Bốn mắt chạm nhau, Giang Sở Dung nhìn thấy được sự kiên nhẫn, thấy được vẻ bình tĩnh trong đôi mắt băng lãnh như ngọc lưu ly của Cố Minh Tiêu, thế nhưng... cậu không hề nhìn thấy một chút sợ hãi nào.
Sau một hồi im lặng, Giang Sở Dung lấy lại tinh thần, nói: "Không sao, chàng cứ nói, ta sẽ nghe."
Cố Minh Tiêu nghe vậy chỉ nói: "Về địa cung đi."
Giang Sở Dung hiểu ý, không hỏi thêm gì nữa.
Cứ như vậy, Cố Minh Tiêu lại dẫn Giang Sở Dung trở về địa cung.
Không phải vì hắn vẫn muốn giam cầm Giang Sở Dung, mà bởi vì địa cung là nơi có trận pháp cấm chế hoàn chỉnh nhất trong toàn bộ Vô Vọng Kiếm Phái.
Trong trường hợp xảy ra sự cố khi mở ra phong ấn, Giang Sở Dung vẫn có thể sử dụng những cấm chế và trận pháp này để khống chế hắn.
Tuy nhiên, đây không phải là giải pháp vẹn toàn...
Chỉ mong rằng, lần mở ra phong ấn này sẽ diễn ra thuận lợi.
Suốt đường đi Cố Minh Tiêu vẫn luôn im lặng, Giang Sở Dung biết tính chất nghiêm trọng của sự việc nên cũng hiếm khi không lên tiếng, chỉ lặng lẽ đi theo hắn.
Sau khi vào địa cung, Cố Minh Tiêu hạ cấm chế ở xung quanh, sau đó mở Tỏa Linh Xích trên cổ tay Giang Sở Dung.
Giang Sở Dung cuối cùng cũng có thể sử dụng linh lực của mình, nhưng lúc này, cậu chỉ xoay xoay cổ tay, không hề có ý định bỏ đi, cậu chỉ suy nghĩ một lúc, liếc nhìn Cố Minh Tiêu đã hạ vô số trận pháp cấm chế ở xung quanh, hỏi: "Rốt cục là phong ấn gì mà lại đáng sợ như vậy? Chẳng lẽ chàng còn có thân phận nào khác sao?"
Đến nỗi phải cam lòng thả cậu ra.
Chẳng lẽ bản thể của Cố Minh Tiêu thật sự là Thiên Ma sao?
Động tác bố trí cấm chế của Cố Minh Tiêu chợt khựng lại, hắn im lặng một lúc mới nói: "Lúc đó, trước khi đưa em từ Cấm địa về Kiếm Phái, ta đã đi làm một chuyện."
Giang Sở Dung không hiểu chuyện này thì có liên quan gì đến phong ấn: "Làm chuyện gì?"
"Ta đã bắt Linh Ngọc Tu và giam hắn ta ở trong thủy lao của Kiếm Phái."
Giang Sở Dung:???
Còn chưa đợi Giang Sở Dung kinh ngạc xong, Cố Minh Tiêu đã chậm rãi nói chi tiết cuộc đối thoại với Linh Ngọc Tu vào ngày hôm đó cho Giang Sở Dung nghe, cuối cùng, hắn nhìn vẻ mặt phức tạp của Giang Sở Dung và nói: "Thật ra, bất kể Linh Ngọc Tu có nói những lời đó với ta hay không, thì khi ta đột phá cảnh giới Nhập Thánh cũng sẽ nhìn thấy phong ấn này. Nếu tu sĩ muốn phi thăng, thì nhất định phải có đạo tâm, đạo thân hoàn chỉnh, cho nên, nếu ta không mở phong ấn này ra, thì cho dù ta tiến vào cảnh giới Nhập Thánh, tu vi của ta cũng khó mà tiếp tục thăng tiến, càng không thể bước lên Thiên lộ."
