Giang Sở Dung suýt nữa đã cất tiếng gọi "mẹ"!
Nhưng ngay khi tâm trí của cậu bị rối loạn, Khổng Tước Minh Vương Thần Nhãn không thể tiếp tục được nữa, đồng thời trong cổ họng của cậu cũng dâng lên một vị tanh ngọt.
Khụ một tiếng, Giang Sở Dung nhíu mày nhắm mắt lại, khóe môi lại tràn ra một tia máu.
Cố Minh Tiêu vội vàng vươn tay đỡ lấy vai cậu, truyền vào lòng bàn tay cậu một cỗ linh lực hồn hậu, áp chế thương thế trong người cậu.
Giang Sở Dung hòa hoãn một lúc, sau đó mới hơi tỉnh táo lại, hai mắt cậu đỏ bừng nhìn Cố Minh Tiêu ở bên cạnh, khàn giọng nói: "Đại sư huynh, ta nhìn thấy mẹ của ta rồi."
Cố Minh Tiêu chưa bao giờ biết cách an ủi người khác, hắn trầm mặc chốc lát, chỉ có thể nhẹ nhàng ôm Giang Sở Dung vào lòng, nhỏ giọng nói: "Em đừng lo lắng, chúng ta sẽ lập tức cứu Linh sư cô ra ngoài."
Giờ phút này nhìn thấy ánh mắt sâu thẳm và vững chãi của Cố Minh Tiêu, Giang Sở Dung cũng lấy lại bình tĩnh, mỉm cười đáp: "Ừm."
Cố Minh Tiêu lại hỏi: "Em đã xác định được vị trí của Linh sư cô chưa?"
Giang Sở Dung suy nghĩ một chút rồi nói: "Từ đây đi mười lăm dặm về phía Đông Nam có một tòa núi cao, mẹ ta đang sống trên đỉnh núi."
Cố Minh Tiêu: "Tốt."
Vừa dứt lời, hắn liền ôm vai Giang Sở Dung, hóa thành một luồng linh quang trắng tinh vô cùng chói mắt, phóng lên trời cao, bay thẳng về phía Đông Nam.
Lúc này, rất nhiều đệ tử Linh tộc đang làm việc bên ngoài nhìn thấy trên bầu trời giữa ban ngày có sao băng lướt qua, ai cũng lấy làm kinh ngạc.
Nhưng chẳng mấy chốc, bọn họ liền biết thứ đó căn bản không phải sao băng gì cả!
Cố Minh Tiêu mang theo Giang Sở Dung, cứ vậy mà ngang nhiên bay qua bầu trời của Linh tộc, bay đến một vị trí cách ngọn núi cao khoảng một dặm, rồi mới dừng lại.
Lúc này, Cố Minh Tiêu thả nhẹ tay đang ôm vai Giang Sở Dung ra, nói: "Ta phải phá cấm chế, em tránh xa một chút."
Giang Sở Dung hiểu ý, xoay người nhảy ra xa ba dặm, cho đến khi Cố Minh Tiêu bảo cậu dừng lại cậu mới dừng lại.
Giây kế tiếp, Cố Minh Tiêu chậm rãi từ bên hông rút ra Vô Vọng Kiếm, múa nhẹ một đường, cả người hắn lóe lên hào quang! Uy áp ồ ạt ập tới——
Khi các đệ tử Linh tộc nhận ra đó không phải là sao băng ban ngày, mà là một kẻ địch ngoại lai đột nhập vào, vội vội vàng vàng chuẩn bị phóng ra phòng ngự.
Thì Cố Minh Tiêu đã giơ tay lên, chém ra một đường kiếm trong không trung, hung hăng bổ xuống đỉnh núi!
Vô Vọng Kiếm bộc phát uy lực to lớn vô hạn, kiếm quang sáng ngời xuyên thấu trời đất, chiếu sáng toàn bộ bầu trời Linh tộc sáng như ban ngày!
Vô Vọng Kiếm Khí đi tới đâu, mấy chục trận cấm chế phong tỏa đỉnh núi liền lóe lên ánh sáng vàng, nhưng chúng chưa kịp khởi động thì đã "răng rắc" "răng rắc" hóa thành bột mịn!
