Nửa đêm không ngủ.
Lần này Văn Lăng đã dày vò Giang Sở Dung quá mức.
Nếu không phải nghĩ đến ngày mai Giang Sở Dung còn phải quyết đấu với Linh Ngọc Tu, e rằng Văn Lăng sẽ còn làm dữ dội hơn nữa.
Lúc này, Giang Sở Dung cuộn tròn trong lòng Văn Lăng, cắn hắn một cái tức giận nói: "Nếu ngày mai ta thua, đều do lỗi của chàng hết."
Văn Lăng trầm mặc một lát, mới nói: "Ừm, lần này đúng là phải trách ta."
Văn Lăng thẳng thắn như vậy, Giang Sở Dung nhất thời không biết phải đáp lại thế nào.
Im lặng một lúc, Giang Sở Dung nhắm mắt lại: "Bỏ đi, ta ngủ đây."
Văn Lăng ngẩn ra, đưa tay nhẹ vuốt mái tóc ướt đẫm mồ hôi trên trán cậu: "Ngủ đi."
Giang Sở Dung nghe thấy giọng nói trầm ấm có chút nhẫn nhịn của Văn Lăng, lại cảm nhận được sự yêu thương quyến luyến trong từng động tác của Văn Lăng, cậu liền biết Văn Lăng vẫn còn chưa tận hứng.
Trong lòng khẽ động, Giang Sở Dung lại cúi người sáp tới, hôn lên cằm Văn Lăng, nói: "Đến lúc thi đấu, chàng hãy truyền cho ta thật nhiều khí huyết, nếu ta thắng, chàng muốn làm gì cũng được."
Văn Lăng vốn đang định đi ngủ, nhưng nghe Giang Sở Dung nói những lời này, trong lòng hắn bất giác trở nên căng thẳng, giọng điệu có chút kỳ lạ: "Ta muốn thế nào cũng được?"
Giang Sở Dung ngẩng đầu cười: "Ừm."
Nhìn đôi mắt đào hoa tươi cười và đôi môi mọng cong cong của Giang Sở Dung, hầu kết của Văn Lăng trượt một cái, hắn nhịn xuống ba lần, cuối cùng cũng dập tắt được ngọn lửa khó hiểu bùng lên trong người mình.
Sau đó hắn nhắm mắt lại, lặng lẽ vươn tay ôm lấy eo Giang Sở Dung, thấp giọng nói: "Chuyện ngày mai để ngày mai nói, ngủ thôi!"
Giang Sở Dung thích nhất là nhìn thấy dáng vẻ nhẫn nhịn của Văn Lăng mỗi khi bị mình trêu chọc đến cứng nhưng vẫn phải cắn răng chịu đựng, cậu thật sự rất muốn nhào tới cắn vào hầu kết gợi cảm của Văn Lăng.
Nhưng ngày mai thực sự rất quan trọng.
Vì vậy, mặc dù trong lòng tiếc hận lắm nhưng Giang Sở Dung không trêu ghẹo Văn Lăng nữa.
Cậu mỉm cười cụp mắt xuống, vươn tay nhẹ nhàng phủ lên bàn tay ấm áp đang ôm eo cậu của Văn Lăng, ngón tay mảnh khảnh vuốt ve năm ngón tay của Văn Lăng, mười ngón tay đan vào nhau, cuối cùng nhỏ giọng nói: "Ngủ ngon."
Văn Lăng im lặng hít vào một hơi: "Ngủ ngon."
Sáng sớm hôm sau.
Cố Minh Tiêu đã sớm thay xong một bộ lễ phục bằng tơ lụa trắng cực kỳ lộng lẫy, từ trong phòng bước ra.
Khi hắn đi ra, tất nhiên Văn Lăng đã biến mất, Giang Sở Dung cũng đã thay xong quần áo, đang ngồi trước giường ngấu nghiến linh quả và linh dược, lọ máu Giao Long ở bên cạnh đã bị uống cạn.
