Tiểu Bạch nghe mấy người thảo luận hèn mọn, nói xong cư nhiên đem chủ ý đánh lên người Thôi Tây Sinh.
Ánh mắt Tiểu Bạch dần dần lạnh, sương mù màu sắc càng lúc càng dày đặc, người trong phòng vòng vòng đột nhiên hướng ba phía tách ra.
"Lý Đại, Vương Nhị, các cậu đi đâu rồi?"
"Lý Đại, Trương Tam?"
"Vương Nhị, Trương Tam, hai con heo các cậu, đi theo cũng có thể đi lạc sao?"
Đi tới đi lui, ba người đột nhiên phát hiện người bên cạnh biến mất. Ba người đứng ở hình tam giác, dừng tại chỗ cảnh giác nhìn bốn phía.
Cái đuôi to của Tiểu Bạch lay động trái phải, sương mù màu sắc bắt đầu quay cuồng, Lý Đại cùng Vương Nhị không có ngọn lửa chiếu sáng, trước mắt đen kịt đột nhiên sáng lên.
Nguồn sáng đột nhiên xuất hiện làm cho hai người nheo mắt lại, khi ánh mắt thích ứng với ánh sáng, hai người trong nháy mắt mở to hai mắt, hoảng sợ bắt đầu công kích zombie đột nhiên xuất hiện trước mắt.
Mà Trương Tam kéo theo một ngọn lửa, cảnh sắc trước mắt lại đang tối sầm lại, vô luận hắn thêm bao nhiêu dị năng, ngọn lửa đều cao ba thước, nhưng vẫn như cũ chiếu không sáng xung quanh.
Trương Tam đột nhiên cảm giác được xung quanh có dị năng rung động mãnh liệt, dựa vào cảm giác vặn vẹo thân thể, né tránh một cái thanh sắt sáng bóng.
Nhưng ở phía bên kia, một nhũ băng đâm vào bụng hắn, nhũ băng bắt đầu lan rộng từ vết thương ở bụng, đánh sâu vào toàn bộ cơ thể, muốn đóng băng hắn thành một tác phẩm điêu khắc.
Trương Tam điều động dị năng toàn thân chống cự dị năng hệ nước lan tràn khắp toàn thân, băng hỏa đối nghịch tra tấn, làm cho Trương Tam phát ra tiếng kêu thảm thiết thê lương.
Lý Đại cùng Vương Nhị thấy mình đánh trúng zombie, sắc mặt vui vẻ, tiếp tục công kích.
Tất cả dị năng của Trương Tam đều đối kháng dị năng hệ nước trong cơ thể, bên cạnh tối đen như mực nhìn không thấy dị năng công kích đến.
"Aaaa" Tiếng kêu thảm thiết đau thấu tim vang vọng khắp trời đất, Trương Tam che ngực hai cái lỗ thủng, không cam lòng ngã xuống.
Zombie rốt cục đã chết, Lý Đại cùng Vương Nhị đồng thời thở phào nhẹ nhõm. Không biết ánh sáng chiếu từ đâu đột nhiên thu nhỏ lại, trở thành một quả cầu ánh sáng trôi nổi, dường như đang dẫn hai người đi về phía trước.
Lý Đại cùng Vương Nhị do dự trong chốc lát, đuổi theo quả cầu ánh sáng.
Khóe miệng lông xù của Tiểu Bạch gợi lên một nụ cười không có ý tốt, sương mù màu sắc mang theo hai người càng ngày càng gần.
Thẳng đến khi hai người sắp mặt đối mặt, hai quả cầu ánh sáng hợp thành một, chiếu sáng hai người.
Zombie! Hai người đột nhiên nhìn thấy một zombie mặt mục nát gần trước mắt, gần đến mức có thể nhìn thấy giòi bò trong thịt thối rữa.
Hai người đồng thời lui về phía sau, thanh sắt cùng nhũ băng đồng thời công kích về phía đối phương. Nhìn thấy dị năng của đối phương, hai người đều hoảng sợ, vội vàng tránh né, ánh sáng trên không trung lại đột nhiên biến mất.
Ánh mắt mất không cách nào lập tức thích ứng với bóng tối, hai người đều không có né tránh dị năng công kích của đối phương, nhưng cũng không có thương tổn đến chỗ yếu hại.
Ánh sáng biến mất lại đột nhiên sáng lên, hai người đều nhìn thấy zombie đối diện bị công kích mà thương, thanh sắt nhũ băng lần thứ hai ra tay với nhau.
Trên người hai người đều có thương tích, lúc này tốc độ tránh né chậm không ít, sau khi dị năng xuất thủ, quả cầu ánh sáng lại tối sầm lại.
Mà trong bóng tối, hai người đồng thời kêu rên, lúc này đây bị thương càng nặng.
Cái đuôi lớn trắng của Tiểu Bạch lắc lư, quả cầu ánh sáng lúc sáng lúc tối. Máu tươi trong sân càng ngày càng nồng đậm, hai dị năng giả đã công kích lẫn nhau đầy thương tích.
"Phụt." Sau khi lại một lần nữa công kích lẫn nhau, Vương Nhị bị thanh sắt của Lý Đại xuyên qua cổ họng, phun ra một ngụm máu tươi lớn.
Ánh mắt Tiểu Bạch sáng lên, quả cầu ánh sáng lập tức sáng lên, lộ ra bộ dáng vốn có của hai người.
Hai dị năng giả đã thích ứng với tiết tấu ánh sáng liền công kích, Lý Đại vừa thấy ánh sáng, lập tức lại ném qua một cái thanh sắt.
