Sau Khi Tham Gia Show Hẹn Hò Cùng Người Yêu Cũ, Tôi Hot

chương 4

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Lúc đó ở hiện trường, ngoài Trần Nghiêm ra không biết còn người nào cũng quay trộm clip gửi cho blog marketing.

[@ Giải trí tiên phong: Nhậm Khâm Minh đuổi đánh lão dê già, xung quan giận dữ vi lam nhan!]

Trong video, Nhậm Khâm Minh mặc bộ đồ thể thao màu đen, nắm đấm không ngừng bắt chuyện với mặt người nọ, trước sau chỉ nói tổng cộng đúng ba câu.

"Mày động vào Nguyễn Tụng?"

...

"Thế nghĩa là muốn sờ."

...

"Thấy rõ tao là ai không? Chỉ bằng mày mà cũng muốn chiếm lời của Nguyễn Tụng, đánh mày vẫn còn là nhẹ! Tiểu Lư, báo cảnh sát."

...

Fan lúc mới vào xem thì còn rất vui vẻ, tưởng là thần tượng sắp có bộ phim mới, ai nấy đều vui mừng khôn xiết.

[Anh giai nhà này chính là chiến sĩ thi đua!! "Who" vừa ra mắt mà đã vào đoàn phim khác luôn rồi á!!!]

[Liếm liếm liếm, anh của Mị thực sự càng ngày càng đẹp giai là sao ta 15551!]

[Diễn viên ở trần kia chuyên nghiệp thật đấy, cảm giác đúng là không mặc gì thật, còn để anh Mị đánh, nhìn thôi cũng thấy đau rồi, shh!!!]

[Mặc dù biết đây chỉ là diễn thôi, nhưng vẫn thấy thật hâm mộ người tên "Nguyễn Tụng" này nha, hức hức hức.]

[Kỹ năng diễn xuất của anh giai nhà Mị thì cứ phải gọi là vô địch, ánh mắt này, cách đài từ này, bầu không khí này!!! Marmot rít gào.jpg]

*"Đài từ" trong điện ảnh được hiểu là cách diễn viên phát âm, nhả chữ, thông qua ngữ điệu của bản thân để thể hiện cảm xúc qua lời thoại. Điều này giúp họ nhập vai tốt hơn và cũng dễ khiến khán giả đồng cảm với nhân vật.

Phong cách ở khu bình luận cùng tình cảnh gió tanh mưa máu mà blog marketing dự đoán hoàn toàn không giống nhau, có trách thì chỉ trách thiết lập tính cách Diêm vương mặt lạnh thường ngày của Nhậm Khâm Minh quá vững chắc, không ai cảm thấy hắn sẽ thật sự ra tay đánh nhau vì một người nào đó.

Vì đạt được hiệu quả lượng truy cập, blog marketing không thể không đăng thêm một bài nữa.

[@ Giải trí tiên phong: Có khi nào, mọi người nói liệu đây có thể là sự thật, không phải đang đóng phim không... Lại có khi nào, "Xung quan giận dữ vi lam nhan", chính là vì người còn lại trong bức ảnh hôn nhau tối qua...]

Khu bình luận...

[?]

[?????]

[Thế là lại nữa à, không thể nào đâu, quỳ an đi, fan không hẹn ngày gặp lại nhá.]

[Sống phải thấy người, chết phải thấy xác, vị "Nguyễn Tụng" kia đến nửa cái ngón chân còn chưa thấy, dựa vào cái gì mà mấy người nói, người anh giai nhà này hôn chính là anh ta? Bộ không thể đánh lưu manh vì anh em bạn bè chí cốt sao?]

[Bổ sung cho chị em lầu trên một tí, chỉ có mấy tấm ảnh mờ mờ ảo ảo! Rốt cuộc là có hôn hay không còn không biết đâu!]

[Các người cứ ở đó mà tranh cãi, ôm anh nhà đi liếm màn hình đây, "Tiểu Lư, báo cảnh sát", câu này Mị có thể nghe thêm 10 ngàn lần nữa!]

[Đúng đúng, âm thầm nghĩ trong đầu, thực ra trợ lý Tiểu Lư của bọn này cũng trắng trẻo xinh giai lắm, ui, YY tới rồi, YY tới rồi. Háo sắc.jpg]

[@ Giải trí tiên phong:...]