Cố Minh Tiêu nhìn thấy, không nói nên lời: "Đệ nước tới chân mới nhảy, coi chừng tiêu hóa không nổi."
Khi Giang Sở Dung nghe thấy giọng nói của Cố Minh Tiêu, cậu bèn ngẩng đầu lên nhìn.
Trước đây cậu đã từng nhìn thấy Cố Minh Tiêu mặc bộ lễ phục này, nhưng hôm nay Cố Minh Tiêu đổi thành phát quan ngân long, bên hông đeo Vô Vọng Kiếm, khiến hắn trông càng anh dũng khí phách, bớt đi một phần lạnh lùng, thêm một phần cao quý.
Thế là Giang Sở Dung cười nói: "Không đâu, dạ dày của đệ tốt lắm, ăn gì cũng có thể tiêu hóa được — Đại sư huynh đúng là mặc gì cũng đẹp, trang phục hôm nay quả là phong thái phi phàm."
Cố Minh Tiêu:...
"Bớt ba hoa đi."
Giang Sở Dung biết điều ngậm miệng: "Vâng."
"Ta đi Diễn Võ Đài trước, đệ ăn xong rồi hãy đi, đừng đến trễ."
Giang Sở Dung vội vàng nói: "Đại sư huynh mau đi đi."
Cố Minh Tiêu rời đi.
Giang Sở Dung đã ăn rất nhiều linh quả và linh dược, ăn đến cuối cùng, cậu cảm thấy thực sự không thể ăn nổi nữa bèn dừng lại.
Trên thực tế, đây cũng là một bí mật mà mấy ngày gần đây cậu mới phát hiện ra.
Vài ngày trước, bốn người họ cùng nhau luyện tập, luyện tập với cường độ cao khiến Giang Sở Dung có tu vi thấp nhất chịu không nổi.
Cậu chỉ có thể dựa vào việc ăn linh quả và linh dược để bổ sung.
Nhưng sau đó Giang Sở Dung chợt phát hiện ra việc cậu hấp thu quá nhiều linh khí của linh quả và linh dược không hề lãng phí, mà nó sẽ được tích trữ trong kinh mạch của cậu, nếu cậu muốn kích hoạt nó, thì có thể sử dụng nó bất cứ lúc nào.
Giang Sở Dung lúc đó rất phấn khích.
Nếu nói dự trữ linh lực của mỗi tu sĩ bằng với bình xăng của ô tô, thì các tu sĩ bình thường chỉ có một bình xăng, còn Giang Sở Dung không chỉ có bình xăng của riêng mình mà còn có bình xăng dự trữ của Văn Lăng.
Bây giờ cậu lại phát hiện ra mình còn có thêm một bình xăng con.
Tính ra, ít nhất thì cậu cũng có thể phát huy sức mạnh gấp hai lần rưỡi bản thân.
Giang Sở Dung gật gù đắc ý: Không hổ là nhân vật chính, cậu đúng là một hacker chuyên nghiệp.
Sau khi ăn xong linh quả và linh dược, Giang Sở Dung xoa bụng một lúc để thư giãn, chuyển hóa rất nhiều linh lực rồi mới đứng dậy cầm kiếm bay về phía Diễn Võ Đài.
Khi Giang Sở Dung đến Diễn Võ Đài, phát hiện đã có một số đệ tử bắt đầu thi đấu rồi.
Chủ yếu là các đệ tử cảnh giới Ngưng Thần, cạnh tranh một trăm vị trí đến bên ngoài Cấm địa Thần Ma.
Diễn Võ Đài thượng đẳng vẫn đang phong tỏa, chờ mọi người đến đông đủ.
