Mưa tí tách rơi ngoài ô cửa kính, làm nhòe đi khung cảnh bên ngoài biệt thự, bên lề cửa sổ nổi lên một tầng sương trắng, vậy nên khi ở trong nhìn ra ngoài, càng có cảm giác như thế giới của các tòa cao ốc chọc trời đang chứa trong một quả cầu pha lê vậy.
Không chân thật chút nào.
Trương Nguyên Viễn nhìn khuôn mặt ông lão tóc bạc trắng phản chiếu trên cửa sổ thủy tinh, luôn cảm thấy mọi thứ quá hư ảo, khắp nơi đều lộ ra vẻ hoang đường vô lý.
Vậy mà anh đã sống trong cái thế giới mà anh cho là không chân thật này hơn sáu mươi năm... Trong sáu mươi năm này, cha mẹ anh đã qua đời, em gái anh cũng mất.
Thậm chí là năm nay, cháu ngoại trai (con của em gái) của anh cũng đã qua đời...
Cho đến tận bây giờ, tuy thân thể của anh không thật sự già đi, chỉ là ngụy trang dáng vẻ lão hóa của con người, nhưng anh cũng đã quen ngồi ở chỗ này, từ từ lơ đãng như một cụ già.
Tựa như bây giờ, suy nghĩ của anh lại bay về hơn sáu mươi năm trước khi anh vừa tỉnh lại...
Trương Nguyên Viễn hôn mê gần năm năm, người nhà cho rằng thời gian lâu như vậy có lẽ anh đã trở thành người thực vật rồi, vậy nên họ chỉ ôm một tia hy vọng nhỏ nhoi, ngày thường họ chỉ nộp tiền cho bệnh viện để duy trì sự sống cho anh, các tần số sinh mệnh của anh đều rất thấp.
Thế cho nên khi anh tỉnh lại, thì phải hơn một ngày sau cha mẹ anh mới từ nơi khác đến.
Khi đó, Trương Nguyên Viễn ngồi một mình trong phòng bệnh, ngửi thấy mùi thuốc khử trùng mà lòng có chút bối rối — Trong một thoáng nào đó, anh đã nghi ngờ liệu bản thân mình có nên trở về hay không.
Mãi về sau, khi cha mẹ và em gái lần lượt đến, ôm lấy anh mà khóc, cuối cùng anh cũng cảm nhận được hơi ấm của gia đình đã mất từ lâu. Ngay lúc đó, Trương Nguyên Viễn hiểu được, mình nên trở về.
Nửa năm tiếp theo, người nhà đối xử với anh rất chu đáo tỉ mỉ, nấu những món ăn anh yêu thích, cùng anh đi du lịch, trong nửa năm đó, Trương Nguyên Viễn cảm thấy mình sống như một đứa trẻ hạnh phúc.
Nửa năm sau, cơ thể Trương Nguyên Viễn không còn vấn đề gì nữa nên người nhà bèn thử đề nghị anh tìm việc làm. Đương nhiên Trương Nguyên Viễn sẽ không từ chối, anh bắt đầu nộp hồ sơ.
Vì không đòi hỏi cao, lại có học thức, cộng thêm những việc bản thân đã trải qua đáng được đồng tình nên anh vào nghề rất thuận lợi.
Hai năm đầu tiên làm việc ở công ty, anh sống khá là yên bình và ổn định, nhưng sau đó, cha mẹ anh bắt đầu giục anh kết hôn. Trương Nguyên Viễn trước khi hôn mê ở thế giới này đã tốt nghiệp tiến sĩ, năm đó anh hai mươi bảy tuổi.
Nhưng anh đã hôn mê gần năm năm, khi tỉnh lại anh đã ba mươi hai tuổi, bây giờ đã qua hai năm rưỡi, anh đã ba mươi lăm. Mặc dù anh sẽ không già đi, nhưng cha mẹ anh không biết chuyện này.
Cha mẹ anh giống như nhiều bậc cha mẹ truyền thống khác, muốn anh kết hôn.
