Thời gian thoải mái bao giờ cũng trôi qua nhanh chóng.
Mười ngày sau, Cấm địa Thần Ma chính thức mở ra.
Ngoài ba đệ tử của Vô Vọng Kiếm Phái, hai gia tộc lớn khác cũng cử người kế vị gia chủ tiếp theo của họ đến.
Chu gia nhận được máu thần Chu Tước của thần thú Chu Tước truyền lại, đã cử một thiếu nữ đến, tên gọi Chu Tương Linh, cô ta mặc một bộ bảo y Chu Tước đỏ rực, vẻ ngoài xinh xắn hoạt bát, pháp khí là một đôi kiếm Chu Tước. Hỏi tuổi mới biết chỉ mới mười bảy tuổi, nhưng đã là cao thủ Pháp Tướng trung kỳ.
Mặc dù tu vi của Chu Tương Linh xem như là thấp nhất trong số năm người, nhưng cô ta là người trẻ tuổi nhất, không thể khinh thường thiên phú của cô ta.
Mà Phó gia, nhận được máu thần Huyền Vũ (rùa) của thần thú Huyền Vũ truyền lại, đã cử đến một chàng thanh niên tên là Phó Hoài Tư, y mặc một bộ trường bào tơ lụa đen tuyền, dáng vẻ trầm ổn hướng nội, pháp khí là một chiếc ô bằng xương ngọc.
Tuổi tác của y xấp xỉ với Bạch Thần Băng và Giang Triều Sinh, tu vi cũng ở cảnh giới Pháp Tướng hậu kỳ, trông có vẻ là một người khiêm tốn.
Hình như Phó Hoài Tư và Chu Tương Linh đã quen biết nhau, hai người đi cùng nhau khi đến đây, nhưng từ đầu đến cuối, Phó Hoài Tư ngoại trừ chào hỏi các trưởng lão và những người cùng thế hệ thì không nói gì thêm.
Còn Chu Tương Linh lại không ngừng huyên thuyên, giọng nói của cô ta êm tai ngọt ngào, rất được các trưởng bối yêu thích.
Giang Sở Dung là một người thích náo nhiệt, nhìn thấy một tiểu muội muội như Chu Tương Linh cũng cảm thấy dễ thương, khóe môi cậu nở một nụ cười nhẹ, nhưng không hề có ý muốn bắt chuyện.
Ngược lại là Chu Tương Linh, sau khi nhõng nhẽo với các trưởng lão xong, đã quay đầu lại rất tự nhiên mở to hai mắt nhìn Giang Sở Dung.
Trước giờ da mặt Giang Sở Dung rất dày, nhưng Chu Tương Linh nhìn cũng quá lâu rồi, điều này khiến cậu cảm thấy hơi khó chịu, cuối cùng cậu không nhịn được nữa, ho khan một tiếng nói: "Sư muội nhìn ta như thế để làm gì?"
Chu Tương Linh khẽ cười nói: "Ta đang xem xét tư chất của sư huynh, nghe nói trên người sư huynh có ba loại thần thông hộ mệnh của cường giả Nhập Thánh, mà còn không phải của cùng một cường giả Nhập Thánh. Cho nên ta đoán sư huynh nhất định có tư chất nghịch thiên."
Giang Sở Dung ngẩn ra, sau đó mỉm cười tiếp một câu: "Vậy sư muội cảm thấy thế nào?"
Chu Tương Linh đáp một cách vô tội: "Không thấy có gì đặc biệt cả."
Giang Sở Dung suýt nữa thì nghẹn họng.
Khó ưa, hóa ra là một loli bụng đen!
Nhưng Chu Tương Linh lại cười tủm tỉm nói: "Cơ mà Giang sư huynh nè, sau khi ra khỏi Cấm địa Thần Ma, ta sẽ tổ chức tỷ võ chiêu thân ở Chu gia, đến lúc đó hoan nghênh ngươi đến."
Giang Sở Dung:???
Chuyện này... Tiểu cô nương ở tu chân giới đều cởi mở như vậy sao?