Sau vài ngày đi sâu vào tìm hiểu, Giang Sở Dung mới biết vì sao Cố Minh Tiêu lại dốc hết sức để cậu tham gia thi đấu, hóa ra mặc dù Vô Vọng Kiếm Phái có năm suất vào Cấm địa Thần Ma, nhưng hai trong số đó phải được phân chia cho hai gia tộc còn lại.
Phó gia và Chu gia.
Trên thực tế, môn phái chỉ được chia cho ba suất.
Bạch Thần Băng và Giang Triều Sinh về cơ bản không cần phải lo lắng, nhưng vị trí còn lại, bất kể rơi vào tay của Linh Ngọc Tu hay Sở Ngọc Lân cũng đều rất nguy hiểm.
(Gợi nhớ: Sở Ngọc Lân là nội gián của Ma Tôn)
Hai tên này một kẻ thì lòng dạ hiểm độc, kẻ còn lại thì là nội gián của Ma tộc, nếu bọn chúng giành được suất đi, Giang Triều Sinh và Bạch Thần Băng cho dù vào vòng trong cũng sẽ gặp nguy hiểm.
Ai bảo đảm được đi với bầy sói sẽ bình an vô sự?
Bởi vậy, trận chiến hôm nay, chỉ có thể thắng chứ không thể thua.
Nghĩ đến đây, Giang Sở Dung vô thức nheo mắt lại.
Đúng lúc này, một giọng nói lạnh lùng đột nhiên từ trên không trung lẳng lặng truyền tới.
"Đệ tử đăng ký thi đấu vào cấm địa có thể tới bốc thăm."
Là Cố Minh Tiêu.
Khi Giang Sở Dung nghe thấy giọng nói này, cậu nhanh chóng đứng dậy, nhảy lên vài bước liền bay đến đài cao.
Cố Minh Tiêu ngồi ở chính giữa đài cao, Linh Hộc trưởng lão ngồi bên trái hắn, những trưởng lão khác ngồi ở những nơi khác theo thứ tự địa vị, trước mặt bọn họ đặt một hộp bốc thăm bằng gỗ gụ.
Suy nghĩ xoay chuyển trong đầu, Giang Sở Dung tiến lên hành lễ với Cố Minh Tiêu và các vị trưởng lão, sau đó thò tay vào hộp tùy ý sờ một cái.
Cậu mò được một tấm ngọc bài sáng lấp lánh, bên trên viết một chữ "Lục" (số 6).
Ánh mắt Giang Sở Dung khẽ động, cậu giơ thẻ số lên: "Các vị trưởng lão, nó có nghĩa là gì?"
Bên cạnh có một vị trưởng lão giải thích: "Lần này đăng ký vào cấm địa có tổng cộng mười đệ tử, bốc thăm vòng thứ nhất sẽ quyết định vòng quyết đấu đầu tiên, một đấu với mười, hai đấu với chín, ba đấu với tám, cứ vậy mà suy ra."
Giang Sở Dung đã hiểu, mỉm cười nói: "Vậy ta sẽ đợi xem vị sư huynh nào sẽ bốc trúng số 5."
Trưởng lão giải thích đột nhiên hỏi: "Nhóc con, tự tin vậy sao?"
Giang Sở Dung:?
Cậu cũng không biết vị trưởng lão này?
Nhưng Giang Sở Dung vẫn phải khiêm tốn một chút, cười nói: "Nếu không phải đối đầu với Bạch sư huynh và Giang sư huynh thì vẫn có lòng tin."
Trên thực tế nếu đối đầu với hai người kia, cậu cũng không sợ.
Nhưng không ngờ trưởng lão nọ lại đột nhiên hừ một tiếng: "Sao chưởng môn lại coi trọng một thằng nhóc không có chí khí như ngươi nhỉ?"
Giang Sở Dung:?
"Sư tôn, người đừng đùa người ta nữa." Một giọng nói có chút không hài lòng nhàn nhạt vang lên.