Từng tầng từng lớp, vô số mảnh vụn linh quang bắn tung tóe khắp nơi! Trận pháp cấm chế do những cao thủ Khuy Thiên dày công bố trí đã bị Cố Minh Tiêu cắt nát thành từng mảnh như cắt một tờ giấy!
Cảnh tượng hoành tráng như thế khiến cho các đệ tử Linh tộc đang muốn bay tới bao vây lập tức tái mét mặt mày, quay đầu chạy thục mạng, kêu la um trời.
Không ít trưởng lão sống trên các hòn đảo rực rỡ lơ lửng trên bầu trời Linh tộc nghe thấy tiếng động cũng bay ra ngoài, mới đầu bọn họ còn khí thế hung hãn, nhưng sau khi nhìn thấy sự tồn tại của đạo kiếm khí kia thì mặt ai nấy cũng vàng như nghệ, không ai dám ra tay cứu viện.
Cứ như thế, chỉ bằng một kiếm Cố Minh Tiêu đã cực kỳ bá đạo chém nát tất cả cấm chế đang nhốt Linh Toàn Anh ở trên đỉnh núi!
Hơn nữa, cả một Linh tộc rộng lớn cũng phải ngậm miệng câm nín, không một ai dám ngăn cản hắn.
Một chiêu thắng chục chiêu, một kiếm phá vạn phép, chính là như thế.
Đứng trước sức mạnh tuyệt đối, căn bản không cần sử dụng bất kỳ kế sách thủ đoạn nào.
Sau khi Cố Minh Tiêu phá vỡ tất cả cấm chế trên đỉnh núi, hắn vung ống tay áo trắng tinh, phóng ra một luồng ánh sáng, quét đi hết những mảnh vỡ ánh sáng bắn tung tóe khi cấm chế rơi xuống, đưa chúng vào ao nước chảy xuôi cách đó không xa.
Mà ngay cả khi dưới tình huống rầm rộ như vậy, Linh Toàn Anh vẫn đứng trên đỉnh núi, bình yên vô sự.
Lúc này bà ngẩng đầu lên, từ xa đối mắt với Cố Minh Tiêu tay cầm Vô Vọng Kiếm, một thân bạch y lạnh lùng như trích tiên ngự gió đứng trên không trung.
Cố Minh Tiêu khẽ gật đầu, Linh Toàn Anh cũng nở một nụ cười nhẹ coi như đáp lại.
Lúc này, Cố Minh Tiêu xoay người lại, đi đón Giang Sở Dung đang bay tới.
Khi Cố Minh Tiêu và Giang Sở Dung cùng nhau đáp xuống trước căn nhà gỗ trên đỉnh núi, Linh Toàn Anh vẫn mỉm cười nhìn họ.
Khoảnh khắc Giang Sở Dung nhìn thấy Linh Toàn Anh, vô số cảm xúc chua xót và ấm nóng trào dâng trong lồng ngực cậu như thủy triều, cậu chỉ im lặng trong một giây, sau đó liền nhịn không được bổ nhào tới quỳ xuống, khàn giọng hô lên: "Mẹ!"
Linh Toàn Anh khom người ôm cậu vào lòng, vuốt vuốt tóc cậu, hốc mắt bà ửng đỏ: "Trần nhi."
Hai mẹ con mặc dù gần hai mươi năm không gặp, nhưng vừa gặp mặt đã nhận ra nhau rõ ràng như vậy, không hề có rào cản tình cảm.
Lúc này Cố Minh Tiêu chỉ lặng lẽ đứng ở một bên, từ xa bảo vệ hai người họ.
Giang Sở Dung chôn mặt vào bả vai Linh Toàn Anh khóc lóc một lúc, sau đó nhận ra điều gì, cậu xấu hổ cúi đầu lau nước mắt, thấp giọng nói: "Con xin lỗi, con đã quá kích động rồi, không dọa đến mẹ chứ?"
Linh Toàn Anh không nói nên lời bật cười: "Trần nhi vẫn hay thẹn thùng như vậy."
Giang Sở Dung:...
Đúng là hơi xấu hổ thiệt.
