Mạnh Giang Thiên một lưỡi dao gió đảo qua, nơi đi qua, đầu zombie hình thù kỳ quái đồng loạt rơi xuống.
Cảm giác được dị năng trong thân thể không còn nhiều lắm, Mạnh Giang Thiên lắc mình một cái, dị năng hệ không gian trong nháy mắt để cho anh đi tới nóc nhà.
Zombie tìm không thấy máu tươi thịt mới hấp dẫn bọn họ, xoay người nhào về phía thi thể đồng loại đã chết, bắt đầu ăn ngon.
Mạnh Giang Thiên đi lên nóc nhà cả người mệt mỏi, dị năng bạo tẩu trong thân thể tiêu hao không còn, cuối cùng cũng không còn cảm giác bị chống đỡ.
Mạnh Giang Thiên rất hối hận không nên quá tham lam, một hơi ăn quá nhiều tinh hạch, năng lượng trong tinh hạch thiếu chút nữa đem chính mình chống đỡ bạo phát.
Hơn nữa đại não của anh cũng có mấy thanh âm dây dưa cùng một chỗ, lộn xộn kêu gào.
Những thanh âm kia tựa hồ là ý thức của chủ nhân tinh hạch còn chưa tiêu tán, bị anh nuốt vào bụng, xâm lấn đại não của anh.
Những tinh hạch này đều là từ trong đầu zombie đào ra, ý thức của bọn nó tuy rằng hỗn loạn, nhưng lại có một điểm chung, chính là máu thịt tươi.
Mạnh Giang Thiên cũng bị ảnh hưởng, nghĩ đến máu tươi, trong miệng liền không ngừng tiết ra nước miếng, khát vọng trong lòng cũng không áp chế được.
Mạnh Giang Thiên dùng hết lý trí của mình để áp chế cỗ ý niệm điên cuồng kia trong đầu, nhưng anh thất bại.
Tối hôm qua có một đoạn ký ức bị mất, Mạnh Giang Thiên biết khoảng thời gian đó anh mất khống chế.
Chờ ý thức của anh một lần nữa khôi phục, anh đã đứng trên thi thể zombie chết, xung quanh là zombie không ngừng tuôn tới.
Cũng may trong miệng rất sạch sẽ, không có mùi lạ, anh khát vọng chính là máu thịt tươi, những zombie này đều thối rữa không có hình người, cho dù không khống chế được anh cũng không có khẩu vị.
Nếu mình ăn máu thịt của zombie... Mạnh Giang Thiên ngẫm lại cả người đều lông tơ dựng thẳng tắp.
Trong thân thể chỉ còn lại một chút năng lượng dị năng, có lẽ là bởi vì dị năng khô kiệt, Mạnh Giang Thiên mới khôi phục lý trí của mình.
Hao hết một giọt dị năng cuối cùng thuấn di ra khỏi vòng vây của zombie, đi tới nóc nhà, thức ăn trên nóc nhà còn an ổn ở nơi đó.
Không còn những thanh âm gây phiền nhiễu trong đầu, Mạnh Giang Thiên đối với thức ăn bình thường vẫn rất thèm ăn.
Ăn no uống đủ, nghỉ ngơi một lát, Mạnh Giang Thiên cảm giác được tinh hạch nuốt vào bụng lại phóng thích dị năng, chỉ chốc lát sau, toàn thân anh lại truyền đến một cỗ cảm giác đau đớn xé rách.
Bất đắc dĩ thở dài, Mạnh Giang Thiên lại vọt vào đàn zombie dưới lầu.
Không ngừng gϊếŧ chóc, không ngừng tiêu hao dị năng, nhưng không bao lâu nữa, dị năng còn có thể lần thứ hai tràn ngập bạo tẩu.
Mạnh Giang Thiên nhìn mặt trời nghiêng về phía tây, hai ngày một đêm không trở về, cũng không biết Thôi Tây Sinh thế nào.
Mấy dị năng giả kia đều là phế vật, cũng không biết có thể tìm được đồ ăn hay không. Nếu không tìm được, Thôi Tây Sinh canh giữ những thức ăn kia có thể sẽ gặp nguy hiểm.
Mạnh Giang Thiên có chút hối hận, không nên để lại nhiều thức ăn như vậy cho Thôi Tây Sinh, cũng trách mình tham lam, lập tức nuốt nhiều tinh hạch như vậy chậm trễ trở về.