Trong vòng một ngày, thái độ của fan hâm mộ thay đổi nhiều đến mức, công ty của Nhậm Khâm Minh thậm chí còn không cần nhờ nick seeding làm quan hệ xã hội ra tay.

Tất cả là vì, thái độ cư xử của Nhậm Khâm Minh bao năm nay vẫn lạnh như băng, cộng với lịch trình là việc của hắn mà người ta moi ra được.

[Một năm 365 ngày thì có đến 330 ngày đang ngâm mình ở đoàn làm phim, phúc khí này cho anh, anh có muốn không? Là bạn trai anh, anh chịu được hả?]

[......]

Lại nghĩ về sự cống hiến, thái độ chuyên nghiêm của anh giai nhà mình, tất cả người hâm mộ đều trầm mặc.

Dường như mọi chuyện đều được giải quyết một cách dễ dàng?

Nhưng mà báo cảnh sát thì phải lập biên bản.

Vụ của Lưu Đức Chung chưa đủ để báo án tội hiế.p dâm, trên người lại còn có thương tích, cùng lắm cũng chỉ bị giáo dục tư tưởng dăm ba câu.

Nhậm Khâm Minh tuy ra tay đánh người, nhưng vì hắn chỉ đánh lên mặt, trái lại thành ra mấy vết thương trên người Lưu Đức Chung, không biết bị "Ai" đánh thoạt nhìn còn nhiêm trọng hơn, cuối cùng chỉ phạt gã 100 tệ xem như cảnh cáo.

Đoạn ghi âm cuộc nói chuyện của Nhậm Khâm Minh và cảnh sát tại hiện trường bị tuôn ra.

Vẫn là blog marketing kia, y như đang muốn đối đầu với fan hâm mộ của Nhậm Khâm Minh.

[@ Giải trí tiên phong: Dũng sĩ chân chính, có can đảm đối mặt với cuộc đời ảm đạm, có can đảm nhìn thẳng vào máu tươi lênh láng!]

File ghi âm nội dung như sau ⸺⸺

Cảnh sát: "Dù thế nào cũng không thể dùng bạo lực để giải quyết vấn đề, muốn trút giận thì phải tìm cảnh sát có hiểu không, nếu không mình có lý cũng thành vô lý."

Giọng của một người nào đó không biết: "Vâng vâng vâng, đồng chí cảnh sát nói đúng lắm, tôi nhất định sẽ ghi nhớ thật kỹ, khắc sâu vào trong lòng!"

Cảnh sát: "Cũng không phải cậu ra tay, cậu ghi nhớ cái gì. Nhậm Khâm Minh, tốt xấu gì cậu cũng là người của công chúng, tiếng tăm lại không nhỏ, lần sau còn tái phạm không?"

Sau đó là giọng nói mà dù có hóa thành tro bọn họ cũng nhận ra của anh giai nhà mình: "Làm. Gã dám động vào người tôi yêu, lần sau, lần sau nữa tôi vẫn làm thế."

Rõ rành rành mấy chữ, "Gã dám động vào người tôi yêu".

"Động vào người tôi yêu."

"Người tôi yêu."

"Tôi yêu."

"Yêu."

...

[A a a a a a a a!!!]

Fan trong nháy mắt điên luôn, tất cả đều điên cuồng comment ở khu bình luận "Tôi không tin!!!!!".

[Ghen tỵ hận, tôi thừa nhận là tôi đang chua. Một quả chanh.jpg]

[Liều mạng, cho dù là người của công chúng vẫn phải đánh tên lưu manh. Hóa ra anh của Mị không phải đối xử với ai cũng lạnh lùng, chỉ là không nhiệt tình với Mị thôi 15551!]

[Sao anh của yêm lại yêu người khác được, đây nhất định không phải là anh của yêm! Nhưng có kẻ động vào người anh yêm thích, anh của yêm nhất định sẽ đuổi theo đánh gã, đây chính là anh của yêm!!! Hức hức hức!]

[Thật sự không phải đang quay phim sao, cái loại lời thoại nổi da gà như vậy là kiểu mà con người có thể nói ra được à? 555, anh giai tại sao lại chọn cách này để hạ phàm chứ!!!]

[Tối hôm qua đã khóc mờ cả mắt rồi, hôm nay chính thức xin được mù luôn.]

