"Âm mưu về tôi?" Lời nói của dị năng giả đã thành công cứu chính hắn. Mạnh Giang Thiên thu hồi dao gió, đi tới trước mặt dị năng giả.
"Đúng vậy, tôi là thân tín bên cạnh Lưu Thắng Huy, tôi tên là Vương Thụy, cậu tùy ý đến đại sảnh phục vụ dị năng giả hỏi, đều biết tôi.
Tôi trước kia chính là ở dưới tay Lưu Thắng Huy làm binh lính, rất nhiều chuyện của hắn tôi đều biết. Hắn kiêng kỵ đẳng cấp của cậu, đã bày ra âm mưu nhằm vào cậu. Nếu cậu có thể thả tôi ra, tôi sẽ nói cho cậu biết."
"Cậu chuyện gì cũng biết?"
"Đúng vậy, tám phần bí mật của Lưu Thắng Huy tôi đều biết. Nhưng một vài chuyện quá bí mật cũng chỉ có Chu Diệu biết."
"Phòng thí nghiệm dưới lòng đất cậu biết bao nhiêu?"
"Cái này tôi đều biết, tôi chính là người phụ trách an ninh của phòng thí nghiệm ngầm. Tất cả các hệ thống an ninh tôi có quyền, nhưng bây giờ tôi bị xóa bởi họ."
"Vào hay không không sao, cậu có biết tất cả lối ra vào phòng thí nghiệm dưới lòng đất ở đâu không?"
"Đương nhiên biết, phòng thí nghiệm dưới lòng đất tổng cộng tám lối ra, tôi đều biết ở đâu."
"Vậy trong phòng thí nghiệm có một lão trung y tên là Hách Nhân hay không?"
"Hách viện trưởng sao? Ông ấy ở trong phòng thí nghiệm, vừa thức tỉnh hệ tinh lọc, có thể tinh lọc virus zombie, chúng tôi đối với ông ấy đều rất khách khí."
"Rất tốt." Mạnh Giang Thiên không quan tâm cái khác, anh chỉ muốn cứu Hách viện trưởng.
Mang theo Vương Thụy, trong nháy mắt biến mất tại chỗ, một giây sau, hai người liền trở lại bên cạnh Thôi Tây Sinh.
Ngón tay Mạnh Giang Thiên nhẹ nhàng gõ một chút trên gò đất hình kén, gò đất như khói biến mất, Thôi Tây Sinh ngồi trên mặt đất, híp mắt, trong lúc nhất thời còn chưa có cách nào thích ứng với ánh sáng.
Trong phòng làm việc, Lưu Thắng Huy nhìn hình ảnh giám sát, sắc mặt càng thêm âm trầm.
Tiểu khu Mộc Lan cùng Thôi Tây Sinh khoảng cách cũng không gần, Mạnh Giang Thiên có thể trong nháy mắt liền di động xa như vậy, cũng không phải là tin tức tốt.
Trong màn hình giám sát, Mạnh Giang Thiên mang theo Vương Thụy cùng Thôi Tây Sinh trong nháy mắt biến mất tại chỗ, hệ không gian thật sự là dị năng gây phiền nhiễu.
Lưu Thắng Huy trong lòng hoảng hốt, rất bất an.
"Chu Diệu, đi xóa bỏ tất cả quyền hạn trong phòng thí nghiệm của Vương Thụy. Tăng cường phòng thủ và tuần tra tại các lối vào khác nhau. Di chuyển phòng thí nghiệm ngay lập tức, di chuyển những thứ quan trọng đầu tiên, có thể di chuyển bao nhiêu liền di chuyển."
Tuy rằng không nghe được hai người đang nói cái gì, nhưng Lưu Thắng Huy trực giác cảm thấy Vương Thụy sẽ làm chuyện xấu.
"Vâng." Chu Diệu lập tức cầm điện thoại gọi ra ngoài.
Cảnh sắc trước mắt vừa loá, chờ Thôi Tây Sinh thích ứng với ánh đèn, cậu đã bị Mạnh Giang Thiên đưa đến phòng Trịnh Ngẫu.
Trịnh Ngẫu đang cởϊ qυầи áo chuẩn bị tắm rửa ngủ, trong phòng đột nhiên có thêm ba người, thiếu chút nữa nhìn sạch hắn.
Vội vàng luống cuống mặc áo khoác cởi ra, nhìn thấy là Mạnh Giang Thiên, núi lửa nhỏ của Trịnh Ngẫu hoàn toàn phun trào, đây đều là lần thứ mấy!
Nổi giận đùng đùng nhào về phía Mạnh Giang Thiên, Trịnh Ngẫu điên cuồng quát: "Mạnh Giang Thiên! Lão tử liều mạng với cậu!"
"Đừng náo loạn." Mạnh Giang Thiên vươn tay, trên người Trịnh Ngẫu đột nhiên xuất hiện dị năng hệ cây, giống như rắn quấn lấy hắn, cả người trong nháy mắt bị trói thành Koala.
"Cái đệch, cậu rốt cuộc thức tỉnh bao nhiêu dị năng hả? Cậu thả tôi ra." Trịnh Ngẫu nhìn thanh gỗ trên người, vừa sợ vừa giận.
Mạnh Giang Thiên chê Trịnh Ngẫu quá ồn ào, phất phất tay, dị năng hệ cây tiếp tục quấn quanh, ngay cả miệng Trịnh Ngẫu cũng quấn lấy, chỉ lưu lại một đôi mắt đỏ bừng, không ngừng vung mắt đao đâm Mạnh Giang Thiên.
"Em không sao chứ?" Mạnh Giang Thiên đặt Thôi Tây Sinh lên giường Trịnh Ngẫu, cảm giác sinh mệnh của Thôi Tây Sinh dao động có chút khác thường.
