Ở lại bệnh viện một lát, Mạnh Giang Thiên muốn đưa mọi người về nhà.
Thôi Tây Sinh hiện tại đặc biệt dính Mạnh Giang Thiên, không muốn ở nhà, Mạnh Giang Thiên chỉ có thể bỏ cậu vào trong không gian, đi đâu cũng mang theo.
Tiêu Nhã Tình cùng Hách Nhân Tiểu Hắc Tiểu Bạch đều đi theo chăm sóc Thôi Tây Sinh.
Thuốc tinh lọc đổi tinh hạch, Mạnh Giang Thiên tự mình săn gϊếŧ một ít zombie, lấy được một ít tinh hạch, một ngày qua, lại tích góp được sáu mươi viên tinh hạch.
Dầu mazut rất đắt tiền, được kiểm soát bởi ban quản lý và không được bán ra bên ngoài.
Mạnh Giang Thiên chỉ có thể đi tìm Phùng Kinh Quảng đổi tinh hạch và thuốc mua.
Cũng không biết Phùng Kinh Quảng có phải nhìn anh muốn dầu mazut mà cố ý nâng giá hay không, một lít phải một trăm giá trị cống hiến, so với trước tận thế đắt hơn gấp mười lần.
Bệnh viện đó là một bệnh viện vừa và nhỏ, máy phát điện dự phòng gần như sử dụng lít dầu mazut trong một giờ.
Mạnh Giang Thiên bị Phùng Kinh Quảng lừa gạt đổi tinh hạch lấy mazut, đổi liền sáu trăm lít, lần này hoàn toàn không cần lo lắng vấn đề sử dụng điện khi giải phẫu. Những dầu mazut này có thể cung cấp điện liên tục trong cả ngày.
Mỗi ngày mang Hách Nhân đến bệnh viện luyện chế thuốc tinh lọc, thuận tiện sửa chữa thiết bị và dụng cụ của bệnh viện một chút.
Mạnh Giang Thiên cùng Phùng Kinh Quảng đổi tinh hạch, ở trong không gian trồng rau, trồng hoa quả.
Thôi Tây Sinh mang thai năm tháng, mỗi ngày đều có dị năng Mạnh Giang Thiên cung cấp, khí sắc càng ngày càng tốt, không buồn nôn, khẩu vị vừa tốt, liền muốn ăn các loại đồ vật kỳ lạ cổ quái.
Càng không có gì, càng muốn ăn.
Mạnh Giang Thiên cấp bảy dị năng hệ cây ngược lại có thể rất nhanh tăng trưởng ra hoa quả Thôi Tây Sinh muốn ăn, nhưng không chịu nổi đồ ăn Thôi Tây Sinh muốn ăn càng ngày càng kỳ lạ.
Khi lướt điện thoại, cậu thấy một bài báo về vua trái cây sầu riêng, trong đó quả thực viết sầu riêng thành thuốc chữa bách bệnh.
Mạnh Giang Thiên thấy Thôi Tây Sinh từ đầu đến cuối đọc xong bài viết kia, nhất thời trong lòng sinh ra không ổn.
Khi Thôi Tây Sinh ngẩng đầu, trông mong nhìn anh, Mạnh Giang Thiên cố gắng chạy trốn, bị Thôi Tây Sinh nắm lấy cánh tay, cái miệng nhỏ nhắn chu lên, nước mắt lưng tròng nói: "Anh không còn yêu em nữa."
"Anh yêu mà." Mạnh Giang Thiên bất đắc dĩ ngồi về bên cạnh Thôi Tây Sinh.
"Em muốn ăn sầu riêng." Thôi Tây Sinh đem điện thoại di động đến trước mặt Mạnh Giang Thiên.
"Được, anh đi tìm cho em xem." Mạnh Giang Thiên thở dài, sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn có thịt của Thôi Tây Sinh.
Thôi Tây Sinh đôi mắt to sáng ngời, chụt một cái hôn lên mặt Mạnh Giang Thiên, cười đến ánh mặt trời rực rỡ: "Anh đối với em là tốt nhất."
Mạnh Giang Thiên thở dài đi ra khỏi phòng ngủ, đóng cửa phòng lại, mặt mày ủ rũ nhìn trần nhà. Họ đang ở vùng ôn đới, trái cây muốn tìm là nhiệt đới.
"Làm sao vậy, Thôi Tây Sinh lại làm ầm ĩ với cậu?" Hách Nhân từ trong phòng đi ra, liền nhìn thấy Mạnh Giang Thiên nhìn trần nhà, vẻ mặt táo bón.
"Em ấy muốn ăn sầu riêng, tôi đi đâu lấy cho em ấy. Trước kia sao không phát hiện tiểu tử này vắt kiệt người như vậy." Mạnh Giang Thiên không thể luyến tiếc nói.
"Bình thường, người mang thai đều rất mẫn cảm, bụng càng lúc càng lớn, bọn họ sẽ lo lắng nửa kia của mình sẽ ghét bỏ mình. Đặc biệt là bây giờ rất nhiều người sẽ thừa dịp vợ mang thai đi ra ngoài ăn vụng. Nhiều người sẽ sử dụng cách gây rối vô lý này để kiểm tra thái độ của nửa kia đối với bản thân. Hơn nữa Thôi Tây Sinh còn là đàn ông, áp lực tâm lý của cậu ấy khẳng định còn lớn hơn phụ nữ. Cậu phải biểu hiện thật tốt, một khi không làm cho Thôi Tây Sinh hài lòng, trầm cảm sau sinh so với chuyện này còn phiền toái hơn."
"Tôi biết, cho nên tôi đang muốn tìm sầu riêng cho em ấy ăn." Mạnh Giang Thiên bất đắc dĩ cười cười, vẫn thở dài như cũ.
"Đi tìm Phùng Kinh Quảng hỏi xem trong khu an toàn có hay không, nếu như không có, liền đi Vân Nam Quảng Đông bên kia xem một chút, nơi đó trước tận thế có trồng sầu riêng.
"Nếu như ở đó cũng không có, cậu chỉ có thể đến quốc gia nhiệt đới tìm kiếm. Nuôi vợ con không dễ dàng, chàng trai trẻ, cố lên." Hách Nhân có chút vui sướng khi người gặp họa vỗ vỗ bả vai Mạnh Giang Thiên, cười trở về phòng.
Lão cẩu độc thân này mỗi ngày đều bị hai tiểu thanh niên này nhét thức ăn chó vào miệng, hiện tại chính là báo ứng tú ân ái.
Mạnh Giang Thiên nghe Hách Nhân nói, trước tiên đi tìm Phùng Kinh Quảng, Phùng Kinh Quảng nghe nói anh muốn tìm sầu riêng thì rất kinh ngạc.
Chỉ là trong khu an toàn hiện tại có thể ăn không nhiều thức ăn, huống chi là hoa quả. Khí hậu ở Tô tỉnh cũng không thích hợp trồng sầu riêng, tất cả trang trại đều không có.
Trong khu an toàn không có, Mạnh Giang Thiên chỉ có thể đi nơi sản xuất sầu riêng, có thể cần phải rời đi một hai ngày.
Về nhà nói với Thôi Tây Sinh rằng anh sẽ đi ra ngoài tìm sầu riêng. Thôi Tây Sinh cười hì hì nhào vào trong ngực Mạnh Giang Thiên, cao hứng nói: "Không cần đi, em không muốn ăn."
Nhìn bộ dáng cao hứng của Thôi Tây Sinh, Mạnh Giang Thiên biết biểu hiện của anh làm cho Thôi Tây Sinh hài lòng.
Tựa hồ sau này Thôi Tây Sinh có yêu cầu thái quá gì, anh chỉ cần làm ra bộ dáng tận tâm tận lực, Thôi Tây Sinh cũng rất dễ lừa gạt.
Mạnh Giang Thiên cho rằng tìm được phương pháp lừa gạt Thôi Tây Sinh, trong lòng cũng rất cao hứng, hai người ôm nhau lại ngọt sớt cùng một chỗ.
Cuộc sống yên tĩnh qua đi không được mấy ngày, Chu Tú Lan đến, làm cho nụ cười của người một nhà lạnh đi vài phần.
"Có việc gì không?" Tiêu Nhã Tình đứng ở trong cửa, cũng không muốn mở cửa cho Chu Tú Lan.
Hách Nhân nói Thôi Tây Sinh hiện tại rất mẫn cảm, bà rất sợ Chu Tú Lan đến làm ầm ĩ, làm Thôi Tây Sinh mất hứng.
"Nhà các bà chính là đãi khách như vậy sao? Ngay cả cửa cũng không cho vào, quả nhiên con bà cũng giống như bà, không có giáo dưỡng. Mở cửa ra, tôi tới tìm Mạnh Giang Thiên, không phải tìm bà."
Chu Tú Lan một thân phú quý, mang theo cái túi nhỏ tinh xảo, một bộ dáng phu nhân sang chảnh, cao cao tại thượng nhìn Tiêu Nhã Tình, thập phần không kiên nhẫn.
"Tiểu Thiên không ở nhà, bà có chuyện gì liền nói với tôi, tôi sẽ chuyển lời cho nó. Nếu bà không muốn nói, đi về và trở lại vào một ngày khác."
Tiêu Nhã Tình không chịu mở cửa, hiện tại Mạnh Giang Thiên cùng Thôi Tây Sinh đang ở trong phòng ngủ anh thương em yêu, sao có thể để cho bà già lưu manh này quấy rầy.
"Thật sự không ở nhà hay là bà tự chủ trương? Nơi này là nhà của Mạnh Giang Thiên, bà coi mình là chủ nhân? Nếu không phải đứa con biếи ŧɦái kia của bà mang thai, Mạnh Giang Thiên sẽ không nuôi mấy cái vật ký sinh như bà. Nhanh chóng mở cửa cho tôi, nếu không đừng trách tôi không khách khí."
"A, con trai tôi cho dù mang thai cũng là con Mạnh Giang Thiên, Mạnh Giang Thiên cũng thích con trai tôi sinh con cho nó. Ngược lại khuê nữ không biết xấu hổ kia quấn quýt lấy nó, Mạnh Giang Thiên chính là chướng mắt, nó chính là không thích khuê nữ da mặt dày của bà sinh con cho nó, nó chính là không muốn nuôi hai mẹ con các bà."
"Bà còn muốn không khách khí, bà nghĩ sao lại không khách khí? Đến đây đi, tôi xem bà không khách khí như nào." Con trai bị người nhục mạ như vậy, tính tình Tiêu Nhã Tình cũng bốc lên, không chút khách khí đáp trả.
"Haha, bà cho rằng ai cũng thèm muốn Mạnh Giang Thiên nó sao? Con gái tôi xinh đẹp như vậy, vẫn là một khuê nữ ngọc ngà, ai nhìn mà không thích. Cũng chỉ có Mạnh Giang Thiên đầu óc có bệnh, bị con trai biếи ŧɦái kia của bà mê hoặc, mới có thể vứt một khối mỹ ngọc, lấy một khối sắt vụn rách."
..........
//
NTT