Mạnh Giang Thiên rất muốn hiện tại mang theo những thức ăn trên nóc nhà trở về, đáng tiếc dị năng trong cơ thể lại bạo tẩu làm cho đại não anh mê man, chỉ có thể miễn cưỡng duy trì lý trí.
Hiện tại trạng thái này trở về, anh sẽ nguy hiểm hơn những người bình thường đói khát kia.
Mạnh Giang Thiên nhìn phương hướng trường Đông y, cau mày, sắc mặt âm trầm. Nếu Thôi Tây Sinh có ba dài hai ngắn, những người đó cũng đừng nghĩ sống.
Màn đêm lại buông xuống, hội trưởng học sinh và Triệu Hoan Thụy lại tay không trở về. Cảm xúc thất vọng của trăm người không ngừng khuếch tán, bầu không khí vô cùng áp lực.
Một số ánh mắt chuyển đến trên bốn người Thôi Tây Sinh phía sau bể nước, ánh mắt trần trụi kia làm cho bốn người không khỏi cả người lạnh lẽo.
Đêm nay sợ là không dễ chịu.
Thôi Tây Sinh không ngừng nhét bánh mì vào miệng, giăm bông, những thứ có thể ăn thêm một chút.
"Cậu đừng ăn." Lưu An Na bị đám người giống như sói dọa đến mặt mày bay màu, thấy Thôi Tây Sinh còn đang điên cuồng ăn kíƈɦ ŧɦíƈɦ đám người, tức giận cướp đi bánh mì của Thôi Tây Sinh ném vào đám người đói khát.
Tựa như một quả cầu sắt một ngàn độ ném vào trong đầm nước, nửa miếng bánh mì làm cho đám người trong nháy mắt sôi trào, hội trưởng học sinh cũng không thể duy trì trật tự.
Cảnh hơn người cướp nửa ổ bánh mì là gì? Thôi Tây Sinh lập tức nghĩ đến cảnh một đám zombie chia nhau ăn một người sống.
Kéo tóc, kéo tay, đấm đá, trong lúc hỗn chiến, không biết có bao nhiêu người bị thương.
"Cô đang làm gì vậy?" Thôi Tây tức giận nhìn Lưu An Na, còn chưa mở miệng, Triệu Gia Khắc đã quay đầu trừng mắt nhìn Lưu An Na, giận dữ mắng.
Hũ nút Tề Thiên Sơn cũng quay đầu lại giận dữ nhìn Lưu An Na, vẻ mặt trách cứ.
"Tôi... Có chuyện gì vậy? Sao các cậu lại hung dữ với tôi?" Lưu An Na bị bộ dáng phẫn nộ của Triệu Gia Khắc làm cho sợ hãi, cô còn chưa phát hiện mình đã làm sai cái gì.
Rõ ràng là Thôi Tây Sinh ăn uống kíƈɦ ŧɦíƈɦ đám người, rõ ràng là Thôi Tây sinh sai lầm, hai người này vì sao phải trách cô?
"Vì cái gì? Cô vẫn hỏi chuyện gì vậy? Họ đã đói và muốn cướp thức ăn. Chỉ là sợ hãi Mạnh Giang Thiên nên đang do dự. Nhưng nửa cái bánh mì này của cô ném ra ngoài, mới thật sự kíƈɦ ŧɦíƈɦ bọn họ, trong chốc lát bọn họ đến cướp, cô đừng trông cậy vào chúng tôi bảo vệ cô. Triệu Gia Khắc tức giận gầm lên."
Lưu An Na nhất thời ủy khuất một trận, cô cũng bị ánh mắt đói đến phát điên của những người đó dọa sợ, mới muốn ném bánh mì nhanh để cho bọn họ không cần nhìn bên này.
Cô căn bản là không nghĩ tới sẽ càng thêm kíƈɦ ŧɦíƈɦ đến những người đói đến phát điên kia, cô cũng không phải cố ý. =)))
Hai người này còn muốn buông tha không bảo vệ cô, hiện tại cô tốt xấu gì cũng là thân phận bạn gái của Mạnh Giang Thiên, vậy Thôi Tây Sinh là người nào của Mạnh Giang Thiên?