[Lý trí nói cho Mị biết, anh giai đã 26 tuổi, yêu đương là hết sức bình thường, nhưng con tim Mị lại không thể chấp nhận sự thực này 55555!]

[Ngày thường không thèm liếc gái đẹp lấy một cái, nhưng lại vì người yêu mà đánh nhau, tui khóc một dòng sông.]

...

Có bằng chứng rõ ràng, Weibo lúc này xem như hoàn toàn triệt để biến thành biển nước mắt, blog marketing xoa tay thỏa mãn.

Cuối cùng trăm từ vạn chữ của người hâm mộ hội tụ lại thành một câu.

[Thế rốt cuộc "Nguyễn Tụng" này là ai dzợ! Năm phút đồng hồ, tôi muốn biết tất cả thông tin của người này!!!]

"......"

Nguyễn Tụng hóa thân ông cụ ngồi tàu điện ngầm xem điện thoại*.

*Cụ ông trong tàu điện ngầm nheo mắt xem điện thoại, ý là cụ nhìn thấy một thứ mà cụ không muốn thấy, gai mắt hoặc đặc biệt khó tả, phá hỏng tam quan của cụ.

...

Bên trong đồn cảnh sát.

Từ Lan nhìn thấy tin tức trên mạng thì chỉ muốn thời gian quay ngược trở lại, cô vội vàng đạp giày cao gót phi tới, phát hiện nhà sản xuất chương trình thế mà vẫn đang ở đây.

Vậy thì thật xin lỗi, đành bắt mấy người ra khai đao trước vậy.

Từ Lan rõ ràng là muốn truy cứu trách nhiệm: "Hiện trưởng tổng cộng chỉ có mấy người như vậy, ghi âm, video nhất định là có người làm lộ ra. Việc này không thể để yên, những công ty nhỏ khác như thế nào chúng tôi không biết, nhưng Trung Thụy chưa bao giờ có chuyện ngậm bồ hòn làm ngọt, bộ phận pháp chế của công ty sẽ tiến hành đệ đơn kiện mấy người, cụ thể thế nào, đến lúc đó mấy người tự bàn bạc với bộ phận pháp chế!"

Hay rồi, hóng drama hóng đến trên người mình luôn.

Nhà sản xuất chương trình lập tức cầu hòa: "Đừng mà, đừng vậy mà chị Lan, có chuyện gì chúng ta cứ ngồi lại, từ từ nói với nhau đã, chương trình của chúng tôi thực lòng muốn hợp tác với Khâm Minh, đôi bên đều có lời! Không thì bên ngài có yêu cầu gì, chúng ta lại bàn lại cũng được!"

Từ Lan cũng không thể thực sự khởi tố bọn họ, nói vậy cùng lắm cũng chỉ là muốn để bên chương trình nọ mình một lần, sau đó lúc bàn việc hợp tác thì thuận tiện nắm quyền chủ động tăng giá mà thôi.

Nhưng cô đóng kịch thì phải đóng cho trót, giơ tay đẩy người nọ ra, dáng vẻ như bây giờ không rảnh nói cái này, muốn bắt đầy răn dạy Nhậm Khâm Minh.

Nhà sản xuất chương trình chắc chắn là không dám cản nữa, thậm chí còn mơ hồ có chút hứng phấn! Lại có kịch vui để xem rồi!

Bên trong, Lưu Đức Chung đang đi theo cảnh sát giải quyết nốt một vài thủ tục theo quy trình.

Không cần biết đúng sai thế nào, dù sao cũng là Nhậm Khâm Minh ra tay đánh người, hắn vẫn bị yêu cầu phải xin lỗi Lưu Đức Chung.

Nhưng trong lòng Nhậm Khâm Minh đã nhận định Lưu Đức Chưng đáng đánh, nhất quyết không nói.

Không chỉ có vậy, hắn còn trực tiếp trưng lên cái mặt lạnh, tỏ vẻ ai tới cũng không thay đổi thái độ, ngồi im trên ghế chờ trong đồn cảnh sát.

Từ Lan vừa thấy hắn giở trò chơi xấu, bèn nghiến răng: "Chuyện của cậu giám đốc Vương đã nói với tôi rồi, tôi thừa nhận phong cách quản lý của mình với cậu cần thay đổi, nhưng có chuyện gì mà không thể thương lượng chứ? Cũng không phải người mới ra mắt dăm ba ngày, chưa hiểu quy củ, cậu bây giờ đột nhiên công khai thừa nhận bản thân gây sự là muốn làm gì? Định phá rối đúng không!"

