Tất cả mọi người đều khó hiểu, không biết Mạnh Giang Thiên muốn làm cái gì.
Chỉ có hội trưởng học sinh mới biết, tên này thật sự nói được làm được, muốn cho những thực phẩm này bị phơi nắng hết hạn mới chia ra ngoài.
"Được rồi, đều chia xong. Tất cả các cậu hãy quay lại nghỉ ngơi." Thức ăn dễ hư hỏng cũng không nhiều, một trăm lẻ tám người cũng không dễ gì.
"Chúng tôi không mệt, đều chia xong có phải là có thể cho tôi một chút đồ ăn hay không?" Có người chờ quá lâu, nhìn thức ăn đầy đất, nước miếng cũng không kìm nén được.
"Yên tâm, tôi nói chuyện giữ lời, các cậu đã bỏ ra sức lao động, tôi nhất định sẽ cho các cậu thức ăn ăn. Nhưng không phải bây giờ."
Mạnh Giang Thiên giơ ngón tay lên, một chiếc ô che nắng bay đến bên cạnh, lại một câu, một cái hộp bia chứa đầy bia bay đến bên chân.
Mạnh Giang Thiên ngồi trên rương bia, ngồi dưới ô che nắng, không có chút ý tứ muốn chia thức ăn.
"Không phải bây giờ là sao? Khi nào có thể chia?" Có người lo lắng hỏi.
"Khi nào chia, còn xem tâm tình của tôi." Mở một chai bia ra, Mạnh Giang Thiên thảnh thơi uống.
"Vậy khi nào tâm tình của cậu tốt?" Một số người hỏi lại.
Tuy rằng đối với cách làm của Mạnh Giang Thiên đầy căm phẫn, nhưng không ai dám đưa ra dị nghị, hỏi cũng là thật cẩn thận.
"Nói không chừng. Các cậu cứ hỏi đông hỏi tây, tâm tình của tôi sẽ không tốt lắm." Mạnh Giang Thiên uống một ngụm bia nói.
Tất cả mọi người trong nháy mắt im lặng.
Có người đem ánh mắt cầu xin nhìn hội trưởng học sinh, hội trưởng học sinh đen mặt quay đầu, làm bộ như không phát hiện.
Mặt trời mọc và nhiệt độ ngày càng cao. Trên nóc tòa nhà yên tĩnh chỉ có tiếng Mạnh Giang Thiên uống bia.
Bên cạnh Mạnh Giang Thiên gió mát vờn quanh, trên đỉnh đầu che nắng bao trùm một mảnh râm mát, mỗi người đều nóng đến mồ hôi đầm đìa, chỉ có Mạnh Giang Thiên vừa sảng khoái vừa thoải mái.
Bánh mì đầy đất được phơi nắng, cách túi nilon đều có thể ngửi thấy mùi lúa mì kem.
Mùi hương này không ngừng kíƈɦ ŧɦíƈɦ một trăm lẻ tám người đói bụng, lý trí đều sắp bị mặt trời nướng tàn.
Mạnh Giang Thiên nhìn bộ dáng thê thảm của những người này, tửu hưng càng ngày càng cao, không cảm thấy đã uống ba chai bia.
Ba chai bia xuống bụng, cảm giác thân thể có chút nóng, Mạnh Giang Thiên buông chai bia thứ tư xuống.
Trước kia anh cũng không uống rượu nhiều, tửu lượng cũng không cao, ba chai bia cũng không sai biệt lắm.
Cửa sân thượng bị mở ra, Thôi Tây Sinh vừa đi ra, ánh mắt mọi người đều tụ tập trên người cậu. Cảm giác như mang dao ở sau lưng khiến Thôi Tây Sinh dừng bước.
"Nóng như vậy, sao em lại lên đây." Mạnh Giang Thiên nhìn thấy Thôi Tây Sinh, lập tức đi tới.
Kéo tay Thôi Tây Sinh đi xuống dưới ô che nắng, đỡ cậu ngồi trên thùng bia, gió nhẹ nhàng thổi xung quanh Thôi Tây Sinh.
"Trong phòng cũng nóng." Thôi Tây Sinh thoải mái thở dài. Nhiệt độ hiện tại, ngay cả khi mở cửa sổ trong phòng cũng ngày càng nóng hơn.
Thôi Tây Sinh cũng không muốn đi lên, nhịn thật lâu, thật sự nóng đến chịu không nổi, mới lên tìm Mạnh Giang Thiên.
"Anh đang làm gì vậy?" Nhìn thấy bánh mì trên mặt đất, Thôi Tây Sinh nghi hoặc hỏi Mạnh Giang Thiên.
"Không có việc gì, chính là phơi nắng tài sản của tôi. Em có khát không?" Mạnh Giang Thiên cầm một bình trà đá cho Thôi Tây Sinh.
"Tôi muốn uống nước khoáng." Thôi Tây Sinh đi lên thật đúng là có chút khát nước. Nhưng cậu không thích đồ uống ngọt ngào, càng uống càng khát.
Mạnh Giang Thiên nhìn đống thức ăn, nước khoáng đều bị hội trưởng học sinh phân cho một trăm lẻ tám vị, một chai cũng không có.
"Tôi đi lấy cho em."