Mà sau khi Chu Tương Linh nói điều này với Giang Sở Dung xong, lại nhìn sang Bạch Thần Băng đang ở một bên rồi lặp lại câu nói này một lần nữa.
Bạch Thần Băng vừa ho khan vừa cố nén cười nói: "Ừm, ta sẽ đi cổ vũ cho ngươi."
Giang Triều Sinh đang đứng cách đó không xa:...
Sau đó, Chu Tương Linh lại nhìn Cố Minh Tiêu một thân bạch y thanh lãnh đang đứng ở giữa các trưởng lão cách đó không xa, cô ta mím môi, ánh mắt chuyển tới lui, nhưng không nói gì.
Sau đó, cô ta lại cười khanh khách quay lại bắt chuyện với các trưởng lão khác.
Giang Sở Dung nhìn thấy hết hành động nhỏ này của Chu Tương Linh, nhịn không được đi đến bên cạnh Bạch Thần Băng, thấp giọng nói: "Vị Chu sư muội này hành động hơi kỳ lạ."
Bạch Thần Băng lúc này mới cười nói: "Nàng đang tuyển con rể cho Chu gia, ở rể."
Giang Sở Dung:?!
Bạch Thần Băng: "Chu gia đều là nữ nhân, quy củ chính là như vậy. Vì vậy, mặc dù bọn họ đều có thiên phú cao, nhưng rất khó tuyển được một vị hôn phu lợi hại. Một lần Chu Tương Linh đến Kiếm Phái du học, không ngờ lại nhìn trúng đại sư huynh, ở hội luận đạo của đại sư huynh luôn miệng nói nàng sau này sẽ trở thành đệ nhất nữ nhân, tuyển đại sư huynh đến ở rể Chu gia. Bị đại sư huynh điểm huyệt ngất xỉu ngay tại chỗ, hôn mê hết ba ngày, từ đó nàng không dám lớn tiếng công khai nữa."
Giang Sở Dung: "Phụt ——"
Ngay sau, cậu lại cười nói: "Như vậy xem ra, Chu sư muội này cũng rất đáng yêu."
Bạch Thần Băng:?
Sau thời gian một nén nhang, mọi người đã tập trung đông đủ.
Năm đệ tử được truyền tống đứng trên đài bạch ngọc trống trải.
Mấy vị trưởng lão của Vô Vọng Kiếm Phái cảnh giới Khuy Thiên liên thủ với Cố Minh Tiêu để bố trí một trận pháp truyền tống cực kỳ phức tạp và hoành tráng trên đài bạch ngọc.
Các đồ án của trận pháp truyền tống đều có màu vàng kim tỏa sáng rực rỡ, khi trận pháp được kích hoạt sẽ tạo ra một cơn gió mạnh, gào thét không ngừng. Dường như có thể loáng thoáng nghe thấy tiếng sấm phát ra từ bầu trời.
Giang Sở Dung không khỏi hỏi: "Tại sao lại có tiếng sấm?"
Giang Triều Sinh đứng trong truyền tống trận ngẩng đầu nhìn lên trời, gió thổi mạnh khiến mái tóc đen của anh ta bay tán loạn, càng làm vẻ mặt của anh ta thêm phần nghiêm túc: "Nghe nói lúc này tiếng sấm vang lên là do Tổ Thần không hòa hợp với Thiên Đạo của thế giới này, cho nên đành phải đem cơ duyên truyền thừa của mình phong ấn trong Cấm địa Thần Ma. Mỗi lần cấm địa mở ra, đều sẽ dẫn tới sấm sét."
Cho nên mới cần nhiều cao thủ Khuy Thiên hậu kỳ như vậy cùng nhau kích hoạt, nếu là cao thủ bình thường, cho dù cố gắng hết sức bố trí ra trận pháp, nhưng rất có thể sẽ bị sét đánh chết trong quá trình kích hoạt trận pháp.