Giang Sở Dung trong lòng khẽ động, nhanh chóng xoay người lại, liền thấy Giang Triều Sinh nhướng mày đang đi về phía mình, mà Bạch Thần Băng cũng vừa lúc ngự kiếm đáp xuống đài cao.
Giang Sở Dung: "Biểu ca, Bạch sư huynh!"
Cậu lập tức nhận ra: "Thì ra là Đạp Nguyệt trưởng lão, sư tôn của biểu ca ta, ta chưa từng gặp ngài, thất lễ rồi!"
Đạp Nguyệt trưởng lão hừ một tiếng: "Coi như ngươi cũng lễ phép, chỉ có mình ta thu đồ đệ không biết lễ phép thôi."
Giang Triều Sinh không buồn để ý đến Đạp Nguyệt trưởng lão tính tình thất thường, lúc này anh ta bước đến chiếc hộp và bốc thăm.
Bạch Thần Băng cũng đi tới bốc thăm.
Một người bốc trúng chữ "Nhất" (số 1), người còn lại bốc trúng chữ "Thất"(số 7).
Khi Giang Sở Dung nhìn thấy, đúng như trong dự đoán, cậu lại lặng lẽ liếc nhìn Cố Minh Tiêu.
Cố Minh Tiêu mặt mày bình tĩnh, như thể hắn đã liệu tính trước.
Giang Sở Dung chợt mỉm cười, trong lòng cậu cũng có tính toán.
Quả nhiên là đại sư huynh, sắp xếp rất thỏa đáng.
Lúc này, ba người cầm thẻ số đi xuống khán đài ngồi.
Không bao lâu sau, những đệ tử khác đăng ký cũng tới rút thăm, phần lớn đều cầu nguyện đừng bốc trúng hai người Giang Bạch.
Nhưng vẫn có một số đệ tử kém may mắn, vừa rút liền mặt mày như đưa đám.
Sở Ngọc Lân và Linh Ngọc Tu là hai người đến cuối cùng.
Khi đến lượt của họ, những người khác đã rút hết, chỉ còn lại "Nhị" (số 2) và "Cửu" (số 9) là chưa rút.
Hai người này được định sẵn sẽ đối đầu với nhau.
Trong nhất thời, mọi người liền bàn tán xôn xao cả lên, tất cả bọn họ đều đang tranh luận xem ai sẽ là người chiến thắng lần này, Sở Ngọc Lân hay Linh Ngọc Tu ——Sở Ngọc Lân cảnh giới Pháp Tướng hậu kỳ, tu vi vững chắc nhưng không có gì đặc biệt, Linh Ngọc Tu cũng cùng cảnh giới với gã, nhưng thân phận Linh tộc rất thần bí, chưa một ai từng nhìn thấy hắn ta xuất thủ, cũng không biết hắn ta lợi hại cỡ nào!
Giang Triều Sinh ở dưới khán đài nhìn thấy, không khỏi nhíu mày truyền âm với Bạch Thần Băng và Giang Sở Dung: "Không phải đã nói để biểu đệ đấu với Linh Ngọc Tu trước sao? Đại sư huynh sắp xếp sai rồi sao?"
Ánh mắt Giang Sở Dung khẽ động: "Không phải, có lẽ đại sư huynh muốn ta đối đầu với Linh Ngọc Tu ở vòng thứ hai."
Giang Triều Sinh:?
Giang Sở Dung mỉm cười: "Biểu ca có nhớ quy tắc của cuộc thi không? Những người thua ở vòng đầu tiên sẽ không bị loại thẳng, mà có tư cách thách đấu với những người đã vào vòng thứ hai. Nếu thắng, vòng thứ hai sẽ phải sắp xếp lại thứ tự. Những người khác có thể chấp nhận thử thách bất cứ lúc nào. Nhưng quy tắc là không thể thách đấu với người đã thắng mình."
Giang Triều Sinh luôn cảm thấy quy tắc này hơi phức tạp, anh ta tuy hiểu, nhưng cũng không hiểu lắm, vì vậy lúc này mới nói: "Đệ cứ nói thẳng đi."
