Bọn chúng đều là zombie khôi phục trí tuệ, không bị bản năng sai khiến ngu mà đi chịu chết.
Mạnh Giang Thiên nhìn mấy zombie có ý đồ chạy trốn, một zombie dần dần chìm vào trong bóng tối của đại thụ.
Mạnh Giang Thiên ánh mắt sáng ngời, rốt cục tìm được tên này. Đây thật đúng là có lòng trồng hoa, hoa chẳng nở, vô tình cắm liễu, liễu lại xanh.
Zombie hệ hắc ám mặt âm trầm chậm rãi chìm vào trong bóng đen, lần này nó bày ra zombie phá thành rõ ràng sắp thành công, lại bị những đại thụ chết tiệt này phá hủy.
Những đại thụ này gϊếŧ nhiều zombie như vậy, đột nhiên yên tĩnh, phỏng chừng là gϊếŧ đủ rồi. Nó phải nhanh chóng rời đi, những cây đại thụ này nó có thể đánh không lại.
Zombie chỉ chú ý đại thụ trên đỉnh đầu theo gió phiêu diêu, căn bản không nhìn thấy chỗ nó đứng chìm xuống, rễ cây đại thụ đang nhanh chóng tới gần nó.
Bắt đầu từ mắt cá chân, rễ cây trong nháy mắt trói cứng zombie, zombie cả kinh, sương mù màu đen quanh người điên cuồng quay cuồng, giãy dụa muốn thoát khỏi sự khống chế của rễ cây.
Nhưng một rễ cây chạy qua đầu của nó, chấm dứt ý tưởng nó muốn trốn thoát.
Tinh hạch màu đen căng tròn bóng loáng, tản ra dị năng rung động quỷ dị. Đây là một viên tinh hạch cấp ba, đẳng cấp còn không thấp.
Mạnh Giang Thiên rửa sạch tinh hạch, hài lòng bỏ vào trong không gian.
Đàn zombie đã giao chiến với con người ở đầu tường, tiếng súng liên tiếp vang lên.
Zombie bị đạn đầy trời bắn thành tổ ong, ngã xuống một lớp, zombie phía sau lại tiếp tục xông lên, dựa vào số lượng, hai phần ba zombie đều dưới tường thành.
Tường thành kiên cố nặng nề cũng không phải zombie có thể trong thời gian ngắn phá tan, trên tường thành từng viên gạch đá hãm vào tường thành, lộ ra từng đầu súng tối như mực, đạn súng phun ra, zombie dưới tường thành lại từng lớp ngã xuống.
Mắt thấy đàn zombie bị áp chế, Mạnh Giang Thiên khẽ nhíu mày, từng cái dao gió từ trong đàn zombie bay ra, ánh sáng hiện lên, dao gió nhỏ tinh chuẩn chui vào trong tường thành.
Đầu súng trong tường thành bị dao gió chặt đứt, lập tức tịt ngòi. Binh lính bình thường khống chế súng ống trong tường thành hoảng sợ, bỏ súng trốn sau vách tường dày.
"Có zombie dị năng, binh lính bình thường lui vào trong tháp, dị năng giả theo tôi đi xuống tìm zombie có dị năng gϊếŧ chết." Phùng Kinh Quảng nhìn thấy dao gió, lớn tiếng hô. Mang theo dị năng giả trên tường thành, xuống tường thành.
Lưu An Giản dừng lại ở cuối cùng, lề mà lề mề muốn trốn ở phía sau mọi người bỏ qua.
Phùng Kinh Quảng nóng lòng zombie, không chú ý Lưu An Giản, nhưng Mạnh Giang Thiên lại nhìn thấy. Trốn trong tán cây rậm rạp, Mạnh Giang Thiên nhìn chằm chằm vào hướng đi của Lưu An Giản.
Dị năng giả xuống tường thành, ở tầng hai tường thành mở ra một cánh cửa đá, bảy tám dị năng giả đứng trên đài đá, từ trên cao nhìn xuống ném các loại dị năng, từng đoàn zombie ngã xuống.
Lưu An Giản vốn định trốn qua, nhưng dị năng giả quá ít, hắn cũng chỉ có thể tận lực dựa vào phía sau, quăng dị năng giả hệ cây có lệ gϊếŧ zombie bình thường cấp thấp.
Mạnh Giang Thiên nhìn thấy Lưu An Giản, khóe miệng mỉm cười, dị năng hệ gió trong tay dần dần ngưng tụ thành một thanh chủy thủ màu bạc chỉ bằng ngón tay cái.
Mạnh Giang Thiên tiện tay vung lên, chủy thủ màu bạc lặng yên không một tiếng động bay về phía chiến trường.
Trong một mảnh hỗn chiến, một tia sáng dưới đủ loại dị năng lóe lên cắt đứt bức tường Lưu An Giản đang đứng.
Lưu An Giản bất ngờ không kịp đề phòng rơi xuống, nặng nề nện lên người zombie.
"Gàooo" Một người sống to đùng như vậy rơi xuống, zombie hoàn toàn điên cuồng, Lưu An Giản còn chưa ổn định thân hình, đùi đã bị một zombie gắt gao cắn.
Nhưng Lưu An Giản tốt xấu gì cũng là dị năng giả cấp ba, dị năng hệ cây xanh nhạt trong nháy mắt từ trong thân thể bắn ra, bắn bay zombie nhào tới.
Cành cây bay múa, zombie bên cạnh Lưu An Giản trong lúc nhất thời bị hắn dọn sạch sẽ.