Thật ra cha mẹ của Trương Nguyên Viễn ở thế giới này đã rất cởi mở rồi, họ không quản Trương Nguyên Viễn thích nam hay nữ, cũng không bận tâm Trương Nguyên Viễn có con hay không có con.
Họ chỉ hy vọng con trai của họ có được một người bạn đời —— Nếu không lỡ như lại xảy ra chuyện gì, họ sợ rằng Trương Nguyên Viễn sẽ chỉ có một mình.
Nhưng Trương Nguyên Viễn đã từ chối, anh từ chối tất cả lời đề nghị của cha mẹ —— Cho dù chỉ là nhận một đứa con nuôi.
Anh biết thái độ của mình như vậy không giống người bình thường, anh cũng không biết phải nói với cha mẹ như thế nào, nhưng anh thực sự không muốn có thêm ràng buộc ở thế giới này—Anh chỉ muốn ở bên cha mẹ đến hết cuộc đời này.
Cũng may cha mẹ Trương Nguyên Viễn không quá ép buộc anh, họ chỉ nhờ cậy em gái, bảo em gái thường xuyên đưa cháu trai đến chơi với anh.
Đến nước này thì Trương Nguyên Viễn không còn cách nào từ chối, anh đành phải im lặng chấp nhận.
Mà anh lại mềm lòng, dần dần cũng nảy sinh tình cảm với đứa cháu nhỏ của mình.
Sau đó, Trương Nguyên Viễn nhìn cha mẹ mình già đi từng ngày, anh đã bí mật sử dụng máu của mình để cứu mạng họ mấy lần.
Có điều cha mẹ anh dù sao cũng không phải người tu hành, chỉ là người bình thường, cho nên thân thể vẫn suy yếu dần đi.
Cha của Trương Nguyên Viễn rời đi trước, theo sau là mẹ anh.
Hai mươi năm sau, em gái anh cũng ra đi.
Trước khi em gái qua đời còn đặc biệt nhờ cháu trai của anh chăm sóc người cậu là anh đây.
Kỳ lạ thay, Trương Nguyên Viễn lúc cha mẹ qua đời không khóc nhiều đến vậy, nhưng vào khoảnh khắc em gái nắm tay anh nhắm mắt mãi mãi, anh lại khóc đến mức không thể phát ra tiếng.
Người cháu trai lúc đó đã ngoài năm mươi, rất nghe lời mẹ nên đã đưa Trương Nguyên Viễn về nhà mình.
Trương Nguyên Viễn vốn muốn từ chối, nhưng lại không từ chối được. Cứ như vậy, gần mười năm đã trôi qua.
Cháu trai là giáo sư đại học, một hôm đi tham gia hội thảo khoa học, khi đang tắm trong một khách sạn ở thành phố khác thì bị nhồi máu cơ tim, mất trên đường đi cấp cứu.
Khi anh biết được thì đã là mười ngày sau, muốn đi cứu cũng đã muộn—— Người đã hỏa táng rồi.
Là vợ của cháu trai sợ kí.ch thích đến anh nên đã giấu kín không cho anh biết chuyện.
Mà hiện tại, đã nửa năm kể từ ngày cháu anh qua đời.
Trương Nguyên Viễn cũng đã rời khỏi nhà cháu trai được nửa năm.
Lúc này, anh đang bí mật lên kế hoạch cho "cái chết" của chính mình, anh không muốn liên lụy đến bất kỳ ai.
Ngay lúc Trương Nguyên Viễn hít sâu một hơi, vươn tay chậm rãi giơ lên, ấn vào lồ.ng ngực, ý đồ giả bộ lên cơn đau tim.
Nhưng không biết vì sao, tay anh hơi run, không thể xuống tay được.
Bởi vì, trong tiềm thức, anh vẫn sợ hãi...
Một cuộc sống không có chốn về, anh đã sống quá đủ rồi...
Anh không biết sau khi mình mất đi, liệu anh có lại rơi vào vòng tuần hoàn này không — Sớm muộn gì mọi người cũng sẽ rời bỏ anh. Từ đầu đến cuối, anh vẫn chỉ có một mình.
Hô hấp của Trương Nguyên Viễn có chút nặng nề.
Mà sau một lúc lâu, khi cuối cùng anh cũng đã hạ quyết tâm, muốn vỗ mạnh vào lồ.ng ngực mình.
Thì đột nhiên, một quả cầu đỏ rực sáng chói cắt ngang qua bầu trời, rọi sáng tầm nhìn cực kỳ mờ mịt của Trương Nguyên Viễn lúc này!
Trương Nguyên Viễn nhìn thấy ngọn lửa đỏ ấy liền cau mày theo bản năng, sau đó anh đưa tay theo thói quen lăn xe lăn về phía cửa sổ —— Mặc dù bản thân anh không cần ngồi xe lăn.
Sau đó, Trương Nguyên Viễn nhìn thấy khối lửa đỏ từ trên trời rơi thẳng xuống như một ngôi sao băng, đáp xuống một bệnh viện tỉnh trong cơn mưa lớn.
Trương Nguyên Viễn giật mình sửng sốt, anh do dự một lúc, sau đó lẳng lặng cầm lấy chiếc nạng bên cạnh xe lăn, chống nạng đi ra ngoài.
Anh biết cảnh tượng này có thể là có sinh vật ngoài hành tinh xâm chiếm.
Mặc dù bây giờ tất cả những người thân quan trọng của anh đã qua đời hết rồi, nhưng anh vẫn còn tình cảm với thế giới này, vì vậy anh không thể khoanh tay đứng nhìn phát sinh những chuyện như hành tinh này bị xâm lược hay hủy diệt.
Ngay cả khi anh muốn rời đi, thì anh cũng phải làm điều gì đó cho thế giới này trước khi đi.
Bệnh viện tỉnh cách biệt thự của Trương Nguyên Viễn rất xa, nhưng hiện tại Trương Nguyên Viễn sống một mình, vậy nên anh cũng không ngại sử dụng quá nhiều dị năng.
Lúc này, anh cầm nạng và ô, khẽ nhắm mắt lại, thân hình hóa thành ánh sáng biến mất ——
Khi mở mắt ra lần nữa, anh đã ở trong một con ngõ nhỏ cạnh bệnh viện tỉnh.
Những con hẻm nhỏ trong thành phố cổ vẫn chưa được tu sửa, dọc đường đều là những quầy hàng nhỏ bán đồ ăn sáng và trái cây, những con đường chật hẹp đầy nước thải. Người đi qua đều mang theo túi lớn túi nhỏ với vẻ mặt cau có, hoàn toàn không chú ý đến sự xuất hiện đột ngột của một ông già Trương Nguyên Viễn.
Trương Nguyên Viễn nhìn về hướng bệnh viện tỉnh, phát hiện mọi thứ hình như vẫn bình thường— Không ngờ ngọn lửa đó tiếp đất lại không làm hỏng hóc tòa nhà ở đây?
Trương Nguyên Viễn hơi chần chừ, anh nhắm mắt lại cảm nhận một phen.
Một lúc sau, thần thức của anh dừng lại ở gần tòa nhà số 3 của khoa điều trị nội trú. Anh nhận ra, anh khó mà xác định được vị trí của ngọn lửa kia. Trầm tư một lát, Trương Nguyên Viễn bung ô, lặng lẽ đi về phía khoa nội trú.
Trong bệnh viện người không nhiều cũng không ít, cũng không phải không có người già, Trương Nguyên Viễn lẫn vào trong đám người, cho nên cũng không bị hoài nghi.
Lúc này anh đi theo từng tầng từng lớp khí tức của ngọn lửa, cuối cùng dừng lại ở một gian phòng cuối hành lang tầng chín.
Trương Nguyên Viễn nhìn một lượt, xung quanh không có ai để ý đến anh, vì vậy anh mở cửa đi vào.
Đây là một phòng hai người, nhưng bên trong chỉ có một người.
