Hai người đều có tâm tư riêng, ai cũng không ngủ. Một mực nhịn đến nửa đêm, mí mắt Thôi Tây Sinh nặng ngàn cân.
Nhưng hô hấp của Mạnh Giang Thiên phía sau rất đồng đều, hai người ở bên nhau ba năm, Thôi Tây Sinh rất hiểu hô hấp của Mạnh Giang Thiên khi ngủ là như thế nào.
"Ngủ đi, tôi sẽ không bắt mạch cho em." Mạnh Giang Thiên cũng có thể cảm giác được Thôi Tây Sinh không ngủ, thở dài, nhẹ giọng nói với Thôi Tây Sinh.
Vốn là thiếu máu, thức khuya đối với thân thể càng không tốt.
Thôi Tây Sinh không quá tin tưởng Mạnh Giang Thiên, Mạnh Giang Thiên đợi một lát, cảm giác Thôi Tây Sinh còn chưa ngủ, giơ tay khoác lên vai cậu, nhẹ nhàng vỗ vỗ.
Trước kia lúc Thôi Tây Sinh mất ngủ, Mạnh Giang Thiên chính là ôm cậu vỗ nhẹ bả vai như vậy, Thôi Tây Sinh rất nhanh có thể ngủ.
Bàn tay vỗ nhẹ trên vai không thể khiến Thôi Tây Sinh ngủ, ngược lại làm cho cậu trong nháy mắt thanh tỉnh, gợi lên hồi ức của cậu.
Mạnh Giang Thiên người tuy rằng lạnh lùng, nói còn ít, nhưng rất biết chăm sóc người khác. Khi hai người ở bên nhau, Thôi Tây Sinh rất hạnh phúc.
Có rất nhiều kỷ niệm đẹp, nhưng càng tốt đẹp, sự tàn nhẫn của Mạnh Giang Thiên khi chia tay càng khiến Thôi Tây Sinh đau lòng.
Càng nghĩ càng ủy khuất, nước mắt nhịn lại nhịn, vẫn không nhịn được.
Nếu chỉ là bạn tình, thì không nên đối xử tốt với cậu như vậy, làm cho cậu thêm hiểu lầm.
Những cái kia... đã từng rất tốt, đều là lúc Mạnh Giang Thiên tàn nhẫn nói chia tay, biến thành một thanh đao sắc bén, không ngừng cắt trái tim Thôi Tây Sinh.
Đau đớn thấu đáo.
Thôi Tây Sinh khóc nhớ lại, khóc mệt, cũng mệt mỏi, không biết khi nào ngủ thiếp đi.
Mạnh Giang Thiên do dự một lát, vẫn không có kéo tay Thôi Tây Sinh bắt mạch.
Giấc ngủ này của Thôi Tây Sinh ngủ rất không tốt, loạn thất bát tao mơ rất nhiều giấc mộng, càng làm cho cậu tức giận chính là, mơ tất cả đều là về Mạnh Giang Thiên.
Tốt xấu đều có, khiến cho khi Thôi Tây Sinh tỉnh lại, đầu trướng lên đau đớn.
Mặt trời đã nghiêng về phía tây, Thôi Tây Sinh nhìn vị trí của mặt trời, có chút bối rối, cậu ngủ một ngày?
"Mấy giờ rồi?" Triệu Gia Khắc ngồi ở bên cạnh, nhỏ giọng nói chuyện với dị năng giả hệ lửa bên cạnh.
Nghe được thanh âm của Thôi Tây Sinh, mãnh liệt cúi đầu, vẻ mặt vui mừng: "Cậu rốt cục tỉnh lại rồi, cậu đều ngủ một ngày, hiện tại đã ba giờ chiều. Cậu có đói không?"
Ánh mắt Triệu Gia Khắc nhìn Thôi Tây Sinh thập phần chờ mong, ánh mắt sáng lên khiến Thôi Tây Sinh hoảng hốt.
"Cậu không ăn gì sao?" Triệu Gia Khắc vẻ mặt tôi muốn ăn cơm, Thôi Tây Sinh ngồi dậy hỏi.
"Tôi đã ăn một ổ bánh mì vào buổi sáng. Mạnh Giang Thiên lúc đi dặn dò, không được cậu đồng ý, chúng tôi không thể tự tiện cầm đồ ăn." Bụng Triệu Gia Khắc rất phối hợp kêu một tiếng.
"Những dị năng giả kia lại ra ngoài tìm đồ ăn sao? Còn chưa về à?"
Nghe được tên Mạnh Giang Thiên, Thôi Tây càng đau đầu. Nhìn thùng bên cạnh, một thùng hương táo đỏ. Dùng sức xách lên, đều cho Triệu Gia Khắc.
Triệu Gia Khắc khẩn cấp tiếp nhận thùng, cũng không chọn, lấy ra một cái bánh mì táo đỏ một hộp sữa táo đỏ.
Dị năng giả hệ lửa bên cạnh chạm vào cánh tay Triệu Gia Khắc, hắn nói với Thôi Tây Sinh: "Thôi Tây Sinh, đây là dị năng giả hệ lửa chuyên môn lưu lại bảo vệ cậu, hắn cũng một ngày không ăn gì."
Triệu Gia Khắc điểm đến là dừng, không nói nhiều.
Thôi Tây Sinh hiểu được ý tứ của Triệu Gia Khắc, khẽ gật đầu nói: "Trong thùng kia đều thuộc về các cậu, hai người tùy ý ăn."
"Cảm ơn." Dị năng giả hệ lửa nhỏ giọng nói cảm ơn, bộ dáng sợ hãi rụt rè tuyệt đối không giống dị năng giả.
Triệu Gia Khắc từng nói qua dị năng giả hệ lửa này yếu đuối không có chủ kiến, xem ra nói cũng không sai.
..........
//
NTT