Linh Toàn Anh nhẹ nhàng đỡ Giang Sở Dung đứng dậy, nói: "Đứng dậy vào nhà nói chuyện đi, trên núi lạnh lắm."
Giang Sở Dung đáp "vâng" một tiếng.
Sau khi đứng thẳng dậy, Linh Toàn Anh lại liếc nhìn Cố Minh Tiêu, nhưng chỉ nhìn một cái, liền cười nói: "Minh Tiêu cũng cùng vào nói chuyện đi, hai mươi năm không gặp, con càng ngày càng đẹp trai xuất trần nha."
Linh Toàn Anh vừa nói ra những lời này, Cố Minh Tiêu vốn đang lạnh lùng bình tĩnh chợt có chút quẫn bách, hắn trầm mặc một lúc, nhưng hắn rất nhanh đã khôi phục lại vẻ mặt nghiêm túc, đáp: "Cám ơn sư cô."
Ánh mắt Linh Toàn Anh khẽ động, bà cười nói: "Còn gọi ta sư cô sao? Xa lạ quá đó."
Nghe thấy Linh Toàn Anh nói như vậy, tim Giang Sở Dung đập lỡ một nhịp, cậu liền ý thức được một chuyện, chủ động đi đến bên cạnh Cố Minh Tiêu, đưa tay ra nắm lấy tay Cố Minh Tiêu và nói với Linh Toàn Anh một cách thản nhiên: "Mẹ, con đã kết đạo lữ với Cố sư huynh rồi."
Cố Minh Tiêu:...
Nhưng lúc này, hắn vẫn để Giang Sở Dung tùy ý nắm chặt tay mình.
Linh Toàn Anh dịu dàng nói: "Ta đoán được."
Giang Sở Dung kinh ngạc: "Chuyện này mà mẹ cũng tính ra được sao?"
Linh Toàn Anh không trả lời, bà chỉ đi tới nhà gỗ, đẩy cửa ra, mỉm cười nói: "Vào trước đi. Lát nữa đám trưởng lão sẽ đến sớm thôi, để bọn họ đứng ở bên ngoài nói chuyện không hay. "
Nghe vậy, Giang Sở Dung nhận ra điều gì đó, nhanh chóng đáp: "Vâng ạ."
Cả ba cùng đi vào nhà gỗ.
Bước vào nhà gỗ, Giang Sở Dung nhìn quanh một lượt, trong lòng cũng thấy tốt hơn một chút.
Cậu biết tính cách lạc quan của mình di truyền từ Linh Toàn Anh, Linh Toàn Anh đúng là một người giỏi tìm thú vui trong hoàn cảnh khó khăn.
Bên ngoài căn nhà gỗ trông có vẻ mộc mạc, nhưng bên trong trang bị rất đầy đủ, sàn trải một tấm thảm làm từ lông linh thú, bàn ghế các loại đồ dùng đều có. Trên nệm giường cũng trải một tấm lụa sa tanh mềm mại, mặc dù nhìn có vẻ hơi cũ nhưng khi ngủ vẫn cảm thấy rất thoải mái.
Trên tường treo những chiếc đàn tự chế và những bức tranh vẽ trên da thú thô ráp, tranh vẽ dòng sông lớn cuồn cuộn chảy về hướng mặt trời, hùng vĩ và tráng lệ.
Trên bậu cửa sổ bên cạnh còn có mấy chậu mai vàng và một số cây chịu lạnh không biết tên, tỏa ra mùi thơm thoang thoảng.
Những điều nhỏ nhặt này đủ để chứng minh cuộc sống của Linh Toàn Anh những năm qua không quá tệ.
Đúng lúc này, Linh Toàn Anh nhấc tay, ấn vào một cơ quan ở bên cạnh, chiếc bàn thấp ở dưới đất lập tức mở ra, biến thành một chiếc bàn dài cho mấy người ngồi chung quanh.
"Ngồi đi."
Giang Sở Dung nhìn thấy không khỏi khen ngợi: "Mẹ khéo tay thật đó, mấy thứ này đều do mẹ phát minh ra sao?"
Linh Toàn Anh mỉm cười liếc nhìn Giang Sở Dung: "Tất cả đều là bản thiết kế của thợ thủ công lành nghề của Linh tộc, ta chỉ gọt giũa chúng mà thôi."