Giang Sở Dung: "Khi hai người họ đối đầu, ba người chúng ta chắc chắn sẽ vào vòng thứ hai. Vòng thứ hai, chỉ còn lại một sư huynh có tu vi thấp, cho nên bất kể ai thua, họ sẽ thách đấu với sư huynh đó."
"Cuối cùng, năm người chúng ta vẫn cạnh tranh với nhau."
"Theo quy định, người thắng cũng có thể chủ động khiêu chiến, cho nên bất kể ai thắng ở vòng thứ nhất, ta cũng sẽ chủ động khiêu chiến Linh Ngọc Tu."
"Nhưng lúc đó Linh Ngọc Tu đã phải đấu một trận ác liệt rồi, nếu hắn ta không may mắn, có khi phải đánh đến hai hiệp."
Giang Triều Sinh bừng tỉnh: "Vậy thì chắc chắn hắn ta sẽ không đủ tinh thần và thể lực, đệ còn có thêm cơ hội để quan sát công pháp của Linh Ngọc Tu, xác suất chúng ta giành chiến thắng sẽ cao hơn."
Giang Sở Dung cười: "Đúng vậy."
Giang Triều Sinh:...
Ngay lập tức, anh ta lại nhướng mày: "Sở sư huynh đang bị dùng làm bia đỡ đạn."
Khóe miệng Giang Sở Dung bất giác giật một cái khi nghe thấy câu này, nhưng sau đó cậu chỉ mỉm cười không nói gì.
Giang Triều Sinh chỉ là con sóng ở tầng thứ hai, còn Cố Minh Tiêu đã bay lên tầng khí quyển từ lâu rồi.
Cuộc thi nhanh chóng bắt đầu.
Ở vòng đầu tiên, Giang Sở Dung, Giang Triều Sinh và Bạch Thần Băng đều giành chiến thắng mà không có gì hồi hộp.
Mà cuộc đối đầu giữa Sở Ngọc Lân và Linh Ngọc Tu lại rất thú vị.
Hình như Sở Ngọc Lân đang ở trong trạng thái không tốt, ban đầu gã chỉ phòng thủ với Linh Ngọc Tu mà không tấn công, đến cuối cùng, gã trực tiếp phun ra một ngụm máu bầm.
Có vẻ như là có vết thương cũ.
Lúc này, Sở Ngọc Lân bưng lấy lồ.ng ngực, sắc mặt tái nhợt, lảo đảo đứng lên, xấu hổ nói với các trưởng lão và Cố Minh Tiêu trên đài: "Đệ tử có vết thương cũ chưa khỏi, cố gắng tham gia thi đấu cũng chỉ có thể đánh được tới đây thôi."
Một vị trưởng lão nghe thấy vội vàng đứng lên, quát: "Ngươi bị thương sao không nói sớm cho ta biết? Suất thi này cũng có thể cho người khác, ngươi... Uầy!"
Đó là sư tôn của Sở Ngọc Lân, đại trưởng lão của Chấp Pháp Đường.
Sở Ngọc Lân mím môi, vẻ mặt ảm đạm.
Gã đã như vậy, Chấp Pháp Đường trưởng lão cũng không thể nói gì thêm, chỉ có thể chủ động hành lễ với Cố Minh Tiêu xin lỗi.
Cố Minh Tiêu thần sắc bình tĩnh: "Sở sư đệ như vậy cũng bởi vì môn phái thiếu thốn nhân tài, đại trưởng lão cũng không cần quá tự trách, vẫn nên mau chóng đưa Sở sư đệ đi trị thương đi."
Đại trưởng lão Chấp Pháp Đường thực sự đau lòng đệ tử của mình, ông liền gật đầu, bước xuống mang người đi.
Trong lúc nhất thời, bầu không khí ở võ trường rộng lớn trở nên ngưng trọng.