Khi Giang Sở Dung nghe đến đây, cậu mới hiểu vì sao Cố Minh Tiêu lại nóng lòng muốn đánh thức Kiếm Thần — Cố Minh Tiêu muốn Kiếm Thần chủ động giải trử phong ấn cho hắn.
Hoặc là, cho dù Kiếm Thần tỉnh lại không có khả năng phá giải phong ấn, thì ông ấy vẫn có thể nói cho Cố Minh Tiêu biết phong ấn này dùng để làm gì, Cố Minh Tiêu cũng có thể chuẩn bị sẵn tâm lý.
Thế nhưng... Hiện tại tu vi của Cố Minh Tiêu không thể tăng lên, Kiếm Thần cũng không có cách nào tỉnh lại.
Nhưng nếu không phá phong ấn, đạo tâm của Cố Minh Tiêu sẽ khuyết thiếu, khó có thể nâng cao tu vi.
Đã đi vào ngõ cụt rồi...
Do dự một chút, Giang Sở Dung nói: "Hay là chúng ta phái người đi hỏi Yêu Tôn đi? Có lẽ ông ấy biết chuyện này?"
"Không kịp rồi." Cố Minh Tiêu nói.
Sắc mặt Giang Sở Dung khẽ biến: "Phái người tới Yêu Vực đi đi về về cũng không quá mười ngày, như vậy cũng không kịp sao?"
Cố Minh Tiêu: "Còn mười ngày nữa là đến sinh thần của Ma Thần Ba Tuần, đó là lúc ông ta mạnh nhất. Nếu Ma Tôn không thể tiêu diệt tàn hồn của ông ta, chắc chắn ông ta sẽ làm gì đó. Mặc dù Ma Tôn bị thương, nhưng dù gì Ma Tôn cũng là cao thủ Nhập Thánh hậu kỳ, một khi ông ta hợp nhất với Ba Tuần, tu vi ắt hẳn sẽ tăng lên, đến lúc đó cục diện sẽ càng thêm phức tạp."
Giang Sở Dung:...
Cố Minh Tiêu lặng lẽ nhìn Giang Sở Dung: "Thật ra, nếu không phải lúc này có em ở bên cạnh, ta cũng sẽ không dám đánh cược như vậy. Cũng may là có em."
Trái tim Giang Sở Dung khẽ run lên, cậu nhìn Cố Minh Tiêu.
Đồng Tâm Sinh Tử Khế vận chuyện, một khắc này, cậu xuyên qua đôi mắt lạnh lùng trầm lắng của Cố Minh Tiêu mà nhìn thấy một bóng người vô cùng quen thuộc.
Một bóng hình mà dù thế nào cậu cũng không thể buông bỏ.
Ngay lập tức, Giang Sở Dung đã hiểu ra mọi chuyện.
Im lặng một giây, cậu cười nói: "Được a, trước đây không phải luôn như vậy sao?"
"Ta thủ hộ cho chàng, chàng giải trừ phong ấn, nếu như xảy ra chuyện gì, ta sẽ dùng Đồng Tâm Sinh Tử Khế đánh thức chàng."
Nhìn nụ cười thẳng thắn trong trẻo của Giang Sở Dung, Cố Minh Tiêu biết Giang Sở Dung lúc này đã chấp nhận và tha thứ cho việc hắn che giấu thân phận.
Sau khi định thần lại, Cố Minh Tiêu cũng cười khẽ một tiếng, trái tim còn có chút lơ lửng của hắn bấy giờ cũng chợt bình ổn trở lại.
Hắn cũng không nhiều lời nữa, chỉ nói: "Đi nào."
Giang Sở Dung và Cố Minh Tiêu cùng nhau ngồi lên giường bạch ngọc, cấm chế xung quanh khởi động, hai người ngồi khoanh chân đối mặt với nhau.
