Mạnh Giang Thiên nhíu mày, còn đang suy nghĩ lý do cự tuyệt, Phùng Kinh Quảng nhìn Mạnh Giang Thiên đột nhiên hiểu được băn khoăn của anh, suy nghĩ một chút, Phùng Kinh Quảng cười nói: "Sử dụng nhiều dị năng, cũng có thể tăng nhanh tốc độ thăng cấp dị năng. Chỉ cần cậu mang theo nó biến dị cây cối bên ngoài tường thành khu an toàn một vòng, dị năng hệ cây đạt tới cấp ba, tôi liền đem vị trí quản lý nông trại cho cậu làm."
Phùng Kinh Quảng cũng đã nghĩ kỹ, mặc kệ Mạnh Giang Thiên có mục đích gì nhất định phải làm quản lý nông trường, chỉ cần anh dám có dị tâm, dị năng giả toàn bộ khu an toàn cũng không phải ăn chay.
"Thật sao?" Đảo ngược quá nhanh, Mạnh Giang Thiên kinh hỉ nhìn Phùng Kinh Quảng.
"Đương nhiên, tôi lấy danh nghĩa người quản lý khu an toàn đảm bảo, lời tôi nói tuyệt đối chính xác." Phùng Kinh Quảng cười, nghiêm túc nói.
"Được rồi, tôi nhất định vắt khô thứ nhỏ này, sớm ngày đem cây cối xung quanh khu an toàn đều biến thành thực vật biến dị."
Mạnh Giang Thiên vui vẻ hùng hồn đáp ứng, hạt giống ngô trong lòng bàn tay nghe được cả người run lên, luôn cảm giác mình bị xui xẻo, hiện tại chạy không biết còn kịp hay không?
Mạnh Giang Thiên tuy rằng nóng lòng, muốn nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ, nhưng đẳng cấp hạt giống quá thấp, mỗi đêm anh đều đem hạt giống đút no, cũng mất nửa năm, mới mang theo hạt giống ngô đem một vòng cây cối xung quanh khu an toàn đều biến thành thực vật biến dị.
Phùng Kinh Quảng nói không sai, sử dụng nhiều dị năng quả thật có thể tăng nhanh cấp bậc, nửa năm sau, hệ cây của anh đã thăng cấp lên cấp chín, uy lực hủy thiên diệt địa, Mạnh Giang Thiên cũng kinh hãi.
Mà hạt giống ngô kia, ăn dị năng hệ cây nửa năm của anh, đẳng cấp cũng đã vọt lên tới cấp bốn, nguyên bản hai phiến lá cây đã mọc thành một cây ngô giống cao ngang hông người.
Phùng Kinh Quảng vây quanh tường thành khu an toàn nghiệm thu một vòng, rất hài lòng với vòng lưới phòng hộ tự nhiên này, cũng thực hiện lời hứa của mình.
Mạnh Giang Thiên mất mười tháng, rốt cục trở thành quản lý nông trại.
Sáu tháng Nhạc Nhạc đã biết ngồi, thích nhất chính là ngồi ở trong sân, phát ra dị năng của mình, chỉ chốc lát sau, bên người nó sẽ hấp dẫn một ít đồ vật kỳ quái tới.
Mạnh Giang Thiên quan sát thật lâu, phát hiện mấy thứ này rất ân cần với Nhạc Nhạc, cũng yên tâm để cho tiểu tử này mỗi ngày luyện dị năng của mình.
Hơn nữa còn có cây ngô con kia, giống như là một vệ sĩ, đứng ở bên cạnh Nhạc Nhạc, một tấc cũng không rời.
Vì thế, Tiểu Hắc và Tiểu Bạch còn cùng cây ngô ghen tuông một hồi.
Tiểu Bạch cùng Nhạc Nhạc tuy rằng đều là thuộc tính dị năng mị hoặc, nhưng tựa hồ lại có chút bất đồng.
Dị năng của Nhạc Nhạc đối với thực vật cũng có tác dụng, nhưng dị năng của Tiểu Bạch lại không có cách nào mị hoặc ngô giống không có cảm quan sinh học.
Không có dị năng khống chế ngô, sau khi Tiểu Bạch bị lá cây thon dài của ngô hút vài lần, cũng không dám lộn xộn nữa.
Đẳng cấp của Tiểu Hắc cũng đã tới cấp bốn, hệ cây của ngô đánh không lại Tiểu Hắc, sau khi bị bổ vài lần, không tình nguyện đồng ý cho Tiểu Hắc tới gần Nhạc Nhạc.
Nhưng đem tất cả tức giận đều phát tiết lên người Tiểu Bạch.
Tiểu Bạch làm sao chịu thiệt thòi này, đánh không lại ngô, còn không khống chế được Tiểu Hắc?
Sau khi bị Tiểu Bạch khống chế đánh một trận, Tiểu Bạch cũng thành công chen chúc đến bên cạnh Nhạc Nhạc.