Nhậm Khâm Minh cứng rắn, nhưng Từ Lan cũng không mềm mỏng. Người đại diện vàng ra tay có khác, lời nói chính là không giống người bình thường.

Ba chữ "Định phá rối" của cô vừa thốt ra, ngay cả quần chúng ăn dưa xung quanh cũng nghe răn dạy đến phấn chấn.

Chỉ có bản thân người trong cuộc là vẫn ngồi im ở chỗ cũ không có vẻ gì là bị lay động, đôi chân dài duỗi về phía trước, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, một chút ý định phản ứng lại cũng không có.

Đáng lý ra, giờ phút này Trần Nghiêm cũng phải giống như bên sản xuất chương trình, điên cuồng hiếu kỳ, tò mò không biết chuyện của Nhậm Khâm Minh cụ thể là thế nào, mà người đại diện lại phải thay đổi phong cách quản lý vì hắn.

Nhưng người ham ăn dưa hóng hớt cũng có lúc "Ngủ gật".

Cư dân mạng biết Nhậm Khâm Minh vì một người tên là "Nguyễn Tụng" mà đánh nhau với người ta đều là xem phát lại, nhưng y chính là người xem phát sóng trực tiếp đấy.

Hơn nữa, Nguyễn Tụng lại là người anh em cùng khổ, cùng ăn cùng ở với y suốt nửa năm nay!

Trần Nghiêm từ đầu đến cuối vẫn còn đang trong cơn chấn động, chưa hoàn hồn lại.

Cho nên trực giác của y từ đầu đến cuối đều chính xác... Người trong hình nhìn cực kỳ quen mắt kia chính là Nguyễn Tụng...

Từ Lan vì muốn Nhậm Khâm Minh xin lỗi, vẫn còn đang khuyên can đủ đường, đường đường một ngôi sao đỉnh lưu, lại ở rịt trong đồn cảnh sát là sao?

Trần Nghiêm thực sự cảm thấy, càng lúc càng khó mà tin nổi.

Lấy tính khí nóng nảy của Nguyễn Tụng, thì có đẹp trai đến mấy mà dám lạnh mặt, coi lời anh nói như gió thoảng ngoài tai như vậy, kiếu gì cũng đánh nhau sớm.

Hai người kia tính cách đều rắn như vậy, đừng nói là yêu nhau, có thể giao lưu trao đổi bình thường với nhau được không, Trần Nghiêm cũng thấy khó tin, phải đánh một dấu chấm hỏi thật to trong lòng.

Một bên khác, sau khi Lưu Đức Chung làm xong các loại thủ tục, theo cảnh sát đi ra cũng đang giúp Nhậm Khâm Minh xin xỏ.

Gã vốn là ti.nh trùng xông lên óc, muốn ra tay bắt nạt một biên kịch nhỏ, nào ngờ bản thân lại đá trúng tấm sắt.

Bị biên kịch nhỏ người ta tự mình đánh cho một trận không nói, phía sau còn đưa tới một tôn đại phật như Nhậm Khâm Minh, giờ lại còn muốn Nhậm Khâm Minh phải xin lỗi gã???

Trong lòng Lưu Đức Chung biết rõ, bản thân là một sản xuất phim không lên nổi hạng ba, đầu gối gã không mềm nhũn, quỳ rạp xuống cúi đầu trước Nhậm Khâm Minh đã là tốt lắm rồi, nào còn muốn xin lỗi xin ơ gì nữa.

"Việc này đúng thực là tại tôi, là tôi bị ma dẫn lối quỷ đưa đường, thầy Nhậm đánh là đúng lắm! Một đấm đã đập cho tôi tỉnh cả người rồi! Đồng chí cảnh sát cũng đừng tích cực quá, tôi là người trong cuộc, quyết định không truy cứu nữa cũng không được à, để thầy Nhậm đi về đi thôi." Lưu Đức Chung vác khuôn mặt xanh xanh tím tím như mèo hoa, tình cảm dạt dào tự kiểm điểm bản thân.

Cảnh sát nghe gã cằn nhằn càu nhàu mãi như thế, quả thực cũng thấy phiền, ngoài miệng đang định thả ra thì điện thoại của Trần Nghiêm đột nhiên vang lên.