Vào lúc này, Cố Minh Tiêu đã hoàn toàn mở ra Đồng Tâm Sinh Tử Khế với Giang Sở Dung, để Giang Sở Dung cũng có thể nhìn thấy toàn bộ nội dung trong biển ý thức của hắn khi hắn mở ra phong ấn.
Một khi xảy ra sự cố, cậu cũng có thể chặt đứt quá trình giải phong ấn ngay lập tức.
Hai người vốn là một đôi đạo lữ, còn ký kết Đồng Tâm Sinh Tử Khế, Giang Sở Dung lúc này ở trong biển ý thức của Cố Minh Tiêu mở ra hai mắt, nhìn thấy trong ánh sáng trắng vô biên vô tận có một cánh cửa nhỏ màu vàng kim.
Cánh cửa bị phong tỏa bởi vô số kiếm khí hữu hình và vô hình phát ra ánh sáng vàng rực rỡ, kiếm khí lượn vòng quanh cánh cửa nhỏ màu vàng.
Có đúng chín chín tám mươi mốt đạo kiếm khí.
Có thể thấy đó là một phong ấn vô cùng phức tạp.
Nếu không thì trước đó Cố Minh Tiêu cũng sẽ không do dự nhiều như vậy.
Đối với một phong ấn phức tạp như thế này, chắc chắn thứ được phong ấn hết sức quan trọng.
Lúc này, Cố Minh Tiêu một thân bạch y lặng lẽ đi đến bên cạnh Giang Sở Dung, nói: "Em lùi lại một chút, ta chuẩn bị giải trừ phong ấn, tránh cho lát nữa làm em bị thương."
Giang Sở Dung nghe lời lùi về sau mấy bước.
Lúc này, linh quang lưu chuyển trong lòng bàn tay của Cố Minh Tiêu, hắn cũng phóng ra Vô Vọng Kiếm Khí, chỉ có điều kiếm khí mà hắn xuất ra có màu trắng như tuyết giống như linh lực của hắn, lạnh lùng sắc bén vô cùng.
Cố Minh Tiêu vung tay lên, phóng ra đạo kiếm khí đầu tiên ——
Một tiếng "choang" vang lên bén nhọn, kiếm khí trên cánh cửa bị cắt đứt một đạo.
Cố Minh Tiêu mặt không đổi sắc, phất tay áo dài, mấy đạo kiếm khí lại bay ra!
Sau vài tiếng "choang choang choang" chói tai, mấy đạo kiếm khí vỡ tan, phong ấn trên cánh cửa càng ảm đạm đi.
Giang Sở Dung vẫn luôn cẩn thận quan sát cánh cửa, đột nhiên phát hiện trên cửa có một khe hở nhỏ, lập tức nói: "Chàng dừng lại cái đã, có thể đi vào rồi!"
Kiếm quang trong lòng bàn tay Cố Minh Tiêu hơi lắng xuống, hắn chăm chú nhìn một lúc, cũng nhìn thấy cái khe nhỏ kia.
Cố Minh Tiêu lập tức nói: "Được rồi, đi dò đường trước."
Nói xong, hắn suy nghĩ một lát rồi chủ động đưa tay về phía Giang Sở Dung.
Giang Sở Dung im lặng mỉm cười, đi tới nắm lấy tay Cố Minh Tiêu.
Khoảnh khắc bàn tay của hai người đan vào nhau, cả hai cũng đồng thời hóa thành hai luồng linh quang bay về phía cánh cửa nhỏ đã bị mở ra một khe hở——
Chẳng mấy chốc, cả hai đã tiến vào phía sau phong ấn.
Đằng sau phong ấn là một mảnh sương mù dày đặc, Giang Sở Dung nhíu mày cẩn thận cảm nhận tình hình phía sau sương mù, nhưng hình như không có thứ gì đặc biệt ẩn chứa linh lực cả.
