"Đồ ăn buông xuống đi, tôi đến chia, hai người bọn họ đều nhờ cậy mang về." Càng nói càng tức, hội trưởng học sinh lựa chọn chiến thuật rút lui.
Người đều đã chết, đắc tội Mạnh Giang Thiên lại không có lợi.
Mạnh Giang Thiên không nói gì, hơi nhếch khóe môi, buông thức ăn gió kéo xuống, nhìn Thôi Tây Sinh, gió kéo theo ba thi thể vô khí cùng sáu chân bị gãy của bọn họ lại rời đi.
Zombie đối với mùi máu tươi thập phần mẫn cảm, đèn pin ở phố bên cạnh đã bị zombie cắn nát, không có ánh sáng hấp dẫn, zombie cảm thấy hứng thú với ánh sáng trong ký túc xá nữ sinh, lại có xu hướng trở về.
Nhưng ngửi thấy mùi máu tươi, zombie lập tức buông tha cho chùm đèn pin cũng không sáng ngời kia, đi theo Mạnh Giang Thiên chạy xa.
Mạnh Giang Thiên rất nhanh liền đem hai dị năng giả còn lại đều mang về. Có thức ăn, hàng trăm người trên mái nhà cuối cùng có thể ăn. Mặc dù ăn không đủ, nhưng cũng sẽ không quá đói.
"Mạnh Giang Thiên." Hội trưởng học sinh chia thức ăn xong, mang theo hai dị năng giả khác tìm tới, nhìn chiếc thùng cao cao xếp chồng bên cạnh Thôi Tây Sinh muốn nói lại thôi.
Liều mạng một ngày tìm thức ăn mang về, lập tức bị chia xong. Hội trưởng học sinh hy vọng Mạnh Giang Thiên có thể lấy thức ăn ra chia cho một phần.
Chỉ là Mạnh Giang Thiên cũng sẽ không đại công vô tư như hắn, nếu hắn mở miệng, rất có thể sẽ bị cự tuyệt.
"Tìm tôi có việc?" Mạnh Giang Thiên ngồi bên cạnh Thôi Tây Sinh, hôm nay ngoan độc, rất có hiệu quả, Thôi Tây Sinh rất nhu thuận, không giận dỗi với anh nữa, để cho ôm lại cho sờ, cơ hội khó có được.
Chính là Lưu An Na vẫn quấn lấy anh, Mạnh Giang Thiên cũng chỉ có thể dùng thân thể ngăn cản, thầm chọc chọc nắm bàn tay nhỏ bé của Thôi Tây Sinh ở phía sau.
Bàn tay nhỏ bé lạnh lẽo này không biết có phải hôm nay bị thủ đoạn của anh dọa sợ hay không, về sau cũng không thể gϊếŧ người trước mặt em ấy nữa.
Thôi Tây Sinh ngồi ở một bên, rất muốn rút tay về, chỉ là trong đầu không ngừng bay qua thảm trạng của ba người kia, vẫn nhịn xuống.
Chuyện thân mật nhất đều làm ba năm, kéo một bàn tay nhỏ thì tính là cái gì, lại không rớt miếng thịt. Chỉ là phải thời khắc lưu ý không thể để cho lão sắc dục này bắt mạch.
Lão sắc dục cứu cậu quả nhiên không có lòng tốt, cái đuôi hồ ly đã lộ ra. Hiện tại phỏng chừng đã nhịn rất vất vả, bắt đầu chiếm tiện nghi của cậu.
Không chừng hôm nay ba người kia chính là gϊếŧ cho cậu xem, gϊếŧ gà doạ khỉ, đối diện trăm con hầu chính là một quả bom khói, cậu mới là con khỉ chân chính bị nghi ngờ.
Lão sắc dục uy hiếp cậu đều quanh co lòng vòng, gϊếŧ thì gϊếŧ đại đi đừng có mà làm nhục, nếu anh thật sự muốn Bá vương dùng sức kéo cung cậu tuyệt đối sẽ không chút do dự đồng ý.
() Cưỡиɠ ɠiαи, cậy mạnh bức hiếp.
Nhà hát nhỏ trong lòng Thôi Tây Sinh đã tiến hành kịch bản thiếu nhi không thích hợp, tiết tháo đã vỡ vụn trên mặt đất.
"Đồ ăn của cậu..." Hội trưởng học sinh ánh mắt ý bảo những cái thùng kia, nửa câu sau không nói.
Mạnh Giang Thiên hiểu được ý tứ của hội trưởng học sinh, lạnh mặt, rất dứt khoát cự tuyệt nói: "Những thức ăn này tôi sẽ không phân."
Từ chối như dự kiến, hội trưởng học sinh đã không thất vọng nhiều, tiếp tục: "Các siêu thị gần trường đã bị cướp phá. Ba người chúng tôi hôm nay đi xa một chút, đã bị zombie vây quanh không trở về được, sau này tìm thức ăn sẽ càng khó khăn hơn."
"Cũng không biết khi nào sẽ có người đến cứu chúng ta, miệng há nhiều như vậy, cho dù một ngày ăn một bữa cũng cần không ít thức ăn, chúng ta chỉ có thể đi xa một chút tìm. Cho nên, tôi xin cậu dẫn chúng tôi đi xa một chút tìm kiếm, hệ gió của cậu rất mấu chốt. Tôi có thể lưu lại một dị năng giả chuyên môn bảo hộ Thôi Tây Sinh cùng Lưu An Na, cũng có thể thêm một chút thức ăn cho các cậu."
..........
//
NTT