Các cao thủ cảnh giới Khuy Thiên hậu kỳ về cơ bản đều ở cấp độ nửa bước Nhập Thánh, đã có hiểu biết nhất định về Thiên Đạo, cho nên khi khởi động trận pháp mới có thể tránh được lôi kiếp.
Giang Sở Dung nghe vậy, trong lòng khẽ động, còn muốn hỏi lại, nhưng bên cạnh đã truyền đến một giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng.
Là Cố Minh Tiêu.
Cố Minh Tiêu nói: "Tập trung tinh thần. Sau khi tiến vào Cấm địa Thần Ma, nếu bị chia cắt khỏi đồng bạn thì cũng đừng vội đi tìm, quan trọng nhất chính là ẩn thân cho tốt."
Năm người lần lượt đáp vâng.
Giang Sở Dung cũng nuốt xuống điều muốn hỏi, vô thức vuốt ve chiếc nhẫn ngọc trong tay — Cậu giấu Văn Lăng ở trong động phủ thu nhỏ, cũng không biết có thể qua mắt được trận pháp này không...
Cuối cùng, linh văn trong trận pháp bắt đầu xoay tròn, kim quang lóe sáng càng ngày càng rực rỡ.
Nhưng sắc mắt của các trưởng lão đột nhiên trở nên khác lạ, không khỏi nghi hoặc nghị luận: "Sao trận pháp hôm nay lại vận hành khó khăn như vậy? Cứ như không phải đang chịu tải năm người vậy?"
Khi Giang Sở Dung nghe thấy câu này, trái tim cậu đập lỡ một nhịp.
Ngược lại là Cố Minh Tiêu, hắn bình tĩnh nói: "Đây là lần cuối Cấm địa Thần Ma mở ra, sợ rằng linh khí bên trong không còn nhiều lắm, khó mở hơn trước kia cũng là lẽ thường tình, các vị trưởng lão đừng hoảng loạn."
Giọng nói của Cố Minh Tiêu bình tĩnh mà lạnh lùng, lời vừa nói ra, các vị trưởng lão cũng không còn nghi ngờ gì nữa, ai nấy mặt mày đỏ bừng, tận lực phóng ra linh lực thúc đẩy truyền tống trận vận hành.
Cuối cùng, trận pháp truyền tống quay càng lúc càng nhanh, nhưng giữa chừng vẫn thỉnh thoảng có tiếng "răng rắc răng rắc" không hài hòa vang lên, giống như tiếng trục xoay rỉ sét đang ma xát vậy.
Giang Sở Dung nghe mà kinh hồn bạt vía, chỉ có thể phóng xuất linh lực trong lòng bàn tay, nắm chặt chiếc nhẫn ngọc trên ngón tay.
Giang Sở Dung lúc này cố gắng hết sức che giấu dấu vết tồn tại của Văn Lăng, mà không chú ý đến Cố Minh Tiêu, người đang phụ trách chính trong trận pháp, trên vầng trán trắng trẻo trước giờ vẫn luôn khô ráo lạnh lùng lúc này đã đổ một tầng mồ hôi tinh mịn.
Tuy nhiên, biểu hiện của hắn vẫn bình thường, đường hoàng hơn mấy vị trưởng lão đang cố gắng chống đỡ lung lay sắp đổ nhiều.
Cuối cùng, có một tiếng nổ lớn vang lên, một luồng sáng vàng vọt thẳng lên trời!
Năm bóng người trong truyền tống trận cứ vậy mà được bao bọc trong ánh sáng vàng này, dịch chuyển vào một không gian bí ẩn và huyền diệu.
Cửa truyền tống đóng lại, mấy vị trưởng lão thiếu chút nữa ngã xuống đất, vừa lau mồ hôi vừa nhịn không được than thở: "Chẳng lẽ Cấm địa Thần Ma thật sự xảy ra chuyện rồi sao. Hôm nay thật sự quá tà môn mà, suýt chút nữa đã truyền tống thất bại rồi. "
Cố Minh Tiêu ở bên cạnh bình tĩnh giơ tay lên, gạt đi vết máu sắp ứa ra khỏi khóe môi, sau đó hành lễ với các trưởng lão: "Hôm nay các vị trưởng lão đã vất vả rồi, lát nữa hãy đến khố phòng của ta nhận ít đồ."
Các trưởng lão đều mệt mỏi thở dốc, nhưng nghe thấy lời này của Cố Minh Tiêu lại lập tức nở nụ cười: "Không dám không dám, là chuyện chúng ta nên làm, ha ha."
Cố Minh Tiêu mặt không đổi sắc: "Ta còn phải đi Chấp Pháp Đường chủ trì truyền tống bên ngoài khu cấm địa, tạm thời không thể đi cùng các vị trưởng lão."
Các trưởng lão vội vàng nói: "Đi đi, đi đi."
Cố Minh Tiêu ngự kiếm bay đi.
Mấy vị trưởng lão nhìn bóng lưng rời đi của Cố Minh Tiêu, hai mặt nhìn nhau, không khỏi thở dài: "Thằng bé Minh Tiêu này, đúng là ông cụ non mà. Nhưng ít nhiều cũng nhờ có nó mà Kiếm Phái mới có thể chống đỡ đến bây giờ."
"Hy vọng sau đợt vào Cấm địa Thần Ma này, Kiếm Phái của chúng ta sẽ có thêm nhiều trụ cột. Xương cốt già của ta không chống đỡ được bao lâu nữa rồi."
"Phải đó phải đó, ta cũng muốn dưỡng lão sớm."
Lúc này, ở phía Yêu Vực và Ma Vực cũng có những cột sáng chói mắt phóng thẳng lên trời với những màu sắc khác nhau, nhưng dường như đều có cùng một mục đích —— Đưa những thanh niên tài năng kiệt xuất của mình truyền tống đến Cấm địa Thần Ma.
Các trưởng lão mới đầu còn khá thoải mái, nhưng khi nhìn thấy một màn này, đều không khỏi đứng thẳng người, trên mặt lộ ra vẻ nghiêm túc.
"Cột sáng truyền tống năm nay của Ma tộc hơi to, cũng không biết đã đưa vào bao nhiêu người?"
"Yêu tộc cũng không nhỏ, chẳng lẽ Yêu Tôn thật sự khỏi bệnh rồi sao? Nếu ông ta khỏe rồi, quả thật một mình ông ta đảm đương được mười người chúng ta, truyền tống thêm nhiều người cũng là bình thường."
"Uầy, hi vọng tụi nó không đụng phải nhau, quan hệ hiện tại của chúng ta với Yêu tộc có chút tế nhị, nếu đi vào đụng phải nhau, không biết là phúc hay là họa."
Lúc này, bên trong Cấm địa Thần Ma.
Giang Sở Dung nhìn cảnh tượng kỳ lạ mười mặt trời trên đầu và sa mạc đỏ thẫm dưới chân, mới ý thức được bọn họ đã thực sự được truyền tống vào trong Cấm địa Thần Ma.
Trong nguyên tác, khu vực bên ngoài Cấm địa Thần Ma vẫn có chim chóc hoa lá, sau khi Tống Thanh Trần đến khu vực bên ngoài đã tình cờ đi nhầm vào khu vực bên trong.
Nhưng bọn họ lại trực tiếp được truyền tống vào trong, vậy chẳng phải bọn họ sẽ không nhận được cơ duyên ở bên ngoài Cấm địa Thần Ma sao?
Lúc này, một luồng ma khí màu đỏ thẫm từ trong động phủ thu nhỏ của Giang Sở Dung bay ra, hóa thành hình dáng của Văn Lăng.
Văn Lăng liếc nhìn Giang Sở Dung, dường như đã đoán được Giang Sở Dung đang nghĩ gì, hắn nói: "Trực tiếp truyền tống đến khu vực bên trong tốn kém nhân lực và vật lực hơn, cần phải xác định vị trí sao trên trời trước, còn cần tối thiểu các cường giả Khuy Thiên hậu kỳ phối hợp với nhau mới có thể truyền tống chính xác. Mà mục đích của tất cả chuyện này đều là để cho các thiên tài tiết kiệm thời gian lần mò lưu lạc ở bên ngoài."
"Dù sao bất kể là truyền tống vào trong hay ở ngoài, thì thời gian cũng chỉ có một tháng."
Thực ra, ban đầu Văn Lăng cũng muốn lẫn vào đám người ở bên ngoài trước, dù sao số lượng người có thể vào trong thực sự rất ít. Nhưng lần này, tu vi của Cố Minh Tiêu đã tăng lên rất nhiều, đã đột phát cảnh giới Khuy Thiên hậu kỳ trước thời hạn, vì vậy hắn dứt khoát quá giang cùng Giang Sở Dung đến đây.
Cũng may các vị trưởng lão người già nhưng tâm không già, tu vi còn rất vững chắc, nếu không trong lúc truyền tống có thể xảy ra vấn đề rồi.
Giang Sở Dung nghe vậy mới bừng tỉnh: "Thảo nào lại muốn ta phải thắng tỷ thí. Hóa ra điểm khác biệt nằm ở chỗ này. Đúng là rất tiết kiệm thời gian."
Ngay lập tức, Giang Sở Dung nhìn xung quanh và nói với Văn Lăng: "Nhưng nơi này trông rất lạ lẫm, cũng không biết chúng ta phải tìm cơ duyên ở đâu?"
Văn Lăng nhìn lên bầu trời, lại nhìn xuống mặt đất, nói: "Mười mặt trời trên đầu, cát chảy đỏ rực, có lẽ chúng ta đang ở khu vực truyền thừa của thần thú Chu Tước."
Giang Sở Dung trầm mặc chốc lát, sau đó nhướng mày: "Tiếc là Chu sư muội không có ở đây, truyền thừa này vô dụng với chúng ta, toi công rồi."
Văn Lăng nhìn mười mặt trời trên đầu, xác định phương hướng rồi nói: "Chu Tước nằm ở vị trí Ly, hướng Nam. Mà Thanh Long nằm ở vị trí Chấn, hướng Đông, chúng ta tìm thấy nơi truyền thừa của thần thú Chu Tước, thì cũng có thể tìm được vị trí của thần thú Thanh Long."
Giang Sở Dung sửng sốt một giây: "Vậy thì phải tranh đoạt với biểu ca rồi."
Văn Lăng không nói lời nào, lấy ra la bàn, xác định một phương hướng, sau đó cất bước nhảy lên ——
Giang Sở Dung hơi giật mình, hét lên "Chờ ta với", rồi nhanh chóng bay theo.
Tuy nhiên, Văn Lăng không có ý định rời đi, hắn chỉ lơ lửng trên không trung, kiểm tra lại vị trí của mình, sau đó quay sang nhìn Giang Sở Dung nói: "Đi thôi, nó ở ngay phía trước."
Giang Sở Dung do dự một lúc, cuối cùng nói: "Được, chúng ta đi xem thử."
Văn Lăng cười nói: "Vừa đi vừa giải thích với em."
Hai người lướt trong gió, tốc độ rất nhanh.
Trên đường đi, Văn Lăng cũng giải thích cho Giang Sở Dung về tầm quan trọng của nơi truyền thừa của thần thú Thanh Long.
Nhiều năm qua, Nhân tộc có một chuyện hết sức kỳ lạ — Đó chính là, mặc dù có người tìm được nơi truyền thừa của thần thú Thanh Long, nhưng lại không có ai tìm được tung tích bí bảo truyền thừa của Thanh Long. Trong khi bí bảo truyền thừa của tam đại thần thú khác đã được người khác tìm ra, còn có một vài truyền nhân nói đã tận mắt nhìn thấy tam đại thần thú.
Tuy nhiên, giống như bí bảo truyền thừa của Thanh Long, không ai có thể tìm được bí bảo truyền thừa của Nhân tộc. Thậm chí, chưa ai phát hiện ra vị trí nơi truyền thừa của Nhân tộc.
Phải biết rằng hầu hết mọi người đều đã biết vị trí nơi truyền thừa của Yêu tộc và Ma tộc.
Cho nên có người nghi ngờ, bí bảo Thanh Long và bí bảo Nhân tộc nằm cùng một chỗ, đều ở nơi truyền thừa của thần thú Thanh Long.
Nhưng chỉ có thiên tài chân chính mới có thể khai quật.
Suy cho cùng, thần thú Thanh Long cũng đứng đầu trong tứ đại thần thú, năm xưa có quan hệ rất tốt với Tổ Thần. Hơn nữa tục truyền rằng trước khi Tổ Thần phi thăng lên Thượng Giới đã dành cả một đêm để nói chuyện với thần thú Thanh Long, những người quan tâm bèn nghi ngờ đây chính là quy tắc để đạt được bí bảo truyền thừa của Nhân tộc.
Nhưng hiện tại, không ai biết đêm đó Tổ Thần đã nói gì với thần thú Thanh Long, vì vậy không ai có thể xác nhận những suy đoán này có phải là thật hay không.
Nghe vậy, Giang Sở Dung không khỏi nói: "Nếu Đại sư huynh ở đây thì tốt rồi. Thiên tài như huynh ấy nhất định sẽ nhận được sự tán thành của thần thú. Tiếc là tu vi của huynh ấy đã vượt qua rồi."
Văn Lăng vẻ mặt bình tĩnh: "Nếu em có thể nhận được cơ duyên này, cũng chưa chắc không phải may mắn của Nhân tộc."
Giang Sở Dung:...
Ngay sau đó, khóe miệng cậu giật một cái, cười nói: "Chàng đừng quá coi trọng ta như vậy."
Văn Lăng không đáp lời.
Một lúc sau, Văn Lăng lại nói: "Nếu em có thể cộng hưởng huyết mạch với Giang Triều Sinh, điều đó chứng tỏ em thực sự có huyết mạch của Thanh Long, trước mắt không thể tìm thấy nơi truyền thừa của Nhân tộc, sự lựa chọn tốt nhất là đi đến nơi truyền thừa của thần thú Thanh Long."
Giang Sở Dung liếc nhìn Văn Lăng: "Ta song tu Chính Tà, đến Ma tộc cũng không phải không được."
Văn Lăng trầm mặc một giây: "Bản đồ đã qua tay Ma Tôn em không sợ có vấn đề sao?"
Giang Sở Dung:...
Sau đó Văn Lăng lại nói: "Nếu bây giờ chúng ta đến nơi truyền thừa của Ma tộc cướp bản đồ cũng không phải không thể. Nhưng chắc chắn chúng ta sẽ bị vây đánh, loại chuyện này không đáng giá. Nhưng nếu em đi đoạt truyền thừa của Nhân tộc trước, sau đó lại đi Ma tộc, phần thắng sẽ cao hơn nhiều."
Giang Sở Dung nghe đến đây không khỏi nhướng mày: "Ồ — thì ra chàng muốn ăn cơm mềm nha~"
Văn Lăng ngẩn ra một lúc, sắc mặt bình tĩnh: "Em nghĩ vậy thì là vậy đi."
Giang Sở Dung: "Phụt ——"
Sau đó cậu yên lặng liếc nhìn Văn Lăng —— Cái tên này, kể chuyện cười lạnh càng ngày càng thuận mồm.
Cười cười, Giang Sở Dung định nói thêm điều gì đó, nhưng Văn Lăng đột nhiên đưa tay ngăn cậu lại.
Giang Sở Dung vừa thấy đã biết có chuyện không ổn, sau khi cảm nhận một chút, cậu nhận ra có người ở phía trước.
Ngay lập tức, cậu và Văn Lăng liếc mắt nhìn nhau, cả hai đều hóa thành hai vệt ma khí mỏng manh, vùi trong cát đỏ, chậm rãi di chuyển về phía trước.
Không lâu sau, Văn Lăng cùng Giang Sở Dung dừng lại ở phía xa xa.
Bởi vì họ đã phát hiện ra hai người.