Giang Sở Dung đang thắc mắc thì Cố Minh Tiêu ở bên cạnh như cảm nhận được gì đó, không khỏi lẩm bẩm: "Nơi này đang phong ấn ký ức."
Giang Sở Dung:?
"Ký ức? Ký ức gì mà lại đáng bị phong ấn như thế?" Giang Sở Dung cũng bối rối.
Cố Minh Tiêu trầm mặc một lát, nói: "Ta cũng không biết, chúng ta đi xem thử."
Giang Sở Dung: "Ừm."
Thế là hai người sóng vai nhau đi trong sương mù.
Đi một hồi, không ngờ hai người lại nhìn thấy một cảnh tượng rất quen thuộc.
Khung cảnh trước mặt trông giống như ở Minh Vương Điện, trên ngọn núi phía sau Minh Vương Điện hồi đó còn có một đình viện, hoa đào bay lả tả, rất yên tĩnh và tao nhã.
Bấy giờ, có ba đứa trẻ đang chơi đùa với nhau trong sân. Hai đứa trong số chúng thoạt nhìn chỉ mới mười tuổi đầu, cao và trông lớn tuổi hơn, cả hai đều có dung mạo vô cùng tinh xảo. Một đứa thì tươi cười, một đứa thì mặt mày lạnh tanh, nhìn là biết có tiềm năng trở thành những anh chàng đẹp trai xuất chúng.
Còn có một đứa bé mới chỉ hai ba tuổi, làn da trắng trẻo, có chút mập mạp giống như một nắm tuyết, cực kỳ xinh đẹp.
Giang Sở Dung nhìn thấy cảnh này, vẻ mặt cậu có chút vi diệu: "Đây là chúng ta và Túc huynh phải không?"
Cố Minh Tiêu nhìn chằm chằm cảnh tượng này hồi lâu, thấp giọng nói: "Thảo nào... Ta nói mà, làm sao ta lại không có ấn tượng gì với Tống Thanh Trần chứ."
Hóa ra ký ức đã bị phong ấn.
Mà lúc này, tiểu Tống Thanh Trần đang víu lấy thắt lưng của tiểu Cố Minh Tiêu, muốn nghịch đoản kiếm bên hông hắn.
Tiểu Cố Minh Tiêu nhàn nhạt nói: "Đệ còn nhỏ, chơi cái này sẽ chết."
Tiểu Tống Thanh Trần:...
Đứa bé chỉ biết cái chết rất đáng sợ, "oa" một tiếng liền khóc rồi.
Tiểu Cố Minh Tiêu hơi thay đổi sắc mặt, bổ sung thêm một câu: "Không chơi sẽ không chết."
Tiểu Tống Thanh Trần càng khóc to hơn.
Tiểu Túc Tử Xuyên ở một bên không thể nhìn nổi nữa, thế là anh ta bèn dùng yêu thuật biến ra một bông hoa rất đẹp đi chọc cười tiểu Tống Thanh Trần, cuối cùng chọc cho tiểu Tống Thanh Trần nín khóc cười tươi rói, vây quanh tiểu Túc Tử Xuyên hớn hở nói: "Mỹ nhân ca ca giỏi quá, đệ thích mỹ nhân ca ca nhất."
Nhìn thấy một màn này, vẻ mặt của Giang Sở Dung có chút cổ quái, hồi lâu sau, cậu mới lặng lẽ liếc nhìn Cố Minh Tiêu: "Chàng đúng là từ nhỏ đến lớn không biết dỗ ai cả."
Gương mặt lạnh lùng của Cố Minh Tiêu hiếm khi hiện lên chút ý lúng túng.
Sau đó là cuộc sống hàng ngày của ba đứa trẻ.
Nhưng trong những ngày bình thường ấy, đều là tiểu Cố Minh Tiêu làm cho tiểu Tống Thanh Trần khóc, rồi sau đó tiểu Túc Tử Xuyên sẽ đi dỗ dành tiểu Tống Thanh Trần.
