"Cậu còn cười, có tin tôi đánh cậu không?" Tất cả mọi người đều nhíu mày, Lâm Vi Hồng thấy Vương Thụy cư nhiên nở nụ cười, tức giận bốc lên đầu.
"Tại sao phải nóng nảy như vậy, tôi có biện pháp có thể giúp các cô." Vương Thụy kéo tay Lâm Vi Hồng ra, thấy mọi người đều nhìn về phía hắn, lại cười đắc ý.
"Có biện pháp thì nói nhanh, cười cái éo gì mà cười." Lâm Vi Hồng giơ nắm đấm lên uy hiếp.
"Số người các cô không đủ, có thể tìm viện binh a." Vương Thụy ra vẻ cười thâm trầm.
"Tiếp tục đi!" Lâm Vi Hồng chờ Vương Thụy tiếp tục nói, người này lại giả bộ cao nhân không nói lời nào.
Nhìn nụ cười thiếu đánh kia liền ngứa tay, Cánh tay Lâm Vi Hồng vung lên, muốn thật sự động thủ.
Mắt thấy nắm đấm to đùng đang ở ngay trước mắt, Vương Thụy lắc mình né tránh, vội vàng giải thích: "Lưu Thắng Huy trước tận thế chỉ là một tướng quân, sau tận thế thức tỉnh dị năng, bởi vì đẳng cấp cao, mới trở thành quản lý khu an toàn. Rất nhiều người kỳ thật cũng không tin hắn làm quản lý, ngầm cùng hắn cạnh tranh cũng có mấy người. Ví dụ như Trương Triết Phong trước tận thế lớn hơn Lưu Thắng Huy, hiện tại lại bị hắn đè lên một đầu."
"Trương Triết Phong là một người bình thường, sao lại tranh giành với Lưu Thắng Huy?" Hà Hoan nghi ngờ.
"Hắn tuy rằng là người bình thường, nhưng bên cạnh hắn có dị năng giả a. Lưu Thắng Huy cũng không phải là quản lý tốt, hắn độc chiếm rất nhiều tài nguyên, đã có người nhìn không quen, liên hợp lại muốn lật đổ hắn. Trương Triết Phong chính là người đứng đầu những người này. Hắn tuy rằng là người bình thường, nhưng trước kia hắn chính là người quản lý toàn bộ quân đội Hoa Quốc, kinh nghiệm quản lý so với Lưu Thắng Huy mạnh hơn nhiều."
"Có một số dị năng giả chấp nhất tăng lên đẳng cấp của mình, tu luyện cũng không có thời gian, rất ít người trở về phí thời gian quản lý một khu an toàn lớn như vậy. Nếu không phải những dị năng giả kia bị Lưu Thắng Huy tranh đoạt tài nguyên mà bọn họ xứng đáng, bọn họ cũng sẽ không nghĩ đến việc lật đổ Lưu Thắng Huy. Trương Triết Phong có thể nói là người đại diện mà bọn họ đẩy ra, tuy trên danh nghĩa là quan lớn nhất trong khu an toàn, nhưng hắn vẫn phải nghe theo dị năng giả kia."
Vương Thụy nhìn thời gian trên máy tính của Trịnh Ngẫu, tiếp tục nói: "Nếu chậm trễ thời gian, Lưu Thắng Huy sẽ dọn sạch phòng thí nghiệm. Tôi hiện tại có thể đem tám lối ra phòng thí nghiệm đều nói cho các cậu, nếu các cậu muốn đi vào, tôi cũng có thể giúp dẫn đường."
"Nhưng các cậu nhất định phải đáp ứng tôi, mặc kệ các cậu cùng Lưu Thắng Huy ai thắng, đều phải thả tôi rời đi. Tôi sẽ rời khỏi khu an toàn và không bao giờ quay lại. Về phần có muốn tìm Trương Triết Phong hay không thì tùy theo quyết định của các cậu."
Vương Thụy ngồi trên ghế trước máy tính Trịnh Ngẫu, chờ quyết định của mọi người.
Mọi người trong phòng nhìn nhau, cuối cùng đều nhìn về phía Lâm Vi Hồng, bình thường những người trong bọn họ đều là cô quyết định.
"Hắn nói đúng, không thể kéo dài thêm nữa, lâu hơn nữa phòng thí nghiệm sẽ bị Lưu Thắng Huy dọn sạch. Nếu không có bằng chứng, chúng ta không thể làm gì hắn ta".
Lâm Vi Hồng chỉ do dự vài giây liền đưa ra quyết định. Nhưng bọn họ thật sự là số lượng quá ít, cô cũng không có tự tin có thể thành công.
Nơi này Mạnh Giang Thiên đẳng cấp cao nhất, nếu Mạnh Giang Thiên có thể hỗ trợ, đáy lòng cô sẽ bớt một chút lo lắng.
Lâm Vi Hồng rất nghiêm túc nhìn về phía Mạnh Giang Thiên hỏi: "Mạnh Giang Thiên, cậu sẽ giúp chúng tôi chứ?"
"Tôi chỉ đi cứu Hách viện trưởng, những thứ khác tôi không tham dự." Mạnh Giang Thiên lạnh lùng nói.
"Hách viện trưởng?" Thôi Tây Sinh xem náo nhiệt nghe được cái tên quen thuộc, kinh ngạc nhìn về phía Mạnh Giang Thiên.
"Chính là Hách Nhân viện trưởng, ông ấy bị nhốt ở phòng thí nghiệm dưới lòng đất, chờ anh cứu ông ấy ra, giúp em điều trị thân thể một chút." Mạnh Giang Thiên sờ bụng Thôi Tây Sinh, ôn nhu nói.
"Không còn thời gian, nếu là muốn cứu Hách viện trưởng, hiện tại phải đi. Trịnh Ngẫu đột nhập hệ thống thông tin liên lạc của khu an toàn, liên lạc với Trương Triết Phong, giải thích tình huống với hắn, bảo hắn phái người trợ giúp chúng ta. Vương Thụy, nói cho tôi biết tám vị trí lối ra trong phòng thí nghiệm. "
"Ngụy Linh Linh, liên hệ với tất cả mọi người của chúng ta, bất kể bây giờ họ đang ở đâu, đang làm gì, phải kết thúc ngay lập tức, tám lối ra phải có người canh giữ. Nếu là có người từ phòng thí nghiệm đi ra, vô luận như thế nào cũng phải ngăn cản, ngàn vạn lần không thể để cho bọn họ đem chứng cứ phạm tội đều mang ra ngoài."
"Mạnh Giang Thiên, cậu mang theo Vương Thụy, hai người đẳng cấp cao, lại quen thuộc địa hình, hai người vào phòng thí nghiệm, chúng tôi bảo vệ tám lối ra vào. Cậu không cần phải làm bất cứ điều gì khác. Nhưng tôi hy vọng cậu có thể giúp cứu người, thuận tiện tận lực náo loạn càng lớn càng tốt."
"Như vậy mới có thể hấp dẫn càng nhiều người tới, để cho tội ác của Lưu Thắng Huy được công khai, cũng có thể hấp dẫn Trương Triết Phong đến giúp chúng ta. Cậu giúp chúng tôi việc này, tôi liền để Ngụy Linh Linh lại, cùng Trịnh Ngẫu bảo vệ Thôi Tây Sinh." Lâm Vi Hồng chờ mong nhìn Mạnh Giang Thiên.
Mạnh Giang Thiên nhìn Ngụy Linh Linh, dị năng dao động cũng không lớn, đẳng cấp cũng không cao. Đẳng cấp Trịnh Ngẫu và Ngụy Linh Linh còn thấp.
Nếu Thôi Tây Sinh gặp phải nguy hiểm, hai người này một người cũng không dùng được.
Bất quá anh hiện tại muốn đi cứu Hách Nhân, cũng không có cách nào mang Thôi Tây Sinh ở bên người. Có hai dị năng giả bảo vệ so với không có còn tốt hơn.
Hơn nữa cũng là chuyện thuận tay có thể làm, Mạnh Giang Thiên cân nhắc trong chốc lát, gật đầu đồng ý: "Được."
Lâm Vi Hồng nhất thời cao hứng, chân thành nói: "Đa tạ, cậu yên tâm, tôi cam đoan Thôi Tây Sinh bình yên vô sự. Vậy chúng ta tạm thời an bài như vậy đi, các cậu còn muốn bổ sung gì không?"
Lâm Vi Hồng nhìn về phía mọi người.
Không ai có dị nghị, Trịnh Ngẫu thậm chí đã đẩy Vương Thụy ra, gõ lên bàn phím.
"Vậy chúng ta bắt đầu hành động đi." Lâm Vi Hồng ra lệnh một tiếng, tất cả mọi người đều động đậy.
Vương Thụy để lại tám vị trí lối ra cho Ngụy Linh Linh, Ngụy Linh Linh lấy điện thoại di động gọi ra ngoài.
Thôi Tây Sinh ở lại trong phòng Trịnh Ngẫu, hai người mang thai kỳ lạ ngược lại có đề tài chung, ở chung coi như không tệ.
Mạnh Giang Thiên mang theo Vương Thụy đi đến lối ra gần nhất.
Lối ra này không phải là nơi đậu xe, nhưng trong một thị trường bán buôn lớn.
Trong chợ xe cộ qua lại vận chuyển các loại vật tư, náo nhiệt đông đúc.
Lối ra lại chọn ở địa phương náo nhiệt như vậy, thật đúng là đáp ứng câu nói nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất.
Lối ra nằm trên tường của một nhà kho chứa bông. Vương Thụy đưa tay sờ soạng trên vách tường vài cái, vách tường không hề phản ứng.
"Quyền hạn của tôi quả nhiên đã bị xóa. Tôi không thể vào được, bây giờ tôi chỉ có thể dựa vào cậu. Bức tường này là dị năng giả hệ đất ngưng tụ, hôm nay cậu dùng một tổ đất nhỏ bảo vệ Thôi Tây Sinh, hẳn là thức tỉnh dị năng hệ đất đi. Có thể ngăn trở nhiều dị năng công kích như vậy, đẳng cấp của cậu hẳn là không thấp, có lẽ có thể mạnh mẽ mở nó."
Vương Thụy lui ra sau nhường vị trí, Mạnh Giang Thiên rời đi hai ngày một đêm, khiến Thôi Tây Sinh lại lâm vào hiểm cảnh, chính là vì giờ khắc này.
Tay dán lên mặt tường, Mạnh Giang Thiên cảm nhận được dị năng rung động truyền đến trong vách tường.
Theo rung động dị năng hệ đất đưa vào dị năng hệ đất của mình, thay đổi dị năng rung động của mình, cùng dị năng rung động trên vách tường dung nhập vào một thể.
Dần dần, Mạnh Giang Thiên nắm giữ quyền chủ động, dẫn dắt dị năng hệ đất trên vách tường rung động căn cứ vào ý nguyện của mình mà nhảy lên.
..........
//
NTT