"Muốn chạy?" Mạnh Giang Thiên lạnh lùng cười, dị năng hệ đất theo dị năng hệ cây chui vào trong đất, đất mềm mại trong nháy mắt cứng rắn.
Hạt giống một đầu đụng vào trên đất cứng rắn, chỉ là hơi dừng lại, đã bị cành cây Mạnh Giang Thiên kịp thời bắt được.
Cây giống giãy dụa so với bốn tháng trước lực đạo lớn hơn rất nhiều, Mạnh Giang Thiên chỉ dùng dị năng hệ cây cấp hai, thiếu chút nữa cũng không bắt được nó.
Vụиɠ ŧяộʍ hung hăng rút một chút dị năng trong cơ thể hạt giống, thoáng cái thiếu chút nữa rút cạn dị năng hạt giống, hạt giống nhất thời suy yếu, cũng có chút bị thủ đoạn của Mạnh Giang Thiên dọa sợ, không dám giãy dụa nữa.
Mạnh Giang Thiên thoải mái kéo hạt giống ra khỏi mặt đất, qua bốn tháng, chồi non của hạt giống đã mọc thành hai lá xanh.
Chỉ là bị Mạnh Giang Thiên vụиɠ ŧяộʍ hút một ít dị năng, hai phiến lá cây hiện giờ rũ xuống, rất không có tinh thần.
"Chính là quỷ vật này, lần này cũng không thể giữ lại nó nữa, nhanh chóng xử lý đi, miễn cho sau này nó tác oai tác quái." Thủy Lưu nhìn hạt giống, người luôn luôn ôn hòa cũng tức giận đến nghiến răng nghiến lợi.
"Không thể gϊếŧ, không thể gϊếŧ." Phùng Kinh Quảng kịp thời xuất hiện, vội vàng chạy tới.
"Phùng tiên sinh, vì sao không thể gϊếŧ nó, ngài xem nó gây họa cho nông trại, giữ nó có ích lợi gì?" Thủy Lưu nghi hoặc hỏi.
"Nó có tác dụng lớn. Dị năng của nó rất đặc biệt, đối với chúng ta có ích rất lớn."
"Đặc biệt? Đặc biệt ở chỗ nào?" Thủy Lưu tò mò hỏi.
"Cũng không phải là bí mật gì, sớm muộn gì cũng phải nói cho các cậu biết. Nó có thể hấp thu dị năng hệ cây, cũng có thể phóng thích dị năng đối với thực vật. Hơn nữa thực vật trải qua dị năng phản ngược của nó, có thể thức tỉnh dị năng, biến thành thực vật biến dị. Nếu như nó nguyện ý, chúng ta có thể sản xuất hàng loạt thực vật biến dị, trồng một vòng bên ngoài tường thành, đó chính là một vòng che chắn tự nhiên."
"Đáng tiếc, vật nhỏ này hiện tại chỉ ăn không nhả, nuôi bốn tháng, nó đều thành thành thật thật ăn dị năng hệ cây mỗi ngày, căn bản không có ý hỗ trợ chế tạo thực vật biến dị. Nhưng nó vẫn rất thành thật, không có ý chạy trốn. Không nghĩ tới, vật nhỏ này đang giả vờ ngoan ngoãn, hôm nay thừa dịp chúng ta không chú ý, trộm chạy ra, đi thẳng tới chỗ các cậu." Phùng Kinh Quảng thở hồng hộc giải thích.
"Nó không phải là có thể ẩn trong bóng tối? Ngài làm sao biết nó còn có dị năng làm cho thực vật biến dị?" Thủy Lưu lại hỏi.
"Nó rất thông minh, vì để chúng ta cho nó dị năng hệ cây, nó chủ động biến dị mấy cây hoa cỏ." Phùng Kinh Quảng cười cười, đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm vào lá cây giống.
Hạt giống tựa hồ đang tức giận, lá cây lập tức cuộn mình lại, không cho Phùng Kinh Quảng chạm vào.
"Vậy bây giờ làm sao? Thả nó ra, nó có thể lại chạy trốn trở về gây họa cho nông trại hay không?" Thủy Lưu nhìn hạt giống ngô, rất lo lắng.
Phùng Kinh Quảng cũng khẽ nhíu mày, loại dị năng có thể trốn vào bóng tối này thật sự là khó lòng phòng bị, không cẩn thận để cho nó chạy trốn, bắt cũng không bắt được.
Phùng Kinh Quảng nhìn về phía Mạnh Giang Thiên, nhưng cũng có ngoại lệ, dị năng giả khác đều không bắt được hạt giống này, Mạnh Giang Thiên tựa hồ một vuốt là chuẩn.
"Mạnh Giang Thiên, hạt giống này cũng chỉ có cậu mới có thể bắt được, dị năng giả hệ cây khác đều không bắt được nó, có phải cậu có phương pháp đặc thù gì không?"
"Tôi thực sự có phương pháp đặc biệt mà Vương tiên sinh đã dạy tôi, nhưng Vương tiên sinh không cho phép tôi nói." Mạnh Giang Thiên tròng mắt đảo quanh, thoáng ngượng ngùng nhìn Phùng Kinh Quảng.
Phùng Kinh Quảng nghe được ba chữ Vương tiên sinh, lông mày nhướng lên, cười cười nói: "Nếu Vương tiên sinh không cho nói, tôi cũng không hỏi nhiều. Mạnh Giang Thiên, hiện tại cậu có thể bắt được nó, nếu không giao nó cho cậu xem đi. Mỗi ngày cũng không cần tưới nước bón phân, cho nó chút dị năng hệ cây là được."