"Không cần, cũng không phải rất khát." Thôi Tây Sinh nhìn hơn một trăm đôi mắt như sói đối diện, cũng không dám một mình ở chỗ này.
Càng nhìn những người này càng không được tự nhiên, Thôi Tây Sinh đang nghĩ vẫn nên xuống phòng đợi đi. Trong đám người, một nam sinh đột nhiên đứng lên, sợ tới mức Thôi Tây Sinh đặt mông trở về, khẩn trương kéo chặt cổ tay Mạnh Giang Thiên.
Mạnh Giang Thiên nắm tay Thôi Tây Sinh, nhìn nam sinh một cái, nam sinh co rúm lại một chút, rồi lại lập tức nắm chặt nắm tay.
Đứng tại chỗ, mặt càng lúc càng đỏ, tựa hồ cùng mình đang đọ sức.
Mạnh Giang Thiên có chút hứng thú nhìn hắn, nam sinh nhìn trộm Mạnh Giang Thiên vài lần, cắn răng nhắm mắt lại, đột nhiên từ trong đám người buồn bực xông ra.
Mạnh Giang Thiên nhìn hắn vọt thẳng tới một túi bánh mì, khóe miệng chậm rãi nhếch lên.
Khi nam sinh sắp bắt được bánh mì, Mạnh Giang Thiên giơ ngón tay lên.
Nam sinh nhìn thấy thức ăn ngay trước mắt, nhưng thấy mình cách bánh mì càng ngày càng xa. Hơn nữa thân thể không khống chế được, dần dần tăng cao, mặt đất ở trước mắt càng ngày càng nhỏ.
Hơn một trăm người ngửa mặt nhìn hắn, hoảng sợ, lo lắng, hả hê khi người gặp họa, biểu tình mỗi người đều bất đồng.
Mặt đất trên nóc nhà trong tầm mắt dần dần biến mất, trên đường phố dưới lầu, hai ba con zombie lắc lư trên đường.
Nam sinh sợ tới mức tim ngừng đập ba giây, quay đầu nhìn Mạnh Giang Thiên duỗi tay khống chế hắn, hoảng sợ cầu xin nói: "Mạnh Giang Thiên, tôi sai rồi! Tôi đã sai! Tôi không dám nữa. Cậu để tôi yên."
Tiếng khóc của nam sinh hấp dẫn sự chú ý của zombie dưới lầu, ba con zombie ngửa đầu, nhìn thấy nam sinh giãy dụa giữa không trung, trong nháy mắt giống như gà bơm máu, duỗi tay hướng nam sinh gào thét loạn xạ.
Mạnh Giang Thiên mỉm cười nhìn nam sinh, tay đột nhiên thu hồi, không có gió kéo, nam sinh nhanh chóng rơi xuống tầng.
"A~" Zombie trước mắt càng ngày càng rõ ràng, nam sinh hoảng sợ kêu to.
Mắt thấy sắp rơi vào trong ngực zombie, nam sinh gắt gao nhắm hai mắt lại, tuyệt vọng chờ đợi đau đớn sau khi rơi xuống đất.
Giống như đụng phải một khối sắt, ngực nam sinh đụng đến một trận đau nhức, một ngụm máu lập tức phun ra ngoài.
Bên tai tiếng gào thét của zombie đinh tai nhức óc, mùi hôi thối từng trận vọt vào chóp mũi.
Đau đớn trên ngực tựa hồ cũng không giống đau nhức xương gãy, cảm giác bị zombie cắn xé cũng không có. Nam sinh nghi hoặc mở mắt ra, ba ngón tay thối rữa của zombie gần ngay trước mắt.
Trong dạ dày nam sinh bốc lên, thiếu chút nữa nôn ra ngay tại chỗ, nhưng hai ngày không ăn cơm, dạ dày của hắn đã sớm trống rỗng, muốn nôn cũng không nôn ra được, chỉ có thể nôn khan hai tiếng.
Zombie mới hành động chậm chạp cồng kềnh, nam sinh một ngụm máu tươi phun lên mặt ba con zombie, làm cho ba con zombie trong nháy mắt điên cuồng.
Duỗi cánh tay, vội vàng muốn câu được nam sinh từ trên trời giáng xuống gần trước mắt.
Nhưng bọn nó nhảy nhảy, kiễng mũi chân, sống chết chính là không thể tiếp cận được khuôn mặt bẩn thỉu nhưng tươi mới của nam sinh.
"Aaaa" cùng zombie mặt đối mặt gần gũi, nam sinh bị dọa hoảng hốt trực tiếp sụp đổ, tiếng kêu thảm thiết vang vọng khắp trời trên đường phố yên tĩnh.
"Mạnh Giang Thiên!" Hội trưởng học sinh không ngờ Mạnh Giang Thiên lại trắng trợn muốn gϊếŧ người như vậy.
Trong nháy mắt cân nhắc ưu và nhược điểm, hội trưởng học sinh cảm thấy đây là một cơ hội tuyệt vời để làm phong phú thêm sự công bằng và chính nghĩa của mình, lập tức đứng ra muốn ngăn cản.
Về phần Mạnh Giang Thiên có thể nghe lời hắn hay không, hội trưởng học sinh căn bản cũng không quan tâm, mặc kệ kết cục như thế nào, hắn muốn chính là ngăn cản quá trình của Mạnh Giang Thiên.
..........
//
NTT