Giang Sở Dung càng xem càng cảm thấy buồn cười——Thật ra, từ góc độ của một người ngoài cuộc, cậu có thể nhìn ra được tiểu Cố Minh Tiêu muốn làm cho tiểu Tống Thanh Trần vui, thế nhưng hắn quá chính trực, mỗi lần đều ăn ngay nói thẳng quá đáng, mà tiểu Tống Thanh Trần lại quá nhát gan, nên mỗi lần đều bị dọa khóc.
Còn về phía Cố Minh Tiêu, lúc này hắn lại rơi vào một loại im lặng xấu hổ.
Tiếp tục xem nữa thì hắn cũng thấy hơi đau đầu, nhưng lại không thể bỏ đi.
Chỉ có thể kiên nhẫn xem tiếp.
Lại qua thêm mấy ngày, cuối cùng cũng có người đến trang viên.
Mà lúc này, lần đầu tiên Giang Sở Dung được nhìn thấy chân diện mục của những nhân vật năm đó chỉ sống trong tin đồn ở trong ký ức của Cố Minh Tiêu.
Khi đó, Kiếm Thần không phải là một lão nhân râu tóc bạc phơ, mà là một thanh niên khôi ngô tuấn tú, khoảng chừng ba mươi tuổi, dáng người cao gầy, mặc một bộ kiếm y màu trắng tinh, buộc tóc đuôi ngựa, cả người rất có tinh thần hăng hái.
Giang Sở Dung nhìn thấy một Kiếm Thần như vậy cũng không khỏi lấy làm kinh ngạc.
Cố Minh Tiêu cảm giác được suy nghĩ của Giang Sở Dung, vẻ mặt của hắn hơi thay đổi, sau đó hắn khẽ thở dài, giải thích: "Sư tôn mở đường thông Thiên vào khoảng hai trăm tuổi, đối với cường giả cảnh giới Nhập Thánh mà nói, ông ấy vẫn còn ở trong độ tuổi tráng niên. Sau này ông ấy bị trọng thương, linh lực trong cơ thể trôi đi quá nhiều, nên mới thành ra bộ dạng như bây giờ."
Giang Sở Dung trầm mặc một lúc, nói: "Chưởng môn thật sự đã cực khổ rồi."
Hình ảnh tiếp tục biến đổi.
Yêu Tôn khi đó so với bây giờ còn trẻ hơn rất nhiều, lúc nào cũng tươi cười, tóc đen đội mũ áo choàng, dáng vẻ vô cùng lộng lẫy ưu nhã, trên người đeo những trang sức bằng vàng đẹp đẽ nhất, đứng ở đó thôi đã giống như một bức tranh phong cảnh tuyệt trần.
Ngoại hình của Ma Tôn là người ít thay đổi nhất trong ba người nam nhân, nhưng khi đó trên gương mặt tuấn mỹ vô song của ông ta chứa đầy sự kiêu ngạo sắc sảo không thể che giấu được, nhưng không có trắng bệch và hung ác nham hiểm như bây giờ.
Ba vị cường giả đều đang trong lứa tuổi hăng hái tràn ngập sức sống nhất.
Về phần hai người còn lại, không cần Cố Minh Tiêu giới thiệu, Giang Sở Dung cũng biết được.
Một người mặc một chiếc váy dài màu vàng tím, dáng điệu cực kỳ xinh đẹp phóng khoáng, cho dù bà là người phụ nữ duy nhất trong số họ, thì cũng không giấu được phong thái tài hoa của bà.
Chắn chắn người đó chính là mẹ của Giang Sở Dung——Linh Toàn Anh.
Khoảnh khắc nhìn thấy Linh Toàn Anh, trái tim của Giang Sở Dung đập loạn vô cớ, một cảm giác thân thiết khó tả tự nhiên sinh ra.
