Cô phải bình tĩnh một chút, suy nghĩ thật kỹ sau này sẽ ở chung với Mạnh Giang Thiên như thế nào.
Em gái quả thật có thể được Mạnh Giang Thiên bảo vệ, nhưng vẫn không cách nào so sánh với thân phận người yêu.
Lưu An Na vẫn muốn thân phận người yêu của Mạnh Giang Thiên, Thôi Tây Sinh quá vướng bận, cô nhất định phải nghĩ biện pháp, vừa không để Mạnh Giang Thiên hoài nghi đến trên người cô, cũng phải để Thôi Tây Sinh vứt bỏ mạng nhỏ.
Lưu An Na trong lòng nghĩ đến âm u, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp cũng trở nên âm trầm dữ tợn.
Đột nhiên ngẩng đầu, nhìn thấy hơn trăm người đều nhìn chằm chằm mình, trong mắt mỗi người đều có vui sướng khi người gặp họa cùng khinh thường không chút che dấu.
Lưu An Na trong nháy mắt một hơi nghẹn ở ngực, thiếu chút nữa ngất đi. Hung tợn trừng mắt nhìn mấy người vui sướng khi người gặp họa trước mặt, Lưu An Na cũng lao ra khỏi cửa sân thượng, đi xuống tầng dưới.
Những người này dựa vào cái gì khinh thường cô, bọn họ không phải dựa vào Mạnh Giang Thiên mới có thể ăn cơm? Lần trước nếu không phải cô mở miệng cướp thức ăn của Thôi Tây Sinh, bọn họ có thể ăn cơm?
Nếu không phải vì giúp bọn họ, cô làm sao có thể chọc Mạnh Giang Thiên mất hứng, quan hệ náo loạn đến mức cứng nhắc như này.
Chờ cô cùng Mạnh Giang Thiên quan hệ hòa hoãn, cô nhất định phải giựt mạnh dây Mạnh Giang Thiên lập tức rời khỏi nơi này, không cần quản những người này.
Chỉ riêng ba dị năng giả phế vật của hội trưởng học sinh, cách Mạnh Giang Thiên một khoảng, một chút thức ăn cũng không mang về được. Không có Mạnh Giang Thiên, ba dị năng giả kia sớm muộn gì cũng sẽ vứt bỏ những người này, bỏ đói tất cả miệng ăn này.
Mạnh Giang Thiên nhìn Lưu An Na lao xuống tầng, khẽ nhíu mày.
Zombie dưới lầu tuy rằng không biết mở cửa, nhưng cửa sổ dưới lầu đều bị đập nát, cũng không biết có zombie nào bò lên lầu hay không. Lưu An Na lao xuống như vậy, sẽ gặp nguy hiểm.
Nhưng nghĩ lại, hội trưởng học sinh cũng ở dưới, nếu thật sự có zombie, hội trưởng học sinh sẽ cứu Lưu An Na.
Người nọ tuy rằng là tiểu nhân, nhưng bề ngoài công phu làm tốt hơn bất cứ ai, hắn sẽ không mặc kệ Lưu An Na.
Huống chi, hiện tại còn có một người giả bộ ngủ, thừa dịp cháo còn chưa lạnh, phải nhanh chóng cho cậu ăn.
Mạnh Giang Thiên múc một chén cháo gạo, đặt vào chóp mũi Thôi Tây Sinh, cháo gạo trộn lẫn mùi táo đỏ đậu phộng, chậm rãi bay vào trong mũi Thôi Tây Sinh.
Mùi hương nóng hổi trong nháy mắt gợi lên sự thèm ăn trong bụng Thôi Tây Sinh, bụng căn bản không khống chế, ùng ục kêu lên.
Trên sân thượng yên tĩnh, âm thanh đặc biệt vang dội.
Thôi Tây Sinh giả bộ ngủ cũng không tiện che bụng, chỉ có thể nín thở, hy vọng có thể đem thanh âm trong bụng đè xuống.
Mạnh Giang Thiên ở phía sau Thôi Tây Sinh, nhìn biểu tình đáng yêu trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Thôi Tây Sinh muốn tìm một khe hở chui vào, khóe miệng mang theo ý cười.
Vỗ nhẹ bả vai Thôi Tây Sinh, Mạnh Giang Thiên nhẹ giọng nói: "Tỉnh lại, dậy ăn thôi."
Thôi Tây Sinh thờ ơ, tiếp tục giả bộ ngủ.
Mạnh Giang Thiên cũng không vội, rất kiên nhẫn tiếp tục kêu: "Thôi Tây Sinh, tỉnh lại. Lát nữa cháo nguội."
Thôi Tây Sinh tiếp tục giả vờ ngủ. Mạnh Giang Thiên gọi năm sáu lần, cậu mới làm bộ chậm rãi tỉnh lại.
"Tỉnh rồi sao? Đói chưa? Ăn cháo nhé." Mạnh Giang Thiên đỡ Thôi Tây Sinh ngồi dậy, múc một muỗng cháo, tự mình đút cho cậu ăn.
"Tôi tự mình ăn." Thôi Tây Sinh ghét bỏ nhìn Mạnh Giang Thiên, cùng bạn gái cãi nhau, liền đến trêu chọc cậu. Bạn tình cũng có giá.
Mạnh Giang Thiên không cưỡng cầu, để Thôi Tây Sinh tự mình ăn.
Cháo gạo ấm áp xuống bụng, Thôi Tây Sinh thoải mái thiếu chút nữa kêu lên. Sau bảy ngày, cuối cùng cũng được ăn nóng.
Đậu phộng trong cháo, táo tàu ăn ngọt, so với mứt nhân tạo trong bánh mì ngọt ngào hơn nhiều.