Nhưng cảnh đẹp không dài, đầu óc thiếu rễ Tiểu Hắc đột nhiên có một ngày hiểu được, cây ngô này, tựa hồ có thể khắc chế Tiểu Bạch vẫn luôn ức hiếp nó.
Lúc Tiểu Bạch lại bắt nạt nó, Tiểu Hắc rốt cục thông minh một hồi, chạy đến bên cạnh cây ngô cầu bảo vệ.
Từ đó về sau, ba thứ nhỏ trong nhà liền trở thành thế tam giác, người một nhà mỗi ngày nhìn chúng nó lục đục, so với xem phim truyền hình đều đặc sắc hơn.
Sau khi Mạnh Giang Thiên trở thành quản lý nông trại, tận tâm tận lực làm việc, kết giao với không ít quản lý khu an toàn.
Nhạc Nhạc sắp một tuổi, Mạnh Giang Thiên nhìn Thôi Tây Sinh vì tiệc tròn tuổi của con bận rộn, lấy ra chiếc nhẫn đã sớm chuẩn bị sẵn.
Dưới sự chứng kiến của Nhạc Nhạc và ba thứ nhỏ, quỳ một gối xuống đất, mở hộp nhẫn ra, nói với Thôi Tây Sinh đang kinh ngạc: "Vợ, gả cho anh đi."
Thôi Tây Sinh trừng to hai mắt, ánh mắt chậm rãi ửng hồng ướŧ áŧ, rồi lại hung hăng hít một hơi nước mũi, cố nén trở về.
Vươn tay ra, Thôi Tây Sinh run rẩy nói: "Đeo cho em."
Mạnh Giang Thiên mỉm cười, lấy ra chiếc nhẫn, trân trọng đeo lên ngón áp út tay trái của Thôi Tây Sinh.
Thôi Tây Sinh nhìn chiếc nhẫn, do dự một lát nói: "Em nên đeo tay phải."
Mặc dù cậu là một chàng trai, nhưng trong mối quan hệ của hai người, cậu vẫn thuộc về vị trí của một cô gái.
"Đeo tay nào thì là tay đó, không cần quan tâm những cái kia, em cũng đeo cho anh." Mạnh Giang Thiên đem chiếc nhẫn còn lại đặt vào trong tay Thôi Tây Sinh.
Thôi Tây Sinh cầm nhẫn nhìn Mạnh Giang Thiên, đột nhiên cười xấu xa đem nhẫn đeo lên ngón áp út tay phải của Mạnh Giang Thiên: "Vậy anh làm vợ em đi."
"Được, chồng yêu." Mạnh Giang Thiên cười, phối hợp với Thôi Tây Sinh.
Vào ngày tháng , khu an toàn của tỉnh Tô hân hoan vui mừng, tất cả các phương tiện truyền thông đã đổ xô đến nông trại, quản lý của toàn bộ khu an toàn đã tập hợp vào ngày này.
Chỉ để chứng kiến đám cưới một cặp chồng chồng cùng con trai một tuổi của họ, tổ chức một đám cưới long trọng.
Phùng Kinh Quảng trong đám cưới tuyên bố một quy định mới, mở chính sách cho đàn ông cùng đàn ông làm giấy chứng nhận kết hôn, cho phép đàn ông cùng đàn ông kết hôn sinh con.
Khi mọi người nhìn thấy bé trai như ngọc trên màn hình lớn, tất cả đều điên cuồng.
Vô số người đổ xô vào nông trại, muốn tận mắt nhìn thấy bộ dáng đáng yêu của tiểu thiên sứ này.
Biết được thiên sứ nhỏ là con của hai người đàn ông sinh ra, khu an toàn thậm chí còn dấy lên một làn sóng tìm kiếm đàn ông có thể mang thai.
Đều chỉ vì cũng muốn sinh ra một đứa bé dễ thương như vậy.
Mệt mỏi một ngày, cuối cùng hôn lễ và tiệc tròn tuổi cũng cùng nhau tổ chức xong.
Buổi tối cả nhà xem truyền hình nói đến phô thiên cái địa, Mạnh Giang Thiên nắm lấy tay Thôi Tây Sinh nói: "Anh đã làm được lời hứa của mình, hôn lễ này, em có hài lòng không, vợ?"
Thôi Tây Sinh nằm trong lòng Mạnh Giang Thiên, cười hạnh phúc: "Hết sức hài lòng, chồng ạ."
HOÀN TOÀN VĂN
..... .....
• ngày × chương
•Căn bản là edit nhanh quá, không có kỷ niệm gì nhiều, nên cũng không có nhiều lời để nói...
•Chỉ là cảm ơn những người đã ủng hộ mình suốt từ chương đầu đến giờ...
•Cảm ơn và sớm gặp lại
//
NTT