Trước đây, cậu chỉ từng nghe thấy tên của Linh Toàn Anh, chưa bao giờ được gặp người thật, vì vậy bà chỉ là một khái niệm trừu tượng trong lòng cậu.
Nhưng hôm nay được gặp rồi, từ sâu trong đáy lòng của cậu bất giác dâng lên cảm xúc vô cùng quyến luyến và thân thiết với Linh Toàn Anh...
Còn người thanh niên đeo mặt nạ đen, vẻ ngoài lạnh lùng, chỉ lộ ra một đôi mắt đào hoa hẹp dài, hiển nhiên là người cha thần bí của Giang Sở Dung.
Khi nhìn thấy cha ruột của mình, mặc dù không nhìn thấy mặt, nhưng theo phản xạ, Giang Sở Dung vẫn cảm thấy thân thiết và ỷ lại...
Tâm trạng của cậu trở nên có chút xúc động.
Lúc này Cố Minh Tiêu nắm chặt tay của cậu, nhỏ giọng nói: "Chờ chuyện này xong rồi, ta sẽ cùng em đi tìm hai người họ. Bất kể là sống hay chết, ta cũng sẽ cùng em tìm được họ."
Giang Sở Dung nghe vậy mới hoàn hồn lại, không nhịn được cười: "Chàng cũng giỏi ăn nói thật đấy."
Lúc này không phải nên an ủi cậu nói rằng cha mẹ của cậu nhất định sẽ ổn sao?
Cố Minh Tiêu đột nhiên im lặng, lại có chút lúng túng.
Nhưng Giang Sở Dung lại mỉm cười, liếc hắn một cái: "Bỏ đi, cái miệng này của chàng trời sinh đã có tật xấu rồi, ta cũng không mong chờ chàng sửa đổi gì. Sau này bớt nói lại là được."
Cố Minh Tiêu:...
Cũng đúng lúc này, hình ảnh trong biển ý thức của Cố Minh Tiêu xoay chuyển, nhoáng một cái đã trở về Vô Vọng Kiếm Phái.
Giang Sở Dung lập tức rút lại ý định tiếp tục trêu chọc mà nhìn một cách nghiêm túc.
Trở lại Vô Vọng Kiếm Phái, tiểu Cố Minh Tiêu hơi không vui vì bị tách khỏi tiểu Tống Thanh Trần và tiểu Túc Tử Xuyên.
Nhưng hắn không thể hiện ra ngoài quá nhiều.
Và chẳng mấy chốc, Kiếm Thần và những người khác đã chuẩn bị khai Thiên lộ.
Tiểu Cố Minh Tiêu bị bỏ lại một mình trong Kiếm Phái, ký ức của hắn về những ngày đó là ngày ngày luyện kiếm, sau đó ngẩn người nhìn tua kiếm bằng sợi tơ tằm trắng tinh mà tiểu Tống Thanh Trần đã tặng cho hắn.
Dù sao vai vế của hắn ở trong môn phái hơi bị khó xử, bạn đồng trang lứa không dám chơi với hắn, người cùng vai vế thì cũng không chơi chung nhóm với hắn, cho nên hắn khó tránh khỏi cô độc lẻ loi một mình.
Mà tua kiếm hắn đang nhìn chằm chằm cũng không phải do tiểu Tống Thanh Trần tự làm, mà là tiểu Tống Thanh Trần bảo Linh Toàn Anh mua cho mình từ một khu chợ đêm ở Yêu tộc.
Ngày hôm đó, rất hiếm khi tiểu Cố Minh Tiêu không làm tiểu Tống Thanh Trần khóc, tiểu Tống Thanh Trần đã năn nỉ Linh Toàn Anh dẫn theo tiểu Cố Minh Tiêu và tiểu Túc Tử Xuyên cùng đi dạo phố.