"Cậu còn ở ngoài làm cái gì vậy, sao vẫn chưa về, tôi sắp chết đói đến nơi rồi đây." Tối nay Nguyễn Tụng thấy tên của mình trên hotsearch, vốn tâm trạng đã không tốt, đã vậy lại còn đánh người, thể lực tiêu hao, cơm tối thì chưa được ăn đàng hoàng, trong lòng lại càng thấy phiền.

Trần Nghiêm cầm điện thoại, nhìn tình cảnh hỗn loạn trước mắt, lắp ba lắp bắp nói: "Tôi vẫn còn đang ở đồn cảnh sát đây, là thế này, cảnh sát muốn Nhậm... Thầy Nhậm Khâm Minh xin lỗi Lưu Đức Chung, thầy Nhậm..."

"Cậu ta không chịu đúng không?" Nguyễn Tụng đã hết cả kiên nhẫn, trực tiếp nói một tiếng để Trần Nghiêm mở loa ngoài.

"Nhậm Khâm Minh, cậu đừng có ở đấy rối rắm nữa cho tôi nhờ, tự mình ra tay đánh người, kêu cậu xin lỗi một câu thì đã làm sao?"

Trần Nghiêm tức khắc bị cái giọng điệu không chút khách khí này của anh dọa sợ, suýt chút nữa ném bay điện thoại đi.

Từ Lan, nhà sản xuất chương trình, Lưu Đức Chung đang có mặt: "?????"

Đây là đang nói chuyện cùng Nhậm Khâm Minh đó hả? Có chắc nói vậy thì Nhậm Khâm Minh chịu nghe không???

Hơn nữa rõ ràng anh chính là người đầu tiên động thủ mà.

Kết quả có thể thấy được bằng mắt thường, Nhậm Khâm Minh vừa nghe thấy giọng nói trong điện thoại, cả người lập tức sống dậy, ánh mắt ủ dột trong nháy mắt hăng hái hẳn lên, sống lưng thẳng tắp, hai mắt dán chặt vào điện thoại, mà câu trả lời của hắn lại càng khiến người ta phải mở rộng tầm mắt.

"Nếu em nói xin lỗi, anh có chịu nghe điện thoại của em không?"

Nguyễn Tụng hoàn toàn không chấp nhận chuyện bàn điều kiện: "Cậu xin lỗi trước đi."

Trần Nghiêm lúc đó không kiếm đâu ra ngôn từ nào để hình dung tâm trạng của chính, mà nhìn vẻ mặt như gặp quỷ của những người khác ở đây là biết, trong đầu tất cả đều là, sao Nguyễn Tụng dám?

Nhậm Khâm Minh chẳng lẽ thực sự có thể vì một câu trong điện thoại của anh mà tự vả mặt mình sao???

Nhậm Khâm Minh có thể thế thật.

Hơn nữa còn vả rất nghiêm túc, rất chân thành, không chút qua loa.

"Xin lỗi."

Chó săn nhỏ đột nhiên thu răng nanh lại, thái độ ngoan ngoãn nghe lời một cách khác thường, không chỉ xin lỗi Lưu Đức Chung như Nguyễn Tụng bảo mà còn quay sang phía cảnh sát, cam đoan từng câu từng chữ: "Lần sau tôi sẽ không tùy tiện đánh người nữa vậy nữa."

Tất cả mọi người nhìn mà mắt chữ A mồm chữ O.

Nguyễn Tụng lúc này mới thấy hài lòng, hời hợt "Ừ" một tiếng, nói: "Giờ nói đáp án cho cậu biết, không thể."

Nhậm Khâm Minh: "Vậy bây giờ em với anh..."

Nguyễn Tụng thậm chí không chờ hắn nói xong: "Không thể, không thể, không thể. Xong việc rồi thì trả bạn cùng phòng của tôi về đi, tôi vẫn đang chờ cậu ấy về nấu cơm đây."

Sau đó bèn cúp điện thoại.

Nhậm Khâm Minh tự nhiên xin lỗi uổng công: "..."

Tất cả mọi người một lần nữa bị chấn động: "...?????"

_____________________

Tác giả có lời muốn nói:

Chị Lan: Tôi thấy nên nhường vị trí của mình cho Nguyễn Tụng thì tốt hơn, Nhậm Khâm Minh chắc chắn sẽ nghe lời.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio