Ba ngày sau, bầu trời trong xanh không một gợn mây, cỗ xe Thanh Loan và phi thuyền Long Cốt cùng chậm rãi đáp xuống Vô Vọng Kiếm Phái.
Tin tức Kiếm Thần và mọi người thắng lợi trở về nhanh chóng lan truyền khắp môn phái, tất nhiên, cùng lúc đó, thân phận thực sự của Cố Minh Tiêu cũng truyền khắp nơi.
Trong lúc nhất thời, trên dưới môn phái bàn tán liên tục, vui buồn lẫn lộn.
Tuy nhiên, sau khi Cố Minh Tiêu đưa Giang Sở Dung đi cũng không còn xuất hiện nữa, nên mới đầu mọi người còn lo lắng về lời tiên tri diệt thế, nhưng về sau thấy mọi chuyện vẫn sóng êm biển lặng, liền vui vẻ giao lưu với tu sĩ Yêu tộc.
Rất nhiều đệ tử Kiếm Phái từ khi sinh ra còn chưa được nhìn thấy nhiều yêu tu đến vậy.
Lúc này, trong mật thất của Kiếm Tháp.
Trên bàn tròn bạch ngọc bày ba tách trà thơm tỏa hơi nóng, nước trà có màu vàng óng ánh vô cùng đẹp mắt, là linh trà thượng hạng. Nhưng không ai trong số ba người có tâm trạng thưởng trà.
Kiếm Thần lấy ra mấy cuốn Toán Kinh mà Giang Sở Dung đã đưa cho ông, đưa chúng cho Linh Toàn Anh và Yêu Tôn xem.
Linh Toàn Anh và Yêu Tôn xem xong, hai người đưa mắt nhìn nhau rồi rơi vào trầm mặc.
Một lát sau Linh Toàn Anh nói: "Ta có nghiên cứu một ít về thiên văn và tinh tượng, nhưng ta không giỏi tính toán, mà nội dung được đề cập đến lại quá thâm sâu."
Yêu Tôn cũng nói: "Ta ít đọc sách, Yêu tộc không cất giữ bao nhiêu sách, ta cũng không thể giải mã những cuốn sách này."
Kiếm Thần không khỏi cau mày nói: "Lẽ nào chúng ta chỉ có thể chờ Minh Tiêu và Thanh Trần trở về mới giải được những cuốn sách này sao? Nếu biết trước ta đã giữ Thanh Long tiền bối ở lại."
Ánh mắt Yêu Tôn khẽ động, ông nói: "Hay là lập tức thông báo chiêu mộ thiên tài thông thạo số học và diễn giải tinh tượng trên thiên hạ, có lẽ vẫn chưa muộn."
Kiếm Thần suy nghĩ một chút rồi nói: "Cũng chỉ còn cách này."
Thế là ông liền truyền tin cho Bạch Thần Băng, nhờ Bạch Thần Băng sắp xếp.
Nhất thời, bầu không khí trong mật thất lại trở về yên tĩnh.
Lúc này Linh Toàn Anh liếc nhìn Kiếm Thần và Yêu Tôn, trầm ngâm một lát mới thấp giọng nói: "Hai sư huynh có cho rằng Sở sư huynh đã tự bạo thân vong rồi không?"
Kiếm Thần liếc nhìn Linh Toàn Anh, mặt mày bình tĩnh nói: "Lòng dạ Sở Tiểu Ngọc sâu tựa biển, nhưng hiện giờ ông ta đã tự bạo bản thể, trái tim cũng bị bóp nát. Cho dù không bị rớt cảnh giới, thì tu vi cũng không còn lại bao nhiêu, không thể gây được sóng gió gì."
Yêu Tôn cũng nói: "Đúng là như vậy, mà nếu như ông ấy thật sự muốn làm gì đó, thì ông ấy cũng không đến mức phải truyền ngôi lại cho Đại hoàng tử. E là để bảo vệ bản thân ông ấy cũng chẳng còn dư hơi sức nữa rồi."
Sắc mặt Linh Toàn Anh mới dịu đi: "Thì ra hai vị sư huynh đã có tính toán, vậy ta không cần quá lo lắng rồi."
Kiếm Thần nhướng nhướng mày: "Linh sư muội có thể cảm ứng được Thanh Trần không?"
Nhắc tới chuyện này, Linh Toàn Anh bèn bất đắc dĩ nói: "Nó vẫn còn ở nhân gian, nhưng ta không thể tìm được vị trí của nó, chắc đã bị Ma Thần ngăn chặn rồi."
Kiếm Thần: "Ồ... Vậy tạm thời mặc kệ hai đứa nó đi, chúng ta bàn chuyện khai Thiên lộ trước."
Linh Toàn Anh: "Vâng."
Lại là một trận trầm mặc.
Lúc này, Kiếm Thần rốt cục cũng lấy hết dũng khí đi nhìn Yêu Tôn vẻ mặt lạnh nhạt ở bên cạnh, do dự một lúc, ông bèn ho khan một tiếng, quan tâm hỏi: "Sư đệ, sao đệ không uống trà, trà này không hợp khẩu vị sao?"
Yêu Tôn lặng thinh chốc lát, mới nói: "Linh sư muội và Cố sư huynh không uống, ta không dám uống trước."
Kiếm Thần:...
Linh Toàn Anh lúc này mới nhận ra điều gì đó, bà bất giác bật cười, nói sang chuyện khác: "Cố sư huynh, ta chợt nhớ ra ta có một vài lão bằng hữu đã mai danh ẩn tích trong tam tộc, hay là để ta sao chép mấy cuốn Toán Kinh này ra đi thỉnh giáo bọn họ, có lẽ sẽ có tác dụng."
Nghe vậy, Kiếm Thần vội nói: "Sư muội cứ tự nhiên, như vậy thì tốt quá."
Linh Toàn Anh liền cầm mấy cuốn Toán Kinh đó ra, lần lượt sao chép từng cuốn, cất vào trong nhẫn trữ vật rồi rời đi.
Thấy Linh Toàn Anh rời đi, Yêu Tôn cũng đứng dậy muốn cáo lui.
Kiếm Thần thấy vậy vội ngăn ông lại: "Sư đệ, chờ một chút."
Yêu Tôn cuối cùng cũng ngước mắt lên nhìn Kiếm Thần đang mang vẻ mặt có chút khẩn trương, lúc này ông mới đạm nhạt nói: "Sư huynh, ta vừa không biết diễn giải thiên tinh vừa không biết toán học, ta học hành ít, cũng không học đòi văn vẻ thưởng trà ngâm thơ giống như huynh. Huynh để ta đi đi."
Kiếm Thần:...
Hồi lâu sau, Kiếm Thần suy sụp cụp mắt xuống, khàn giọng nói: "Chuyện năm đó là do ta làm không tốt, sư đệ, đệ đừng trách ta."
Giờ phút này, trên gương mặt đoan trang xinh đẹp của Yêu Tôn rốt cục cũng xuất hiện một vết nứt.
·
Trong thế giới nhỏ được tạo bởi Ma Thần.
Mấy ngày qua, Giang Sở Dung và Cố Minh Tiêu ở trong thế giới nhỏ đã trực tiếp nhìn thấy bốn mùa trong năm, mùa xuân hoa đào đuổi theo dòng nước, mùa hạ sen bung cánh nở, mùa thu rừng phong đắp sương trắng, mùa đông cành mai đọng tuyết rơi.
Ngoài ra còn có đủ loại phong cảnh kỳ lạ, ngoạn mục, bao la hoặc êm đềm.
Giang Sở Dung tấm tắc lấy làm kinh ngạc.
Tuy nhiên, trong lòng cậu vẫn còn vướng mắc chuyện khác, hôm nay, cậu tựa vào lòng Cố Minh Tiêu ngồi dưới mái lều tranh, ngắm nhìn khung cảnh rừng trúc xanh um trong mưa bụi bay lất phất ở trước mặt.
Đột nhiên có một cơn gió lạnh thổi qua, Giang Sở Dung khẽ rùng mình một cái, Cố Minh Tiêu ôm chặt lấy cậu, hỏi: "Lạnh à?"
Giang Sở Dung trầm ngâm một lát, không trả lời câu hỏi này mà ngẩng đầu nhìn Cố Minh Tiêu, nghiêm túc nói: "Đại sư huynh, ta muốn trở về, ta sợ mẹ lo lắng cho ta."
Cố Minh Tiêu im lặng một giây, vẻ mặt không thay đổi: "Cuối cùng em cũng chịu lên tiếng, ta sắp cho rằng em quên mất chuyện này rồi."
Giang Sở Dung:?
Giang Sở Dung lập tức nhéo Cố Minh Tiêu một cái: "Chẳng phải vì ta sợ chàng không vui sao."
Kể từ khi Cố Minh Tiêu thức tỉnh ký ức của Ma Thần, đúng là bản chất không thay đổi, nhưng bụng dạ lại bé đi, Giang Sở Dung cũng bất giác trở nên cẩn thận hơn.
Cố Minh Tiêu: "Ngoại trừ thân phận Ma Thần Ba Tuần chuyển thế, ta còn là Cố Minh Tiêu của Nhân tộc, tự do lâu như vậy rồi, cũng đã đến lúc phải trở về."
Giang Sở Dung mỉm cười: "Đúng vậy!"
Lúc này Giang Sở Dung suy nghĩ một chút liền nói: "Nhưng mà đại sư huynh, hiện tại mọi người đều đã biết thân phận của chàng, e rằng chúng ta trở về Kiếm Phái sẽ gây náo loạn cho mọi người. Hay là chúng ta đi Linh tộc trước đi, đến đó rồi truyền tin cho mẹ ta, để Kiếm Thần và mọi người cùng tới đó. Dù sao bây giờ Linh tộc đã là địa bàn của ta, đám trưởng lão chết nhát kia không dám nói gì đâu."
Cố Minh Tiêu biết Giang Sở Dung không phải đang lo gây kinh động đến người khác, mà là lo lắng hắn sau khi trở về Kiếm Phái phải đón nhận ánh mắt kỳ thị của các sư huynh đệ sẽ cảm thấy khó chịu, nhưng hắn cũng không nói thẳng ra, chỉ nói: "Được, đều nghe theo em."
Giang Sở Dung cười nói: "Vậy chúng ta đi ngay bây giờ nhé?"
Cố Minh Tiêu hơi nhướng mày, giơ tay chém đứt một mảnh không gian trước mặt Giang Sở Dung.
Giang Sở Dung ngạc nhiên một lúc, theo vết nứt không gian nhìn ra ngoài, không ngờ lại là hồ nước trong xanh và mười hòn đảo rợp hoa cỏ của Linh tộc.
Cậu vừa ngạc nhiên vừa vui mừng hô lên: "Chiêu này của đại sư huynh thật là lợi hại, sau này chúng ta có đi du lịch khắp thế giới cũng không cần tốn thời gian nữa rồi."
Cố Minh Tiêu không hiểu ý của Giang Sở Dung, nhưng hắn biết cậu đang khen hắn, nhưng lúc này hắn cũng không nói gì, chỉ lặng lẽ vòng tay qua eo Giang Sở Dung, nói: "Đi thôi, đến Linh tộc trước rồi truyền tin, miễn cho mọi người lo lắng quá lâu."
Giang Sở Dung: "Dạ!"
————–
Tác giả
– Cố Minh Tiêu: Bà xã ngày nào cũng đáng yêu hết.
– Giang Sở Dung: Hi hi, Hai Tư Sáu thế giới thực, Ba Năm Bảy thế giới nhỏ, Chủ Nhật nghỉ ngơi.