Dù sao, dường như Sở Ngọc Lân cũng rất muốn lọt vào nhóm ba người, nhưng bây giờ đã bại lộ chuyện trên người có vết thương cũ... Chẳng lẽ, muốn chắp tay nhường vị trí này cho Linh Ngọc Tu sao?
Chỉ có Giang Sở Dung, nhìn thấy cảnh này, vẻ mặt thoáng chút khó coi — Lẽ nào Linh tộc đã thông đồng với Ma tộc rồi sao?
Chuyện này rắc rối to rồi.
Lúc này, danh sách vượt qua vòng một đã xác định.
Linh Ngọc Tu vừa chiến thắng đứng trên võ đài, bạch y tung bay trong gió, đang định quay đầu nhìn về phía đài cao cách đó không xa.
Giang Sở Dung vừa thấy, tim cậu liền run lên, giành trước Linh Ngọc Tu đứng lên tại chỗ, lớn tiếng nói: "Đệ tử Giang Sở Dung muốn thách đấu với thiếu tộc trưởng của Linh tộc trong vòng thứ hai!"
Hiện trường náo động.
Các trưởng lão trên đài cao cũng lần lượt lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.
Thậm chí có trưởng lão còn chủ động quát: "Ngồi xuống, đừng có tự cao tự đại!"
Giang Sở Dung bình tĩnh mỉm cười: "Ta không có tự cao tự đại, chỉ là ta đã muốn thách đấu với thiếu tộc trưởng của Linh tộc từ lâu rồi."
Dứt lời, hai mắt cậu sáng ngời nhìn về phía Diễn Võ Đài: "Thiếu tộc trưởng, ngươi có dám nhận thách đấu không?"
Nghe thấy lời này, Linh Ngọc Tu cuối cùng cũng quay đầu lại nhìn.
Hắn ta một thân áo trắng, đoan trang đứng đó, động tác quay đầu lại cực kỳ tao nhã tự nhiên.
Nhưng khi bốn mắt chạm nhau, không hiểu sao tim Giang Sở Dung lại đập thình thịch khi đối diện với đôi mắt đen như mực của Linh Ngọc Tu, cảm thấy có chút áp lực khó tả.
Nhưng ngay sau đó, Giang Sở Dung đã kìm nén được chút khó chịu trong lòng, bình tĩnh nhìn Linh Ngọc Tu.
Linh Ngọc Tu lặng lẽ nhìn Giang Sở Dung trong giây lát, khóe môi hắn ta hơi cong lên, lập tức nói: "Được thôi, cầu còn không được."
Bốn từ cuối cùng Giang Sở Dung nghe vào là một ý khác, nhưng quần chúng nghe thấy lại là một ý khác.
Theo Giang Sở Dung nghe được, Linh Ngọc Tu đang ám chỉ rằng hắn ta đã biết rất nhiều chuyện, và đang đe dọa Giang Sở Dung.
Nhưng với những người khác, đây là một sự khiêu khích, một sự khiêu khích trắng trợn!
Ngay khi Linh Ngọc Tu nói ra câu này, ban giám khảo chợt im lặng trong giây lát, sau đó các trưởng lão đều đồng loạt trở nên căm tức.
Đạp Nguyệt trưởng lão mở miệng trước: "Tiểu đệ tử của chưởng môn, nếu ngươi đã dám nói ra lời này, thì phải làm cho bằng được, hiểu không? Nếu ngươi thua, ta sẽ thay mặt chưởng môn giáo huấn ngươi!"
Mà trưởng lão vừa rồi ngăn cản Giang Sở Dung, trầm mặc một lát mới nói: "Nếu không phải so kè khí thế, thì ngươi phải thi đấu cho tốt, đừng có làm mất mặt môn phái!"
Nghe được những lời này của hai vị trưởng lão, Giang Sở Dung không khỏi mỉm cười, chắp tay nói: "Các vị trưởng lão yên tâm, ta sẽ làm được."
