Thôi Tây Sinh bụng rất khó chịu, không tiếp lời Triệu Gia Khắc. Hai người này không mang thức ăn về, Thôi Tây Sinh so với bất luận kẻ nào đều thất vọng, trong bụng cậu còn có một cái miệng.
"Bọn họ đang qua đây." Triệu Gia Khắc không phát hiện Thôi Tây Sinh khác thường, nhìn thấy hội trưởng học sinh cùng Triệu Hoan Thụy đi tới, lắc lắc cánh tay Thôi Tây Sinh nhắc nhở.
Thôi Tây Sinh ngẩng đầu, mặt không chút thay đổi nhìn hội trưởng học sinh cùng Triệu Hoan Thụy đi tới trước người.
"Xin lỗi, chúng tôi không thể mang thức ăn về." Hội trưởng học sinh mệt mỏi và áy náy.
"Sau đó thì sao?" Trong lòng Thôi Tây Sinh còn bốc hỏa, thái độ đối với hội trưởng học sinh cũng không thân thiện.
Người đàn ông này đến nói với cậu điều này để làm gì? Muốn cậu thông cảm cho hắn, không cần trả lại thức ăn kia?
"Thức ăn của cậu trước nợ, sau này tôi sẽ trả lại cho cậu." Hội trưởng học sinh bị Thôi Tây Sinh đâm một cái, sắc mặt khó coi chỉ trong nháy mắt, liền khôi phục vẻ mặt áy náy.
"Cậu nhớ kỹ là được." Thôi Tây Sinh cười lạnh, quay đầu không nhìn hắn, hiện tại cậu quá đói bụng, thật sự không có tâm tình cùng người này nói nhiều.
Sự lãnh đạm của Thôi Tây Sinh khiến hội trưởng học sinh rất không vui, vẻ mặt âm trầm mang theo Triệu Hoan Thụy rời đi.
Đã ba ngày rồi, Mạnh Giang Thiên còn chưa trở về, hắn lại chờ một đêm này, nếu ngày mai Mạnh Giang Thiên còn không trở về, hắn sẽ không nhịn Thôi Tây Sinh nữa.
Một người bình thường bán mông mà thôi, ỷ vào Mạnh Giang Thiên một dị năng giả lên mặt, thật sự là quá càn rỡ.
Hai người bọn họ đã tìm được một siêu thị còn chưa bị lấy đi thức ăn, chính là bên trong zombie quá nhiều, hai người bọn họ căn bản không vào được.
Nếu là có một người sống, hẳn là có thể hấp dẫn zombie đi, hội trưởng học sinh nhìn Thôi Tây Sinh, âm hiểm cười.
Mạnh Giang Thiên gϊếŧ zombie, đột nhiên mí mắt phải nhảy dựng lên. Một đạo gió thổi bay zombie vây quanh, Mạnh Giang Thiên bay trở lại nóc nhà.
Lại trải qua một đêm gϊếŧ chóc, dị năng trong cơ thể rốt cục có xu hướng vững vàng.
Dị năng trong cơ thể tối hôm qua tựa hồ đang giãy dụa, đột nhiên bộc phát năng lượng cuối cùng, Mạnh Giang Thiên trở tay không kịp, thiếu chút nữa bị chống đỡ bạo phát.
Làn da bị chống đỡ đến sắp nứt, Mạnh Giang Thiên do dự nhiều lần, vẫn nuốt lấy viên tinh hạch mà anh cho là hệ chữa trị.
Quyết định này làm cho Mạnh Giang Thiên vô cùng may mắn, viên tinh hạch kia tuy rằng nhỏ, nhưng đã cứu anh một mạng.
Mạnh Giang Thiên vốn cắn nuốt nhiều năng lượng, làm cho thân thể sắp bị nổ tung. Lần thứ hai nuốt vào tinh hạch hệ chữa trị, năng lượng của tinh hạch hệ chữa trị cũng trong nháy mắt tràn ra.
Nếu là bình thường, những năng lượng hệ chữa trị tràn ra này sẽ biến thành uy hiếp trí mạng.
Nhưng lúc ấy Mạnh Giang Thiên đang bị năng lượng nóng nảy chống đỡ máu thịt, những năng lượng chữa bệnh này liền không ngừng khôi phục huyết nhục bị anh phá hư, ngược lại cứu anh.