Vương Nhị đã không còn khí lực để né tránh, bụng lại bị Lý Đại chọc thủng.
Ánh sáng không dập tắt, Lý Đại nhíu mày nhìn, khẩn trương nhìn zombie có chết hay không.
Liếc mắt một cái lại nhìn thấy Vương Nhị nằm cách đó không xa, hai tay ôm cổ, máu tươi từ kẽ ngón tay mãnh liệt tuôn ra.
"Vương Nhị!" Lý Đại khiếp sợ nhìn Vương Nhị giãy dụa, không rõ tại sao hắn lại ở đối diện. Nơi đó rõ ràng là vị trí của zombie kia.
Vương Nhị nhìn thấy Lý Đại, cũng là khiếp sợ mở to hai mắt, há miệng muốn nói chuyện, trong miệng lại chảy ra máu tươi.
Cổ họng của hắn đã bị chọc vào một lỗ, không thể nói bất cứ điều gì.
Toàn thân Lý Đại cũng là vết thương lớn nhỏ, giãy dụa bò đến bên người Vương Nhị, nhìn trên người bị mình làm ra vết thương, cả người đều mờ mịt.
"Làm sao có thể là cậu! Tôi nhìn thấy rõ ràng là zombie, vì sao lại là cậu? Chuyện quái gì đang xảy ra vậy?" Nỗi sợ hãi không biết tên làm cho Lý Đại có chút cuồng loạn.
Vương Nhị không cách nào nói chuyện, gắt gao nắm lấy quần áo Lý Đại muốn yêu cầu cứu.
Lý Đại chỉ là một dị năng giả hệ kim, căn bản bất lực. Huống hồ, hắn hiện tại càng để ý chính là rốt cuộc ai mê hoặc bọn họ.
Vương Nhị cuối cùng bởi vì mất máu quá nhiều, dần dần không còn sức sống.
Lý Đại ở bên cạnh nhìn Vương Nhị hít thở không khí, nhìn Vương Nhị chết không nhắm mắt nhìn mình, tâm hoảng nuốt nước miếng.
Lý Đại muốn rời đi, nhưng bốn phía tối đen như mực căn bản không có phương hướng, hai chân cũng bị nhũ băng của Vương Nhị chọc ra vài cái lỗ, căn bản không cách nào đứng thẳng.
Chỉ có ánh sáng trên không trung còn đang chiếu rọi hắn, Lý Đại hoảng hốt nhìn chằm chằm ánh sáng, hung tợn nói: "Mày rốt cuộc là ai? Mày có biết chúng tao là ai không? Nói cho mày biết, chúng tao là người của Lưu An Giản tiên sinh, hắn là thư ký của quản lý khu an toàn này, dưới một người trên vạn người, mày dám làm hỏng chuyện của hắn, hắn sẽ không bỏ qua cho mày."
"Thức thời thì nhanh chóng thả tao ra, tao hiện tại không biết mày là ai, tao sẽ không vạch trần mày với Lưu tiên sinh. Nhưng người nhà này, là mục tiêu mà Lưu tiên sinh muốn chỉnh đốn, nếu mày dám ngăn cản chuyện của Lưu tiên sinh, tao cũng không xác định dị năng giả tiếp theo có nói cho Lưu tiên sinh hay không. Nếu mày bị dị năng giả toàn khu an toàn đuổi gϊếŧ, mày cũng đừng tìm tao."
Lời nói uy hiếp của Lý Đại làm cho Tiểu Bạch lạnh lùng cười, cái đuôi to vung lên, quả cầu ánh sáng lóe lên, chiếu sáng cảnh sắc xung quanh.
Bên cạnh đột nhiên nhìn thấy tòa nhà, không còn là một mảnh tối đen như mực, Lý Đại nhìn cánh cửa bị bọn họ phá hư, nhất thời có loại xúc động muốn khóc.
Ánh sáng bay đến cửa lớn, điểm sáng tản ra bốn phía, tổ hợp thành hai chữ: Mau cút.
Lý Đại trong lòng vui vẻ, người thần bí này sợ Lưu An Giản, rốt cục chịu thả hắn đi.
Cố nén đau nhức hai chân, Lý Đại bò về phía cửa lớn, mắt thấy sắp đụng phải cửa lớn, đột nhiên mắt cá chân bị thứ gì đó quấn lấy.
Hắn còn chưa kịp quay đầu lại nhìn, cả người đã bị kéo về phía sau.
"Chít chít?!" Tiểu Bạch vốn nhìn Lý Đại sắp trèo lên chỗ đinh đặt dưới chân tường.
Đinh ba bén nhọn sắp xuyên qua cổ họng Lý Đại, lại đột nhiên phát hiện cây đại thụ trong sân đột nhiên sống lại, cành cây mềm mại cuốn lên mắt cá chân Lý Đại, kéo Lý Đại Quyển vào gốc rễ của mình
Lý Đại bị chôn sống dưới gốc cây lớn.
Đại thụ này cư nhiên là một thực vật biến dị! Trước kia sao không phát hiện đại thụ này có dị năng!
Tiểu Bạch nhất thời như lâm đại địch, đại thụ là thực vật, dị năng của nó không biết đối với đại thụ có tác dụng hay không.
Nếu là vô dụng, đại thụ này mà muốn gây bất lợi cho Thôi Tây Sinh, chỉ sợ nó không bảo vệ được ba người trong phòng.
..........
//
NTT