Chu Tương Linh và Sở Ngọc Lân.
Sở Ngọc Lân lúc này mặc bạch y, nở nụ cười ôn hòa, xa xa nhìn Chu Tương Linh mặc y phục đỏ thắm đứng trên cát đỏ, nói: "Chu sư muội, thật trùng hợp."
Chu Tương Linh vẻ mặt có chút tò mò: "Sở sư huynh, sao ngươi lại ở đây? Không phải bị thương rút lui khỏi thi đấu rồi sao?"
Sở Ngọc Lân khẽ mỉm cười: "Sư tôn giúp ra cầu xin Yêu tộc, tình cờ Yêu Tôn là bạn cũ của ông ấy, cho nên đồng ý truyền tống ta từ Yêu tộc đến đây. Không ngờ vừa tới đã gặp được Chu sư muội, có thể thấy chúng ta có duyên với nhau."
Chu Tương Linh cười nói: "Thì ra là vậy, đại trưởng lão Chấp Pháp Đường xác thực có không ít quan hệ, thực là lợi hại."
Ánh mắt Sở Ngọc Lân khẽ động: "Chu sư muội, trong cấm địa đầy rẫy nguy hiểm, hay là hai chúng ta liên thủ đi với nhau đi, cũng có thể giảm bớt mấy phần nguy hiểm."
Chu Tương Linh dường như không phát hiện ra có gì bất thường, ngay lập tức mỉm cười nói: "Được đó, có thể đi chung với Sở sư huynh là ta chiếm lợi rồi."
Nói rồi, Chu Tương Linh cũng lấy ra một pháp khí cấp Thiên, ném nó xuống cát, nó biến thành một chiếc thuyền màu đỏ.
Lúc này cô ta mới nói: "Đây là bảo vật gia truyền của Chu gia ta. Nó làm bằng gỗ vạn năm tuổi, cực kỳ chắc chắn. Có thể đi trên mặt đất bằng phẳng, trên không, trên cát và dưới nước. Nếu Chu huynh không có pháp khí đi lại, có thể lên thuyền với ta."
Nhìn thấy một màn này, Giang Sở Dung đang ẩn núp không khỏi muốn che mặt: Cô gái này quá ngây thơ...
Có vẻ như lát nữa phải âm thầm ra tay giúp đỡ rồi.
Văn Lăng ở một bên không thay đổi sắc mặt, lẳng lặng nhìn.
Khi Sở Ngọc Lân nhìn thấy pháp bảo hình chiếc thuyền do Chu Tương Linh ném ra, gã có chút động lòng, nhưng lại cười nói: "Ta không biết điều khiển pháp khí này, sư muội lên trước đi, ta sẽ theo sau."
Giang Sở Dung nghe vậy không khỏi nhướng mày: Đồ nham hiểm, đến lúc này rồi vẫn còn nghi ngờ.
Chu Tương Linh không hoài nghi gã, cô ta nhón chân tung người lên, sau đó đáp xuống chiếc thuyền mộc một cách nhẹ nhàng.
Thấy vậy, lòng Sở Ngọc Lân khẽ động, cuối cùng gã cũng nhảy lên bay về phía thuyền mộc——Chỉ cần Chu Tương Linh lên trước, cho dù có hậu chiêu gì gã cũng không sợ. Tu vi của gã cao hơn Chu Tương Linh, gã có thể lập tức phản đòn cô ta.
Cuối cùng, Sở Ngọc Lân cũng đáp xuống thuyền mộc.
Chu Tương Linh khẽ mỉm cười, sau đó nghiêng đầu nói: "Sư huynh, ta điều khiển thuyền nhé?"
Sở Ngọc Lân một bộ quân tử phong độ: "Nhờ sư muội rồi."
Hai bàn tay ẩn trong ống tay áo của gã đã dày đặc ma khí.
Giang Sở Dung có thể thấy rõ ràng, cậu thủ thế sẵn sàng ra tay.
Nhưng không ngờ, một giây sau, tình thế trên thuyền đột ngột thay đổi.