Hai người này không phân biệt được ai quan trọng hơn Mạnh Giang Thiên sao?
Bọn họ đối đãi khác nhau như vậy, chờ Mạnh Giang Thiên trở về, cô nhất định phải cáo trạng với Mạnh Giang Thiên.
Cúi đầu nhìn Thôi Tây Sinh còn đang ăn, Lưu An Na ghen tị muốn phát điên, vì sao tất cả mọi người đều hướng về phía thằng phế vật này.
Càng nghĩ càng tức giận, Lưu An Na chỉ vào Thôi Tây Sinh lớn tiếng hô: "Các cậu vì sao trách tôi? rõ ràng là cậu ta ăn kíƈɦ ŧɦíƈɦ những người đó. Cũng không nhìn tình huống hiện tại, cậu còn có thể ăn được!"
Thôi Tây Sinh mặt âm trầm, ăn giăm bông còn sót lại trong tay, lười tranh cãi với Lưu An Na, có thời gian đó, không bằng ăn nhiều một chút.
Nửa miếng bánh mì, hơn một trăm người cướp, rất nhanh liền biến mất. Giọng hét của Lưu An Na lập tức hấp dẫn sự chú ý của đám đông.
Lưu An Na thấy tất cả mọi người đều nhìn mình, ánh mắt hung ác kia làm cho đáy lòng cô hoảng hốt.
Có người trong lúc nguy cấp đầu óc sẽ đặc biệt tỉnh táo, Lưu An Na đang hoảng loạn, đột nhiên linh quang chợt lóe, đại nghĩa lẫm liệt nói với Thôi Tây Sinh: "Bây giờ nên đem thức ăn chia cho mọi người, chúng ta đều là bạn học, sao cậu có thể ích kỷ như vậy? Chờ Giang Thiên ca ca trở về, tôi nhất định nói với anh ấy cậu quá ích kỷ, hoàn toàn không để ý đến sống chết của người khác."
"Hội trưởng, tôi là bạn gái của Giang Thiên ca ca, những đồ ăn này tôi có thể làm chủ, cậu lấy đi chia cho mọi người đi. Nếu còn đói nữa, sẽ xảy ra chuyện. Nếu như Giang Thiên ca ca trở về, tôi sẽ cùng Giang Thiên ca ca nói rõ tình huống, anh ấy tuyệt đối sẽ không trách các cậu."
Lưu An Na đi đến bên cạnh hội trưởng học sinh, lựa chọn phe cánh của mình.
"Cô..." Triệu Gia Khắc không nghĩ tới Lưu An Na nói biến liền biến, tức giận trừng mắt nhìn Lưu An Na, lại kiêng kỵ đám người phía sau cô ta dần dần tới gần, đến bên miệng lại nuốt trở về, quay đầu nhìn về phía Thôi Tây Sinh.
Ánh mắt mọi người đều nhìn về phía Thôi Tây Sinh, Thôi Tây Sinh lập tức cảm giác được một cỗ áp lực thật lớn đè lên người.
Hít sâu một hơi, Thôi Tây Sinh nhìn Lưu An Na, đáy lòng rất tức giận, nhưng lại không thể làm gì được.
Bạch liên hoa này tuy rằng là loại bám tường, trước khi đi còn lừa cậu một phen, nhưng trước mắt mà nói, cô quả thật lựa chọn đúng phe cánh.
Những thức ăn này vốn không giữ được, Thôi Tây Sinh cũng không muốn giữ lại, nhưng Lưu An Na náo loạn như vậy, giống như là cô ép Thôi Tây Sinh giao thức ăn vậy.
Tuy rằng đã sớm nghĩ đến tình huống này, nhưng bị bạch liên hoa này ép giao ra thức ăn, đáy lòng Thôi Tây Sinh vẫn là một bụng lửa giận.
Bị hơn một trăm người nhìn chằm chằm, Thôi Tây Sinh từng miếng từng miếng ăn giăm bông trong tay, đem giăm bông trở thành Lưu An Na, càng nhai càng thơm.
Sự trầm mặc của Thôi Tây Sinh làm cho không khí càng thêm giương cung bạt kiếm.
"Đứng lại!" Có người thật sự nhịn không được, muốn xông lên cường đoạt, bị hội trưởng học sinh lớn tiếng ngăn cản. Khí thế của dị năng giả đều phóng thích, ngăn chặn đám người rục rịch.