Linh Hộc trưởng lão lúc này mới chậm rãi cười nói: "Thiếu tộc trưởng của bọn ta từng thu một tên nô bộc cảnh giới Pháp Tướng trung kỳ. Tên nô bộc đó không phục, còn dám khiêu khích, đã bị thiếu tộc trưởng đánh cho đến khi phải tâm phục khẩu phục quỳ xuống cầu xin thiếu tộc trưởng thu nhận hắn."
Linh Hộc trưởng lão vừa nói ra những lời này, hiện trường nhất thời lặng ngắt như tờ.
Các trưởng lão Kiếm Phái lập tức thay đổi sắc mặt!
Mọi người đều biết Linh tộc coi thường Nhân tộc, nhưng những lời này của Linh Hộc trưởng lão quá mức sỉ nhục người khác!
Chỉ có Giang Sở Dung vẻ mặt bình tĩnh nhảy lên Diễn Võ Đài, nhìn Linh Ngọc Tu cười nói: "Còn có chuyện như thế sao? Vậy khi ta đánh bại thiếu tộc trưởng, theo phong tục của Linh tộc các ngươi, có phải thiếu tộc trưởng cũng phải làm người hầu của ta không?"
Linh Hộc trưởng lão:...
Các trưởng lão của Kiếm Phái nghe vậy đồng loạt sửng sốt, lập tức cười ha ha.
Các đệ tử khác cũng cười to.
Chỉ có Linh Ngọc Tu, từ đầu đến cuối không có biểu hiện gì khác, hắn ta chỉ nhìn Giang Sở Dung ở đối diện nói: "Đánh thắng ta trước rồi hãy nói."
Thấy những lời nói này không hề ảnh hưởng đến tâm cảnh của Linh Ngọc Tu, trái tim Giang Sở Dung hơi chùng xuống, cậu lập tức trở nên nghiêm túc hơn vài phần.
Nếu không thể đánh vào tâm lý, vậy thì cậu sẽ mất đi một lợi thế.
Nhưng không sao, cậu vẫn còn một, hai, ba, bốn, năm, sáu, bảy, tám cái lợi thế nữa.
Nghĩ tới đây, Giang Sở Dung lại cười cười, nói: "Không nói nữa, mời thiếu tộc trưởng."
Linh Ngọc Tu: "Mời."
Chữ này vừa nhẹ nhàng thốt ra, trong nháy mắt, trên Diễn Võ Đài nổi lên một trận cuồng phong!
Bạch y của Linh Ngọc Tu bay loạn, gương mặt quân tử vốn tuấn mỹ như ngọc của hắn ta đột nhiên biến thành một biểu cảm u ám dưới bối cảnh mái tóc đen tung bay.
Tay áo của Giang Sở Dung cũng bị gió thổi tung lên, lúc này cậu bình tĩnh biến ra một thanh trường kiếm cầm trong tay, múa ra một đường kiếm ảo, lao về phía trung tâm của cuồng phong——
Linh Ngọc Tu xoay cổ tay, giơ ra một chiếc quạt ngọc, "keng" một tiếng nghênh đón đòn đầu tiên của Giang Sở Dung!
Tia lửa bắn tung tóe khắp nơi, chiếc quạt ngọc trong tay Linh Ngọc Tu không xuất hiện một vết xước nào.
Giang Sở Dung mặt không đổi sắc, trong cuồng phong ào ào đâm mấy chục kiếm, chỉ thấy hai thân hình một xanh một trắng tung bay trong gió, sau mấy tiếng "keng keng keng", Linh Ngọc Tu và Giang Sở Dung đều lui ra xa.
Sắc mặt ai nấy đều trở nên nghiêm túc.
Mọi người đều có thể nhìn ra vừa rồi hai người chỉ đang thăm dò nhau.
