậy thì trả cho tôi một viên tinh hạch."

Diêu Tuyết thấy Mạnh Giang Thiên vẫn là vẻ mặt kháng cự, vươn tay muốn tinh hạch.

Mạnh Giang Thiên lật tay, tinh hạch trong hộp cùng nhau ném vào trong không gian của mình.

Suy nghĩ một chút, vẫn nhận lấy điện thoại di động, ấn nút tắt máy, cũng ném vào trong không gian.

"Kế tiếp cậu muốn đi đâu, có muốn đi khu an toàn của chúng tôi chơi một chút hay không? Giường nhà tôi mềm hơn nhiều so với ở đây." Lễ cũng tặng, Mạnh Giang Thiên cũng nhận điện thoại di động, Diêu Tuyết hoàn thành nhiệm vụ, lại nhịn không được trêu chọc Mạnh Giang Thiên.

"Không cần, không có việc gì thì không tiễn." Mạnh Giang Thiên thờ ơ, lạnh lùng đuổi người.

Hơi thở của Thôi Tây Sinh trốn sau cửa, lúc này nói sai một câu, sẽ là một hồi mâu thuẫn gia đình.

"Vẫn là vô tình như vậy, được rồi, tỷ tỷ còn có việc, đi trước." Diêu Tuyết vén tóc, xoay người muốn đi.

Mạnh Giang Thiên nhớ tới một chuyện, gọi Diêu Tuyết lại: "Chờ một chút."

"Hả? Thế nào, nghĩ thông suốt, muốn cùng tỷ tỷ về nhà a."

"Không gian của cô có thể đặt vật sống không?" Mạnh Giang Thiên trực tiếp hỏi.

"Đặt vật sống? Có lẽ đẳng cấp cao có thể. Không gian của tôi bây giờ không có không khí không có lực hấp dẫn, cùng với không gian bên ngoài không giống nhau. Sao cậu lại hỏi vậy, không gian của cậu có thể đặt sinh vật sống?"

"Không thể, cô có thể rời đi, đi thong thả không tiễn."

"Cậu lãnh khốc, cậu vô tình, cậu cố tình gây sự." Diêu Tuyết không làm dáng người phụ nữ ốm càng đẹp nữa, giả tạo đột nhiên biến mất.

..........

//

NTT

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio