"Còn chưa, nếu không hiện tại liền nghĩ một cái đi, mẹ, mẹ cảm thấy gọi là gì cho phải?" Mạnh Giang Thiên cười hỏi.
"Mẹ đã nghĩ tới, nhưng việc này mẹ cảm thấy vẫn nên gọi ba mẹ con tới thương lượng một chút. Dù sao cũng không xa, con đi đón bọn họ đi."
Tiêu Nhã Tình nói một câu, làm cho không khí vui vẻ nguội lạnh không ít.
Mạnh Giang Thiên do dự nhìn Thôi Tây Sinh, Thôi Tây Sinh vẻ mặt không muốn.
Thấy Mạnh Giang Thiên nhìn mình, Thôi Tây Sinh thở dài nói: "Dù sao cũng là ba mẹ anh, anh đi mang họ tới đây xem cháu trai của bọn họ đi.
"Những em cũng nói trước, nếu ba mẹ anh châm chọc khiêu khích con trai em, vậy về sau cũng đừng hòng tới đây."
"Yên tâm, anh sẽ không để cho bất luận kẻ nào làm tổn thương con cái chúng ta, cho dù là ba mẹ anh." Mạnh Giang Thiên trịnh trọng cam đoan, lựa chọn đứng về phía Thôi Tây Sinh.
Thôi Tây Sinh cao hứng, thúc giục Mạnh Giang Thiên đi đón người.
Mạnh Giang Thiên vừa đi, Tiêu Nhã Tình cùng Thôi Tây Sinh ngồi trên sofa đùa giỡn con trai. Hách Nhân chen không vào được, chỉ có thể ngồi đối diện.
Hơn nữa ông đã xem qua tiểu tử này, lúc mới lấy ra khỏi bụng Thôi Tây Sinh, tiểu tử này liền cho ông một cái áp đảo tinh thần.
Cũng chỉ là nhìn thoáng qua đôi mắt vừa sinh ra đã mở kia, ông thanh tỉnh biết có vài phút như vậy là bị tiểu gia hỏa này khống chế.
Dị năng giả a, thật sự là sinh vật thần kỳ.
Tiểu tử lúc này tỉnh ngủ, mở to đôi mắt to tròn đánh giá hai người trước mắt.
Đôi mắt to đen nhánh kia phảng phất biết nói chuyện, người nhìn nhịn không được muốn đi che chở bảo hộ nó.
Hận không thể đem hết thảy tốt nhất trên thế giới đặt ở trước mặt nó để nó lựa chọn.
"Chít chít." Tiểu Bạch nhảy lên đùi Tiêu Nhã Tình, chân trước giẫm lên cánh tay Tiêu Nhã Tình, nhìn tiểu đứa bé trong lòng.
Một người một chồn hai đôi mắt tràn ngập mị hoặc trong nháy mắt nhìn nhau, hai tiểu vật ánh mắt đều sáng lên, phảng phất tìm được đồng loại, trong hai đôi mắt to đều lộ ra cao hứng.
"Meow~" Tiểu Hắc cũng muốn nhìn đứa bé, nhảy vào trong ngực Thôi Tây Sinh.
Thôi Tây Sinh ôm nó nhìn con trai: "Tiểu Hắc, Tiểu Bạch, đây là con trai của tao, về sau hai đứa cũng phải bảo vệ tốt nó, nếu có nguy hiểm, hai đứa nhất định phải bảo vệ nó trước, không cần quản tao, biết không?"
"Meow~" Tiểu Hắc tò mò nhìn đứa bé, lập tức bị đôi mắt to tựa hồ có thể hút người vào mị hoặc, rốt cuộc không dời được mắt, trong mắt mèo dần dần hiện lên thần sắc thần hồn điên đảo.
Đối với lời nói của Thôi Tây Sinh, Tiểu Hắc căn bản không nghe thấy, trong mắt nó, chỉ có đôi mắt to sáng ngời lại đáng yêu của bé con.
Bé con chớp chớp đôi mắt to nhìn Tiểu Hắc trong chốc lát, khóe miệng nho nhỏ đột nhiên hơi nhếch lên, thu hồi tầm mắt.
Thân mèo đen run lên, mắt mèo mê say trong nháy mắt thanh tỉnh, trừng mắt nhìn đứa bé, Tiểu Hắc đột nhiên moew một tiếng, nhảy xuống chân Thôi Tây Sinh vội vàng chạy ra ngoài.
Một Tiểu Bạch bắt nạt nó là đủ rồi, tốt lắm, lại đến một người khác, cái nhà này không có cách nào ở lại, nó muốn phản kháng! Nó phải rời khỏi nhà!
"Ái dà, con mèo này lại dám ghét bỏ con trai ba, chờ nó trở về, không cho nó ăn cơm." Thôi Tây Sinh không biết trong lòng Tiểu Hắc khổ sở, nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của con trai, cười nói với con trai.
Đứa bé nhìn người mẹ khác thường của mình, cười khanh khách, cho Thôi Tây Sinh một khuôn mặt tươi cười lớn.
"Ôi chao, cháu trai cười thật đẹp." Bé con cười, tựa như trăm hoa nở rộ, hai người lớn thấy hiếm lạ vô cùng.
"Mẹ, mẹ nghĩ cái tên gì, trước tiên nói con nghe một chút. Con mới không cần nghe ba mẹ Mạnh Giang Thiên, tên bọn họ đặt con không muốn." Thôi Tây Sinh nắm lấy bàn tay nhỏ bé của con trai, hỏi Tiêu Nhã Tình.
