"Tôi sẽ suy nghĩ." Thôi Tây Sinh hiện tại đầu óc rất rối loạn.
Cậu vừa rồi có một khoảnh khắc, muốn phá đứa nhỏ này.
Cậu là một thằng đàn ông, sao có thể mang thai, ngẫm lại sau này mình bụng to, bị người ta vây xem như khỉ, Thôi Tây Sinh cả người liền rét run.
Nhưng vừa nghĩ tới Mạnh Giang Thiên, Thôi Tây Sinh lại do dự.
Cậu hận Mạnh Giang Thiên, hận anh chỉ coi mình là bạn tình, hận anh đùa giỡn chính mình.
Nhưng cậu không có cách nào tự lừa mình dối người, đáy lòng cậu vẫn yêu Mạnh Giang Thiên.
Đây là con của Mạnh Giang Thiên, là con của Mạnh Giang Thiên và mình, Thôi Tây Sinh sờ bụng mình, rất không có chí khí lại do dự.
"Không sao, mang thai tháng mười còn chưa tới, cứ chậm rãi suy nghĩ.Trở về nghỉ ngơi thật tốt, không nên ăn quá nhiều nữa, không gian trong bụng cậu vốn nhỏ hơn nữ sinh, mang thai cũng sẽ vất vả hơn, nôn mửa có thể rất nghiêm trọng. Ăn ít hơn và nhiều bữa ăn hơn, một chế độ ăn uống nhẹ. Nếu có nôn mửa vào buổi sáng, cậu có thể ăn một số bữa ăn sáng nhẹ sau khi thức dậy, chẳng hạn như bánh quy, cháo loãng. Hãy nhớ không ăn thức ăn chiên, cay nồng, cũng không ăn thức ăn lạnh, dễ dàng kíƈɦ ŧɦíƈɦ dạ dày và ruột gây nôn mửa." Bác sĩ nhìn thoáng qua Thôi Tây Sinh một chút, cân cần dặn dò.
() Là giai đoạn của thai kỳ và là một quá trình vô cùng vất vả. Trong số đó, phụ nữ mang thai cần đặc biệt chú ý đến tình trạng hàng ngày, không tập thể dục quá sức, tránh xa nơi hút thuốc và những nơi không an toàn khác.
"Số điện thoại di động của cậu là gì? chúng ta lưu số, nếu có việc gì hãy gọi cho tôi." Hách Nhân lấy điện thoại ra, hỏi số điện thoại di động của Thôi Tây Sinh.
Thôi Tây Sinh cùng Hách Nhân trao đổi số điện thoại di động, ở lại bệnh viện thêm hai ngày, tiêm ít nước thuốc, cầm một đống thuốc Hách Nhân kê cho ra khỏi bệnh viện.
Cũng may Hách Nhân miễn tiền thuốc men cho Thôi Tây Sinh, bằng không lần này nằm viện, chút chi phí sinh hoạt của cậu cũng không đủ trả viện phí.
Lúc đến bắt taxi, lúc trở về Thôi Tây Sinh lựa chọn đi bộ, trên đường suy nghĩ lung tung rất nhiều.
Đứng ở cổng trường, Thôi Tây Sinh sờ bụng, rối rắm có nên sinh đứa bé hay không.
Cậu còn một năm nữa mới có thể tốt nghiệp, nếu giữ đứa nhỏ này, việc học của cậu nhất định sẽ bị ảnh hưởng.
Có lẽ có thể tìm Hách Nhân viện trưởng, xem ông có thể cho mình nghỉ học một năm hay không, chờ sinh em bé xong lại đi học lại.
Hách Nhân viện trưởng đối với việc mình mang thai cảm thấy hứng thú như vậy, chút chuyện này hẳn là sẽ giúp cậu đi.
"Giang Thiên ca, sao không đi?" Thôi Tây Sinh đang suy nghĩ tính toán sau này, phía sau đột nhiên truyền đến thanh âm ngọt ngào của một cô gái, chỉ là tên cô gọi khiến Thôi Tây Sinh cả người cứng ngắc.
Không có dũng khí quay đầu xác nhận Giang Thiên ca này có phải là Mạnh Giang Thiên hay không, Thôi Tây Sinh kiệt lực duy trì làm cho mình nhìn qua không thèm để ý chút nào, giơ chân lên, cũng không quay đầu lại, bước nhanh vào trường học.
Trước cổng trường, Mạnh Giang Thiên nhìn bóng dáng quen thuộc kia chạy trốn, nhìn thấy túi thuốc trong tay Thôi Tây Sinh, lông mày hơi nhíu lại.
"Có chuyện gì thế? Anh biết cậu ấy sao?" Lưu An Na theo ánh mắt Mạnh Giang Thiên nhìn thấy Thôi Tây Sinh chạy trốn, tò mò hỏi.
Cô vừa từ nước ngoài trở về, đối với cuộc sống ba năm của Mạnh Giang Thiên còn chưa hiểu rõ, lần này đi theo Mạnh Giang Thiên đến trường, cũng là cùng bạn của Mạnh Giang Thiên hẹn gặp mặt, với tư cách bạn gái của Mạnh Giang Thiên gặp bạn bè của anh.
"Không biết, tôi nhớ tới hôm nay còn có việc, hôm khác lại dẫn cô đi gặp bọn họ. Tôi sẽ đưa cô về." Mạnh Giang Thiên lắc đầu, vừa xuống xe, kéo Lưu An Na lại ngồi lên taxi trở về.
"Ai, anh có chuyện gì a, chúng ta không phải đều hẹn rồi sao?" Lưu An Na bị kéo lên taxi, không còn đường phản kháng.
Thôi Tây Sinh đảo ngược hai chân, lấy tốc độ chạy điền kinh trở về ký túc xá.
Trong ký túc xá không có ai, hôm nay chủ nhật, ba người bạn cùng phòng của cậu đều có nửa kia, hẳn là đều đi ra ngoài hẹn hò.
..........
//
NTT