Đột nhiên có tiếng bước chân đến gần, trái tim Thôi Tây Sinh trong nháy mắt vọt lên cổ họng.
"Ai!" Triệu Gia Khắc rất có năng lực chắn trước người Thôi Tây Sinh, thấp giọng quát hỏi.
"Là tôi." Mạnh Giang Thiên trầm giọng trả lời.
Nghe được thanh âm của Mạnh Giang Thiên, trái tim Thôi Tây Sinh trong nháy mắt yên ổn lại. Loại thời điểm này bên người có dị năng giả, tuyệt đối là cảm giác cứu mạng rơm rạ.
"Giang Thiên ca ca, em thật sợ hãi." Giọng nói của Lưu An Na càng lúc càng rõ ràng trong bóng tối, càng làm cho người ta chán ghét.
"Ngủ đi, tôi canh giữ cho mọi người." Mạnh Giang Thiên ngồi xuống bên cạnh Thôi Tây Sinh, Thôi Tây Sinh xoay người né tránh, trực tiếp từ trên đệm trèo xuống đất.
Mạnh Giang Thiên tựa hồ trong bóng đêm cũng có thể nhìn thấy, một tay kéo cánh tay Thôi Tây Sinh, kéo về bên cạnh mình.
Thôi Tây Sinh lại muốn giãy dụa, Mạnh Giang Thiên trực tiếp ôm lấy eo cậu, thấp giọng nói, "Đừng náo loạn nữa, tôi cái gì cũng không làm, ngủ đi."
Mạnh Giang Thiên thanh âm mang theo một tia mệt mỏi. Giữ Thôi Tây Sinh nằm xuống liền thu tay lại, lui ra bên cạnh, cách Thôi Tây Sinh một khoảng nằm xuống.
Thôi Tây Sinh trong bóng tối không nhìn thấy mặt Mạnh Giang Thiên, nhưng cũng nghe ra được sự mệt mỏi trong lời nói của anh, do dự một lát, Thôi Tây Sinh thành thật nằm trên đệm không trốn nữa, hiện tại không có nơi nào an toàn hơn ở bên cạnh Mạnh Giang Thiên.
Bốn cái đệm bốn người vừa vặn, Lưu An Na cùng Thôi Tây Sinh cách nhau một Mạnh Giang Thiên, Triệu Gia Khắc ở bên cạnh Thôi Tây Sinh.
Vị trí được hai người bảo vệ lại khiến Lưu An Na hâm mộ ghen tị "Giang Thiên ca ca, em sợ lắm, em không muốn nằm ngoài, em muốn ngủ ở giữa."
Nằm giữa là phải ở bên cạnh mình, Thôi Tây Sinh theo bản năng kháng cự, không chút suy nghĩ liền cự tuyệt, "Tôi không cần ngủ cạnh anh, hai người kéo thảm ra xa một chút, tự mình ngủ đi."
"Mau ngủ đi." Mạnh Giang Thiên lôi kéo Lưu An Na nằm xuống, ngữ khí kiên định, không chịu đổi vị trí cho Lưu An Na, cũng không muốn kéo đệm rời đi.
"Giang Thiên ca ca..." Lưu An Na ủy khuất làm nũng.
"Không được đổi!" Ba chữ Mạnh Giang Thiên nói ra cứng rắn, rốt cục khiến Lưu An Na câm miệng.
Thôi Tây Sinh nhìn bầu trời đầy sao, bên tai là tiếng hít thở của Mạnh Giang Thiên, loại cảm giác này tựa hồ lại trở về khoảnh khắc hai người chưa tách ra, nằm trên một cái giường.
Khi đó có bao nhiêu ngọt ngào, hiện tại có bấy nhiêu phẫn hận. Suy nghĩ lung tung trong chốc lát, Thôi Tây Sinh cũng không biết lúc nào thì ngủ thiếp đi.
Lúc tỉnh lại mặt trời đã lên cao, Mạnh Giang Thiên và Lưu An Na đều đi rồi, chỉ có Triệu Gia Khắc ngồi bên cạnh, cầm áo Mạnh Giang Thiên che mặt trời cho cậu.
"Cậu tỉnh rồi, cậu ngủ rất sâu." Triệu Gia Khắc thấy Thôi Tây Sinh tỉnh, lập tức buông cánh tay xuống, hắn chống đỡ một hồi lâu, cánh tay đều chua xót.
"Bây giờ là mấy giờ?" Đột nhiên bị mặt trời đâm vào mắt, Thôi Tây Sinh dùng tay che mắt. Nhìn vào vị trí của mặt trời, thời gian cũng không còn sớm.
"Đúng giờ sáng. Cậu ngủ quá sâu, Tối hôm qua Mạnh Giang Thiên ngủ một giấc, tỉnh lại rồi đi. Mấy dị năng giả kia trời sáng cũng đi tìm thức ăn cho chúng ta, hiện tại chưa trở về." Triệu Gia Khắc nhìn đồng hồ đeo tay trên cổ tay.
Đột nhiên lại tiến đến bên cạnh Thôi Tây Sinh, vẻ mặt ái muội nói, "Lưu An Na còn chưa tỉnh giấc đã bị Mạnh Giang Thiên đánh thức mang đến bên kia, cô ta mang theo một cái đệm đi. Rốt cuộc cậu và Mạnh Giang Thiên có quan hệ gì? Ánh mắt Mạnh Giang Thiên nhìn cậu ngủ, tôi cảm thấy có chút câu chuyện."
"Câu chuyện của chúng tôi rất phức tạp, tôi không muốn nói." Thôi Tây Sinh liếc mắt nhìn Triệu Gia Khắc tràn đầy lòng hiếu kỳ, hất hàm chứa cảnh cáo.