Cắn nuốt năng lượng tinh hạch hệ nước hệ cây vốn là sa cơ lỡ vận, tinh hạch hệ chữa trị tuy rằng nhỏ, nhưng hai nguồn năng lượng vừa vặn tiêu tán.
Giống như khổ trước sướng sau, sau khi chịu đựng tra tấn lại chính là một hồi thoải mái dễ chịu.
Gϊếŧ zombie trong chốc lát, Mạnh Giang Thiên đã có thể tùy tâm sở dục khống chế mấy dị năng mới cắn nuốt.
Mí mắt phải đột nhiên nhảy không ngừng, Mạnh Giang Thiên xoa xoa, lại nhảy nhanh hơn.
Mạnh Giang Thiên không tin mấy cái mắt trái nhảy tài mắt phải nhảy tai, nhưng trong lòng cũng hoảng hốt không hiểu sao.
Ba ngày ba đêm không trở về, Thôi Tây Sinh không biết thế nào.
Mạnh Giang Thiên nhìn đàn zombie dưới lầu, lưỡi dao gió nhẹ nhàng cắt đứt cánh tay mình.
Mùi máu tươi bị gió nhẹ đưa đến chóp mũi zombie dưới lầu, đàn zombie trong nháy mắt yên tĩnh, cả đám nghiêng đầu khịt khịt tìm kiếm phương hướng mùi máu.
Mạnh Giang Thiên chủ động xuất hiện, bay xuống dưới lầu, dừng lại giữa không trung mà đám zombie nhìn không tới, một giọt máu nhỏ xuống mặt một zombie nhìn tới.
Zombie còn chưa kịp nếm bánh từ trên trời rơi xuống, đã bị zombie bên cạnh một phát cắn vào mặt.
Nhẹ nhàng kéo một cái, thịt thối trên mặt zombie đã bị kéo xuống. Nhưng zombie căn bản không thèm để ý mặt mình bị xé một miếng thịt, duỗi hai tay, điên cuồng muốn chạm đến Mạnh Giang Thiên giữa không trung.
Đó là hương vị của máu tươi mới mà nó khao khát.
Mạnh Giang Thiên một đường nhỏ máu tươi bay giữa không trung, dẫn theo những zombie này rời khỏi bãi xay thịt.
Bay một khoảng cách, cảm giác không sai biệt lắm, Mạnh Giang Thiên lau sạch máu trên cánh tay, dị năng hệ chữa trị trong nháy mắt khôi phục vết thương, Mạnh Giang Thiên vòng qua bầy zombie, bay trở về.
Zombie đều bị máu tươi của anh dẫn đi, dưới lầu chỉ lưu lại thi thể zombie chất đống khắp đường.
Mạnh Giang Thiên dùng lưỡi dao gió cắt đầu bọn nó tìm kiếm tinh hạch trong máu zombie bị giẫm nát, bận rộn hơn nửa giờ, cũng chỉ tìm được một viên tinh hạch nhỏ.
Tinh hạch màu sắc rực rỡ bị nước rửa sạch, Mạnh Giang Thiên cũng không nhìn là tinh hạch gì, đều ném vào trong không gian.
Mặt trời vẫn chưa xuất hiện, nhưng bầu trời dần dần sáng lên.
Nuốt năm viên tinh hạch hệ gió, dị năng hệ gió của Mạnh Giang Thiên trực tiếp tăng gấp ba lần. Gió mát nâng thức ăn trên mái nhà không tốn chút sức lực.
Dưới chân gió thổi mạnh, Mạnh Giang Thiên nhanh chóng bay về phía Đại học Y học Cổ truyền Trung Quốc.
Đêm nay, không có ai ngủ trên sân thượng tòa nhà Đại học Y học Cổ truyền Trung Quốc. Đói khát làm cho không khí trong đám người càng lúc càng ngưng trọng, Thôi Tây Sinh luôn có một loại cảm giác mưa gió sắp tới, làm cho cậu có chút hoảng hốt.
Thôi Tây Sinh rất muốn rời khỏi sân thượng, cậu luôn cảm thấy ở lại với những người này, còn không bằng tự mình tìm một chỗ trốn.
