Dựa theo cách tiếp cận trong tiểu thuyết, kế tiếp Mạnh Giang Thiên nghe được lời của Lưu An Na, nhất định sẽ cho rằng là cậu buộc Lưu An Na đi tìm đồ ăn.
Sau đó, tất cả các loại hiểu lầm, tất cả các loại bạo lực ngôn ngữ.
Mạnh Giang Thiên đi tới mấy bước này, trong đầu Thôi Tây Sinh đã bổ sung ra một kịch tình ngược đãi tình yêu sâu đậm cẩu huyết.
Mạnh Giang Thiên ném tấm đệm xuống đất, thanh âm bùm bùm làm cho Thôi Tây Sinh giật mình, từ trong ảo tưởng của mình chạy như điên chạy ra.
Thật kinh khủng! Không được, cậu mới không cần làm nữ chính trong bộ phim Cẩu Huyết ngược đãi tình cảm thâm tình, cậu cũng không muốn chịu cái thiệt thòi kia.
Thôi Tây Sinh vừa ngẩng đầu, lập tức giải thích với Mạnh Giang Thiên: "Bạn gái anh quá phiền phức, liên tục hỏi đông hỏi tây, tôi bảo cô ấy đi tìm đồ ăn, chỉ là bảo cô ta đi mà thôi, không có ý định để cho cô ta đi thật "
Bầu không khí trong nháy mắt yên tĩnh, Lưu An Na chưa từng thấy qua người trực tiếp như vậy, nước mắt trong mắt vốn đã chen ra không nhiều, cả kinh như vậy, hoàn toàn không còn.
Thôi Tây Sinh nhìn vào mắt Mạnh Giang Thiên, hy vọng Mạnh Giang Thiên có thể tin tưởng cậu. Mà Mạnh Giang Thiên vẫn như cũ mặt không chút thay đổi, ánh mắt cũng không có bất kỳ gợn sóng nào.
Bụng rất không đúng lúc lại rầm rì hai tiếng. Thôi Tây Sinh xoa bụng, thấy Mạnh Giang Thiên nhìn mình, có chút xấu hổ nói: "Tôi thật sự đói bụng, nhưng tôi không có ý định để bạn gái anh đi tìm đồ ăn cho tôi."
Bình thường nôn mửa hận không thể đem dạ dày nôn ra, sớm không đói muộn không đói nhất định phải lúc này đói. Từ sau khi mang thai, Thôi Tây Sinh cảm thấy đứa bé này luôn đối nghịch với cậu.
Mạnh Giang Thiên trước kia không có bao nhiêu biểu tình, hiện tại càng giống như một tác phẩm điêu khắc. Thôi Tây Sinh nhìn không ra người này rốt cuộc có ý nghĩ gì, lúc Mạnh Giang Thiên ôm cậu lên đệm, Thôi Tây Sinh cũng không dám giãy dụa.
Đệm là một tấm thảm được sử dụng trong các lớp học thể thao. Mềm và cứng vừa phải, ngồi trên thảm có thể thoải mái hơn nhiều so với ngồi trên mặt đất.
Một cái đệm khác bị Mạnh Giang Thiên ném tới trước mặt Lưu An Na.
Lưu An Na kéo cánh tay Mạnh Giang Thiên lại, ủy khuất giải thích, "En muốn kết giao bạn bè với bạn học Thôi, không nghĩ tới sẽ làm phiền cậu ấy. Em thấy cậu ấy đói bụng, là em muốn chủ động tìm đồ ăn cho cậu ấy, chính là cậu ấy rống em, dọa em. Giang Thiên ca ca, anh đừng hiểu lầm bạn học Thôi có được không?"
Thôi Tây Sinh ngồi trên đệm, cảm giác mềm mại làm cho tâm tình rất tốt, nghe được lời của Lưu An Na, tâm tình tốt đẹp lập tức không đẹp.
Đây ngược lại không phải kỹ năng chính của bạch liên hoa sao?
Thôi Tây Sinh nhìn về phía Mạnh Giang Thiên, muốn nhìn phản ứng của Mạnh Giang Thiên. Đáng tiếc anh vẫn nghiêm mặt như cũ, cũng nhìn không ra là cao hứng hay là phẫn nộ.
Thôi Tây Sinh nhíu mày, nam chính này sao không đi theo lối đi, điều này khiến cậu tiếp theo nên diễn như thế nào giờ...
Mạnh Giang Thiên không nói lời nào, Trong lòng Lưu An Na cũng thấp thỏm, Mạnh Giang Thiên ném hai cái đệm xuống rồi lại đi, một câu cũng không nói.
Lưu An Na ôm đệm, Thôi Tây Sinh ngồi trên đệm, hai người nhìn theo Mạnh Giang Thiên rời đi.
Bóng dáng Mạnh Giang Thiên biến mất, Lưu An Na quay đầu nhìn về phía Thôi Tây Sinh, xấu hổ cười, suy nghĩ một chút, đặt đệm lên bên cạnh Thôi Tây Sinh, còn muốn làm quen với Thôi Tây Sinh.
Thôi Tây Sinh không chút che dấu sự ghét bỏ của mình, thẳng thắn nói, "Cô có thể tránh xa tôi một chút hay không? chuyện của tôi và Mạnh Giang Thiên tôi không muốn nói cho cô biết."
Bụng ùng ục lại kêu to một tiếng thật lớn, tựa hồ đang phụ họa chủ nhân Thôi Tây Sinh này.
"Bạn học Thôi, tôi thật sự chỉ muốn làm bạn với cậu, sao cậu lại bài xích tôi như vậy."
Lưu An Na nghẹn miệng lại muốn khóc, Thôi Tây Sinh đối với cô gái này chán ghét cực điểm, trong cơn tức giận, từ trên đệm đứng lên, kéo đệm rời khỏi Lưu An Na thật xa.
..........
//
NTT