Giang Sở Dung: "Như vậy cũng lợi hại lắm rồi."
Ba người ngồi xuống quanh chiếc bàn dài, Linh Toàn Anh đốt chậu than, trong phòng liền ấm áp như mùa xuân, không còn thấy lạnh lẽo nữa.
Lúc này, có một người gỗ đạp lên bánh xe chạy tới dâng trà.
Trà lài thơm ngát hơi đắng. Còn có hai đĩa đồ ăn vặt, một đĩa là thịt linh thú nướng khô, một đĩa là mấy chiếc bánh tròn tròn làm từ bột yến mạch, trên bánh in hình cánh hoa, thoạt nhìn rất nhỏ nhắn tinh xảo.
Giang Sở Dung thấy những chiếc bánh trông rất đẹp, không khỏi cầm một chiếc lên cắn một miếng.
Vừa cắn vào, cậu liền phát giác ra nó ăn không ngon lắm, hơi cứng, lại không có vị gì, chỉ có một chút hương hoa.
Trầm mặc một lúc, Giang Sở Dung lặng lẽ mím môi, nhìn chiếc bánh nhỏ trong tay, hai mắt không hiểu sao lại đỏ hoe.
Linh Toàn Anh không nói nên lời: "Con lớn đầu vậy rồi mà sao vẫn hở một tí là khóc thế?"
Giang Sở Dung giơ tay áo lau nước mắt, cứng rắn nói: "Con đâu có khóc."
Linh Toàn Anh cười cười.
Sau đó, bà cũng không đi an ủi Giang Sở Dung, mà nhìn về phía Cố Minh Tiêu ở bên cạnh, hỏi: "Minh Tiêu, Cố sư huynh thế nào rồi?"
Cố Minh Tiêu không ngờ Linh Toàn Anh sẽ trực tiếp hỏi hắn về tình trạng của Kiếm Thần, nhưng hắn im lặng chốc lát cũng không giấu diếm điều gì, nói đúng sự thật: "Sư tôn không khỏe lắm, vậy nên con mới nóng lòng giải cứu Linh sư cô ra ngoài."
Linh Toàn Anh khẽ cau mày, gật đầu với vẻ mặt bất lực: "Năm đó quả thật Cố sư huynh đã bị thương nặng."
Cố Minh Tiêu: "Tàn hồn của Ma Thần Ba Tuần đã bám vào người Ma Tôn, hiện tại Ma tộc cũng không bình yên, nhưng hình như Ma Tôn rất cảnh giác với Nhân tộc. Sư tôn vẫn chưa tỉnh lại, con chỉ đành nhờ Linh sư cô nghĩ cách thuyết phục Ma Tôn, đừng để ông ta cố chấp như vậy, tránh cho bị tàn hồn đoạt xá, gây ra hậu quả không thể cứu vãn."
Linh Toàn Anh nghe những lời này của Cố Minh Tiêu, sắc mặt bà hơi thay đổi: "Sở sư huynh bị tàn hồn của Ma Thần Ba Tuần bám vào người?"
Cố Minh Tiêu: "Vâng."
Linh Toàn Anh trầm mặc một lúc: "Thì ra kiếp nạn của huynh ấy là cái này."
Cố Minh Tiêu: "Linh sư cô biết chuyện này sao?"
Linh Toàn Anh gật đầu: "Năm xưa ta đã tính hai quẻ cho Sở sư huynh, một quẻ là nhân duyên của huynh ấy, một quẻ là tương lai của huynh ấy."
"Hai quẻ, một quẻ hạ hạ, một quẻ trung hạ, đều không tốt lắm."
"Quẻ nhân duyên cho thấy gương vỡ khó lành, quẻ tương lai cho thấy nguy hiểm trùng trùng, nhưng vẫn còn một tia hy vọng, nhưng chỉ khi gặp được quý nhân mới có thể giải được."
Cố Minh Tiêu đang định hỏi thêm chi tiết, thì đột nhiên có hai tiếng gõ cửa cực kỳ thận trọng vang lên.