"Thuận tiện, nếu cậu có thể làm cho nó đáp ứng làm cho chúng ta số lượng lớn thực vật biến dị, tôi có thể cho cậu một phần thưởng khác. Miễn là tôi có thể cung cấp cho cậu phần thưởng tôi có thể cung cấp."
Phùng Kinh Quảng vẽ một cái bánh lớn cho Mạnh Giang Thiên, Mạnh Giang Thiên lại chấn động tinh thần, liếc mắt nhìn Thủy Lưu hỏi: "Phần thưởng gì cũng được?"
"Chỉ cần không quá phận, cái gì cũng được." Phùng Kinh Quảng gật đầu, không nói lố quá.
"Không quá phận, tuyệt đối không quá phận." Mạnh Giang Thiên nở nụ cười, rốt cục cũng đạt được mục đích.
"Được rồi, tôi chờ tin tức tốt của cậu." Phùng Kinh Quảng cười cười, quyền quyết định ở chỗ mình, hắn cũng không lo lắng Mạnh Giang Thiên sẽ đưa ra yêu cầu quá phận gì.
"Phùng tiên sinh, chờ một chút." Hạt giống đặt ở chỗ Mạnh Giang Thiên, hai người đều rất hài lòng. Phùng Kinh Quảng muốn đi, Thủy Lưu do dự một chút, đột nhiên gọi Phùng Kinh Quảng lại.
"Làm sao vậy, còn có việc gì?" Phùng Kinh Quảng quay đầu lại nhìn Thủy Lưu.
Thủy Lưu liếc mắt nhìn Mạnh Giang Thiên, rốt cục hạ quyết tâm nói: "Phùng tiên sinh, tôi có một thỉnh cầu. Ngài thấy đấy, người quản lý nông trại, có thể thay đổi người khác làm không? Tôi thực sự không đủ điều kiện cho công việc này. Mỗi ngày các loại chuyện vụn vặt đều làm cho tôi sứt đầu mẻ trán, tôi sống dở chết dở xử lý, nhưng một chuyện có thể xử lý tốt. Mọi thứ lại chưa tốt, tôi cũng đủ mệt mỏi."
"Tôi vẫn thích mỗi ngày tưới nước cho đất trồng rau, tưới nước xong là có thể bận rộn với công việc của mình, không cần quan tâm đến chuyện này nữa, vị trí quản lý này thật sự không thích hợp với tôi."
Lời nói của Thủy Lưu khiến Mạnh Giang Thiên và Phùng Kinh Quảng đều ngẩn người. Cho tới bây giờ chưa từng có người không muốn thăng chức, ngược lại muốn làm một tiểu binh bình thường.
Phùng Kinh Quảng nhớ lại một chút, bốn tháng nay, nông trường quả thật so với lúc Triệu Vỹ Gia quản lý nhiều việc hơn rất nhiều.
Tính tình Thủy Lưu cũng rất ấm áp, căn bản không quản được một ít dị năng giả tâm tư gian sảo, đã có người đến chỗ hắn báo cáo nhỏ, muốn kéo Thủy Lưu xuống.
Nhưng loại người tâm tư bất chính này, Phùng Kinh Quảng cũng không muốn dùng, liền một mực kéo xuống.
Không nghĩ tới, Thủy Lưu hiện tại lại chủ động muốn từ chức. Nghĩ đến cũng đúng, bình thường cùng những người kia, quần nhau cũng đủ mệt mỏi.
Người quản lý mới của nông trại Phùng Kinh Quảng cũng không phải không nghĩ tới, nhưng một Triệu Vỹ Gia làm cho nhân phẩm của người quản lý càng phải coi trọng.
Hiện tại mấy dị năng giả đẳng cấp cao trong nông trại, ít nhiều cũng có chút tật xấu, hắn cũng không muốn dùng.
Nhưng đẳng cấp thấp, lại không quản được những dị năng giả này, nếu có thể có một người đẳng cấp cao, nhân phẩm lại yên tâm thì tốt rồi.
"Nếu cậu không muốn làm quản lý, vậy cậu có thay thế người của cậu không?" Phùng Kinh Quảng không nghĩ ra người nào, hỏi Thủy Lưu.
"Tôi cảm thấy Mạnh Giang Thiên có thể." Thủy Lưu nhìn về phía Mạnh Giang Thiên, trong ánh mắt kinh ngạc của Mạnh Giang Thiên và Phùng Kinh Quảng, nói ra suy nghĩ của mình.
Phùng Kinh Quảng nhìn về phía Mạnh Giang Thiên, hắn cũng không phải rất muốn dùng Mạnh Giang Thiên làm quản lý nông trại, dù sao Mạnh Giang Thiên cùng Vương tiên sinh rất gần gũi, về mặt tâm lý, Phùng Kinh Quảng cũng không có đem Mạnh Giang Thiên phân chia vào trận doanh của mình.
Vương tiên sinh trước mắt mà nói đối với khu an toàn có lợi vô hại, nhưng vị Vương tiên sinh này càng lợi hại, không biết rõ ràng, Phùng Kinh Quảng lại càng bất an.
Nhưng nghĩ lại, hệ gió của Mạnh Giang Thiên đẳng cấp cao, có thể ngăn chặn được những dị năng giả kia, Mạnh Giang Thiên cũng không có sau lưng bị báo cáo nhỏ, nhân phẩm coi như sống qua ngày.
..........
• chương nữa nha...
//
NTT