Sở Ngọc Lân vừa dứt lời, Chu Tương Linh đã cười hì hì, không biết từ đâu rút ra hai thanh ma kiếm Chu Tước màu đỏ tươi, hung hăng đâm vào mặt và lồ"ng ngực Sở Ngọc Lân!
Sở Ngọc Lân biến sắc, sau đó hừ lạnh một tiếng, toàn thân bộc phát ra uy áp, muốn trước hết dùng uy áp chèn ép khí thế của Chu Tương Linh——
Nhưng gã tuyệt đối không ngờ tới, ngay khi gã bộc phát ra uy áp, thì cùng lúc đó cũng có một linh quang màu đen phóng ra từ sau lưng cô ta, một chiếc ô ngọc cốt biến thành một thanh kiếm trong ô, trực tiếp đâm vào sau đầu gã!
Trước sau công kích!
Giang Sở Dung:???
Hay lắm! Hóa ra cậu đã đánh giá thấp cô bé này.
Tiếp đó đã biến thành một trận hỗn chiến. Chu tước kiếm hóa ra linh kiếm bay lơ lửng, phun ra ngọn lửa đỏ rực, Huyền Vũ gầm lên, xung quanh ngưng tụ một bức tường nước ngập trời——
Sau đó trộn lẫn với những luồng kiếm quang hùng hồn và sắc bén.
Cuối cùng, kiếm quang bị hai đạo thần thông này hung hăng áp chế, không còn lựa chọn nào khác phải biến thành một luồng ma khí màu vàng nhạt, điên cuồng bỏ chạy.
Thấy vậy, Chu Tương Linh cũng không đuổi theo, mà im lặng thu hồi kiếm, nhướng mày cười nói: "Thật thú vị, không ngờ lại là nội gián của Ma tộc."
Phó Hoài Tư cầm ô chậm rãi từ trên trời giáng xuống, bình tĩnh nói: "Không phải Linh tộc thì chính là Ma tộc, Linh tộc không có ẩn nhẫn như vậy, chỉ có thể là Ma tộc."
Chu Tương Linh khẽ mỉm cười: "Cũng phải."
Ngay lập tức, cô ta lại ngước lên nhìn Phó Hoài Tư đang đứng trên không trung, mời gọi: "Phó đại ca, có muốn đi chung thuyền với ta không?"
Phó Hoài Tư im lặng một giây: "Để ta điều khiển."
Chu Tương Linh mỉm cười: "Cầu còn không được."
Sau đó, Phó Hoài Tư cuối cùng cũng đáp xuống thuyền của Chu Tương Linh, cả hai ngồi thuyền rời đi.
Giang Sở Dung nhìn chiếc thuyền gỗ đi xa, khi định thần lại, cậu không khỏi cảm khái cười nói: "Các muội muội bây giờ đều thật lợi hại, không chỉ thông minh mà còn có nhiều kinh nghiệm chiến đấu, ra tay cũng rất cay độc."
Văn Lăng: "Gia tộc đào tạo ra người thừa kế gia chủ, không thể là kẻ ngốc."
Giang Sở Dung ngớ ra: "Cũng phải."
Văn Lăng lại nói: "Đi chứ?"
Giang Sở Dung lần này không chút do dự: "Đi thôi."
Gặp phải khúc nhạc đệm của Chu Tương Linh và Phó Hoài Tư khiến cậu sinh ra chút cảm giác gấp gáp không thể giải thích được———Nếu nhân tộc đã có những thiên tài tiềm ẩn như này, vậy thì nhất định Yêu tộc và Ma tộc cũng sẽ có.
Thế thì cậu phải nâng cao thực lực của mình càng sớm càng tốt.
Nếu không, lỡ như Văn Lăng không lấy được bí bảo truyền thừa của Ma tộc, có lẽ cả đời này hai người họ cũng không thể công khai.
————–
Tác giả
– Giang Sở Dung: Cố gắng để ông xã ăn cơm mềm!
– Văn Lăng: Vợ thật tốt! Vợ ơi ôm một cái!