Sau một tiếng "cốc cốc", một giọng nói già nua vang lên ngoài cửa, run rẩy hỏi: "Xin hỏi, có phải Minh Tiêu Tôn Giả của Nhân tộc đại giá quang lâm không?"
Linh Toàn Anh cười khẽ một tiếng, nhìn Cố Minh Tiêu.
Cố Minh Tiêu trầm mặc một giây, nhàn nhạt nói: "Mặc dù ta đã bước vào ngưỡng cửa Nhập Thánh, nhưng vẫn là một mao đầu tiểu tử, trưởng lão không cần gọi ta là Tôn Giả."
Trưởng lão lặng thinh chốc lát, nhưng vẫn kiên trì nói: "Vừa rồi một kiếm của Minh Tiêu Tôn Giả đã phá vỡ cấm chế trên ngọn núi hoang của chúng ta, đã giải cứu được tộc trưởng bị mắc kẹt nhiều năm, quả thật là một chuyện may mắn của Linh tộc chúng ta. Không biết Tôn Giả có thể ra ngoài nói chuyện được không?"
Giang Sở Dung:???
Khá lắm, lão già này cũng thật biết trợn mắt nói dối!
Ánh mắt của cậu tối sầm lại, vừa muốn nổi giận, lại bị Linh Toàn Anh ngăn lại.
Lúc này Linh Toàn Anh mới mở miệng nói: "Linh Tê trưởng lão không cần nói nhiều lời khách sáo như vậy, muốn nói cái gì, cứ việc vào đây nói."
Trưởng lão ngoài cửa nghe thấy Linh Toàn Anh lên tiếng, ông ta trầm mặc một lát, cuối cùng nói một câu "Làm phiền rồi", liền đẩy cửa ra.
Ngoài cửa, mười vị trưởng lão cảnh giới Khuy Thiên đều đến đông đủ.
Nhưng giờ phút này, bọn họ nhìn thấy trong nhà rõ ràng đang ngồi hai vị cường giả cảnh giới Nhập Thánh, cả đám ai cũng khép na khép nép, không dám lộ ra bất kỳ biểu hiện mạo phạm nào.
Linh Toàn Anh nhìn thấy, bà khẽ cười: "Các vị trưởng lão đường xa tới đây, cũng vào ngồi đi."
Đám trưởng lão không dám hó hé tiếng nào, tất cả đều lộ ra vẻ mặt áng chừng, tựa như sợ Linh Toàn Anh một giây sau sẽ bùng nổ, giết sạch bọn họ.
Nhưng Linh Toàn Anh không có ý định làm lớn chuyện, bà chỉ nói: "Kỳ thật đúng lúc ta cũng có một việc muốn tìm các vị trưởng lão đến chứng kiến, các trưởng lão cứ vào trước đi."
Nghe thấy Linh Toàn Anh nói vậy, đám trưởng lão liếc mắt nhìn nhau, Linh Tê trưởng lão cầm đầu khẽ nhíu mày, hỏi: "Xin hỏi tộc trưởng có chuyện gì cần bọn ta chứng kiến?"
Linh Toàn Anh cười nói: "Ta làm tộc trưởng Linh tộc cũng gần ba mươi năm rồi, nhưng không có cống hiến gì lớn cho Linh tộc, cảm thấy vô cùng hổ thẹn với Linh tộc. Vừa hay hôm nay Thanh Trần trở về, ta có ý muốn truyền lại chức tộc trưởng cho nó. Chuyện này cần có các vị trưởng lão chứng kiến phải không?"
Đám trưởng lão:!!!
Giang Sở Dung:???
Cố Minh Tiêu ở một bên lập tức hiểu được ý đồ của Linh Toàn Anh khi làm như vậy—— Hắn khá hiểu biết một số nghi thức của Linh tộc, biết rằng khi tộc trưởng của Linh tộc tiếp quản chức vị, mười vị trưởng lão sẽ khởi động một đại trận thần bí, hợp sức truyền linh lực cho tộc trưởng kế vị.
Uy lực của trận pháp truyền linh lực này không giống bình thường, ít nhất có thể đem tu sĩ cảnh giới dưới Khuy Thiên đẩy lên ba cấp nhỏ, thậm chí còn mạnh hơn cả khi được cường giả Nhập Thánh truyền linh lực.
