Lưu An Na lại đem tội danh đổ lên đầu Thôi Tây Sinh. Mạnh Giang Thiên mặt không chút thay đổi đứng một bên nhìn, cũng nhìn không ra là đứng ở bên nào.
Thôi Tây Sinh bị Lưu An Na vô sỉ tức giận trợn trắng mắt, đưa tay ra " Nếu là cho tôi, vậy thì đưa đây."
"Cậu đều có một thùng rồi, những thứ này vẫn là giữ lại cho những người cần đi. Thôi Tây Sinh, cậu không thể ỷ vào Giang Thiên ca ca, cái gì cũng muốn a." Lưu An Na ôm chặt cháo Bát Bảo cùng bánh mì trong ngực, hiên ngang lẫm liệt cự tuyệt.
"Tôi không thích vị táo đỏ, tôi thích cháo Bát Bảo. Vì tất cả mọi người không đủ ăn, tôi có thể sử dụng thùng này để đổi lấy bốn hộp trong tay của cô. Mua bán kiếm lời không lỗ như thế, cô còn vì người khác suy nghĩ như vậy, nhất định sẽ đổi đi." Thôi Tây Sinh đẩy cái thùng bên cạnh, trực tiếp đẩy tới bên chân Lưu An Na.
"Thôi Tây Sinh, tôi không có ý muốn cướp thức ăn của cậu, cậu không cần vu khống tôi. Tôi chỉ nghĩ rằng cậu không thể ích kỷ như vậy, một người lại muốn rất nhiều thức ăn, không ăn còn rất lãng phí." Lưu An Na giống như là chịu ủy khuất lớn, râu ông nọ cắm cằm bà kia phản bác.
Thôi Tây Sinh quả thực trợn mắt há hốc mồm, lần đầu tiên nhìn thấy uy lực chân chính của bạch liên hoa. Cậu nói cô gái này sẽ cướp thức ăn của cậu?
Một chiêu bịa đặt. Muốn gán tội cho người khác. Còn muốn phán tội danh cho cậu?
"Các bạn học, chỗ này của tôi còn có một thùng thức ăn, ai còn chưa ăn no có thể tới đây nhận. Thời kỳ đặc thù, tôi không thể làm đặc quyền, tôi cũng giống như tất cả mọi người, một bánh mì một chai nước là đủ. Bạn học Lưu An Na cảm thấy tôi ích kỷ, thì cũng phải đem thức ăn chia cho mọi người, muốn thì tới đây lấy đi."
Thôi Tây Sinh đỡ tường đứng lên, tích đủ khí lực lớn tiếng hô.
Bịa đặt, giương đông kích tây ai còn không biết? Nếu như thùng đồ ăn này phỏng tay, không ai có thể ăn.
Lưu An Na mở to hai mắt, không nghĩ tới Thôi Tây Sinh hung hãn như vậy. Ở tận thế, cư nhiên lại đem nhiều thức ăn như vậy nhường ra ngoài, người này có phải là bệnh ở trong đầu hay không, rốt cuộc có biết cái gì là tận thế hay không. =)))
Cứ như vậy gϊếŧ địch tổn hại sao? Thủ đoạn không theo lối ra bài này của Thôi Tây Sinh khiến cô có chút bất ngờ không kịp đề phòng.
Nhìn đám người trong nháy mắt tràn tới, Lưu An Na theo bản năng ôm lấy thức ăn trong ngực, cô vội vàng đến khoe khoang với Thôi Tây Sinh, một miếng cũng chưa ăn.
Bản thân cô cũng không ăn no, làm sao có thể nhường cho người khác. Lưu An Na ôm thức ăn, theo bản năng trốn sau lưng Mạnh Giang Thiên.
"Đừng náo loạn." Mạnh Giang Thiên rốt cục mở miệng, tường gió ngăn trở đám người xông lên, đem thùng đẩy về bên cạnh Thôi Tây Sinh
Mặt lạnh trừng mắt nhìn đám người bên ngoài tường gió, ánh mắt âm trầm giống như ác ma địa ngục bò ra.
Đám người bên ngoài bức tường gió nhìn thấy ánh mắt cảnh cáo của Mạnh Giang Thiên, mọi người sợ tới mức run rẩy, lập tức nhu thuận lui về.
Mạnh Giang Thiên hài lòng thu hồi bức tường gió, nhìn tấm đệm rách nát cách đó không xa, che chở Lưu An Na xuyên qua đám người đói khát.
Sự bảo vệ của Mạnh Giang Thiên khiến Lưu An Na rất cao hứng, cố ý lắc lắc chỗ Mạnh Giang Thiên nắm lấy cổ tay mình, quay đầu lại hướng về phía Thôi Tây Sinh nở nụ cười rất ngọt ngào.
Thôi Tây Sinh khinh thường cười, trợn mắt lên trời, trong lòng lại tức giận đến có chút không thở nổi.
Lưu An Na tìm cậu gây phiền toái, Mạnh Giang Thiên ở một bên nhìn, cậu thật vất vả mới phản kích được Lưu An Na, Mạnh Giang Thiên liền đau lòng, lập tức kéo Lưu An Na rời đi.
Đây là đau lòng đóa bạch liên hoa kia sao?
Đều do Triệu Gia Khắc, nhãn lực thấy không được còn phải giả bộ hiểu rõ lòng người, hại cậu cũng cho rằng Mạnh Giang Thiên đối với cậu vẫn còn ý tứ.
Người ta chỉ biết thương bạn gái, làm sao quan tâm đến cảm xúc của bạn tình.
..........
//
NTT