Nhận thấy Thôi Tây Sinh mất hứng, Triệu Gia Khắc gãi đầu cười.
Hai người trầm mặc trong chốc lát, Thôi Tây Sinh cảm giác đói bụng, nhìn thùng đựng thức ăn có mùi táo đỏ ở một bên, trong lòng rối rắm.
Ăn, hay không ăn, đó là một vấn đề.
"Cậu có đói không? Ăn đi. Thức ăn trong này Mạnh Giang Thiên nói chỉ để cho cậu ăn, cậu không ăn liền ném, nếu ai động một miếng, cậu ấy liền không khách khí."
Triệu Gia Khắc quan sát sắc mặt, đưa cho Thôi Tây Sinh một hộp sữa táo đỏ.
"Anh ấy thật sự nói vậy?" Thôi Tây Sinh rất hoài nghi. Triệu Gia Khắc không hiểu sao luôn muốn tác hợp cậu và Mạnh Giang Thiên, lời nói của hắn Thôi Tây Sinh rất không tin.
"Đương nhiên, không tin cậu ấy trở lại, cậu có thể tự mình hỏi."
"Quên đi, tôi mới không hỏi anh ta." Thôi Tây Sinh thật sự là đói bụng, tiếp nhận sữa táo đỏ.
Ở tận thế, vấn đề ăn hay không căn bản cũng không tính là vấn đề, có thể tìm được đồ ăn hay không mới là vấn đề.
Thôi Tây Sinh cũng hiểu rõ, đối với Mạnh Giang Thiên có oán khí cũng không thể đói bụng chính mình, lúc này mới bắt đầu tận thế, còn có thể ở trong siêu thị tìm được đồ ăn.
Sau này thức ăn sẽ càng ngày càng ít, muốn ăn còn không được ăn, huống chi trong bụng còn có bé con cần ăn.
Sĩ diện cãi láo chỉ làm cho mình khó chịu.
Có lẽ là gần qua thời gian phản ứng nôn mửa, Mấy ngày nay Thôi Tây Sinh cảm thấy nôn mửa ít đi một chút, cũng có cảm giác thèm ăn.
Một hơi ăn hai bánh mì táo đỏ, uống một hộp sữa táo đỏ, ăn no bụng xong rất thoải mái.
Lúc lâu không thấy cảm giác buồn nôn, Thôi Tây Sinh ăn xong nằm trên đệm, mặt trời phơi nắng ấm áp, thoải mái híp mắt, lại ngủ thiếp đi.
Trong mộng, Thôi Tây Sinh mơ thấy Mạnh Giang Thiên, lão sắc dục đang lột quần áo của cậu.
Thôi Tây Sinh mơ mơ màng màng biết mình đang nằm mơ, nhất thời ác hướng về bên gan, nhấc chân dứt khoát lưu loát đá vào giữa hai chân Mạnh Giang Thiên.
Như nguyện ý nghe được tiếng kêu đau đớn của Mạnh Giang Thiên, Thôi Tây Sinh đứng dậy.
Trong mộng không còn bụng liên lụy, Thôi Tây Sinh lại khôi phục thân thủ nhanh nhẹn trước kia, nhảy nhót dùng phương thức công kích của quyền Anh, vây quanh Mạnh Giang Thiên đang co rúm trên mặt đất khiêu khích.
"Lão sắc dục, không phải anh muốn chia tay với tôi sao? Anh không phải thích con gái sao? anh không phải dị năng giả sao? Đã là tận thế, lão sắc dục anh còn nhớ thương thân thể lão tử, anh chính là hạ tiện! Hôm nay có thể rơi vào tay lão tử, trong hiện thực đánh không lại anh, trong mộng của tôi, tôi còn đánh không lại anh? Khốn kiếp, xem chiêu!"
Thôi Tây Sinh ngao ngao xông lên, hướng về phía Mạnh Giang Thiên trên mặt đất chính là một bữa hoa quyền thêu chân.
"Hắc hắc hắc" Triệu Gia Khắc bị Thôi Tây Sinh đột nhiên cười đến hèn mọn hoảng sợ, đánh giá Thôi Tây Sinh vài lần, tay lắc lư trước mắt Thôi Tây Sinh, xác định tên này là nằm mơ, Triệu Gia Khắc không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Cách trường học không xa, trên đường bay Mạnh Giang Thiên đột nhiên ngứa mũi, nhịn vừa nhịn, vẫn không nhịn được hắt hơi một cái.
Hắt hơi rất khắc chế, lại nhất thời hấp dẫn zombie trên mặt đất chú ý.
Cả đám gương mặt nát đến lệch dưa nứt táo đồng loạt ngẩng đầu, nhìn thấy Mạnh Giang Thiên, zombie hưng phấn, duỗi ra bàn tay cũng thối rữa ghê tởm, ngao ngao kêu loạn muốn bắt Mạnh Giang Thiên.
Mạnh Giang Thiên lạnh lùng nhìn zombie trên mặt đất, trong nháy mắt bay lên thật xa, zombie mất đi mục tiêu, bất mãn gầm gừ hai câu, tiếp tục đi dạo không mục đích.
Mạnh Giang Thiên giống như một con diều hâu, lượn vòng quanh không trung, nhìn chằm chằm vào mặt đất, tìm kiếm mục tiêu trong lòng.
Xung quanh Đại học Y học Cổ truyền Trung Quốc, Mạnh Giang Thiên chỉ bay bốn năm vòng, liền nhìn thấy bóng dáng quen thuộc kia.
..........
//
NTT