Lập tức sẽ chân chính chiến đấu!
Sau khi thăm dò Linh Ngọc Tu xong, trong đầu Giang Sở Dung đã có ý tưởng đại khái, lúc này cậu không giấu diếm nữa, trực tiếp sử dụng Minh Vương Thần Nhãn!
Con ngươi nguyên bản đen như mực của cậu lúc này đã biến thành một màu lam lam cực kỳ chói mắt, ở bên trong linh quang lấp lóe, xoay chuyển vô số hoa văn và chữ Phạn.
Cứ vậy mà chiếu thẳng vào người Linh Ngọc Tu.
Khi Linh Ngọc Tu nhìn thấy Minh Vương Thần Nhãn của Giang Sở Dung, sắc mặt hắn ta hơi thay đổi, nhưng sau đó hắn ta lại cười nhạt một tiếng.
Sau đó, trong mắt hắn ta từ từ nổi lên vô số linh văn, hào quang bắn ra tứ phía! Những linh văn này giao thoa với nhau, không ngờ chúng lại liên kết chặt chẽ với nhau tạo thành một bầu trời đầy sao! Nó giống hệt như Cửu Thiên Tinh Đấu Đại Trận!
Rất nhiều trưởng lão đều nhận ra Minh Vương Thần Nhãn của Giang Sở Dung, nhưng khi nhìn thấy Linh Nhãn của Linh Ngọc Tu, bọn họ lại có chút kinh ngạc.
Đó là gì?!
Bọn họ đã nhìn thấy đủ loại Thần Nhãn và Linh Nhãn, nhưng chưa từng nhìn thấy loại này.
Lúc này Thần Nhãn và Linh Nhãn đã va chạm với nhau!
Cả hai chùm ánh sáng đều hữu hình vô chất, nhưng chúng lại có uy lực vô hạn!
Khi Giang Sở Dung nhìn thấy sức mạnh từ Linh Nhãn của Linh Ngọc Tu phóng ra, cậu tự cỗ vũ chính mình, đẩy uy lực của Minh Vương Thần Nhãn lên đến cực điểm.
Cùng lắm thì trực tiếp kết thúc trận đấu, con át chủ bài bị bại lộ cũng chẳng sao! Dù gì cậu cũng còn những thứ khác.
Giang Sở Dung nghĩ như vậy.
Nhưng cậu tuyệt đối không ngờ được, vào khoảnh khắc Thần Nhãn cùng Linh Nhãn giao nhau, đôi mắt của cậu đột nhiên rất đau!
Một nhận thức cực kỳ khó tin bùng nổ trong đầu cậu.
Nhận thức này ngay lập tức khiến trạng thái vẫn đang bình tĩnh của Giang Sở Dung chợt cuộn trào mãnh liệt, khó mà bình tĩnh lại...
Bởi vì, cậu cảm nhận được, đôi mắt đó của Linh Ngọc Tu, từng là của cậu!
Là của cậu!
Cảm giác về huyết mạch liên kết với nhau quá mức rõ ràng, chính sự tức giận vì đôi Linh Nhãn từng là của mình đã khiến máu trong người Giang Sở Dung sôi sục cả lên.
Nhưng cố tình, giây tiếp theo, một giọng nói rất nhẹ rất quỷ dị trầm thấp vang lên.
"Muốn lấy lại sao?"
"Vậy thì đến lấy đi."
Sợi dây lý trí cuối cùng trong đầu Giang Sở Dung lập tức đứt phựt.
Máu trong lồ.ng ngực dâng trào, rốt cuộc cũng không thể nhịn được nữa, cậu nắm chặt trường kiếm trong tay, nhảy lên, dùng toàn bộ linh lực trong cơ thể hung hăng đâm về phía bạch y ——
————
Tác giả
– Giang Sở Dung: Aaaaa... Tức chết ta!!!
– Văn Lăng: Vợ ơi bình tĩnh...