Nếu Giang Sở Dung có thể nhận được sự trao quyền này, thì việc đột phá đến cảnh giới Khuy Thiên trung kỳ sẽ chỉ là chuyện trong nháy mắt, hơn một nửa số vết thương do Đại Đạo gây ra cũng có thể khỏi hẳn, như vậy thì lực lượng của bên họ cũng được tăng lên.
Cố Minh Tiêu lập tức nói: "Thật sao? Vậy thì tốt quá, đúng lúc ta cũng chưa từng nhìn thấy đại lễ kế vị tộc trưởng của Linh tộc."
Mười vị trưởng lão đang muốn phản bác nhưng nghe Cố Minh Tiêu nói như vậy liền lập tức ngậm miệng.
Sắc mặt Linh Tê trưởng lão đổi tới đổi lui, ông ta liếc nhìn Giang Sở Dung cũng đang bày ra vẻ mặt kinh ngạc cách đó không xa, nói: "Đương nhiên bọn ta cũng biết Tống thiếu tộc trưởng có thiên phú cực cao, nhưng dựa theo quy củ, thiếu tộc trưởng hiện tại vẫn là Linh Ngọc Tu, nếu không làm theo quy củ thì —— "
"Linh đạo hữu được ta mời tới Vô Vọng Kiếm Phái rồi, lần này chúng ta tới đây cũng là ý của gã."
Cố Minh Tiêu vừa nói câu này, đám trưởng lão đồng loạt thay đổi sắc mặt —— Từ khi Cấm địa Thần Ma bị phong tỏa, Linh Ngọc Tu chậm chạp không trở về. Mặc dù bọn họ đoán được Cố Minh Tiêu nhanh chóng tìm ra vị trí của Linh Toàn Anh và phá vỡ cấm chế, rất có thể là do hắn đã bắt được Linh Ngọc Tu, nhưng lúc đó bọn họ vẫn còn ôm tâm lý may mắn, cho rằng có lẽ Linh Ngọc Tu chưa bị bắt, nên có thể dùng cách này để trì hoãn một phen.
Nhưng bây giờ lời Cố Minh Tiêu vừa nói ra đã dập tắt toàn bộ suy nghĩ may mắn của bọn họ.
Nhưng vẫn có trưởng lão kiên trì nói: "Nếu như vậy, mời Tống thiếu tộc trưởng lấy ra tín vật của thiếu tộc trưởng, không có tín vật, không thể cử hành lễ tế Trời, nghi thức kế vị cũng không thể tổ chức."
Lời này vừa nói ra, Giang Sở Dung liền trầm mặc, ánh mắt Cố Minh Tiêu chợt lạnh đi, uy áp trên người cũng dần tăng lên ——
Ngược lại là Linh Toàn Anh, bà chậm rãi liếc mắt nhìn các trưởng lão, sau đó nhìn Giang Sở Dung, chợt thản nhiên nói: "Trần nhi, lấy tín vật ra cho các trưởng lão xem đi."
Giang Sở Dung:?
Linh Toàn Anh mỉm cười nhìn cậu.
Nhìn thấy ánh mắt này của Linh Toàn Anh, Giang Sở Dung chợt nhận ra có thể Linh Toàn Anh đã bói ra được, khả năng cao là tín vật thực sự đang ở trên người cậu...
Trên người cậu sao?
Khoan đã?!
Chẳng lẽ là ——
Nghĩ rồi nghĩ, Giang Sở Dung ngập ngừng lấy từ trong nhẫn trữ vật ra tấm ngọc bội mà Giang Triều Sinh đã đưa cho cậu.
Tấm ngọc bội vừa được lấy ra, mười vị trưởng lão nghẹn họng nhìn trân trối, không còn gì để nói.
Bọn họ không thể ngờ được Linh Ngọc Tu sẽ giao tấm ngọc bội của thiếu tộc trưởng cho Giang Sở Dung?!
Giang Sở Dung nhìn vào mắt của đám trưởng lão, bản thân cậu cũng rất bất ngờ!
Tại sao trên người sát thủ ám sát Giang Triều Sinh lại có tấm ngọc bội thiếu tộc trưởng của Linh Ngọc Tu?!