Nhưng đói bụng một ngày một đêm, cậu đầu váng mắt hoa, cả người vô lực, ngồi dậy đều có chút vất vả.
Bụng đau, nhưng cậu bất lực. Thôi Tây Sinh thầm hận mình không thể thức tỉnh dị năng, bảo vệ bản thân và bé con.
Mạnh Giang Thiên rốt cuộc đi đâu, có phải thật sự xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì không? Nếu Mạnh Giang Thiên không còn nữa...
Thôi Tây Sinh cười thảm thiết, nếu Mạnh Giang Thiên không còn, cậu liền mang theo bé con xuống dưới đất tìm anh, làm quỷ cũng muốn quấn lấy anh.
"Thôi Tây Sinh." Thôi Tây Sinh đang nghĩ đến Mạnh Giang Thiên, thanh âm hội trưởng học sinh vang lên bên tai.
Thôi Tây Sinh mở mắt ra, muốn ngồi dậy, lại cả người vô lực, chỉ có thể nghiêng mắt nhìn hội trưởng học sinh, trầm mặc chờ hắn tiếp tục nói.
Thôi Tây Sinh vô lực nói chuyện, trong mắt hội trưởng học sinh lại trở nên không để ý, tính tình hội trưởng học sinh nhất thời nổi lên.
Mạnh Giang Thiên một đêm nay vẫn không trở về, hội trưởng học sinh cảm thấy có % khả năng, Mạnh Giang Thiên đã chết.
Bằng không hắn sẽ không bỏ lại hai người thân thiết không trở về. Tối hôm qua suy nghĩ kế hoạch dùng Thôi Tây Sinh dẫn zombie đi, trời vừa sáng, hắn liền khẩn cấp muốn tới mang Thôi Tây Sinh đi.
Thái độ không để ý đến hắn của Thôi Tây Sinh càng làm cho hội trưởng học sinh nổi giận từ trong lòng, hai ba bước đi qua, muốn kéo Thôi Tây Sinh lên.
Triệu Gia Khắc thấy bộ dáng hùng hổ của hội trưởng học sinh, không còn khách khí lễ phép trước kia, cảm giác không thích hợp, do dự một giây, nhường vị trí.
Hắn đánh không lại dị năng giả.
Về phần Tề Thiên Sơn, rụt cổ nhường sang một bên.
Hắn vẫn nghe hội trưởng học sinh nói, bảo vệ Thôi Tây Sinh cũng là hội trưởng học sinh bảo hắn làm, hắn đương nhiên sẽ không ngăn cản hội trưởng học sinh.
Thôi Tây Sinh cũng nhận thấy hội trưởng học sinh đến với ý không tốt, cười lạnh treo bên miệng, người này rốt cục không ngụy trang nữa.
Nhưng hôm nay cho dù không có cách nào tốt, cậu cũng sẽ không ngồi chờ chết. Muốn khi dễ cậu, cậu cũng sẽ cắn mất một miếng thịt của đối phương.
Bầu không khí đang giương cung bạt kiếm, đám người phía sau lại đột nhiên một trận huyên náo.
Hội trưởng học sinh cau mày quay đầu lại, một bóng tối từ trên trời giáng xuống. Một mảng lớn thức ăn rơi xuống đất, đám người đói đến phát điên trong nháy mắt nhào tới.
Mạnh Giang Thiên ôm một cái thùng giấy, gió mát phía sau kéo lương thực dầu gạo, rơi vào bên cạnh hội trưởng học sinh.
Hội trưởng học sinh nhìn thấy Mạnh Giang Thiên, đồng tử đột nhiên co rụt lại, cả người nhịn không được run lên, hai chân tựa hồ mềm nhũn vài phần.
Triệu Gia Khắc trừng to tròng mắt nhìn Mạnh Giang Thiên, trong đầu vô hạn hối hận vừa rồi không ngăn trước Thôi Tây Sinh. Rõ ràng kiên trì nhiều ngày như vậy, tại sao lại buông tha vào giây phút cuối cùng?
Thấy Mạnh Giang Thiên không chú ý tới hắn, Triệu Gia Khắc đảo mắt, lặng lẽ dời đến trước người Thôi Tây Sinh.
