"Bên ngoài làm sao vậy, sao đột nhiên mang hai đứa nó ra ngoài?" Trở lại không gian, Ba người Thôi Tây Sinh ăn dưa hấu, thấy Mạnh Giang Thiên tiến vào, Thôi Tây Sinh cầm một miếng dưa hấu nhỏ đưa cho Mạnh Giang Thiên.
"Không có việc gì, gϊếŧ zombie. Anh chắc phải ra ngoài tìm một chỗ ăn tinh hạch này. Cấp bậc tinh hạch này không thấp, có thể mất vài ngày."
Mạnh Giang Thiên còn chưa tiếp nhận dưa hấu, Tiểu Hắc cùng Tiểu Bạch đã ngậm một đầu cướp đi, hai đứa lại tranh nhau.
Mạnh Giang Thiên cũng không phải rất thích ăn dưa hấu, đi tới bên cạnh Hách Nhân ăn dưa nói: "Thủy triều zombie hẳn là qua rồi, lát nữa tôi đưa mọi người trở về khu an toàn, viện trưởng, cho tôi thêm mấy bình thuốc tinh lọc."
Cấp bậc tinh hạch của nữ zombie hẳn là cấp bảy, cao hơn anh một cấp.
Dị năng hệ cây của Mạnh Giang Thiên vốn đã cấp bốn, phỏng chừng ăn xong viên tinh hạch này, dị năng hệ cây cũng có thể đến cấp tám cấp chín.
Nhưng tinh hạch cấp cao như vậy, Mạnh Giang Thiên cũng không biết mình có thể giữ được lý trí của mình hay không, nếu anh không khống chế được mình, người nhà trong không gian chỉ sợ sẽ bị anh thương tổn.
"Thủy triều zombie rút rồi? Nhanh như vậy!" Hách Nhân nuốt dưa hấu trong miệng, kinh ngạc hỏi.
"Zombie dẫn đầu bị tôi cùng Tiểu Hắc Tiểu Bạch gϊếŧ, đàn zombie không có thủ lĩnh, hẳn là sẽ tản đi." Mạnh Giang Thiên lắc lắc tinh hạch màu xanh biếc to bằng đậu phộng trong tay.
"Đây là tinh hạch?" Hách Nhân lần đầu tiên nhìn thấy tinh hạch lớn như vậy, ánh mắt đều trợn to.
Nhìn vòng quanh tinh hạch kỹ vài lần, không khỏi hỏi: "Tinh hạch này là cấp mấy?"
"Không biết, hẳn là cấp bảy cấp tám đi."
"Zombie cấp bảy cấp tám cậu đều có thể gϊếŧ?"
"Bản thân tôi quả thật không có biện pháp với nó, còn phải dựa vào chúng nó trợ giúp." Mạnh Giang Thiên chỉ hai đứa vì miếng dưa hấu mà đánh nhau thành một cục.
"Hai đứa nó lợi hại như vậy?"
"Hai đứa nó lợi hại." Mạnh Giang Thiên mỉm cười.
Ăn một bữa cơm trong không gian, Mạnh Giang Thiên ra khỏi không gian, bay về khu an toàn.
Zombie trên đường gặp phải đều đi tới thành thị gần nhất, chạy tán loạn khắp đường cái. Một số vẫn còn không mục đích đi lang thang trong rừng.
Xem ra, chúng nó thật sự đã giải tán, không có ý muốn đi khu an toàn.
Phùng Kinh Quảng còn mang theo người đóng quân trong tự nhiên, nhưng bên cạnh hắn lại có không ít người, một mảnh doanh địa lớn như vậy, nhiều người tụ tập cùng một chỗ như thế, cũng không sợ dẫn tới zombie.
Mạnh Giang Thiên không quản bọn họ, trực tiếp trở lại khu an toàn.
Trong khu an toàn còn chưa buông lỏng đề phòng, trên đường cái không có một bóng người, Mạnh Giang Thiên đưa ba mẹ về nhà, lại đưa ba người Thôi Tây Sinh về nhà, Tiểu Hắc và Tiểu Bạch đều lưu lại bảo vệ người nhà.
Sức chiến đấu của hai đứa này Mạnh Giang Thiên đã nhìn thấy, có hai đứa bảo vệ người nhà, Mạnh Giang Thiên rất yên tâm.
Mang theo Hách Nhân suốt đêm luyện chế ra thuốc thanh lọc, Mạnh Giang Thiên lại bay ra khỏi khu an toàn.
Để phòng ngừa vạn nhất, Mạnh Giang Thiên bay ra ngoài thật xa, cảm giác đã ra đến nước ngoài, ở một tòa thành thị bỏ hoang nghe thấy tiếng Hàn, Mạnh Giang Thiên mới ngừng lại.
Tìm một chỗ trên nóc nhà, Mạnh Giang Thiên nuốt tinh hạch của nữ zombie. Tinh hạch vào bụng, hóa thành từng luồng năng lượng tràn ngập toàn thân.
Mạnh Giang Thiên lần này đi chính là ba ngày, ngày thứ ba, Phùng Kinh Quảng mang theo một đám dị năng giả trở lại khu an toàn, tuyên bố thủy triều zombie vượt qua an toàn, tất cả mọi người trở về nhà mình, khu an toàn lại một lần nữa náo nhiệt lên.
Phùng Kinh Quảng khen ngợi hai mươi mấy dị năng giả đi theo lần này, phần thưởng cũng được công bố ra.
Tinh hạch, giá trị cống hiến, phần thưởng rất phong phú, nhưng hấp dẫn nhất vẫn là thuốc thanh lọc có thể giải độc virus zombie.