Nhưng ngay sau đó, Giang Sở Dung lại nghĩ thông suốt —— Có lẽ kẻ ám sát đó chính là Linh Ngọc Tu.
Từ hành động của Linh Ngọc Tu trong mấy ngày qua, có thể thấy đám trưởng lão của Linh tộc không thực sự ủng hộ gã, gã sợ bọn họ chỉ muốn lợi dụng gã để kiềm chế Linh Toàn Anh mới giữ mạng gã lại. Tự bản thân Linh Ngọc Tu cũng có tính cách kỳ lạ, gã không có được mấy người đáng tin tưởng ở Linh tộc, muốn kiếm một người sẵn sàng ám sát Giang Triều Sinh vì gã thật sự rất khó...
Suy cho cùng tu vi của Giang Triều Sinh cũng đứng số một số hai trong những người đồng trang lứa của tam tộc, nếu anh ta ở Linh tộc thì cũng được coi là một thiên tài, không có thiên tài nào sẽ sẵn sàng mạo hiểm vì Linh Ngọc Tu.
Có khả năng Linh Ngọc Tu thực sự không muốn thành thân, cho nên thấy thời gian đang đến gần nên rất sốt ruột, dứt khoát tự mình ra tay, phế Giang Triều Sinh tìm cách hoãn hôn lễ.
Nhưng có lẽ gã cũng không ngờ được Giang Triều Sinh lại mạnh hơn cả gã, gã không chiếm được lợi gì còn bị Giang Triều Sinh đánh cho rớt nhẫn trữ vật, chỉ có thể vội vàng bỏ chạy...
Mà Giang Triều Sinh có thể mở mọi thứ trong nhẫn trữ vật lại không thể mở tấm ngọc bội này.
Sau đó, một cách tình cờ, tấm ngọc bội này lại rơi vào tay Giang Sở Dung.
Lúc này Giang Sở Dung nhìn ánh mắt kinh ngạc của các trưởng lão, lần thứ hai cậu sinh ra một loại cảm giác như vận mệnh của mình đang bị người nào đó đứng sau màn khống chế.
Lần đầu tiên là khi cậu cùng Trương Nguyên Viễn giải mã toán kinh trong hang động ở Cấm địa Thần Ma.
Nhưng lúc này, đồ vật đã đưa đến tay Giang Sở Dung, cậu trầm mặc chốc lát, cũng không có bất kỳ lo lắng nào.
Cậu cảm thấy, nếu thật sự có ai đó đang đứng sau màn sắp xếp, vậy thì người đó nhất định đang đứng về phía cậu.
Vì vậy lúc này Giang Sở Dung mới lẳng lặng giơ tấm ngọc bài trong tay lên, khẽ cười nói: "Tín vật của thiếu tộc trưởng ở đây, ta kế nhiệm chức vị tộc trưởng, các vị không có ý kiến gì đúng không?"
Tình hình đã như vậy rồi, sao đám trưởng lão còn dám nói không được?
Nếu còn phản đối, đừng nói là Linh Toàn Anh nổi giận, e rằng Cố Minh Tiêu cũng rút kiếm chém bọn họ!
Trong nhất thời, đám trưởng lão ai cũng câm như hến.
Chỉ có Linh Tê trưởng lão vẫn gắng gượng trấn tĩnh, hành lễ với mấy người nói: "Nếu đã như vậy, đợi chúng ta an bài xong sẽ chọn ngày lành tháng tốt để thiếu tộc trưởng kế vị."
Linh Toàn Anh: "Không cần, hôm nay luôn đi."
Cố Minh Tiêu cũng nói: "Hôm nay Giáp Tí, ngày Đại Xá, là một ngày tốt lành."
Đám trưởng lão:...
Cứ như vậy, Giang Sở Dung vốn chỉ định cứu mẹ mình ra khỏi Linh tộc đã cùng Linh Toàn Anh đi lên tế đàn của Linh tộc.
—————
Tác giả
– Giang Sở Dung: Sướng!
– Cố Minh Tiêu: Cảm giác đoàn sủng có phải tốt lắm không?
– Giang Sở Dung gật mạnh đầu: Ừm!