Khi chuẩn bị chia tay nhau, cậu đã mua hai món quà, một tua kiếm cho tiểu Cố Minh Tiêu và một chiếc trâm gài tóc bằng ngọc tím cho tiểu Túc Tử Xuyên.
Lúc này Giang Sở Dung đột nhiên lên tiếng: "Phải rồi, ta đã từng thấy Túc huynh gài chiếc trâm gài tóc đó."
Cố Minh Tiêu ở bên cạnh:...
Một lúc sau, hắn mới nói: "Ta cũng không có vứt tua kiếm."
Giang Sở Dung lấy làm ngạc nhiên, cậu liếc nhìn Cố Minh Tiêu, đang định hỏi về tua kiếm đó, thì hình ảnh trong ký ức của Cố Minh Tiêu lại thay đổi...
Lần này, là khoảng thời gian sau khi Kiếm Thần và mọi người khai Thiên lộ thất bại, nhưng Kiếm Thần sau khi thất bại bị Ma Tôn đánh lén trọng thương vẫn giữ được dung mạo giống như trước, vẫn là một chàng thanh niên, chỉ có điều trông xanh xao và tiều tụy đi rất nhiều.
Nhưng khí tức không hề suy yếu như Giang Sở Dung nhìn thấy ngày hôm nay.
Điều này cũng có nghĩa, vết thương nghiêm trọng về sau của Kiếm Thần thật sự có ẩn tình...
Vẻ mặt của Giang Sở Dung nghiêm túc hơn vài phần, Cố Minh Tiêu cũng vậy, cả hai đều ngừng phân tích và tiếp tục quan sát ——
Đáng tiếc khi đó Cố Minh Tiêu còn quá nhỏ, cho dù biết Kiếm Thần bị thương, hắn cũng không nghe được quá nhiều nội tình, mỗi ngày hắn đều bị buộc phải ở trong căn phòng nhỏ của mình, nơm nớp lo sợ không thôi.
Bỗng có một ngày.
Có người đến tìm Cố Minh Tiêu.
Đó là một giọng nói rất ôn hòa nho nhã, nhưng lại khiến cả hai người phải giật thót trong lòng.
Là Linh Ngọc Tu khi còn là thiếu niên!
Linh Ngọc Tu và Linh Toàn Anh đều cùng đến Yêu tộc, nhưng vì hắn ta đã lớn tuổi nên không ở chung với ba đứa nhỏ.
Nhưng bây giờ hắn ta lại đột nhiên xuất hiện!
Giờ phút này, Linh Ngọc Tu ở ngoài cửa phòng của tiểu Cố Minh Tiêu hô lên: "Minh Tiêu, ta dẫn Thanh Trần đến chơi với đệ nè, đệ ra đây được chứ?"
Kỳ thật trước khi bế quan, Kiếm Thần đã nhắc nhở tiểu Cố Minh Tiêu lúc này phải cảnh giác với các trưởng lão trong môn phái, tuyệt đối không được tùy tiện mở cửa gặp người.
Tiểu Cố Minh Tiêu rất nghe lời.
Nhưng lúc này, người đến không phải người trong môn phái.
Hơn nữa, trong trí nhớ của tiểu Cố Minh Tiêu khi đó, tiểu Tống Thanh Trần là một đệ đệ ngoan, cho nên Linh Ngọc Tu cũng tự động được xếp vào hàng ngũ người tốt.
Ngay lập tức, hắn không nghi ngờ gì nhảy xuống giường, vui vẻ đi mở cửa——
Nhìn thấy cảnh này, trong lòng Giang Sở Dung không hiểu sao lại có một dự cảm cực kỳ chẳng lành, cậu muốn bảo tiểu Cố Minh Tiêu đừng đi mở cửa!
Nhưng nơi này đã là ký ức của Cố Minh Tiêu, hết thảy đều đã xảy ra, Giang Sở Dung có kêu lên cũng vô dụng.