Thôi Tây Sinh nhìn thấy Mạnh Giang Thiên trở về, còn mang theo thức ăn, trong lòng đang vui mừng, đột nhiên Triệu Gia Khắc dịch đến trước người mình, ngăn trở Mạnh Giang Thiên. =)))
Thôi Tây Sinh hơi sửng sốt, lập tức hiểu được ý tứ của Triệu Gia Khắc, khinh thường cười lạnh, vừa rồi hắn không chút do dự tránh ra, cậu thấy rõ ràng.
Bây giờ muốn trở lại để thể hiện lòng trung thành, muộn rồi.
Về phần Tề Thiên Sơn, hắn vẫn rụt vào bên tường, sợ hãi nhìn Mạnh Giang Thiên.
"Cậu làm gì ở đây?" Mạnh Giang Thiên liếc mắt nhìn hội trưởng học sinh bối rối khẩn trương, nhíu mày hỏi.
Đẩy Triệu Gia Khắc đang đứng trước mặt Thôi Tây Sinh hướng về phía mình cười ngây ngô, Mạnh Giang Thiên rốt cục nhìn thấy Thôi Tây Sinh ngày đêm nhung nhớ.
Nhưng không giống như trong tưởng tượng của anh, sắc mặt Thôi Tây Sinh rất không tốt, nằm trên đệm ôm bụng, nhìn thẳng vào anh.
Bên cạnh cậu cũng không có thức ăn anh để lại. Sắc mặt Mạnh Giang Thiên trầm xuống, không lập tức hỏi, hiện tại Thôi Tây Sinh là trọng yếu nhất.
Cúi đầu nhìn về phía Thôi Tây Sinh, đôi mắt đen láy kia có quá nhiều cảm xúc, ủy khuất chiến thắng những cảm xúc khác, sắp tràn ra.
Mạnh Giang Thiên trong lòng đau xót, vuốt trán Thôi Tây Sinh, khẩn trương hỏi: "Em làm sao vậy? Không thoải mái ở đâu?"
Trán không nóng, may mắn không sốt.
"Đói." Thôi Tây Sinh hữu khí vô lực nói một tiếng, mím môi cứng rắn nghẹn nước mắt tràn ngập hốc mắt.
Nhìn thấy Mạnh Giang Thiên, lo lắng sợ hãi trong lòng nháy mắt buông xuống, một cỗ ủy khuất thật lớn đột ngột dâng lên trong lòng, cậu rất muốn cùng Mạnh Giang Thiên kể lại mấy ngày nay bị khi dễ.
Khi nước mắt muốn tràn ra, Thôi Tây Sinh đột nhiên nhìn thấy Lưu An Na đang chạy như điên tới.
Hai chữ bạn tình ở trong đầu trùng điệp vang lên, trong lòng đột nhiên lạnh lẽo, ý niệm cáo trạng cũng lập tức bị dập tắt.
Cậu là một người bạn tình mà, nói có thể làm được gì?
Thôi Tây Sinh trong lòng khổ sở có chút không thở nổi, quay đầu vùi mặt vào trong đệm, không muốn để ý tới Mạnh Giang Thiên nữa.
"Tôi tìm được một ít cơm hộp tự sôi, dùng nước nóng một chút là có thể ăn, em chờ một lát." Thái độ thay đổi trong nháy mắt của Thôi Tây Sinh khiến Mạnh Giang Thiên không hiểu tại sao, nhưng nhịn xuống hỏi thăm, cầm hộp cơm tự sôi đi tìm hội trưởng học sinh sưởi ấm.
Mạnh Giang Thiên tạm thời không muốn bại lộ chuyện mình có thể sử dụng dị năng đa hệ, hội trưởng học sinh là dị năng giả hệ nước, tìm hắn vừa vặn.
"Giang Thiên ca ca. Mấy ngày nay anh đi đâu? em lo lắng anh đã chết." Vừa mới đứng dậy, Lưu An Na liền từ sau lưng ôm chặt lấy Mạnh Giang Thiên, một tiếng Giang Thiên ca ca hô tê tâm liệt phế, tiếng khóc càng thương tâm muốn chết.
Thôi Tây Sinh vùi đầu vào đệm, khinh thường bĩu môi.
..........
//
NTT