Thấy rõ là Mạnh Giang Thiên, trái tim đang lơ lửng của Thôi Tây Sinh lập tức bỏ vào lồng ngực.
Đau đớn trên bụng càng lúc càng rõ ràng, Thôi Tây Sinh lại hoảng hốt, nắm chặt quần áo Mạnh Giang Thiên, lo lắng nói: "Mạnh Giang Thiên, bụng tôi đau, anh cứu con tôi, tôi gặp chuyện không may nó cũng không thể xảy ra chuyện."
"Em yên tâm, bé con sẽ không có việc gì." Tất cả dị năng hệ chữa trị của Mạnh Giang Thiên đều tràn vào bụng Thôi Tây Sinh.
Tiểu bảo bảo quả thật có chút không ổn, sinh mệnh dao động thập phần hỗn loạn, còn rất yếu ớt.
Nhưng vẫn sẽ hấp thu dị năng của Mạnh Giang Thiên, lần này số lượng hấp thu so với bất kỳ lần nào cũng gấp đôi.
Cánh cửa đột nhiên bị đá văng ra ngoài, một đám người tràn vào. Có người Mạnh Giang Thiên đã gặp qua, cũng có người chưa từng thấy qua.
Lâm Vi Hồng nhìn thấy Mạnh Giang Thiên, lập tức hiểu được Trịnh Ngẫu rống giận là chuyện gì xảy ra, trong nháy mắt thở phào nhẹ nhõm.
Hà Hoan là người đầu tiên xông vào, nhìn thấy Trịnh Ngẫu bị trói thành kén, sợ tới mức tim ngừng đập vài giây.
Vương Thụy là trợ thủ đắc lực của Lưu Thắng Huy, lúc trước bọn họ bị nhốt trong phòng thí nghiệm cũng đã gặp qua. Bọn họ còn điều tra Vương Thụy, tội ác của người này quả thực là nan giải.
Lần đầu tiên nhìn thấy Vương Thụy đứng đối diện, Hà Hoan trong lòng cả kinh, cho rằng bọn họ bại lộ, theo bản năng liền đem Vương Thụy trở thành đầu sỏ gây ra.
Giơ tay lên công kích, một chút đường sống cũng không chừa lại, một bên hô to: "Lâm Vi Hồng, dẫn Trịnh Ngẫu đi trước, tôi giữ chân hắn lại."
"Hà Hoan, đừng xúc động." Lâm Vi Hồng tuy rằng không rõ tình huống, nhưng Mạnh Giang Thiên ở chỗ này, Vương Thụy lại chỉ một người, trong lòng Lâm Vi Hồng cũng không phải rất sợ Vương Thụy.
Đáng tiếc cô hô chậm, Hà Hoan cũng là dị năng giả hệ lửa, một quả cầu lửa lớn như bóng rổ đã ném về phía Vương Thuỵ
Vương Thụy nhìn thấy Trịnh Ngẫu liền rất kinh ngạc, những người này đều là người hắn truy bắt thật lâu cũng không bắt được, không nghĩ tới Mạnh Giang Thiên cư nhiên cùng bọn họ quen biết một chỗ.
Nhưng hắn cũng không nghĩ tới Hà Hoan nói ra tay liền ra tay, vội vàng ở trước người trải ra một bức tường nước ngăn cản hỏa cầu.
Đại chiến hết sức căng thẳng, ngay khi hỏa cầu tiếp xúc với tường nước, vừa mới bốc lên một tia hơi nước, một đạo ánh sáng màu lam hiện lên, hỏa cầu và tường nước đột ngột biến mất, phảng phất căn bản không có tồn tại.
"Đều dừng tay, đừng làm tổn thương vợ tôi." Thời khắc mấu chốt, Mạnh Giang Thiên gấp lại không gian, đem tường nước cùng hỏa cầu đưa đến không gian khác.
Bé con trong bụng Thôi Tây Sinh còn đang hấp thu dị năng của anh, hiện tại cũng không thể bị cắt đứt, bé con này hôm nay bị thương.
Hà Hoan trừng mắt muốn nói chuyện, Mạnh Giang Thiên lạnh lùng nhìn hắn nói, "Hắn ta không phải tới bắt các cậu, hắn ta đến giúp các cậu, hắn đã phản bội Lưu Thắng Huy."
Hà Hoan và Trịnh Ngẫu thật đúng là trời sinh một đôi, hai người đều thập phần hoàn mỹ thể hiện đặc tính xúc động nóng nảy của dị năng hệ lửa.
Mạnh Giang Thiên rất hoài nghi, những người này lâu như vậy ngay cả phòng thí nghiệm dưới lòng đất ở đâu cũng không tìm được, nói không chừng chính là bị hai tên xúc động này liên lụy.
"Cái gì! Cậu đã phản bội Lưu Thắng Huy!? Cậu không phải là cánh tay phải của hắn ta sao? Ngoại trừ Chu Diệu kia, cậu giống chó liếm nhất, cậu làm sao có thể phản bội Lưu Thắng Huy?" Lâm Vi Hồng khiếp sợ trừng mắt nhìn Vương Thụy, thập phần không tin.
"Cái gì mà chó liếm. Là một người lính, tôi chỉ trung thành với sĩ quan của mình, cô không được dùng từ như vậy." Vương Thụy bất mãn phản bác.
"Trung thành với sếp? Ôi, ôi, cậu còn biết dát vàng lên mặt mình. Cậu biểu hiện lòng trung thành của cậu, ngay cả phán đoán cơ bản nhất cũng không có sao? Những chuyện mất nhân tính cậu làm, tôi đều nhớ kỹ từng chuyện hộ cậu. Đó là trung thành? Là cấu kết làm việc ác, nối giáo cho giặc!"
..........
//
NTT