Một thanh niên sắc mặt tái nhợt với đôi mắt sáng trong veo, lúc này người thanh niên đang cử động cánh tay, thỉnh thoảng lại lẩm bẩm một mình.
Trương Nguyên Viễn bình tĩnh đóng cửa sau lưng lại, đồng thời hạ xuống cấm chế. Lúc này, người thanh niên rốt cục cũng nhìn sang.
Bốn mắt nhìn nhau.
Người thanh niên trầm mặc một lát, cười cười: "Anh bạn, anh không phải người thế giới này phải không?"
Trương Nguyên Viễn chẳng ừ hử gì, trong lòng bàn tay phóng ra một tia kiếm khí sáng chói, chỉ vào mặt người thanh niên: "Cút ra khỏi người cậu ta."
Người thanh niên nhìn thấy kiếm khí của Trương Nguyên Viễn, lập tức trừng to hai mắt, nhưng sau đó hắn lại chống cằm cười nói: "Nè, anh bạn ngoại lai này, anh không thấy đây là thân thể của tôi sao?"
Trương Nguyên Viễn:?
Mà lúc này thanh niên cũng nâng tay lên, nhẹ nhàng hất văng kiếm khí sắc bén của Trương Nguyên Viễn, cười nói: "Anh đến từ Tu chân giới phải không? Đúng rồi, Tu chân giới khai Thiên lộ rồi sao?"
Nghe câu hỏi của người thanh niên, lại nhìn vào biển ý thức của hắn, Trương Nguyên Viễn mới chợt nhận ra, người thanh niên thực sự thuộc về cơ thể này.
Tuy nhiên, linh hồn của người thanh niên đã già lắm rồi, ít nhất cũng đã mấy trăm tuổi, căn bản không phù hợp với thân thể trẻ tuổi này!
Giây tiếp theo, trong đầu Trương Nguyên Viễn "ầm" vang một tiếng, anh nảy sinh một suy nghĩ khó mà tin được. Nhưng bấy giờ, anh đã không còn biết mình nên nói gì nữa.
Anh chỉ nhìn chằm chằm vào người thanh niên trước mặt, gắt gao nhìn hắn, một khắc cũng không dời mắt.
Chàng thanh niên vốn dĩ còn muốn "trêu chọc" người đàn em xuyên không này một phen, nhưng khi nhìn thấy biểu cảm của Trương Nguyên Viễn đối với mình như thế, vẻ mặt của hắn cũng đột nhiên bắt đầu thay đổi.
Mãi đến khi hai mắt của Trương Nguyên Viễn dần đỏ lên, bên trong xuất hiện một thứ nóng bỏng trong suốt. Trong đầu người thanh niên cũng nổ "đùng" một tiếng.
Ông lão mặt tròn vo trước mặt đột nhiên chồng lên hình ảnh cậu thanh niên mặt tròn tươi cười trong trí nhớ hắn.
Một lúc lâu sau, người thanh niên hơi do dự, giọng nói của hắn có chút khô khốc: "Tiểu Long...?"
Nước mắt của Trương Nguyên Viễn không thể khống chế được nữa lập tức trào ra.
Người thanh niên nhất thời luống cuống tay chân.
Sau cùng, hắn cả giày cũng không kịp xỏ, chỉ có thể đi chân không xuống giường, ôm lấy Trương Nguyên Viễn đang khóc không thành tiếng.
"Đồ lừa đảo." Trương Nguyên Viễn nghẹn ngào nói.
Người thanh niên cười bất đắc dĩ lại như an ủi: "Anh là đồ lừa đảo, nhưng mà, chẳng phải anh cũng đã trở về rồi sao?"
Trương Nguyên Viễn vẫn nói: "Đồ lừa đảo, anh bắt tôi đợi lâu như vậy."
Thanh niên nghe vậy, không biết vì sao khóe miệng hắn hơi nhếch lên, một lúc sau hắn mới đắc ý nói: "Anh biết Tiểu Long của anh ngoan nhất trần đời."
Trương Nguyên Viễn:...