"Phùng tiên sinh, cứu tôi." Zombie quá nhiều, Lưu An Giản sử dụng hết dị năng cả người, cũng chỉ có thể miễn cưỡng bắn bay zombie nhào tới.
Trên đùi đau đến tê tâm liệt phế, căn bản không có cách nào đứng lên, Lưu An Giản từ trong túi áo lấy ra hai lọ thuốc tinh lọc, hai ngụm uống hết.
Từ khi có thuốc tinh lọc, Lưu An Giản liền mang theo bên người phòng ngừa vạn nhất, không nghĩ tới thật sự cần dùng.
"Kiên trì." Phùng Kinh Quảng cũng không phải dị năng giả hệ gió, cũng không thể mang Lưu An Giản đi, quay đầu nhìn mấy người bên cạnh, không có ai là dị năng giả hệ gió.
Mạnh Giang Thiên không nghĩ tới Lưu An Giản có thể chống đỡ như vậy, rơi vào trong ổ zombie cũng không cách nào để hắn lập tức phi thăng.
Lạnh lùng cười, ngón tay hất lên, chủy thủ màu bạc xoay tròn, dị năng hệ cây bên người Lưu An Giản nhất thời bị cắt đứt, zombie điên cuồng xông lên.
Lưu An Giản đột nhiên nhìn thấy dị năng của mình không hiểu sao đứt đoạn, trước mắt trong nháy mắt liền chật ních khuôn mặt zombie thối rữa.
Trong lòng cả kinh, căn bản không kịp suy nghĩ cái gì cắt đứt dị năng của hắn, lần thứ hai ngưng tụ dị năng, muốn bắn bay zombie.
Nhưng không có dị năng ngăn cản, zombie trong nháy mắt đã nhào tới.
Lưu An Giản chỉ kêu thảm thiết vài tiếng, đã bị zombie phân thây.
Phùng Kinh Quảng ở lầu hai đang lo lắng, nghe được Lưu An Giản phía dưới kêu thảm thiết một tiếng, vội vàng nhìn lại, chỉ thấy bóng lưng zombie, tiếng thét chói tai của Lưu An Giản dần dần biến mất.
Phùng Kinh Quảng nhướng mày, thở dài tiếp tục đối phó zombie. Đối với cái chết của Lưu An Giản, hắn cũng không có bao nhiêu bi thương.
Người này tâm thuật bất chính, lại là dị năng giả, ở bên người chính là một quả bom hẹn giờ, nói không chừng ngày nào đó sẽ gây ra đại họa gì cho hắn.
Mục đích đạt được, Mạnh Giang Thiên thu hồi chủy thủ hệ gió màu bạc. Nhìn lên bầu trời, bởi vì báo động được kích hoạt, bầu trời đầy máy bay không người lái đang tuần tra.
Bầu trời không có cách nào bay qua, Mạnh Giang Thiên nhảy xuống mặt đất, thân thể chậm rãi chìm vào trong bùn đất.
Lúc này dị năng hệ cây thăng cấp, cũng dẫn dắt các dị năng khác cùng thăng cấp.
Anh tuy rằng không thể giống như dị năng hệ hắc ám ẩn giấu trong bóng đêm, nhưng dị năng hệ đất cấp năm đã có thể làm cho anh ở trong bùn đất tự do như ở trong nước.
Từ dưới đất trực tiếp trở lại khu an toàn, ở một góc không người chui ra khỏi mặt đất, trên người Mạnh Giang Thiên không dính một chút bùn đất.
Sửa sang lại quần áo, Mạnh Giang Thiên từ trên không trung chạy tới tường thành, nhiều zombie như vậy, chỉ dựa vào mấy dị năng giả kia cũng không biết phải gϊếŧ đến khi nào.
Trên đường gặp dị năng giả lục tục chạy tới tường thành, Mạnh Giang Thiên đếm nhân số, không tính là ít, lần này zombie vây thành hẳn là có thể rất thoải mái vượt qua.
Đi tới tường thành, Mạnh Giang Thiên rơi xuống đài đá lầu hai, hai tay vung lên, dao gió đầy trời rơi xuống, chính là một mảnh zombie chết lâm sàng.
Hiệu suất của một mình Mạnh Giang Thiên là hiệu suất của ba bốn người, Phùng Kinh Quảng ngạc nhiên nhìn Mạnh Giang Thiên.
"Cậu là Mạnh Giang Thiên, sắp cấp bốn dị năng giả hệ gió?." Phùng Kinh Quảng bởi vì đẳng cấp của Mạnh Giang Thiên vẫn rất quan tâm đến hướng đi của Mạnh Giang Thiên, lập tức nhận ra anh.
"Đúng vậy, Phùng tiên sinh còn nhớ rõ tôi." Mạnh Giang Thiên khách sáo trả lời.
Anh vẫn dùng ngụy trang cùng Phùng Kinh Quảng gặp mặt, dùng thân phận Mạnh Giang Thiên cùng Phùng Kinh Quảng nói chuyện với nhau, đây hẳn là lần thứ hai.
"Đương nhiên nhớ rõ cậu, đẳng cấp của cậu ở khu an toàn chúng tôi cũng chỉ thấp hơn tôi một chút. Lần trước ra ngoài ngăn cản triều cường zombie, tôi còn tìm cậu, bất quá cậu không ở nhà." Phùng Kinh Quảng cười hòa ái, trong lời nói lại có một tia mất hứng.
..........
//
NTT