Phùng Kinh Quảng lúc trước vì cầu viện, cùng các khu an toàn đều hứa hẹn trả thù lao là thuốc thanh lọc.
Lúc trước mỗi khu an toàn tuy rằng đều chỉ phái hai ba dị năng giả đến trợ giúp qua loa, nhưng hiện tại lại lấy hai ba người này làm cái cớ, cùng Phùng Kinh Quảng muốn thuốc tinh lọc.
Trong tay Phùng Kinh Quảng cũng chỉ có không tới một trăm bình, những người này ngược lại dám sư tử há miệng, mỗi khu an toàn cư nhiên đều muốn một trăm bình, coi hắn coi tiền như rác.
Phùng Kinh Quảng không cho, những người này cũng không chịu đi, mỗi ngày cùng Phùng Kinh Quảng náo loạn.
Chuyện thuốc tinh lọc bị bọn họ ồn ào huyên náo, thậm chí khu an toàn ở nước ngoài cũng biết chuyện này, sau khi xác nhận khu an toàn của Tô tỉnh an toàn, gần đây khu an toàn Tô tỉnh có rất nhiều dị năng giả nước ngoài.
Mỗi người đều hỏi thăm chuyện thuốc tinh lọc, phàm là trong nhà truyền ra mùi thuốc đông y, nửa đêm đều sẽ bị trộm đến thăm, thậm chí là bị người ta cường ngạnh xông vào cửa.
Bên ngoài danh tiếng thật sự quá chặt chẽ, Mạnh Giang Thiên lại không có ở đây, Hách Nhân căn bản cũng không dám luyện chế thuốc nữa, sợ cũng bị người hơn nửa đêm xông vào cửa.
"Mạnh Giang Thiên đã đi ba ngày rồi, sao còn chưa trở về." Bên ngoài hiện tại lòng người nham hiểm, Mạnh Giang Thiên không ở bên cạnh, Trong lòng Thôi Tây Sinh luôn bất an.
"Lần này cậu ấy ăn tinh hạch đẳng cấp quá cao, chỉ sợ cần mấy ngày. Kiên nhẫn chờ một chút, chờ cậu ấy trở về, phỏng chừng có thể xưng bá thế giới." Hách Nhân bắt mạch cho Thôi Tây Sinh, an ủi cậu.
"Xưng bá thế giới thì không cần, hiện tại rất tốt." Thôi Tây Sinh nằm úp sấp bên cửa sổ nhìn ra bên ngoài.
Thấy một chiếc xe chạy tới cửa, Lưu An Giản từ trên xe đi xuống, phía sau còn có Lưu An Na.
Nhìn thấy Lưu An Giản, Thôi Tây Sinh khẽ nhíu mày, mấy ngày nay Lưu An Giản ngày nào cũng đến, mỗi lần đến đều dùng ánh mắt kinh tởm nhìn cậu.
Tuy rằng rất cảm kích Lưu An Giản đã cứu mẹ mình, nhưng thái độ của Lưu An Giản đối với cậu khiến cậu rất phiền não.
Huống chi Lưu An Na cũng đi theo, Thôi Tây Sinh càng mất hứng.
"Cô gái này tới làm gì." Thôi Tây Sinh phiền não nhìn Lưu An Giản cùng Lưu An Na đi vào, Tiêu Nhã Tình dưới lầu đã mở cửa.
"Ai?" Hách Nhân tiến lại gần nhìn, nhìn thấy Lưu An Giản, cười nói: "Tiểu tử này lại tới khoe khoang."
Lưu An Giản lần này bị Phùng Kinh Quảng cường ngạnh lôi kéo đi ra ngoài, tuy rằng không làm gì, nhưng cũng được coi là có công, Phùng Kinh Quảng cũng cho hắn không ít phần thưởng.
Lưu An Giản bây giờ thanh danh tiền tài đều thu hoạch, mỗi ngày tới tìm Thôi Tây Sinh, khoe khoang mình lần này ở bên ngoài đánh zombie.
Mỗi lần hắn đều nói nhiệt huyết sôi trào, khẩn trương lại kíƈɦ ŧɦíƈɦ, giống như là từ Quỷ Môn Quan dạo quanh vài vòng trở về.
"Chúng ta đi xuống đi, hắn là tới tìm cậu, không nhìn thấy cậu hắn sẽ không rời đi." Hách Nhân thu tay lại nói.
Thôi Tây Sinh thở dài, bất đắc dĩ ôm bụng đi xuống lầu.
"Tiểu Sinh, hôm nay cảm thấy thế nào? Tôi tìm thấy một cây nhân sâm trong phần thưởng của Phùng tiên sinh cho tôi, bây giờ cậu đang mang thai, không biết có thể sử dụng không?" Lưu An Giản mở một cái hộp ra, một nhân sâm to bằng bàn tay nằm trong hộp.
Tên này quả nhiên lại tới khoe khoang.
Thôi Tây Sinh hưng trí thiếu hụt nhìn nhân sâm nói: "Xin lỗi, mang thai không thể ăn nhân sâm. Hơn nữa thứ này quá quý giá, tôi không thể nhận, An ca vẫn nên cầm về đi."
Ôm bụng ngồi xuống, từ trên lầu đi xuống dưới, Thôi Tây Sinh đã cảm thấy mệt mỏi.
Không có dị năng của Mạnh Giang Thiên đút bé con trong bụng, cảm giác uống nhiều thuốc bổ cũng không đủ cho nó hấp thu.
..........
//
NTT