"Con đứa nhỏ này đúng là quá bướng bỉnh, nói như thế nào cũng là ba mẹ chồng con, chẳng lẽ muốn cả đời không được tự nhiên như vậy sao?
Con làm vãn bối, hơi nhượng bộ một chút, nói không chừng quan hệ này sẽ hòa hoãn." Tiêu Nhã Tình bất đắc dĩ khuyên Thôi Tây Sinh.
"Con mới không cần, con có làm sai gì không? Tại sao phải nhượng bộ." Thôi Tây Sinh nghiêm mặt, không chịu thỏa hiệp.
Tiêu Nhã Tình còn muốn khuyên, Thôi Tây Sinh ngắt lời: "Mẹ, không nói đến bọn họ, rốt cuộc mẹ đặt tên gì cho con trai con?"
Tiêu Nhã Tình bất đắc dĩ nhìn Thôi Tây Sinh, thở dài, không khuyên nữa, vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của cháu ngoại, cười nói: "Tận thế này a, cái gì cũng không quan trọng, có thể bình an, vui vẻ vượt qua cả đời là đủ rồi. Lúc con chưa sinh mẹ đã nghĩ, bất kể là con trai hay con gái, cái tên Mạnh Nhạc Nhạc này đều có thể."
"Nhạc Nhạc, cái tên này không tệ, Viện trưởng, ông nghĩ sao?"
"Tôi cảm thấy cũng rất tốt." Hách Nhân cười cười, tiểu tử này lớn lên khẳng định sẽ không bình tĩnh sống cả đời như vậy.
"Chờ Mạnh Giang Thiên trở về, hỏi ý kiến của anh ấy một chút." Thôi Tây Sinh rất thích cái tên Mạnh Nhạc Nhạc, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của con trai gọi lên: "Nhạc Nhạc, về sau gọi con là Nhạc Nhạc được không?"
Hai người đang vui vẻ, Mạnh Giang Thiên mang Triệu Thục Hoa và Mạnh Thường Vỹ tới.
"Mau để mẹ xem cháu trai một chút." Triệu Thục Hoa vui vẻ chạy tới, ngồi ở bên kia Tiêu Nhã Tình, nhìn Nhạc Nhạc trong tã lót.
Một đôi mắt to đen kịt phảng phất như một vòng xoáy, chỉ liếc mắt một cái, trái tim Triệu Thục Hoa tựa hồ bị thứ gì đó đánh trúng.
Lòng tràn ngập tình yêu tràn lan, điên cuồng suy nghĩ mình có thứ gì là tốt nhất, muốn đem toàn bộ mình giao cho bé con trước mắt.
"Ôi chao, cháu trai tôi thật xinh đẹp." Triệu Thục Hoa nhìn đôi mắt to của Nhạc Nhạc không dời được ánh mắt, nhịn không được nhéo nhéo khuôn mặt mập mạp của Nhạc Nhạc.
Nhạc Nhạc đánh giá Triệu Thục Hoa trong chốc lát, ngáp một cái, thu hồi dị năng.
Triệu Thục Hoa rốt cục có thể dời tầm mắt, nhìn về phía Mạnh Thường Vỹ nói: "Lão Mạnh, ông mau tới đây xem một chút, cháu trai chúng ta bộ dạng thật đẹp."
Lời nói của Triệu Thục Hoa khiến ánh mắt mọi người đều nhìn về phía Mạnh Thường Vỹ, Mạnh Thường Vỹ mặt lạnh đứng ở một bên, bị nhiều người nhìn như vậy, sắc mặt càng khó coi hơn.
Mạnh Giang Thiên liếc Mạnh Thường Vĩ, đẩy ông một cái.
Mạnh Thường Vĩ quay đầu hung tợn trừng mắt nhìn Mạnh Giang Thiên, không vui nói: "Anh đẩy tôi làm gì?"
"Đi xem cháu trai ba đi." Mạnh Giang Thiên cũng lạnh mặt, lạnh lùng nói.
"Đẻ một cái tiểu xấu xa, có cái gì để xem." Mạnh Thường Vĩ không kiên nhẫn gầm lên.
Thôi Tây Sinh nhíu mày trừng mắt nhìn Mạnh Thường Vỹ, Triệu Thục Hoa cũng nóng nảy: "Lão Mạnh, nói bậy cái gì vậy?"
"Ngay cả bà cũng dám cùng tôi hô to gọi nhỏ?" Mạnh Thường Vỹ trừng mắt, tức giận đùng đùng hét lớn về phía Triệu Thục Hoa.
"Đừng la hét, làm con trai con sợ hãi. Nếu ba không muốn xem, con sẽ đưa ba trở lại." Mạnh Giang Thiên nhíu mày, lôi kéo Mạnh Thường Vĩ đi ra ngoài.
"Anh buông ra, tôi là ba anh, anh cứ như vậy đối với tôi? Mạnh Giang Thiên..." Tiếng gầm gừ dừng lại, Mạnh Giang Thiên thu Mạnh Thường Vĩ vào không gian.
Trong phòng nhất thời yên tĩnh, bốn người mắt to trừng mắt nhỏ, không khí có chút xấu hổ.
..........
•乐乐: Nhạc Nhạc trong 快乐 - Là vui mừng.
//
NTT