Vì vậy, cậu chỉ có thể nhìn tiểu Cố Minh Tiêu vui vẻ nhảy khỏi giường, chạy đi mở cánh cửa phủ đầy cấm chế.
Sau khi tiểu Cố Minh Tiêu mở cửa ra, hắn nhìn thấy Linh Ngọc Tu trẻ tuổi, nhưng lại không nhìn thấy tiểu Tống Thanh Trần.
Những gì hắn thấy là một bóng người cao lớn trùm kín áo choàng đen phía sau thiếu niên Linh Ngọc Tu.
Tim hắn như đông cứng lại, hắn nhận ra có điều gì đó không ổn, hắn lui về sau một bước, muốn đóng sầm cửa lại!
Nhưng đã quá trễ!
Uy áp của cường giả Khuy Thiên ập đến, nháy mắt đã đè bẹp tiểu Cố Minh Tiêu quỳ rạp xuống đất, kêu lên một tiếng đau đớn hộc máu.
Nhìn thấy cảnh này, Giang Sở Dung mím chặt môi lại.
Vẻ mặt của Cố Minh Tiêu càng thêm lạnh lùng nghiêm túc, ánh sáng trong mắt trở nên sâu thẳm, mang theo một tia ma khí đỏ tươi nồng đậm.
Cho đến khi ——
Thiếu niên Linh Ngọc Tu từ trên cao lạnh lùng liếc nhìn xuống tiểu Cố Minh Tiêu, trong lòng bàn tay ngưng tụ một đám linh hỏa màu lam u, chậm rãi bay xuống, rơi xuống đỉnh đầu tiểu Cố Minh Tiêu ——
"Xoẹt" một tiếng, linh hỏa lập tức thiêu đốt toàn thân tiểu Cố Minh Tiêu!
Tiểu Cố Minh Tiêu đau đớn phát ra tiếng kêu tê tâm liệt phế! Hắn liều mạng giãy dụa dưới uy áp của cường giả cảnh giới Khuy Thiên và trong sự thiêu đốt của linh hỏa, hắn gào lên, khót thét, cầu cứu, hỏi tại sao?
Nhưng tiếng gào khóc và kêu cứu của hắn lại không thể truyền ra ngoài, bởi vì tất cả đã bị cường giả Khuy Thiên ngăn chặn lại hết——
Nhìn thấy cảnh này, máu trong người Giang Sở Dung sôi trào, lần đầu tiên cậu sinh ra sát ý vô hạn đối với một thiếu niên!
Tâm trí của Cố Minh Tiêu lúc này cũng đang chấn động dữ dội, nếu không phải Giang Sở Dung phản ứng kịp và nắm chặt tay hắn, có lẽ hắn đã mất kiểm soát rồi.
Hai người đang vô cùng tức giận bất chợt nghe thấy một giọng nói hơi khàn khàn trầm thấp khe khẽ vang lên.
Tiếng nói phát ra từ người đàn ông cảnh giới Khuy Thiên mặc áo choàng đen không lộ mặt.
Lúc này, đôi con ngươi rét lạnh của gã lẳng lặng nhìn tiểu Cố Minh Tiêu đang lăn lộn kêu gào trên mặt đất, hờ hững nói ——
"Ma Thần chuyển thế, đáng chết."
Thế giới đột nhiên rơi vào sự im lặng chết chóc.
Một giây kế tiếp, trong ký ức của Cố Minh Tiêu bộc phát ra ma khí đỏ tươi vô biên vô tận che trời lấp đất!
Lan tràn khắp cả núi Vô Vọng!
Giết!
Lúc ấy trong trí nhớ cực kỳ thống khổ của tiểu Cố Minh Tiêu, chỉ còn lại một chữ này!
—————
Tác giả
– Cố Minh Tiêu: Tiêu rồi vợ ơi, thật sự là đại ma vương rồi...
– Giang Sở Dung: Ờ thì......