Thôi Tây Sinh lang thôn hổ yết mới ăn nửa chén, bụng ùng ục một tiếng, đột nhiên bắt đầu đau lên.
Thôi Tây Sinh bất ngờ không kịp đề phòng, nửa chén cháo rải rác trên đùi, ôm bụng ngã vào trong ngực Mạnh Giang Thiên.
"Thôi Tây Sinh! Em bị sao thế?" Mạnh Giang Thiên sợ tới mức mồ hôi lạnh trong nháy mắt đều chảy ra, ôm chặt lấy Thôi Tây Sinh, bắt lấy cổ tay cậu muốn bắt mạch.
Thôi Tây Sinh trong đau đớn còn không quên giãy dụa, không muốn để Mạnh Giang Thiên bắt mạch.
Mạnh Giang Thiên lo lắng quát lớn: "Đừng lộn xộn, lúc em ngủ, tôi đã bắt mạch. Không phải là thiếu máu sao? Em có gì để giấu?"
Thôi Tây Sinh ngẩn người, tốt xấu gì cũng học đông y, đột nhiên nhớ tới, nam sinh thiếu máu cũng sẽ có hoạt mạch. Mạnh Giang Thiên căn bản cũng không nghĩ tới một nam nhân như cậu có thể mang thai.
Tâm tình khẩn trương lập tức thả lỏng, Thôi Tây Sinh cũng không giãy dụa, tùy ý Mạnh Giang Thiên nắm lấy cổ tay.
Tay kia ôm bụng, khó chịu nói: "Tôi giống như bị tiêu chảy, anh đưa tôi xuống tầng dưới, tìm một căn phòng, tôi muốn đi vệ sinh. Thôi nào, đừng bắt mạch, tôi không thể chịu được nữa."
Cảm giác đau bụng rất giống với tiêu chảy, Thôi Tây Sinh không biết bé con có chuyện gì hay không, nhưng hiện tại cậu thật sự sắp không nhịn được nữa.
Mạnh Giang Thiên thấy sắc mặt Thôi Tây Sinh khó coi, buông cổ tay cậu xuống, ôm Thôi Tây Sinh cũng vọt xuống dưới lầu.
Trong bảy ngày qua, hơn người đã giải quyết các vấn đề sinh lý trong phòng tắm trống ở tầng dưới.
Hội trưởng học sinh ngưng tụ nước sạch, đặt bên cạnh nhà vệ sinh trong các phòng, tuy rằng cả thành phố đều ngừng hoạt động, nhưng hệ thống cống rãnh của tòa nhà này tạm thời còn chưa bị tắc, trong phòng ngược lại không có bao nhiêu mùi hôi.
Lưu An Na và hội trưởng học sinh không biết chạy đi đâu, Mạnh Giang Thiên đặt Thôi Tây Sinh lên bồn cầu, Thôi Tây Sinh luống cuống tay chân cởϊ qυầи, vừa ngồi xuống liền văn chương trôi chảy.
Mạnh Giang Thiên nắm lấy cổ tay Thôi Tây Sinh lại muốn bắt mạch, Thôi Tây Sinh vẻ mặt quẫn bách, đẩy anh nói: "Đợi lát nữa bắt mạch, anh đi ra ngoài trước."
"Chỗ nào của em tôi chưa từng xem qua? Tôi còn vào trong rồi." Mạnh Giang Thiên không đi, tiếp tục bắt cổ tay Thôi Tây Sinh.
Thôi Tây Sinh nhớ tới trước kia liền thẹn quá hóa giận, một cước đá vào bắp chân Mạnh Giang Thiên, hổn hển nói: "Đệch mợ, cậu cút đi, lão tử không có sở thích để cho người ta nhìn cứt!"
Thôi Tây Sinh đau bụng khí lực không lớn, đá vào chân Mạnh Giang Thiên mềm nhũn cũng không đau, Mạnh Giang Thiên nhìn Thôi Tây Sinh, cảm giác người này thật sự có chút tức giận.
Một dấu hiệu bệnh tật, Mạnh Giang Thiên cũng không muốn chọc cậu tức giận, thở dài nói: "Tôi ở ngoài cửa, có việc liền gọi tôi, tôi sẽ lập tức tiến vào. Tôi không ghét bỏ mùi của em đâu."
"Cút!" Thôi Tây Sinh gầm nhẹ, mặt xấu hổ đều đỏ lên, mùi trong không khí quả thật không dễ ngửi, chính cậu cũng ngại mùi.
Mạnh Giang Thiên cười đi ra ngoài, đóng cửa phòng vệ sinh lại, tươi cười của anh biến mất.
Vừa rồi một lát bắt mạch, anh cảm giác được thân thể Thôi Tây Sinh càng ngày càng kém. Trong hai tháng anh không ở bên cạnh cậu, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, làm cho thân thể cậu trở nên tồi tệ như vậy.
Viện trưởng Hách Nhân kia cũng không biết hiện tại chết hay sống, hắn là người hiểu rõ tình huống thân thể của Thôi Tây Sinh nhất.
Nếu có thể tìm được hắn, đe dọa dụ dỗ, mặc kệ dùng biện pháp gì cũng phải hỏi xem thân thể Thôi Tây Sinh rốt cuộc xảy ra vấn đề gì.
Thôi Tây Sinh ngồi xổm hơn bốn mươi phút, Mạnh Giang Thiên nhịn không được đi vào bốn năm lần, Thôi Tây Sinh luôn cảm thấy đi không hết.
Mùi thật sự quá xông lên, giữa đường Thôi Tây Sinh đổi phòng vệ sinh tiếp tục ngồi xổm. Mạnh Giang Thiên trở lại phòng vệ sinh ban đầu, tự mình dùng dị năng hệ nước rửa sạch bồn cầu.
..........
//
NTT