Hội trưởng học sinh vẫn kiêng kỵ Mạnh Giang Thiên, khuyên nhủ Thôi Tây Sinh: "Thôi Tây Sinh, những đồ ăn này coi như tôi mượn cậu, sau này mặc kệ dùng phương thức gì, tôi sẽ trả lại cho cậu. Làm ơn cho chúng tôi mượn thức ăn."
Hội trưởng học sinh thái độ thành khẩn, khom lưng đến cùng, cúi đầu một trăm tám mươi độ tiêu chuẩn.
Thôi Tây Sinh rốt cục ăn xong giăm bông, cảm thấy không sai biệt lắm, tiếp tục kéo dài, cậu thật sự sẽ bị đám người này ăn.
Đứng dậy và nói, "Hãy nhớ những gì cậu nói. Cậu có thể lấy thức ăn, nhưng chỉ có cậu có thể đến còn những người khác quay trở lại và chờ đợi."
Bể nước ngăn cản hai bên, phía sau bể nước là nơi Thôi Tây Sinh nghỉ ngơi, Thôi Tây Sinh không muốn nhiều người đến giẫm đạp như vậy.
Nhiều người chen chúc vào, thảm trên mặt đất không thể ngủ được.
Không giữ được thức ăn, cậu cũng phải bảo vệ chỗ mình ngủ, đây là quật cường cuối cùng của Thôi Tây Sinh.
"Có thể, tôi sẽ đi qua một mình. Tất cả các cậu hãy quay lại và chờ đợi, tôi sẽ chia thức ăn ngay lập tức." Hội trưởng học sinh rất cao hứng, nói với hàng trăm người phía sau.
Nhưng không có ai rời đi, những người này đói bụng gần hai ngày một đêm, đều sợ không có được thức ăn, muốn vây quanh hội trưởng học sinh, là người đầu tiên nhận thức ăn.
Thấy không có ai rời đi, thậm chí có người còn chen chúc về phía trước, hội trưởng học sinh sắc mặt trầm xuống, cảm giác quyền uy của mình bị khiêu khích.
Hắn đã cố gắng hết sức để giúp họ đòi thức ăn, nhưng những người này không vâng lời, và hội trưởng sinh viên ghét nhất những người không vâng lời hắn.
Khí thế dị năng giả lần thứ hai áp hướng đám người, lạnh lùng nói: "Tôi nói rồi, trở về chờ, nếu ai không nghe lời, đêm nay cũng đừng nghĩ đến việc có đồ ăn."
Người bình thường không chịu nổi uy áp của dị năng giả, ai nấy đều hoảng hốt, cả người nặng nề vô lực. Lại nghe được hội trưởng học sinh uy hiếp, rốt cục ngoan ngoãn lui về chờ đợi.
Hội trưởng học sinh hừ lạnh một tiếng, rất hài lòng với nghe lời của đám người, trong lòng lại thầm mắng, nếu không phải vì con đường thăng tiến sau này, hắn mới sẽ không quản những trắc trở này.
Quay đầu lại nhìn Thôi Tây Sinh, hội trưởng học sinh đã nở nụ cười rạng rỡ: "Tôi có thể qua được không?"
"Tùy cậu." Thôi Tây Sinh ăn có chút nhiều, đứng lên đi tới bên kia bể nước, mắt không thấy tâm không phiền.
Triệu Gia Khắc do dự trong chốc lát, trừng mắt nhìn Lưu An Na, đuổi theo Thôi Tây Sinh.
Tề Thiên Sơn cũng muốn đi theo Thôi Tây Sinh, bị hội trưởng học sinh giữ lại: "Giúp tôi dọn đi."
Hội trưởng học sinh nắm chặt cánh tay Tề Thiên Sơn, ánh mắt sắc bén.
Tề Thiên Sơn vốn là người không có chủ ý, bị hội trưởng học sinh nhìn chằm chằm, rụt cổ, ngoan ngoãn giúp hội trưởng học sinh mang thức ăn đi.
..........
-Một chương mà dài thì sẽ rút ngắn mỗi ngày - chương thôi nhé mọi người. Mình còn truyện khác phải edit nữa.
//
NTT